Chương 3: Lệ đã rơi, huyết đã chảy

Sau khi cùng bố mẹ mẹ thưởng thức bữa sáng, Thiên vui vẻ tới trường. Trong giờ học hắn không thể tập trung, hắn mải nghĩ về tương lai sắp tới, nghĩ tới những việc hắn đã dự định làm cùng bố mẹ trước đây nhưng chưa thể thực hiện được.

Tiếng trống trường đã điểm, hắn lao ra khỏi lớp, tren chúc trên chiếc xe bus đông nghịt học sinh để về nhà. Nhà hắn nằm ở cuối tuyến và cũng là nơi hẻo lánh nhất vùng.

Thiên chạy nhanh lên đồi, hiện lên trước mắt hắn là căn nhà thân thuộc. Bỗng hắn dừng lại, hắn thấy con Alaska đang nằm thoi thóp ở sân, phần hông có một lỗ to bằng ngón tay vẫn còn đang rỉ máu. Hằn nhìn con chó - người bạn đã gắn bó với nó rất lâu, hắn không thể tưởng tượng nổi chuyện gì đã xảy ra.

Hắn tiếp tục bước đi, cửa ngôi nhà đã vỡ, thủy tinh văng vãi khắp nơi. Bức tường đối diện cửa ra vào lít nhít đầy những lỗ to nhỏ khác nhau. Bàn ghế, tivi, tất cả mọi thứ đều vỡ nát đến nỗi không còn nhận ra hình dạng của chúng nữa.

Thiên bước từng bước trên những mảnh vụn của đồ đạc, đôi chân hắn run rẩy. Hắn không hiểu tại sao nhà của hắn lại tan hoang đến vậy. Giờ đây câu hỏi duy nhất cứ quấn láy hắn lúc này là bố mẹ hắn đang ở đâu?

Hắn tìm quanh từng phòng, vừa đi vừa hoàn hốt gọi:

" Bố ơi! Mẹ ơi! Hai người đang ở đâu đấy."

Thiên bước lên cầu thang, hắn tìm từng phòng một. Đi đến đâu hắn cũng thấy đồ đạc như bị lật tung lê. Hắn tìm hết mọi nơi, rồi cuối cùng hắn bước lên sân thượng - nơi cuối cùng hắn chưa tìm.

Thiên đẩy cánh cửa khép hờ, nhiều chậu cây trên sân thượng đổ nghiêng ngả.

Rồi bỗng, dòng nước mắt long lanh bò xuống hai bên khuân mặt hắn.

Đối diện đằng kia chính là những người mà Thiên yêu thương nhất. Bố mẹ hắn dựa lưng vào thành sân thượng, người đầy những lỗ còn đang rỉ máu.

Thiên chạy tới, hắn thấy bố mình nằm im, lặng lẽ, bố hắn - ông Thành đã không còn trên đời này nữa.

Mẹ nép vào người bố, hơi thở chỉ còn thoi thóp. Tuy máu me đầm đìa nhưng khi nhìn thấy nó bà vẫn mỉm cười:

" Về rồi hả. "

" Mẹ...mẹ ...sao vậy! Mẹ đừng làm con sợ, mẹ phải cố lên! " - Thiên cầm tay mẹ vội vàng nói.

Bà Lình nhìn chồng bằng ánh mắt chìu mến rồi nói:

" Đừng sợ, con đã lớn rồi, con phải mạnh mẽ lên. Hãy đến gặp chú Đạt, chú ấy sẽ cho con biết phải làm gì ..." - nói xong bà mỉm cười, tựa đầu vào người chồng. Giờ đây bà đã không còn gì hối tiếc, bà đã có thể sang bên kia làm bạn với ông Thành.

Mẹ hắn đã đi rồi! Thiên hoảng sợ. Tại sao! Tại sao việc này lại sảy ra với gia đình nó!

" TẠI SAO! "

Hắn hướng trời gào lên. Dù cố kìm nén nhưng nước mắt hắn vẫn rơi. Hắn cảm thấy mặn chát, vị mặn của nước mắt. Vị mặn đó như đang sát muối vào mỗi đau mà một học sinh lớp 10 như hắn phải đón chịu.

Từ sự vui mừng khi gia đình đoàn tụ, giờ đây hắn lại phải đón nhận sự chia li, sự chia li mãi mãi. Giờ đây hắn sẽ cô độc...

*

  • *

*Nước mắt đã ngừng rơi...

Hắn gồng mình ôm cả bố và mẹ, à thêm cả con Alaska nữa đặt vào vườn hoa trước nhà. Thiên lấy xẻng, hắn đào từng xẻng một, nhát sau mạnh hơn nhát trước. Từng xẻng đâm xuống như muốn đánh tan đi nỗi đau mà hắn đang phải chịu.

Giờ đây mặt hắn không còn đau thương nữa, mà thay vào đó là sự kiên định, sự quyết tâm.

Thiên đắp bốn ngôi mộ, hai cái ở giữa là của bố mẹ hắn. Hắn muốn họ mãi mãi ở bên nhau. Bên phải là nơi con Alaska yên nghỉ, đối với Thiên nó không chỉ là vật nuôi mà nó là người bạn, người thân trong gia đình. Còn cái cuối cùng bên trái, Thiên làm cho chính hắn.

Vũ Đình Thiên giờ đây sẽ không còn tồn tại, hắn đã chết rồi.

Thiên muốn chết thật lắm, muốn theo bố mẹ lắm, nhưng hắn không thể. Vì hắn muốn trả thù, máu bố mẹ hắn không thì chảy vô ích. Dù không phải người trong nghề nhưng hắn biết, những vết thương trên người bố mẹ hay những lỗ trên tường là vết đạn do súng bắn.

Thiên thắp hương cho bố mẹ, rồi hắn quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh.

" Bố mẹ hãy yên nghỉ! Thù này con nhất định sẽ trả..."

*

  • *

*Tối đó hắn lặng lẽ một mình, mỗi bước đi dẫm trên những mảnh thủy tinh kêu lảnh cảnh. Bước từng bước trên căn nhà quen thuộc, hắn đi từng phòng, từng hình ảnh bố mẹ hiện lên trong tâm trí hắn. Thiên mỉm cười khi nhớ về những kỉ niệm đó, nhưng rồi mặt hắn nhăn lại. Tim hắn giờ đây đau lắm, bố mẹ giờ đây đã không còn nữa rồi...

Khi chân đã mỏi, hắn ngồi dựa lưng vào tường. Qua những kẽ lá, ánh trăng len lỏi vào phòng chiếu lên khuân mặt góc cạnh của thiếu niên 15 tuổi. Nhưng khuôn mặt hắn giờ đây không còn cảm xúc, ánh mắt hắn trở lên sắc lạnh - đôi mắt của tử thần đã thức tỉnh. Ngày mai hắn sẽ bước những bước đầu tiên trên con đường trả thù...