Nó tên Vũ Đình Thiên sinh ra tại tỉnh Thành Lương - một tỉnh của vùng núi Đông Bắc Việt Nam. Hắn là một học sinh THPT như bao bạn bè đồng trang lứa. Tuy thành tích học tập không cao nhưng cũng tạm ổn để bố mẹ không phiền lòng.
Thiên sống cùng ba mẹ trên một ngọn đồi nằm tách biệt với những hàng xóm xung quanh. Một ngôi nhà nhỏ xinh xắn, được bao bọc bởi vô số loại hoa.
Bố mẹ hắn làm việc tự do, hôm nay kiểm hàng ở cửa khẩu móng cái mai đã ở trên những thùng côngtenơ ở cảng Hải Phòng.
Do vậy nên từ nhỏ nó thường ở nhà một mình, sống tự lập và làm bạn với con chó alatca mà gia đình nó nuôi.
Vào một buổi tối hắn ăn cơm một mình như mọi lần thì thấy bố mẹ về.
Bố nó - Vũ Như Thành, là một người có thể gọi là ' thấp ' khi so sánh với chiều cao trung bình của người Việt Nam vì ông chỉ cao 1m55. Nhưng bù lại ông có một cơ thể dẻo dai và rắn chắc, các bắp tay và chân của ông nổi lên quần quận như chỉ trờ phát lực. Khuôn mặt ông bình thường nhưng lại mang nét dượm buồn, điều đó khiến nó trở nên đặc biệt.
Mẹ hắn - Lâm Ái Linh, là một người phụ nữ dễ nhìn. Khuôn mặt hiền từ và nụ cười đầy phúc hậu lúc nào cũng nở trên môi. Điều đó chính là lý do khiến cô luôn được mọi người quý mến.Cô Linh cười với con rồi đi vào phòng cất đồ, để dành khoảng riêng tư cho bố con hắn.
Ông Thành từ từ tiến tới, nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn, cười và nói:
" Từ nay bố mẹ sẽ không đi làm nữa, gia đình mình sẽ sống bên nhau. Tiền bố mẹ đã kiếm đủ để con không phải lo lắng về tương lai."
" Thật hả bố." - Thiên kích động nắm chặt tay ông Thành. Đôi mắt ngước nhìn ông như trờ đợi câu trả lời.
Bố Thiên gật đầu nhẹ nhàng, xoa đầu hắn rồi mỉm cười. Còn hắn ...
Hắn nhảy cả lên, cười toác cả miệng chạy ào vào phòng mẹ. Vừa chạy vừa hô:
" Con yêu bố .... Con yêu mẹ."
Tối đó cả nhà hắn cùng ăn cơm, cùng xem tivi và nhâm nhi li cafe nóng. Hắn cố gắng đi ngủ thật muộn, vì hắn sợ. Sợ khi hắn ngủ bố mẹ sẽ đi mất như bao lần trước đây. Hắn sợ lại phải tiếp tục cô đơn một mình trong căn nhà lạnh lẽo....
Hôm sau Thiên dậy thật sớm, mở tung cửa phòng xem bố mẹ còn ở nhà không. Và ...
Bố nó đã ngồi đấy, vẫn uống trafvaf xem tin tức buổi sáng giống như mọi khi - giống như những gì hắn nhớ về ông.
Còn mẹ hắn,bà đã ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng. Thiên không thể nhớ nổi, đã bao lâu rồi bản thân chưa được ăn những món do mẹ nấu.
Hắn thấy vui lắm, sung sướng lắm, gia đình hắn từ nay sẽ không phải chia xa nữa. Nhưng, Thiên không biết rằng đó là lần cuối cùng gia đình hắn được gần nhau trước khi chia xa vĩnh viễn....