CHƯƠNG 99: Báo đáp Ngân Hà
Lê Minh hẹn Ngân Hà đến một nơi, địa điểm là một căn chung cư cao cấp 30 tầng mới hoàn thành nằm ở gần nơi Ngân Hà làm việc. Anh ngồi đợi cô ở dưới sảnh tòa nhà. Một lúc sau Ngân Hà đến nơi nhìn thấy anh cười hớn hở.
“Sao hẹn em ở đây vậy? Định kết hợp đi xem nhà mới hay sao vậy?”
“Cứ đi theo anh.” Lê Minh cười nhẹ.
Họ bấm thang máy lên tầng 22 rồi vào xem một căn hộ có 3 phòng ngủ rộng chừng 140 m2. Giá căn hộ ở đây cũng thuộc loại khá cao so mặt bằng trong khu vực do tọa lạc tại vị trí đắc địa.
“Thế nào em thấy căn hộ này đẹp chứ?” Lê Minh hỏi vu vơ.
Ngân Hà đi lại ngắm nghía các phòng, sờ mớ mọi thứ có thể hào hứng khen.
“Đẹp thật, cả đời em chỉ mơ ước có một căn hộ như thế này thôi.”
“Anh đã làm xong toàn bộ thủ tục mua bán rồi.”
“Bao nhiêu tiền căn này vậy anh?” Ngân Hà ngó nghiêng xung quanh hỏi.
“Khoảng hơn 4 tỷ đồng.” Lê Minh nhún vai trả lời.
“Đúng là tiền nào của đấy, giá chung cư cao cấp bây giờ cũng đắt kinh khủng.” Ngân Hà gật gù trầm trồ nói.
“Em có thích căn hộ này không?” Lê Minh hỏi lại lần nữa.
“Thích lắm! Anh mua căn hộ này để cưới vợ hả?” Ngân Hà lườm dài anh một cái rồi nói.
“Em thích là được rồi vì căn hộ này là của em.” Lê Minh cười mỉm.
“Đùa em hả?” Ngân Hà tròn mắt ngạc nhiên hỏi. “Tiền đâu mà em mua được căn hộ sang trọng vậy chứ?”
Lê Minh lắc đầu cười rồi đưa chìa khóa cửa cho cô nói.
“Căn hộ này là của em! Đó là sự thật.”
“Ôi đừng trêu em quá như vậy….Nhưng thôi em cũng thấy vui vì tự dưng lại có dịp được mơ mộng.” Ngân Hà cười thích thú, hoa hoa tay, nghiêng mặt làm dáng rồi thốt lên.
Lê Minh không giải thích anh cho tay vào túi áo vét lấy ra một quyển sổ tiết kiệm đưa cho Ngân Hà. “Cái này là cho thằng bé.”
Ngân Hà cầm lấy quyển số tiết kiệm cô mở ra, khi nhìn vào số tiền trong quyển sổ. Ngân Hà chợt tắt nụ cười, cô lặng người chết đứng, cơ thể như bị đóng băng không thể thốt lên lời, trong đời cô chưa bao giờ tưởng tượng nổi như thế. Một số tiền quá lớn đối với một nữ y tá tỉnh lẻ như cô. Cô không thể tin vào mắt mình được nữa. Anh không hề nói đùa.
“Thế này là như thế nào?” Ngân Hà run run giọng.
“Đây là món quà của anh dành cho hai mẹ con em. Hai người vất vả nhiều rồi cũng đến lúc cần một cuộc sống ổn định chứ. Em hãy đón con em lên đây ở, trẻ con cần được chăm sóc tốt hai mẹ con không thể cứ xa cách nhau mãi thế được.” Lê Minh mặt nghiêm túc nói.
Lê Minh nắm lấy tay cô tiếp tục nói.
“Anh có người bạn làm giám đốc bệnh viện trung ương thành phố. Ở đó đang thiếu một chân trưởng phòng trong bệnh viện, nếu em muốn, ngay lập tức ông ấy sẽ sắp xếp em vào vị trí đó.”
Ngân Hà không thể chịu đựng được những bất ngờ đến liên tiếp với cô như vậy. Cô ngồi thụp xuống ôm mặt khóc rống, quá sức tưởng tượng của cô. Lê Minh cúi người vuốt nhẹ mái tóc đỡ cô dậy.
“Anh làm em chết mất. Tại sao anh lại làm điều này với em?” Ngân Hà ôm chặt lấy anh khóc nức nở, cảm thấy lồng ngực mình phập phồng như bị nghẹn lại, khó thở vô cùng.
“Vì em là bạn của anh.” Lê Minh vuốt mái tóc cô rồi hôn lên trán dịu dàng nói.
“Cảm ơn anh rất nhiều.” Ngân Hà hạnh phúc đến phát khóc, cô nói trong nước mắt.
“Không! Cảm ơn em.” Lê Minh dịu dàng lau nước mắt cho cô.
Lê Minh hiểu rằng trong những lúc anh cô đơn nhất, trống vắng nhất thì Ngân Hà đã đến bên anh động viên chia sẻ buồn vui. Cũng chính cô đã cùng anh cứu sống lão trùm, để tạo ra một cơ hội lớn giúp anh trở thành một người như ngày hôm nay. Anh sẽ không bao giờ quên cô.
--------------------------
Thành phố đã lên đèn. Lê Minh đứng bên cửa sổ hướng nhìn ra sông Sài Gòn, anh mặc lịch sự chỉnh tề với bộ vét mầu ghi xám được may đo một cách cẩn thận, xức với nước hoa đắt tiền. Căn biệt thự ba tầng mái vát lệch được nằm trên một dải đất đắc địa ven sông, với tầm nhìn thoáng đãng, ánh sáng từ những ngọn đèn của những căn hộ chiếu hắt mặt nước lung linh mờ ảo đẹp đến mê đắm.
Khu vực bất động sản tại đây có giá đắt đỏ nhất tại địa phương. Để sở hữu được bất kỳ căn nhà biệt thự nào trên mảnh đất này đều có giá lên cả chục tỷ đồng. Đủ biết những người chủ sở hữu ở đó đều là những người rất có thế lực về tiền bạc, nếu họ không phải là doanh nhân, việt kiều thì cũng là quan chức địa phương.
Lê Minh bập từng hơi chậm rãi điếu thuốc xì gà Cohiba trên môi thả nhẹ làn khói vào không khí. Một tiếng phụ nữ đột ngột nói vang lên phía sau lưng Lê Minh.
“Em xong rồi, chúng ta đi thôi anh tiệc sắp bắt đầu rồi.”
Lê Minh nhẹ nhàng quay lại dụi điếu thuốc vào gạt tàn .
“Anh cũng xong rồi.”
Lê Minh tiến đến ôm lấy eo Thu Lan rồi cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn ngọt ngào. Thu Lan trông thật xinh đẹp kiêu kỳ, với một chiếc váy dạ tiệc mầu đen, nổi bật lên làn da trắng mịn màng.
“Anh làm phai hết son môi của em rồi.” Thu Lan trách yêu.
Lê Minh mỉm cười anh cầm tay Thu Lan ánh mắt dịu dàng giọng nhẹ .
“Ta đi thôi em, giờ này mọi người chắc đã đến đông đủ rồi!”
Hai người bước xuống cầu thang rồi xuống tầng trệt. Tại phòng khách một bé gái xinh xắn khoảng độ hơn 2 tuổi, đang ngồi chơi trên ghế sôfa, cùng một người phụ nữ giúp việc trong gia đình. Lê Minh đặt tên cho đứa con gái đầu lòng của anh với Thu Lan là Lê Minh Châu.
Cô bé thấy Thu Lan bước xuống thì hét lên “mẹ”, rồi trèo xuống ghế chạy lon ton lại bên cô. Thu Lan bế đứa bé lên rồi hôn vào má nó.
“Con yêu, nhà mình đi dự tiệc ông ngoại thôi.”
“Thế mọi người có tặng quà cho con không?” Bé gái ngây thơ hỏi.
“Có chứ! Con sẽ có nhiều quà và đồ chơi.” Thu Lan cười nói.
Lê Minh đưa tay lên nhìn đồng hồ nói .
“Thôi muộn rồi cả nhà mình đi thôi không để ông ngoại và mẹ Giang đợi.”
Đến nơi cả nhà Lê Minh tiến vào sảnh chính, trong nhà hàng ồn ào tiếng nói cười. Linh Giang đứng ngoài sảnh cô mặc một chiếc đầm mầu vàng trễ cổ, nổi bật lên làn da trắng mịn, mái tóc được búi lên cao, trên cổ đeo một dây chuyền bạch kim có mặt viên kim cương nặng 10 carat hình trái tim mà Lê Minh đã tặng cho nàng trong ngày cưới.
“Hai người làm gì mà lâu vậy? Mọi người cũng đến đông đủ cả rồi.” Linh Giang mỉm cười trách yêu rồi đến bên cạnh Thu Lan vươn tay bế cô bé Minh Châu lên rồi nựng vào má hồng xinh xắn. “Để mẹ Giang bế vào chơi với em Vũ nha.”
“Em vất vả rồi.” Thu Lan mỉm cười nói với Linh Giang.
Phùng Thế Kiều ngồi trên một chiếc xe lăn, vẻ già nua đã hằn lên trên gương mặt của ông. Ngồi trong lòng ông là một bé trai tầm 2 tuổi là con trai của Linh Giang với Lê Minh. Thằng bé đặc biệt quấn lấy ông già không dời. Đứng kế bên cạnh phía bên phải Phùng Thế Kiều là mẹ của Linh Giang và cô em gái Bảo Vân.
Khi Linh Giang có bầu con trai được ba tháng thì Lê Minh cùng cô tổ chức đám cưới ở An Giang. Sau đó thì Thu Lan mang bầu con gái cùng thời điểm thế nên anh cũng làm đám cưới với cô ở Sài Gòn. Thu Lan do cưới lần hai nên cũng tổ chức bí mật với một số ít người thân quen tham dự.
Nàng cũng biết việc Lê Minh đã cưới Linh Giang nên cũng vui vẻ chấp nhận việc này khá thoải mái. Lê Minh e ngại nhất là về phía Linh Giang có chấp nhận việc này không, nhưng cuối cùng khi hai nàng gặp nhau thì không có bài xích ngược lại khá là ôn thuận.
Lúc đầu Linh Giang bị sốc nhất quyết không ở Sài Gòn mà đòi về An Giang sống với má. Cuối cùng Lê Minh đón mẹ cùng em gái nàng lên hết Sài Gòn ở, kết hợp thuyết phục vài lần thì nàng đồng ý.
Vốn bản tính của Linh Giang rất dễ dụ, từ xưa đến nay đều rất nghe lời anh trong mọi việc, lại vô cùng thương yêu chồng. Chỉ là chuyện sống chung cùng Thu Lan dưới một mái nhà, thì nàng vẫn còn nhiều khúc mắc trong lòng làm Lê Minh phải tốn một phen công phu mới thành công.
Do Thu Lan lớn tuổi hơn Linh Giang, lại có uy thế của bà chủ nên tự nhiên trở thành bà cả. Mọi việc trong nhà hầu như là nàng xử lý trong ngoài thuận lợi. Linh Giang đang theo học chuyên ngành kế toán hệ tại chức tại trường đại học tại thành phố.
Cô em gái Bảo Vân sau khi ra trường thì được Lê Minh sắp xếp cho một vị trí trưởng phòng kinh doanh tại tập đoàn Vân Long. Mẹ của Linh Giang thì ở nhà chăm sóc cho hai đứa nhỏ hàng ngày cũng là bận rộn nhưng vô cùng vui sướng. Có lẽ niềm vui cuộc sống của bà luôn dành cho con cháu.
Huyền Anh đã có mặt từ trước, cô mặc một cái đầm mầu đen trễ cổ, đeo một cái vòng cổ đá saphia mầu đen đồng bộ cùng đôi khuyên tai trông cô thật xinh đẹp. Lê Minh cùng Thu Lan tiến tới trước mặt Phùng Thế Kiều chào hỏi mọi người.
Huyền Anh ý tứ trao đổi ánh mắt với Lê Minh một cách tế nhị, cô vẫn không quên được mối tình của mình bây giờ đã là anh rể. Cô vẫn luôn nhớ những khoảnh khắc thú vị dưới bể bơi, đó là một kỷ niệm khó quên.
Huyền Anh có mời Ngọc Mai cùng Hoàng Nam đến tham dự tiệc, vừa nhìn thấy họ đến sảnh thì liền chạy ra đón, cô ôm chầm lấy Ngọc Mai người bạn thân của mình thể hiện sự thân mật.
“Chào anh Nam lâu rồi mới có dịp gặp lại anh.” Lê Minh nhìn thấy liền tiến tới chỗ Hoàng Nam giơ tay ra bắt xã giao chào hỏi.
“Cũng lâu không gặp anh Minh.” Hoàng Nam bắt tay cười trả lời. “Thấy anh phát triển kinh doanh mạnh mẽ như vậy tôi xin chúc mừng.”
“Cũng là do may mắn gặp thời vận thôi.” Lê Minh mỉm cười đáp. “Cũng chỉ mong cuộc sống gia đình hòa thuận vui vẻ là được.”
Trò chuyện xã giao cùng Hoàng Nam và Ngọc Mai một lúc, Lê Minh chợt nhìn thấy đám đàn em thân tín là Hùng Gấu, Trung Bốn Ngón, Linh Rồng, Tình Vinh bước vào sảnh. Anh xin phép mọi người rồi đi ra đón họ rồi đứng nói chuyện rôm rả.
“Đại ca quả là có diễm phúc.” Tình Vinh cười nói. “Lấy được một lúc hai vợ, em nể đại ca sát đất, có bí quyết gì dậy cho em nhé. Chứ em có hai con bồ mà nó đánh ghen với nhau suốt ngày không để em yên phút nào. Đau hết cả đầu.”
Mọi người bật cười vui vẻ, Lê Minh lắc lắc đầu nói.
“Không dễ như cậu nghĩ đâu. Cũng phải bỏ nhiều công phu thuyết phục mãi hai cô ấy mới đồng ý về ở chung nhà đấy.”
“Chúc mừng đại ca.” Linh Rồng cười nói.
“Anh Trung cũng sắp chuẩn bị lấy vợ tập hai rồi đó.” Hùng Gấu xen vào.
Trung Bốn Ngón lườm Hùng Gấu một cái sắc lẹm rồi quay lại nói với mọi người.
“Tôi với cô ấy đang tính tháng sau tổ chức đám cưới. Tôi cũng sống một thân một mình nhiều năm nay rồi cũng đến lúc cần có một gia đình.”
Hùng Gấu cười lớn nói. “Anh Trung đợt này bị quản rồi không được tự do bay nhảy như trước nữa.”
“Quả là một chuyện tốt. Chúc mừng anh.” Lê Minh nhiệt tình nói. “Thôi mọi người ngồi vào bàn đi, tiệc bắt đầu rồi.”
Tiệc được bày ra với rất nhiều món ăn cao cấp như cá hồi Nauy, trứng cá muối Địa Trung Hải, tôm hùm Canada, bào ngư đen New Zealand, thịt bò Kobe, sôcôla Thụy Sĩ, rượu vang Pháp thượng hạng cùng với xì gà Cohiba.
Bữa tiệc là một minh chứng về mức độ giầu có cũng như đẳng cấp kiến thức ẩm thực cao cấp của chủ nhân. Để tổ chức một bữa tiệc tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất Sài Gòn như vậy thì số tiền có thể bằng cả một gia tài của một gia đình trung lưu tại thành phố.
Trong khi tiệc đang vui vẻ thì Lê Minh cầm một ly rượu vang bước ra ban công, sự yên tĩnh lại trở lại với anh. Nhìn lên bầu trời đầy các vì sao Lê Minh đưa ly rượu lên nói một mình tưởng nhớ.
“Thảo My! Chúng ta sẽ gặp lại nhau…….. nhưng không phải bây giờ.”
Uống một hơi cạn ly rượu Lê Minh trầm tư hồi tưởng về những phút giây ngọt ngào bên Thảo My, anh yêu nàng, nàng luôn hiện hữu trong trái tim anh và nhờ có tình yêu của nàng mà anh vẫn sống đến ngày hôm nay. Anh vẫn luôn ân hận giá như anh là người nhận phát đạn đó thì Thảo My vẫn còn sống.
Đang miên man trong suy tư thì một tiếng ho khẽ đằng sau khiến Lê Minh giật mình quay trở lại hiện thực. Hoàng Nam từ phía sau đi đến đứng bên cạnh anh rồi nhìn về phía sông Sài Gòn nói.
“Anh Minh sao lại đứng ngoài này một mình vậy?”
“Tôi đang nhớ về một người.” Lê Minh trầm ngâm đầy tâm trạng.
“Tôi cũng nhớ đến một người.” Hoàng Nam liếc mắt đầy ý tứ rồi nói.
“Vậy là chúng ta có chung một tâm trạng.” Lê Minh trầm tư nói.
“Có thể.” Hoàng Nam nói “ Nhưng là tôi nhớ đến một tên tội phạm.”
“Còn tôi thì nhớ đến một người phụ nữ đã cứu mạng mình.”
“Anh quả là có số mạng lớn đó.”
“Lần trước anh ra tay cứu tôi, tôi chưa có dịp nào để cảm ơn anh trực tiếp.” Lê Minh nghiêm túc nói.
“Không có gì! Đó là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi.” Hoàng Nam mỉm cười nhàn nhạt.
“Dù sao cũng cảm ơn anh.” Lê Minh nói chân thành.
“Tôi nói là nhớ đến một tên tội phạm.” Hoàng Nam nheo mắt nhìn Lê Minh rồi nói. “Hắn một tên sát thủ hành tung bí ẩn như một bóng ma, không ai nhìn thấy mặt hắn, cũng không có chứng cứ tội phạm của hắn.”
“Ồ vậy sao!” Lê Minh nhún vai hờ hững. “Tôi hy vọng cảnh sát sẽ sớm bắt được hắn.”
Hoàng Nam liếc nhìn Lê Minh rồi nói đầy ý tứ.
“Hắn nghĩ không ai biết về hắn nhưng tôi tin có ngày hắn sẽ phải trả giá cho tội lỗi của mình.”
Lê Minh đưa tay trái lên vuốt tóc rồi nhún vai nói bóng gió.
“Cuộc đời này quả là giống như một bản giao hưởng định mệnh mà mỗi người chúng ta buộc phải chơi đến nốt nhạc cuối cùng.”
Hoàng Nam thò tay vào túi rồi lấy ra một mũi tên đặt nó lên thành ban công trước mặt Lê Minh rồi nhìn anh khó hiểu .
“Tôi biết hắn là ai!”
Nói xong Hoàng Nam quay lưng đi ra ngoài để lại một mình Lê Minh đứng lặng người bên ban công. Anh cầm lấy mũi tên nắm chặt nó trong tay rồi lẩm bẩm.
“Đội trưởng Nam chúng ta sẽ lại cùng nhau chơi đến nốt nhạc cuối cùng vậy.”
Đúng lúc này Duy Thành từ đằng sau đi đến đứng cạnh Lê Minh rút ra một điếu thuốc châm lửa hút rồi nói.
“Sao vậy ông bạn? Đội trưởng Nam nói chuyện gì với cậu?”
Lê Minh xòe đầu mũi tên đang cầm trong tay cho Duy Thành xem.
“Anh ta đưa tôi cái này.”
Duy Thành liếc nhìn mũi tên rồi nhún vai.
“Đội trưởng Nam chỉ đi săn bọn buôn ma túy thôi chứ không liên quan gì đến việc phá án của tổ điều tra hình sự. Nên dù có biết điều gì anh ta cũng chẳng có nhiệm vụ phải làm sáng tỏ những vụ án mạng. Anh ta dọa cậu thôi.”
“Có lẽ vậy.” Lê Minh gật gật đầu nói.
“Yên tâm đi! Tôi đoán hành động của anh ta chỉ là thăm dò nhưng không có chứng cứ. Nếu không cậu đâu thể an lành đến giờ phút này mà bên hình sự không đến hỏi thăm.”
“Cậu nói đúng. Tôi hơi lo lắng thái quá.” Lê Minh thở nhẹ nhõm một hơi, tâm trạng buông lỏng gật đầu nói.
“Trong bất kỳ trường hợp nào còn có tôi làm ‘bằng chứng ngoại phạm’ của cậu cơ mà.” Duy Thành khẽ cười rồi nói.
“Cảm ơn cậu.” Lê Minh gật đầu nói.
“Tôi vào trong đây.” Duy Thành ném điếu thuốc xuống chân rồi dụi tắt.
Nói rồi anh ta đi vào trong bữa tiệc để lại Lê Minh một mình đứng ở ban công đưa mắt nhìn ra xa trầm tư. Đang miên man suy nghĩ thì bất chợt Thu Lan đứng sau lưng lên tiếng gọi.
“Chồng ơi! Anh đứng ngoài này một mình làm gì?”
Lê Minh vội giấu mũi tên vào trong túi áo vét, quay lại cười nói.
“Anh ra ngoài một chút cho yên tĩnh.”
Thu Lan đi đến ôm lấy Lê Minh, anh đặt lên môi cô một nụ hôn. Thu Lan kéo tay anh đi vào trong nói.
“Mình vào chụp ảnh kỷ niệm cùng cả nhà đi anh."
Lê Minh đi theo vào bên trong cùng Thu Lan. Cả đại gia đình tập trung lại để chụp ảnh kỷ niệm. Trong thời điểm này Lê Minh đã có tất cả những điều mà người khác có thể mơ ước về một cuộc sống giầu có, vợ đẹp con ngoan.
Những người khác chỉ nhìn thấy kết quả mà không biết được quá trình thực hiện điều đó, chỉ duy nhất Lê Minh mới hiểu được rằng thành công mà anh đạt được là một sự trả giá. Đó là một cái giá đắt đến mức có thể phải đánh đổi bằng chính mạng sống của mình nhưng điều quan trọng nhất là bây giờ anh đã có một gia đình. Anh không còn một mình.