Chương 98: Tiêu Diệt Hưng Kiếm

CHƯƠNG 98: Tiêu diệt Hưng Kiếm

Trong một quán cà phê vắng vẻ bên sông Duy Thành ngồi đối diện với Lê Minh anh nói.

“Đã tìm ra Hưng Kiếm, hắn đang ở trong một căn nhà vườn gần biên giới Campuchia.”

Giở tấm bản đồ ra Duy Thành khoanh một vòng tròn nhỏ trên đó rồi nói tiếp.

“Khu vực này xung quanh là rừng núi bao phủ, rất vắng vẻ, chỉ có một con đường độc đạo để đi vào. Căn nhà của Hưng Kiếm nằm gần một con suối nhỏ, bao bọc bởi rừng cây cao su do tư nhân trồng.”

“Tốt lắm.” Lê Minh gật đầu hài lòng rồi hỏi. “Làm cách nào mà cậu tìm ra hắn vậy?”

“Từ thằng Hai Cò đệ tử ruột của hắn.” Duy Thành cười bí hiểm nói.

“Tôi tưởng cậu tìm thông tin từ thằng Mark con trai hắn chứ?” Lê Minh ngạc nhiên hỏi.

Duy Thành thoải mái ngả người ra dựa vào thành ghế lắc đầu nói.

“Hưng Kiếm sẽ không nói cho con trai biết nơi hắn trốn, vì lý do sợ cảnh sát theo dõi. Hắn lẩn trốn nơi hẻo lánh, nhưng vẫn tiếp tục điều hành băng đảng hoạt động, nên tôi suy đoán là sẽ có người lên báo cáo công việc và tiếp tế cho hắn hàng tháng. Trong ba tháng theo dõi những tên đệ tử thân tín của hắn, tôi phát hiện ra thằng Hai Cò trong thời gian gần đây, có hai lần đi lên khu vực này. Tôi lập tức bám theo thì phát hiện ra Hưng Kiếm trốn ở đây.”

“Vụ này cậu vất vả rồi.” Lê Minh vẻ mặt cảm động.

“Sở thích của tôi là làm những việc khó, lần này vượt mặt được đội truy tìm của bên trinh sát hình sự, phát hiện ra tung tích Hưng Kiếm trước là tôi rất mãn nguyện.” Duy Thành xua tay nói.

“Đây là tiền công của cậu.” Lê Minh đưa một túi xách nhỏ cho Duy Thành nói.

“Việc lần này tôi làm miễn phí cho cậu.” Duy Thành lắc đầu xua tay nói. “Chúng ta là anh em việc của cậu cũng là việc của tôi.”

“Vậy cảm ơn cậu.” Lê Minh gật đầu cảm kích.

“Sao cậu muốn truy sát hắn đến cùng vậy?” Duy Thanh rồi chợt nhớ ra nói.

“Việc này hoàn toàn cá nhân.” Lê Minh nghiêm nghị .

“Tôi hiểu rồi! Cẩn thận nhé!” Duy Thành thông cảm.

Lê Minh gật đầu thay lời nói.

----------------

Hưng Kiếm sau khi bỏ trốn đã di chuyển đến một căn nhà ở gần biên giới Việt Nam –Campuchia để ẩn náu nơi này đồi núi chập trùng, người thưa thớt và rất vắng vẻ. Hưng Kiếm đến ở tại căn nhà vườn, hắn mua lại của một người trồng rừng cao su từ hồi trước, để làm căn cứ giao dịch ma túy.

Xung quanh ngôi nhà là một rừng cao su bao bọc, thuộc phần đất sở hữu tư nhân. Từ ngày Hưng Kiếm ẩn náu ở đây, Hai Cò phụ trách việc đi lại cung cấp các thứ mua sắm dưới thành phố lên cho Hưng Kiếm. Hai Cò cứ hai tuần sẽ đi đến đây một lần,để báo cáo các hoạt động của băng nhóm trực tiếp cho Hưng Kiếm.

Trong lúc chờ đợi Hưng Kiếm tắm rửa sau khi luyện kiếm xong, Hai Cò đi lại ngắm nhìn các món đồ cổ được bày trên giá kệ phòng khách. Hai Cò không nén được sự tò mò, hắn cầm lên một ấm Trung Quốc cổ ngắm nghía, lắc lắc cái ấm để kiểm tra trọng lượng và độ chắc chắn thì bỗng một tiếng “cách” vang lên, quai ấm bị gãy. Đang lúng túng chưa biết xử lý như thế nào, hắn thấy Hưng Kiếm bước ra từ phòng tắm.

“Đó là bộ ấm chén cổ thời nhà Minh.” Hưng Kiếm nhìn hắn cười nói vẻ tự hào. “Tao đã rất mất công sức mới sưu tập được, cả Việt Nam này chỉ có một bộ duy nhất thôi.”

Hai Cò nhanh tay đặt lại cái ấm về vị trí cũ, còn cái quay gẫy hắn giấu vào túi quần, mặt xanh lét sợ hãi, run run giọng hỏi .

“Bộ ấm chén này quý như thế thì giá bao nhiêu tiền vậy đại ca?”

“Mày có bán cả tài sản nhà mày đi cũng không mua nổi đâu. Đừng sờ mó linh tinh, không hỏng là tao chặt tay đấy.” Hưng Kiếm cười nhếch mép dữ tợn.

“Chết mẹ nó rồi.” Hai Cò lẩm nhẩm trong mồm.

“Mày nói cái gì?” Hưng Kiếm quay lại lừ mắt hỏi.

Hai Cò liền giật mình rồi giả lả cười nói.

“Đâu có đại ca. Em chỉ định hỏi là đại ca có muốn đi loanh quanh đâu chơi không, để em đưa đại ca đi.

Hưng Kiếm ngồi xuống ghế rồi nói.

“Tao cũng đang định đi kiểm tra địa bàn, sắp tới có mấy vụ giao dịch phải thông thuộc địa bàn, để nếu có xảy ra sự việc gì biến động còn thoát thân được.”

“Vâng! Đại ca là người luôn chu toàn cẩn thận trong mọi việc.” Hai Cò nói nịnh.

“Ra lấy xe đi! Để tao thay quần áo rồi đi.” Hưng Kiếm hất mặt ra hiệu.

Hai Cò vâng dạ nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ đợi Hưng Kiếm đi vào phòng thay đồ. Hắn vò đầu bứt tai một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra cách. Hai Cò mở ngăn kéo tủ lấy ra một lọ keo bôi vào chỗ sứt, gắn lại cái quai ấm vào vị trí một cách cẩn thận. Hai Cò nhìn ngó xung quanh một vòng để kiểm tra xem có ai biết hành động lén lút của hắn không, rồi đi ra ngoài lấy xe ô tô, chờ sẵn ngoài cổng đưa Hưng Kiếm đi kiểm tra địa bàn.

Hưng Kiếm đi kiểm tra địa bàn một vòng, về đến nhà thì trời cũng đã tối. Cất xe vào ga ra xong xuôi Hai Cò bước vào phòng khách, liếc nhìn cái ấm vài lần, như sợ có người phát hiện ra vết gắn keo trên cái quai gẫy.

“Đại ca có mệt không? Để em đấm lưng cho đại ca.” Hai Cò tiến đến chỗ Hưng Kiếm nịnh nọt.

“Hôm nay mày sao vậy?” Hưng Kiếm ánh mắt ngạc nhiên hỏi. “Thôi khỏi cần. Xuống xem bếp núc chuẩn bị bữa tối thế nào đi. Tao đói rồi.”

Hai Cò đi xuống bếp không quên liếc cái ấm thêm một lần nữa, tay quyệt mồ hôi trán đang vã ra chảy thành từng dòng trên trán. Đêm vùng biên thật vắng lặng, ánh đèn vàng le lói, tiếng côn trùng kêu rả rích. Không khí hơi se lạnh đặc thù của vùng biên ải, ban ngày thì nắng đổ lửa, ban đêm sương muối rơi xuống kèm theo từng cơn gió lạnh ngắt.

Sáng theo thói quen Hưng Kiếm dậy sớm để luyện kiếm theo trường phái võ thuật Kendo,điển hình những đường kiếm chắc chắn uy lực. Hai Cò đang ngồi bên hiên nhà hút thuốc lá ,với vẻ mặt dửng dưng thỉnh thoải lại vỗ tay vài cái, cổ động cho đại ca.

Bữa trưa được dọn ra với rất nhiều rượu thịt Hai Cò rót rượu cho đại ca. Bên ngoài có hai tên đứng canh gác ngoài sân. Chúng luôn cắt cử người trông chừng khi ăn uống, để nếu có biến thì ngay lập tức thông báo vào cho Hưng Kiếm trốn thoát ra cửa sau. Xung quanh ngôi nhà là rừng cao su nên chỉ cần vài phút là hắn có thể biến mất trong rừng.

Một bóng người mặc áo đen, bịt mặt, nhẹ nhàng leo tường vào bên trong. Từ từ di chuyển người áo đen nấp sau một gốc cây quan sát xung quanh. Hai tên đàn em đứng gác ngoài sân đang trò chuyện với nhau, bên hông đều có giắt súng lục. Một lúc sau một tên đi ra gốc cây tiểu tiện, tên còn lại thì châm điếu thuốc hút.

Vút! một mũi tên từ trong bụi cây lao ra, cắm xuyên tim tên đàn em đang đứng tiểu tiện, khiến hắn gục xuống đất huỵch một cái. Tên đang hút thuốc giật mình quay người lại chạy đến chỗ đồng bọn để xem xét tình hình, một mũi tên nữa xé gió bay ra cắm thẳng vào ngực hắn. Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng “hự” rồi gục xuống đất chết ngay lập tức.

Tên cung thủ kéo xác hai tên đàn em vào phía sau bụi cây, tiếp tục men theo tường tiến vào tiếp cận với cửa chính của căn nhà.

Trong nhà Hưng Kiếm, Hai Cò cùng ba tên đàn em, đang ăn uống trò chuyện vui vẻ. Bất chợt Hai Cò người như đông cứng lại, tim như muốn ngừng đập, mặt tái mét mồm mấp máy không nói lên lời.

“Mày bị làm sao vậy Hai Cò.” Hưng Kiếm cau mày hỏi.

Hai Cò ú ớ mặt xanh ngắt không còn giọt máu, rồi giơ tay chỉ ra phía cửa ra vào lắp bắp.

“Có….. có… người…… ở….. cửa.”

Hưng Kiếm cùng đám đàn em giật mình quay lại, thấy đứng sừng sững giữa cửa ra vào chính có một người mặc áo đen, bịt mặt tay cầm một cây cung tên.

Tất cả chúng vội vàng đứng bật dậy nháo nhác chạy ra lấy vũ khí. Hai Cò đứng nấp sau Hưng Kiếm run bần bật sợ hãi.

“Mày là thằng nào sao lại vào đây?” Hưng Kiếm cố giữ bình tĩnh hét lên

“Tao đến để lấy mạng mày. Hưng Kiếm!” Tên cung thủ gằn giọng.

“Chúng mày còn chờ gì nữa, giết nó đi.” Hưng Kiếm giật mình hét đám đàn em.

Nghe lệnh đại ca một tên đàn em thứ nhất đang đứng rập rình bất chợt dùng dao lao vào chém. Người áo đen vung cây cung gạt tay hắn sang một bên, rồi lật trở lại khiến cả thân cái cung đập thẳng vào mặt hắn, bật tung ra sau.

Nhanh như chớp tên cung thủ vồ tới, đâm thẳng một mũi tên bằng tay không xuyên qua cổ họng tên đàn em. Hai tên còn lại thấy vậy hét lên lao vào tấn công người áo đen bằng dao mã tấu. Người áo đen lùi lại, vung cây cung ném thẳng vào một tên đàn em thứ hai, khiến hắn nhảy giật ra sau né tránh. Người hắn va đập vào cái kệ khiến cái ấm cổ đời nhà Minh rơi xuống vỡ tan.

“Đại ca! Thằng này nó làm vỡ cái ấm không phải em nhé.” Hai Cò chỉ tay vào cái ấm vỡ hét lên.

Trong lúc đánh nhau chí mạng như vậy mà Hai Cò vẫn lo sợ chuyện cái ấm vỡ thì thật là không thể tin nổi. Người áo đen lập xoay người động tác nhanh như chớp, rút con dao găm bên sườn phi thẳng tới tên đàn em thứ ba đang lao đến, phát phi dao trúng ngay giữa ngực, hắn ngã ngửa ra sau giãy đành đạch.

Nhảy lộn tới một vòng lăn về phía trước, rút con dao cắm trên ngực hắn ra khiến máu từ ngực phun lên thành dòng .

Trong lúc người áo đen bịt mặt đánh nhau với bọn đàn em, Hai Cò hoảng quá vội túm tay kéo Hưng Kiếm bỏ chạy ra cửa sau.

“Chạy nhanh đi đại ca.” Hai Cò hét lên.

“Mày chạy đi đâu Hai Cò? Quay lại đánh nó cho tao ngay.” Hưng Kiếm bị Hai Cò kéo tay chạy, liền lao theo miệng quát lớn.

“Đại ca đi mà đánh, đừng có xui dại nhá, em không ngu đâu.” Hai Cò sợ tái mặt vừa chạy trốn, vừa hét.

Hai Cò ba chân bốn cẳng chạy một mạch về phía chiếc xe ô tô đang đỗ ngoài cửa, rồi nhảy lên ngồi vào ghế lái. Hưng Kiếm chạy thục mạng phía sau, mở cửa xe nhảy lên ghế phụ ngồi cạnh Hai Cò.

Chờ mãi không thấý Hai Cò nổ máy, Hưng Kiếm quay sang nhìn hắn. Hắn cũng quay sang nhìn Hưng Kiếm. Gã nổi cơn thịnh nộ bạt tai Hai Cò một cái hét lên.

“Sao mày không chạy đi còn ngồi đó làm gì?”

“Đại ca! Em quên chìa khóa xe trong nhà rồi.” Hai Cò lúc này mới mếu máo.

Hưng Kiếm cáu tiết đập túi bụi vào đầu Hai Cò hét lên.

“Mẹ thằng ngu, vào nhà lấy chìa khóa ngay.”

“Không! Đại ca vào lấy đi.” Hai Cò giơ tay đỡ hét to.

Hưng Kiếm càng điên tiết túm lấy Hai Cò bạt mấy cái vào đầu hắn. Bất chợt Hai Cò sợ hãi vội chồm tới ôm lấy cổ Hưng Kiếm người run bần bật.

“Mày làm cái gì vậy? Bỏ tao ra! Bỏ tao ra!” Hưng Kiếm cố hết sức đẩy hắn ra hét lên.

Hai Cò chỉ tay ra phía trước xe ô tô qua kính chắn gió lắp bắp nói.

“Đại ca… đằng trước…. đằng trước có……”

Hưng Kiếm cố gỡ tay Hai Cò ra khỏi cổ mình hét lên. “Bỏ tao ra…. Đù má mày.”

Hai Cò quay người mở cửa xe lao ra ngoài, hắn vấp chân ngã sóng xoài trên mặt đất nhưng vội lồm cồm bò dậy, cắm đầu chạy trối chết vào rừng cao su, để mặc cho Hưng Kiếm ở lại một mình trên xe.

Lúc này Hưng Kiếm mới thấy phía trước đầu xe ô tô tên sát thủ đứng đó tự bao giờ. Thảo nào khiến Hai Cò sợ đến mức đái cả ra quần như vậy.

Hưng Kiếm hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh rồi với tay ra ghế sau, nơi hắn vẫn luôn để thanh kiếm katana ở đó phòng thân. Mở cửa xe bước xuống đứng đối diện với tên sát thủ. Thực ra với bản lĩnh võ thuật của Hưng Kiếm, hắn không phải đến mức bỏ chạy tá hỏa như vậy, mà chính là do Hai Cò quá sợ hãi, nên kéo theo tâm lý của Hưng Kiếm theo bản năng cũng hoảng sợ theo. Hưng Kiếm chỉ mũi kiếm về phía tên sát thủ hét lên.

“Mày là thằng nào? Tại sao lại muốn giết tao?”

“Hưng Kiếm mày không nhận ra tao sao?” Tên sát thủ bịt mặt nói.

Hưng Kiếm mắt đỏ ngầu tức giận quát to.

“Đù má mày! Đeo cái túi đen sì trên đầu kia thì đéo ai mà nhận ra được.”

“Xin lỗi! Tao quên mất.” Tên sát thủ liền cho tay lên kéo khăn bịt mặt ra, Hưng Kiếm trợn tròn mắt rồi lắp bắp nói.

“Minh ‘lựu đạn’! Hóa ra là mày. Thật không ngờ.”

“Mày không ngờ được tại sao tao tìm được ra mày ở nơi ‘khỉ ho, cò gáy’ này đúng không?”

“Tao với mày có thù oán gì mà mày đến tận đây truy sát tao hả? Mày nói cho tao nghe thử xem?” Hưng Kiếm to giọng.

“Mày cho người đánh đàn em tao vào viện.”

“Đàn em hai bên không biết nên va chạm nhau. Việc chúng ta có thể thương lượng đền bù thiệt hại được mà, đâu nhất thiết phải trở thành kẻ thù của nhau?” Hưng Kiếm thở nhẹ một hơi rồi nói.

“Mày cho người ám sát tao.”

“Đó là do lão Vĩ Bình làm không phải tao. Mà mày vẫn sống nhăn còn gì nữa?” Hưng Kiếm nhún vai nói với một tia hy vọng.

“Bạn gái của tao do đỡ đạn cho tao mà chết. Tao đã thề trước mộ cô ấy sẽ lấy mạng kẻ chủ mưu để đòi lại công bằng cho cô ấy.” Khi nhắc đến Thảo My giọng Lê Minh nghiêm trọng, ánh mắt tràn ngập cừu hận muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện.

“Nhưng mà do lão Vĩ Bình làm chứ có phải tao đâu?” Hưng Kiếm cố gắng né tránh đẩy tội lỗi sang cho kẻ khác.

“Dù mày có làm hay không thì mày cũng sẽ phải chết hôm nay.” Lê Minh cười gằn giọng như sứ giả tử thần đến gõ cửa.

“Xem ra khó tránh được việc chúng ta phải một phen sống chết.” Hưng Kiếm biến sắc mặt.

“Trước khi mày chết tao cũng muốn nói cho mày biết vài điều, để mày không khỏi thắc mắc khi xuống địa ngục.” Lê Minh muốn thú nhận.

“Mày nói xem.” Hưng Kiếm lừ mắt nói.

“Tao đã theo dõi mày từ lâu nhưng tao chưa muốn ra tay ngay với mày bởi vì tao muốn mày phải trở thành tội phạm bị truy nã. Chính tao đã báo cảnh sát việc mày buôn ma túy. Tao cũng là người dàn dựng vụ thằng kế toán trưởng của Công ty địa ốc Ba Bình, để cảnh sát kinh tế vào cuộc điều tra khiến Vĩ Bình phá sản. Tao cũng mua chuộc được rất nhiều đàn em của mày thời gian vừa qua. Chúng nó làm việc cho mày nhưng thực chất ông chủ của chúng chính là tao.”

Hưng Kiếm không nhịn được nữa, ánh mắt căm thù, nghiến răng rút kiếm ra rồi chỉ vào mặt Lê Minh hét lên giận dữ.

“Tao sẽ giết mày! Con chó!”

Lê Minh thò tay ra sau lưng rút ra một đôi song kiếm loại ngắn cười khẩy bình thản nơi.

“Đã đến lúc thử trình độ kiếm thuật của mày rồi. Hưng Kiếm!”

Hai bên thủ thế đối diện nhau Hưng Kiếm dùng thanh kiếm dài katana, còn Lê Minh sử dụng song kiếm ngắn. Hưng Kiếm hét lên một tiếng hai tay nắm chặt chuôi thanh katana, từ trên bổ chéo xuống cổ Lê Minh, một đường kiếm sắc lạnh dứt khoát cực kỳ hung hãn.

Lê Minh lách người sang một bên, một tay giơ lên đỡ, một tay đâm xéo thanh kiếm ngắn vào cổ của Hưng Kiếm, khiến hắn giật mình phải thu hồi đường kiếm lại.

Biết đối thủ có lợi thế kiếm dài, Lê Minh không vội vàng tấn công mà đợi đối thủ tấn công trước rồi phản công. Hưng Kiếm đâm thẳng tới một đường kiếm, hắn chém xuống liên tục mười mấy nhát khiến Lê Minh chỉ lùi chống đỡ, bất ngờ một đường kiếm của Lê Minh cắt vào bên đùi của Hưng Kiếm một nhát, rách một đường dài máu bắn ra ướt cả quần.

Hưng Kiếm rú lên một tiếng đau đớn, nghiến răng hét một tiếng chém mạnh thanh katana nhanh như chớp, xuống đỉnh đầu của Lê Minh, Lê Minh vội giơ song kiếm lên chắn lại. Hưng Kiếm ghì mạnh dồn lực vào thanh katana ép xuống. Thanh kiếm đã ép sát gần cổ của Lê Minh tình huống vô cùng nguy cấp.

“Hôm nay tao mới là người tiễn mày về âm phủ.” Hưng Kiếm đắc ý cười gằn.

Lê Minh mặt đỏ bừng, hơi thở gấp, anh gồng tay hết sức để đỡ lại thanh katana đang bị gì chặt trên cổ của mình. Bất chợt Lê Minh khụy một gối xuống, nghiêng người thả lỏng song kiếm khiến lưỡi thanh katana trượt sang một bên, Hưng Kiếm mất đà chúi về phía trước.

Nhanh như cắt Lê Minh xoay người chém mũi kiếm vào lưng của Hưng Kiếm rách một đường dài. Hưng Kiếm hét lên một tiếng đau đớn, xoay người lại chém mạnh một đường kiếm.

Lê Minh nhào tới áp sát vào người hắn, một tay đỡ kiếm, một tay đâm mạnh lưỡi kiếm ngắn trúng ngực Hưng Kiếm, lưỡi kiếm bén ngọt xuyên sâu đến gần một nửa vào ngực Hưng Kiếm. Hắn trợn trừng mắt buông rơi thanh katana, ôm ngực thụt lùi mấy bước ngã gục xuống.

Lê Minh nhìn thẳng mắt hắn gằn từng tiếng chắc nịch.

“Hãy nhìn kỹ hình ảnh tao trong ánh mắt cuối cùng của mày. Kẻ nào đối đầu với tao đều sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của chúng.”

Hưng Kiếm cố gượng nhìn Lê Minh, rồi hắn thở hắt ra một tiếng, mắt trợn trừng rồi chết. Lê Minh đảo mắt nhìn quanh một vòng, khu nhà vắng lặng không một bóng người ngoài những xác chết nằm la liệt trong nhà và ngoài sân.

Lê Minh đặt hai thanh kiếm ngắn vào tay xác một tên đàn em của Hưng Kiếm, rồi lấy cây cung đặt vào tay của Hưng Kiếm. Anh lấy trong người ra chiếc đồng hồ Richard Mille của Kiên Báo giữ lại từ hồi trước, tháo chiếc đồng hồ Rolex đeo trên tay của Hưng Kiếm ra tráo đổi.

Lê Minh chụp lại toàn bộ ảnh xác chết tại hiện trường sau đó cẩn thận xóa sạch mọi dấu vết còn lại, kiểm tra lại một lần nữa đến khi cảm thấy không còn sơ hở gì mới nhẹ nhàng biến mất vào rừng cao su.

Lê Minh biết việc anh ám sát Kiên Báo, chắc chắn bên điều tra hình sự sẽ sớm phát hiện ra là có kẻ dựng hiện trường giả để đánh lừa cảnh sát, vì vụ ám sát này có rất nhiều kẽ hở. Lê Minh đã cố tình giữ lại chiếc đồng hồ Richard Mille sau khi giết Kiên Báo.

Mục đích của Lê Minh khi dựng hiện trường giả tại căn nhà vùng biên giới lần này, là để cảnh sát nhận diện ra Hưng Kiếm là tên cung thủ giết ông chủ Hòa của Hội Tam Hoàng, đồng thời cũng chính Hưng Kiếm là thủ phạm gây ra vụ ám sát Kiên Báo.