CHƯƠNG 97: Lão trùm gặp nguy
Trong nhà hàng Nhật Bản sang trọng, dưới ánh nến huyền ảo trên bàn được bày biện những món ăn sushi, cá hồi. Lê Minh cùng Phùng Thế Kiều vừa ăn uống vừa trò chuyện kín với nhau.
Phùng Thế Kiều đưa điếu xì gà Cohiba lên hút nói .
“Hiện giờ Vĩ Bình và Hưng Kiếm đều đã bỏ trốn lại đang bị cảnh sát truy nã gắt gao. Chúng ta coi như đã hoàn thành được một một phần kế hoạch.”
Lê Minh lấy chai rượu sake rót cho lão trùm rồi nói.
“Cháu đã cử đội của Duy Thành truy lùng tung tích thằng Hưng Kiếm, sẽ tìm ra hắn trước cảnh sát. Khi tìm được hắn, đó cũng là ngày hắn hết dương thọ rồi.”
“Nếu Hưng Kiếm mà bị bắt thì hắn sẽ khai ra nhiều chuyện không tốt cho chúng ta. Tuy cảnh sát không có chứng cứ để buộc tội nhưng vẫn sẽ đưa Vân Long Hội vào diện theo dõi, như vậy các hoạt động kinh doanh của chúng ta về sau sẽ gặp bất lợi. Tiến hành xử thằng Hưng Kiếm càng sớm càng tốt tránh hậu hoạn sau này, cần kín đáo không được để lộ dấu vết nếu để cảnh sát lần theo chúng ta, mọi kế hoạch trong tương lai sẽ gặp rủi ro lớn.”
“Bác yên tâm với kỹ năng phản trinh sát thì chắc chắn cảnh sát sẽ không thể tìm ra được dấu vết của chúng ta.” Lê Minh khẳng định.
“Còn chuyện này nữa tôi muốn nhắc nhở cậu.” Phùng Thế Kiều liếc mắt thâm ý nhìn anh rồi nói .
“Vâng! Bác cứ dậy.” Lê Minh cúi đầu nói.
Phùng Thế Kiều giọng thâm trầm nói.
“Việc cậu ăn nằm với con gái tôi đừng nghĩ là tôi không biết.”
Lê Minh giật mình chết điếng một hồi, biết không thể biện minh đành cúi đầu nhận lỗi.
“Cháu xin lỗi về việc đó.”
Phùng Thế Kiều nhíu đôi lông mày thở dài nói.
“Tôi không muốn Lan giống mẹ của nó phải lấy một người chồng là xã hội đen…. Ài! chuyện này không trách cậu được, Johnny dù sao cũng đã chết. Con bé thật tội nghiệp, cậu hãy quan tâm đến nó một chút.”
“Vâng, cháu sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.” Lê Minh ngoan ngoãn gật gật đầu nói.
---------------
Cuối tuần!
Trong một nhà hàng nằm ven sông Sài Gòn, mặt sông nhấp nhô từng đợt sóng lóng lánh ánh bạc, được phủ bởi những dải ánh sáng từ những ngọn đèn pha lê hắt ra ngoài. Lê Minh ngồi đối diện với Huyền Anh, anh đưa ly rượu vang lên nhấp một ngụm rồi hỏi.
“Bao giờ thì hai người cho Lan biết về mối quan hệ với em?”
“Ba đang đợi thời điểm thích hợp sẽ nói cho chị ấy biết.” Huyền Anh nhún vai tỏ vẻ việc này không quá quan trọng.
“Việc này sớm muộn thì chị em cũng cần phải biết thôi.”
“Em hy vọng là chị ấy sẽ vui vẻ chấp nhận việc này.” Huyền Anh nhìn anh đầy ý tứ, ánh mắt trong suốt xinh đẹp lộ ý phức tạp.
“Em có tính toán gì về đề nghị ba em về tiếp quản công việc kinh doanh khách sạn không?” Lê Minh vừa ăn một miếng nhỏ vừa nói.
“Nói thực là em không có kinh nghiệm về quản lý doanh nghiệp. Với lại em cũng chưa có ý định ra quân trong thời gian này. ”
“Chuyện quản lý doanh nghiệp thì anh có thể hỗ trợ em, sau một thời gian là sẽ quen thôi. Sản nghiệp của ba em là rất lớn, nếu em có thể giúp ông một tay quản lý là tốt nhất. Thu Lan cô ấy cũng có sự nghiệp riêng của mình không thể ôm được nhiều việc như vậy. Anh thấy thời gian em phục vụ trong quân ngũ cống hiến cũng đã đủ, em không định cả đời mình mặc áo lính chứ?” Lê Minh thuyết phục.
“Việc này để em suy nghĩ thêm một thời gian nữa.” Huyền Anh hai hàng lông mày chau lại, ánh mắt hiện lên vẻ suy tư rồi gật đầu nói.
Lê Minh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xinh đẹp của Huyền Anh, dưới ánh đèn hai má của nàng ánh lên vẻ hồng nhuận vô cùng gợi cảm, Huyền Anh đưa bàn tay thon dài lên vén tóc sang một bên mỉm cười xấu hổ, chu môi lên hỏi.
“Nhìn em gì kỳ vậy.”
“Ài! Anh đang nghĩ đến việc em sẽ trở thành một bà chủ doanh nghiệp. Em mặc váy trông xinh đẹp hơn nhiều so với bộ quân phục khô khan.” Lê Minh khẽ cười nháy mắt trêu chọc.
“Lại trêu em rồi.” Huyền Anh đỏ mặt thẹn thùng cúi mặt nói. Một thái độ e lệ hiếm có so với cá tính mạnh mẽ xưa nay của nàng mà anh từng biết.
Đúng lúc này thì anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình reo vang. Nhìn vào số máy anh thấy đó là cuộc gọi đến của lão trùm.
“Ồ! Ba em gọi cho anh.” Nhấc máy lên nghe Lê Minh nói. “Alô! Cháu nghe đây bác.”
“Minh ‘lựu đạn’ đúng không?” Một giọng nói đàn ông khác lạ vang lên.
“Ai đấy?” Lê Minh ngạc nhiên hỏi.
“Không nhận ra giọng của tao sao Minh ‘lựu đạn’? Quả thật là trong xã hội có rất nhiều kẻ cứng đầu, ngu dốt như heo.” Tiếng người đàn ông nói.
“Ông là Vĩ Bình?” Lê Minh giật mình nói.
“Bây giờ trong tay tao giữ tính mạng của lão Kiều và đứa con gái. Chúng nó sống hay chết sẽ đều phụ thuộc vào mày cả đấy.” Vĩ Bình cười khùng khục nói.
Lê Minh đưa mắt nhìn Huyền Anh với vẻ mặt căng thẳng, khiến cô lo lắng tập trung vào thái độ của anh.
“Nhưng làm sao tôi biết ông đang giữ hai cha con họ. Hãy cho tôi nói chuyện với họ.”
Bên đầu dây kia im lặng một lúc, thì một tiếng cô gái nói vào tai nghe. Lê Minh nhận ra giọng của Thu Lan đang rất hoảng loạn.
“Em đây, ông ta bắt hai cha con em rồi. Hãy đến cứu em!”
Tiếp theo một tiếng đàn ông rên rỉ đau đớn như bị đánh một cái. “A…”
“Đừng đánh ba tôi. Tôi xin ông đấy.” Tiếng Thu Lan bên cạnh gào khóc van xin.
“Thế nào đã tin chưa?” Vĩ Bình giọng thoải mái lại vang lên.
“Ông muốn gì ở tôi?” Lê Minh gấp gáp hỏi.
“Mày có một tiếng để có mặt ở đây, đến muộn mỗi một phút tao sẽ cắt một bộ phận trên cơ thể của con gái lão.” Vĩ Bình nói giọng đe dọa. “Nếu mày báo cảnh sát bọn họ cũng sẽ chết.”
“Tôi sẽ đến đó ngay nhưng địa điểm ở nơi nào?” Lê Minh đảo mắt nhìn Huyền Anh rồi nói.
“Mày hãy đến kho hàng cũ ở phía sau sân bay…. nhớ đừng đến muộn.” Vĩ Bình hướng dẫn địa điểm xong thì dập máy.
“Có chuyện gì nghiêm trọng vậy anh?” Huyền Anh căng thẳng hỏi.
“Vĩ Bình đã bắt cóc ba em và Lan, hiện hắn đang giữ hai người ở nhà kho cũ sau sân bay.” Lê Minh nhăn trán căng thẳng trả lời.
“Chúng ta phải báo cho cảnh sát ngay.” Huyền Anh hốt hoảng kêu lên.
“Hắn sẽ giết con tin nếu chúng ta báo cảnh sát.” Lê Minh nhắc nhở
“Theo anh chúng ta nên xử lý như thế nào bây giờ?” Huyền Anh ôm đầu lo lắng.
“Vĩ Bình muốn anh.” Lê Minh nói. “Hắn muốn trả thù ba em và anh vì đã làm công ty hắn bị phá sản.”
“Em sẽ đi cùng anh. Em cần phải cứu ba em và chị gái.” Huyền Anh quả quyết.
“Chúng ta đi ngay thôi.” Lê Minh gật đầu đồng ý.
Lê Minh lái chiếc xe Lexus 570 LX nhanh chóng lao ra đường đến thẳng địa điểm mà Vĩ Bình giữ con tin. Huyền Anh ngồi cạnh khuôn mặt đầy lo lắng nói.
“Chúng ta cần phải báo cảnh sát vụ bắt cóc con tin này, nếu không sẽ không kịp cứu họ.”
Huyền Anh nói xong cô gọi điện luôn cho sếp của cô là phó phòng cảnh sát hình sự Lê Quang Phương, thông báo tình hình về vụ bắt cóc con tin. Rất nhanh chóng thông tin về vụ bắt cóc hai cha con Phùng Thế Kiều, bởi tên tội phạm đang bị truy nã Vĩ Bình, được đội cảnh sát hình sự của thành phố tiếp nhận.
Ở Thành phố thì người đứng đầu các cơ quan, thường là không hiểu nhiều về chuyên môn nghiệp vụ, được cấp trên điều đến để quản lý nhân sự, lãnh đạo cấp phó mới là những người am tường nghiệp vụ.
Tất nhiên là Huyền Anh rất hiểu điều này rất rõ khi nhờ sự giúp đỡ của phó phòng Lê Quang Phương. Mấy năm nay ngạch công chức quá hót, nên đội cảnh sát hình sự đến hơn nửa là những người mới vào, lơ ngơ thiếu kinh nghiệm.
Ngoài mấy vụ bắt mại dâm, đánh bạc, ăn trộm, cướp giật ra thì không hề có năng lực phá án, nhất là những vụ trọng án hoặc bắt cóc con tin.
Lê Minh vừa lái xe vừa suy nghĩ rồi bất chợt anh nói nhanh.
“Đội trưởng Nam là một cảnh sát đặc nhiệm giỏi, rất giầu kinh nghiệm thực chiến. Chúng ta cần sự giúp đỡ của anh ấy trong vụ giải cứu con tin này. Em hãy gọi ngay cho đội trưởng Nam đi, trong lúc gặp Vĩ Bình chúng ta sẽ kéo dài thời gian để đợi anh ấy đến.”
Huyền Anh cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng sự thật là trong lòng cô rất bấn loạn, lo lắng và căng thẳng, bởi bản thân cô cũng chưa từng có kinh nghiệm trong việc phá những vụ án về bắt cóc con tin.
Sự việc cha cô cùng chị gái bị bắt cóc là điều cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Huyền Anh gật đầu, cô lập tức lấy điện thoại ra bấm máy thông báo tình hình nguy cấp cho đội trưởng Hoàng Nam .
Chiếc xe đi đến khu vực nhà kho cũ sau sân bay, dừng lại phía trước sân, cửa khu nhà kho vắng lặng bóng người. Lê Minh thò tay vào hộc cất đồ của chiếc xe lấy ra một khẩu súng lục đưa cho Huyền Anh.
Đúng là bây giờ Huyền Anh không mang theo súng, bởi thường khi xong việc cô cất súng của mình trong hộp để đồ tại cơ quan. Cô nhìn anh trân trối, dường như không hề nghĩ một doanh nhân bất động sản như Lê Minh lại có súng trên xe.
“Anh được đào tạo làm vệ sĩ trước đây.” Lê Minh thấy thái độ của cô thì liền giải thích.
Huyền Anh chợt hiểu ra, cô gật đầu cầm lấy khẩu súng, kiểm tra đạn rồi xuống xe.
Lê Minh cũng lấy cho mình một con dao găm dã chiến rồi giắt nó vào trong người.
“Đi phía sau lưng anh. Hết sức cẩn thận đó.”
Lê Minh tiến vào trong nhà kho, không khí ẩm thấp mùi rêu mốc, tối đen đó là một nhà kho cũ bỏ hoang. Khi hai người tiến vào bên trong, một tiếng cạnh vang lên, ánh đèn pha sáng bừng.
Họ nhìn thấy Phùng Thế Kiều đang bị treo trên xà nhà, bên cạnh là Thu Lan bị trói tay ra sau trên một chiếc ghế, cả hai đều bị bịt miệng bằng dải băng keo quấn quanh.
Nhìn thấy Lê Minh đến Thu Lan cựa mình, mắt nhìn anh hấp háy, muốn nói nhưng chỉ ú ớ trong cổ họng. Vĩ Bình đứng đằng sau trên tay hắn cầm một khẩu súng.
Ở khoảng cách 20 mét, Huyền Anh chĩa súng về phía Vĩ Bình, nhưng hắn đứng nấp sau Thu Lan và Phùng Thế Kiều, nên cô không thể nổ súng giải cứu.
“Tôi đã đến rồi đây.” Lê Minh lên tiếng.“Người ông muốn tìm là tôi vậy hãy thả họ ra đi.”
“Đâu có đơn giản như thế. Chúng mày làm cho cuộc đời tao thê thảm như thế này, thì phải có gì đánh đổi chứ ‘đời có vay có trả mà’.” Vĩ Bình giọng cay cú tràn ngập hận thù như muốn nghiền xương xẻ thịt kẻ đứng trước mặt.
“Ông đối xử với người bạn của mình cũng là thông gia với ông như vậy không thấy sai sao?” Lê Minh đánh đòn tâm lý.
Vĩ Bình nhìn Phùng Thế Kiều hừ lên một tiếng nói.
“Sai là thế nào. Chính hắn đứng đằng sau bày mưu tính kế cho mày. Hắn phải trả giá cho những gì mà cha con tao đang phải chịu đựng.”
Huyền Anh nhìn ba cô bị treo trên xà nhà quần áo lấm lem đất cát xót xa gọi.
“Ba …ba có sao không?”
Phùng Thế Kiều cựa quậy người một cách yếu ớt, miệng bịt kín chỉ giương mắt nhìn hai đứa con gái với ánh mắt tràn đầy tình thương và hối tiếc.
“Vĩ Bình! Ông muốn gì?” Lê Minh lo lắng giật giọng hỏi.
Vĩ Bình đặt chiếc điện thoại xuống đất đá sang cho Lê Minh rồi nói.
“Mày sẽ phải mua lại tính mạng của hai người này với giá là 10 tỷ. Hãy dùng điện thoại đó chuyển khoản số tiền sang tài khoản của tao. Số tài khoản có sẵn trong máy di động.”
“Được! Tôi sẽ chuyển tiền nhưng ông phải thả một người trước.” Lê Minh bắt lấy điện thoại rồi nói.
“Không được mày phải chuyển tiền thì tao mới thả người.” Vĩ Bình nhíu mày nghi ngờ.
“Tôi làm sao biết được ông sẽ thả họ, nhưng rõ ràng tiền chuyển đi là không lấy lại được. Ông phải cho tôi thấy thiện chí của ông chứ?” Lê Minh sử dụng kỹ năng đàm phán.
“Mày chuyển trước 5 tỷ tao sẽ thả con bé này ra. Còn muốn cứu lão già này, mày phải chuyển tiếp số tiền còn lại.” Vĩ Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi dứt khoát.
“Được! Tôi sẽ chuyển ngay tiền cho ông.” Lê Minh gật đầu nói.
Lê Minh mở máy thực hiện thao tác chuyển tiền qua mạng internet. Vĩ Bình thấy màn hình điện thoại trong tay hắn sáng lên, báo tin nhắn số tiền đã được chuyển vào tài khoản, liền cắt dây trói cho Thu Lan. Thu Lan hoàn toàn nghe được cuộc đối thoại nên khi dây trói được tháo cô liền chạy nhanh về phía của Lê Minh.
“Anh Minh!”
“Huyền Anh bảo vệ cô ấy.” Lê Minh kêu lên.
“Chị không sao chứ. Chị chạy ra ngoài trước đi để em cứu ba.” Huyền Anh lao đến ôm lấy cô kéo sang một bên nói.
“Không tôi sẽ ở lại với ba tôi.” Thu Lan lắc đầu kiên quyết nói. “Tôi không thể bỏ chạy một mình.”
Thu Lan chưa gặp Huyền Anh bao giờ, nên cô không hiểu mối quan hệ của họ. Thấy Thu Lan không chịu chạy đi, Huyền Anh liền đẩy cô ra phía sau mình, rồi quay lại chĩa súng về phía Vĩ Bình.
“Bây giờ mày hãy chuyển nốt tiền cho tao đi.” Vĩ Bình hối thúc.
Lê Minh gật đầu bắt đầu nhập số tài khoản lần nữa và chuyển tiếp số tiền mà Vĩ Bình yêu cầu rồi nói.
“Đã xong! Ông hãy thả người đi?”
Sau khi nhận được khoản tiền chuộc lần thứ hai chuyển đến thành công. Vĩ Bình trong mắt lóe lên tia sát khí nồng đậm, tròng mắt vằn đỏ những tia máu cuồng nộ. Hắn bội ước.
“Đâu có dễ dàng như vậy, có những thứ vẫn không thể mua được bằng tiền, chúng mày cần phải trả một cái giá nhiều hơn nữa cho tao.” Vĩ Bình cười khùng khục giọng nguy hiểm.
Vĩ Bình nói hết câu lập tức giơ súng lên bắn thẳng về phía Lê Minh. “Đoàng” một tiếng nổ chát chúa đanh lạnh vang lên, anh bị bất ngờ trúng đạn ngã bật ngửa ra sau.
“Anh Minh?” Huyền Anh cùng Thu Lan đều hét lên thất thanh.
Huyền Anh phản ứng lập tức nổ súng, bắn liên tiếp bốn phát đạn về phía Vĩ Bình, để giải nguy cho Lê Minh rồi nhanh chóng kéo Thu Lan tránh sang một bên.
Vĩ Bình lăn người nấp sau một cái cột để tránh đạn, hắn ngước nhìn Phùng Thế Kiều đang treo trên xà nhà, ánh mắt dữ tợn.
“Xin lỗi ông bạn già, tính mạng của ông mua bán không thành công rồi.”
“Đoàng” Vĩ Bình bắn một phát đạn vào lưng Phùng Thế Kiều, khiến lão trùm oằn mình một cái rồi gục đầu xuống.
“Ba ơi!” Thu Lan hét lên thất thanh.
Cô nhoài người định lao ra về phía Phùng Thế Kiều, nhưng ngay lập tức Huyền Anh kéo lại rồi hét lên.
“Ngồi yên đây để em ra cứu ba.”
Đúng lúc này bất chợt tiếng còi hụ của cảnh sát vang lên từ xa.
“Chúng mày báo cảnh sát hả? Tao giết mày thằng chó.” Vĩ Bình hốt hoảng hét lên.
Rồi hắn nhắm Lê Minh đang gượng dậy, bắn liên tiếp mấy phát.
“Đoàng.. đoàng.. đoàng”.
Lê Minh nhanh chóng lăn người tránh đạn, anh thấy bả vai mình đau nhói. Ôm lấy bả vai máu thấm tràn ra kẽ tay, rất may cho Lê Minh viên đạn trúng vào phần mềm bả vai bên trái. Với kỹ năng được huấn luyện thuần thục, anh liền vừa bò lên di chuyển vừa tiến về phía Vĩ Bình. Vừa thấy Vĩ Bình ló đầu ra giơ súng định bắn về phía Thu Lan, anh rút con dao găm đang giắt sau lưng nhằm ngực hắn cố sức phóng thẳng.
Vĩ Bình hoảng hốt nghiêng người né tránh, con dao bay vút sượt qua người, cắm ngập sâu vào thanh xà gỗ bên cạnh hắn, chuôi dao run bần bật. Vĩ Bình không tiếp tục dây dưa, hắn lập tức quay người bỏ chạy ra phía sau nhà kho, hòng tìm đường trốn thoát.
“Huyền Anh cứu người đi. Anh sẽ đuổi theo hắn.” Lê Minh hét lên rồi bật dậy đuổi theo
Lê Minh một tay ôm vai ngăn máu chảy ra ngoài, vừa chạy đuổi theo hướng của Vĩ Bình bỏ trốn.
Mục đích của Vĩ Bình là gì? Tại sao hắn không dùng các phương pháp bắt cóc tống tiền như gửi thư, gọi điện đòi tiền chuộc? Tạo sao hắn lại gọi điện trực tiếp cho Lê Minh yêu cầu anh phải đến ngay trong thời gian gấp?
Bởi hắn hiểu rõ con người của Lê Minh, khi nhận tin dữ, anh sẽ ngay lập tức đến hiện trường cứu người. Âm mưu của hắn là muốn giết cả ba người để trả thù, nhưng vẫn có được số tiền chuộc để trốn thoát .
Ngay khi Lê Minh chuyển tiền chuộc xong, hắn sẽ ra tay bắn chết anh trước để loại trừ mối nguy hiểm, sau đó giết Phùng Thế Kiều đang bị treo trên dây, cuối cùng là Thu Lan bởi theo hắn suy nghĩ. Thu Lan là một cô gái yếu đuối ít có khả năng tự vệ, nên hắn sẽ để dành cái chết cho cô cuối cùng.
Vĩ Bình quả là độc ác, gian xảo, tính toán chu toàn ngay cả khi bị dồn vào đường cùng. Cũng chính hắn là người gắn chíp theo dõi trên xe của Phùng Thế Kiều hồi trước, để theo dõi lộ trình đi lại của lão trùm.
“Người tính không bằng trời tính” hắn không ngờ đến sự xuất hiện của Huyền Anh, một nữ cảnh sát hình sự và mối quan hệ của cô với Phùng Thế Kiều, khiến cho dự tính ban đầu của hắn bị phá sản.
Trong lúc đó tiếng còi hụ của xe cảnh sát ngày một gần, tiếng còi hụ của cảnh sát có độ vang xa trung bình khoảng 1,5km, thường thì từ lúc nghe thấy tiếng còi hụ thời gian di chuyển sẽ mất khoảng từ 5-7 phút, mới đến được nơi hiện trường. Tác dụng của tiếng còi hụ sẽ khiến cho bọn tội phạm mất tập trung, bấn loạn tinh thần mà dừng lại hành vi phạm tội để tìm cách bỏ trốn.
Hai người con gái vội vàng lao đến cắt dây trói đỡ Phùng Thế Kiều xuống đất, máu từ lưng của ông chảy ướt đẫm một bên,
“Ba …ba có sao không? Ba đừng bỏ con đi. Con chỉ có mỗi mình ba thôi. Ba bỏ con thì con biết sống thế nào đây?” Thu Lan gào khóc.
“Con… còn có em con nữa. Ba… chưa chết… được đâu.” Phùng Thế Kiều giọng ngắt quãng.
“Đây… là… em gái con.” Phùng Thế Kiều đưa tay nắm lấy tay Huyền Anh yếu ớt.
Nói rồi thì ông lịm đi, tim Thu Lan như ngừng đập, cô lay mạnh vai ông hét lên.
“Ba… Ba sao vậy. Ba ơi tỉnh lại đi ba.”
Huyền Anh đưa tay lên sờ mạnh cổ của Phùng Thế Kiều rồi nói.
“Ba vẫn còn thở. Để em gọi cấp cứu.”
Đúng lúc này thì xe cảnh sát tiến vào trong sân nhà kho. Hoàng Nam, Trần Lâm và Chấn Phong nhảy ra khỏi xe, tay cầm súng ngắn chạy đến bên Huyền Anh. Hoàng Nam hỏi gấp.
“Tình hình thế nào rồi, ông ấy còn sống không?”
“Ba em vẫn còn thở. Cần cấp cứu ngay” Huyền Anh bình tĩnh nói. “Anh Minh đã đuổi theo Vĩ Bình về hướng này.”
“Có người bị thương cần cấp cứu ngay, nhanh chóng cho xe cứu thương đến hiện trường. Hết.” Hoàng Nam lập tức gọi vào bộ đàm.
“Nghe rõ thưa sếp gọi cứu thương đến ngay. Hết.” Tiếng bộ đàm vang lên.
“Tôi sẽ không để hắn trốn thoát đâu.” Hoàng Nam quay lại gấp gáp.
“Anh Minh đã bị thương. Anh mang anh ấy an toàn về cho em nhé. Làm ơn!” Huyền Anh giọng lo lắng nói.
Hoàng Nam gật đầu lập tức vẫy Trần Lâm và Chấn Phong, lao đuổi theo hướng mà Huyền Anh chỉ.
Lê Minh vẫn chạy bám riết theo sau lưng Vĩ Bình, anh nhất quyết đuổi bắt hắn cho bằng được. Vĩ Bình chạy ra được đường quốc lộ bên ngoài sân bay, ngoài đường lúc này khá vắng vẻ.
Thấy Lê Minh chạy đuổi sát bên cạnh, hắn hốt hoảng giơ súng bắn về phía anh. Lê Minh vội nhảy lăn người xuống đất, tránh những viên đạn bay về phía mình. Vĩ Bình bắn tiếp mấy phát nữa thì súng hết đạn, khiến hắn điên tiết ném thẳng khẩu súng vào Lê Minh. Lê Minh lại một lần nữa nhảy tránh khiến khẩu súng văng lên vỉa hè.
Vĩ Bình chạy chậm lại thở hổn hển do tuổi tác đã lớn. Lê Minh lao người đến quật hắn ngã xuống đất. Vĩ Bình bật dậy rút một con dao trong người ra, hắn lăm lăm con dao trong tay hét lên một tiếng lao tới chém mạnh vào đầu Lê Minh.
Anh nghiêng người né tránh rồi đấm mạnh tay phải vào mặt hắn. Vĩ Bình bị choáng ngã nhào xuống đất, máu mồm chảy ra hai bên mép sau cú đấm chính xác trúng mặt.
Vĩ Bình đưa tay quyệt máu trên miệng, say máu hắn tiếp tục lao đến tấn công, với một cú đâm bổ mạnh. Lê Minh vung tay lên đỡ, nhưng sức lực của anh bị bào mòn dần do vết thương mất máu nhiều, mắt anh hoa lên lảo đảo.
Vĩ Bình ghè mạnh tay dao xuống áp sát cổ của Lê Minh, gồng tay chống lại anh dùng hết sức tàn cuối cùng của mình, co chân lên đạp bật Vĩ Bình ra xa. Lê Minh sau khi đá bật Vĩ Bình ngã ngửa ra xa, cũng từ từ khụy xuống rơi vào trạng thái hôn mê. Vĩ Bình thấy đây là một cơ hội tốt để trả thù, hắn nhào tới định đâm chết Lê Minh.
“Đoàng” một tiếng súng bắn chỉ thiên vang lên kèm theo một tiếng hô to. “Bỏ dao xuống, cảnh sát đây.”
Vĩ Bình giật mình nhìn sang bên, thì thấy có ba người mặc đồng phục vũ trang đặc nhiệm đang chạy tới, chĩa súng vào hắn. Vĩ Bình còn đang đứng chết lặng, Trần Lâm từ bên phải nhanh chóng lao người tới, quật ngã hắn xuống đất, anh lấy còng số 8 khóa tay hắn lại ra sau. Hoàng Nam cùng đội của anh đã đến kịp để cứu người, chỉ chậm vài giây thôi thì tính mạng của Lê Minh đã không còn.
Hoàng Nam tiến đến kiểm tra xem tình hình Lê Minh bị thương như thế nào. Bất chợt anh chú ý đến chiếc đồng hồ Omega có kim phản quang, được đeo trên cổ tay của Lê Minh đập vào mắt anh. Hoàng Nam thầm giật mình linh tính mách bảo anh điều gì đó về chiếc đồng hồ.
Ký ức về cuộc chiến giữa anh và tên cung thủ bịt mặt bí ẩn đã giao đấu lúc trước lại hiện ra. Hoàng Nam vội tiến tới cầm cánh tay trái của Lê Minh lên cúi đầu quan sát, một vết sẹo mờ đặc thù kéo dài giống bị vết dao chém cắt chéo qua.
Hoàng Nam trầm ngâm một lúc, nhìn Lê Minh với ánh mắt phức tạp rồi ngẩng đầu lên ra lệnh cho Chấn Phong. “Đưa anh ta vào bệnh viện cấp cứu ngay.”
“Rõ thưa sếp.” Chấn Phong đút súng vào bao gật đầu trả lời.
Lê Minh sau khi ngất đi đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Không biết thời gian trôi qua bao lâu anh cảm thấy một luồng ánh sáng mạnh quét vào mắt mình khó chịu, anh từ từ mở mắt tỉnh dậy, đầu nặng chịch, cơ thể rã rời, vết thương nơi bả vai truyền lên từng cơn đau đớn như bị ong chích. Miệng khô khốc đắng ngắt, Lê Minh đưa mắt nhìn quanh một vòng căn phòng bệnh viện.
Thu Lan đang kéo rèm cửa sổ, cô quay lại thấy Lê Minh tỉnh dậy, liền nói.
“Anh cứ nằm nghỉ đi, anh mất nhiều máu quá. Cũng may là cảnh sát đến kịp thời, để đưa anh vào viện, chứ không sẽ không biết số mạng của anh sẽ như thế nào nữa.”
“Vĩ Bình hắn thế nào?” Lê Minh giật mình từ từ ngồi dậy, lo lắng hỏi.
“Hắn bị cảnh sát bắt rồi.” Thu Lan ngồi xuống bên cạnh lấy nước đưa cho Lê Minh rồi nói.
“Thế tình hình ba em thế nào rồi?” Lê Minh uống một ngụm lớn rồi hỏi.
“Ba em được phẫu thuật đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng bác sĩ nói là từ bây giờ ông sẽ phải ngồi xe lăn, vì đốt sống bị ảnh hưởng nghiêm trọng do vết đạn.” Thu Lan giọng buồn.
“Thế còn Huyền Anh ở đâu?” Lê Minh vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Cô ấy đang chăm sóc ba ở phòng hồi sức. Anh cũng chưa khỏe hẳn đâu, nằm xuống nghỉ đi.”
“Anh đã nằm đây bao lâu rồi ?” Lê Minh trong lòng buông lỏng, thở nhẹ một hơi.
“Đã hai ngày rồi.”
“Lúc Vĩ Bình lao đến anh đã tưởng mình chết rồi cơ đấy.” Lê Minh thở dài một tiếng rồi nói.
“Anh không thể chết được, anh còn phải làm cha nữa chứ.” Thu Lan tròn mắt to giọng.
“Em nói cái gì?” Lê Minh tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
“Em có thai rồi.” Thu Lan mỉm cười gật đầu.
“Thật vậy hả?” Lê Minh thảng thốt kêu lên vui mừng. “Thế thì tốt quá. Nó là con trai hay con gái vậy em?.”
“Em không nói đâu, về sau tự anh sẽ biết.” Thu Lan nháy mắt bí mật.
Lê Minh vươn người tới ôm lấy Thu Lan, một cơn đau nhói trên bả vai khiến anh nhăn mặt kêu lên một tiếng.
“Vết thương của anh chưa lành đâu, anh cử động nhẹ nhàng thôi.” Thu Lan đỡ lấy nói.
“Em có con là điều tuyệt vời nhất đối với anh rồi.” Lê Minh quay lại quàng tay ôm lấy Thu Lan rồi ghé đầu vào bụng cô.
“Từ giờ anh phải có trách nhiệm làm cha rồi đó nha?” Thu Lan vuốt ve mái tóc của anh trìu mến.
“Đương nhiên rồi.” Lê Minh gật đầu nói. “Anh sẽ là một người cha tốt của con chúng mình.”
“Nhưng còn Linh Giang thì sao, anh không phải chuẩn bị cưới cô ấy sao?” Thu Lan nhíu mày nói, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
“Anh yêu cả hai người, không thể bỏ ai được nên sẽ cưới cả hai làm vợ. Em sẽ là bà cả được chứ.” Lê Minh cười nói.
“Đồ đáng ghét.” Thu Lan lườm anh dỗi hờn. “Cô ấy có chấp nhận việc này không?” Thu Lan thấy tâm trạng mình lúc này giống như lọ ngũ vị hương vậy. Cô khá bất ngờ việc mình mang thai, cũng chưa chuẩn bị tâm lý phải đối diện với Linh Giang như thế nào. Cô không hình dung nổi việc chung chồng với một phụ nữ khác, nhưng cô không muốn mất anh. Cô thấy khó xử, cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng.
“Anh tin là khi em gặp cô ấy sẽ thấy thích.” Lê Minh an ủi.
“Thôi em đi sang với ba đây, anh đã tỉnh lại thì có thể đi vận động nhẹ nhàng trong phòng được rồi.” Thu Lan nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Cuối cùng thì mọi giông bão cũng tạm qua đi, để lại cho mỗi người một cảm xúc khó tả về cuộc đời và số phận. Vĩ Bình đã bị cảnh sát bắt ngay tại hiện trường, hắn sẽ không thoát khỏi số phận bị phán xử, bởi tội lỗi hắn đã gây ra về nhiều tội danh phạm phải. Một thời gian sau Vĩ Bình được đưa ra tòa án xét xử, với mức án tù chung thân.
Phùng Thế Kiều đã bình phục trở lại nhưng sức khỏe vẫn còn yếu, cuộc đời lão từ nay sẽ gắn với chiếc xe lăn cho đến cuối đời, bởi viên đạn đã thổi bay một đốt sống lưng. Thời gian này Lê Minh được tạm quyền Hội Trưởng Vân Long Hội, điều hành hoạt động băng đảng thay cho lão trùm .
Sau biến cố kịch tính vừa qua, Thu Lan từ ngày biết được Huyền Anh chính là em gái cùng cha khác mẹ của mình thì vô cùng vui mừng. Cô đã thiếu thốn tình cảm từ nhỏ do mẹ cô mất sớm, nay có một cô em gái thì vô cùng hạnh phúc. Cô rất thương yêu Huyền Anh, lúc nào cũng muốn gần gũi trò chuyện cùng em gái.
Lê Minh tưởng như đã đánh mất Thu Lan, mối tình đơn phương của mình khi cô đi lấy chồng nhưng cuối cùng Thu Lan lại thuộc về anh, còn đang mang thai đứa con tương lai của anh.
Bây giờ còn vấn đề kết hôn với Linh Giang nữa, nàng cũng vừa mới cho anh biết chuyện mang bầu được hai tháng rồi.
Xử lý chuyện tình cảm này đau đầu thật.