KẾT TRUYỆN
Trong phòng khách Phùng Thế Kiều ngồi trên xe lăn, tuy đã già nhiều nhưng trông lão trùm vẫn rất minh mẫn, quắc thước. Lão trùm nhìn ra hướng cửa kính bao quát tầm nhìn xuống dòng sông Sài Gòn, đứng cạnh ông là Lê Minh, cả hai người đều đang hút xì gà thượng hạng của Cuba với điếu loại to.
Phùng Thế Kiều đưa điếu xì gà lên miệng, bập bập vài hơi rồi hỏi.
“Có phải con là người giết Tiến Kim Cương cùng bọn trên tầu XZ154 phải không?”
Lê Minh nhìn sâu vào khuôn mặt của lão trùm, rồi gật đầu thừa nhận gọn lỏn.
“Đúng! Con còn giết cả Kiên Báo nữa.”
“Tại sao con làm vậy?” Phùng Thế Kiều trầm lặng hỏi .
“Kiên Báo buôn ma túy nếu để hắn sống, cảnh sát sớm muộn sẽ bắt được hắn, lúc đó bọn họ sẽ lần đến chúng ta. Việc giết Tiến Kim Cương là ngoài ý muốn. Mục đích chính là cướp tiền và hàng của bọn đối tác.” Lê Minh thở một hơi thuốc rồi nói.
“Ba cần con làm một việc?” Phùng Thế Kiều trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Ba cần con làm việc gì?” Lê Minh liếc mắt nhìn lão trùm ý tứ rồi hỏi.
“Con xử thằng Chiến Luật Sư đi.” Phùng Thế Kiều lạnh lùng nói.
“Sao lại giết nó? Thằng đó có ích cho chúng ta mà?” Lê Minh ngạc nhiên hỏi.
Phùng Thế Kiều lặng lẽ nhìn Lê Minh rồi hạ giọng.
“Nó biết việc con giết Tiến Kim Cương cùng bọn trên tầu XZ154. Thằng đó câu kết với Vĩ Bình trong vụ bất động sản định đánh úp chúng ta, khi sự việc không thành công nó sợ ba phát hiện ra âm mưu, nên đã bán đứng ta để cho Vĩ Bình bắt cóc thủ tiêu. Ngoài ra trước đây nó cũng ăn tiền của thằng Hưng Kiếm để xử lý việc cho bên đó. Loại hai mang, phản trắc như thằng đó đã đến lúc không cần dùng nữa rồi.”
“Nó sẽ chết trong một vụ hỏa hoạn. Đó sẽ là một vụ tai nạn.” Lê Minh gật đầu lạnh lùng nói.
“Con thay ta làm Hội Trưởng quả là xứng đáng.” Phùng Thế Kiều vẻ mặt hài lòng.
“Con vẫn cần sự chỉ dẫn thông thái của ba trong những bước đi tiếp theo.” Lê Minh thành thật nói.
“Ài… ta bây giờ đã già lại còn tàn phế nữa, cũng chưa chắc giúp được con nhiều. Con chỉ cần luôn nhớ là làm bất cứ điều gì cũng phải vì gia đình.”
“Gia đình là quan trọng nhất.” Lão trùm nhấn mạnh câu nói.
“Vì chúng ta là gia đình. Con yêu ba, con yêu gia đình.” Lê Minh cúi xuống cầm tay lão trùm hạ giọng nói.
Nói xong Lê Minh cúi xuống hôn tay lão trùm. Phùng Thế Kiều hướng ánh mắt xa xăm ngắm nhìn thành phố về đêm, với những ánh đèn sáng lung linh hắt chiếu xuống dòng sông Sài Gòn, ẩn giấu phía sau sự yên bình đó là một cả một cuộc sống nhộn nhịp, hối hả, phù phiếm.
Nơi đây chứa đầy những tâm hồn tham vọng, sự bất công, sự lãnh cảm, đạo đức xuống cấp trầm trọng, cách đối xử tàn nhẫn của con người với con người.
Tất cả những điều đó chỉ vì đồng tiền, danh vọng và quyền lực. Những thứ đó như một ma lực kéo con người xuống vực sâu của tội lỗi. Vực sâu đó do chính họ tạo ra và kéo dài mãi như một “Bản giao hưởng định mệnh” không có hồi kết.
Tiền mang lại khát vọng, tiền mang lại mơ ước, tiền mang lại phú quý giầu sang, tiền mang lại quyền lực, tiền mang âm mưu và thủ đoạn, tiền mang lại tội ác.
Tiền có linh hồn của chính nó, một nửa là thiên thần, một nửa là ác quỷ. Nó điều khiển tất cả chúng ta như những con rối trong một trò chơi lớn.