Chương 9: Chú Tứ

Quy định tại trại huấn luyện này có rất nhiều điều bị cấm. Cấm đi ra ngoài trại, cấm dùng điện thoại di động, cấm uống bia rượu, cấm đưa phụ nữ vào trại, cấm đánh nhau, cấm sử dụng thiết bị quân dụng khi chưa được phép, cấm nói xấu huấn luyện viên…….

Vì quá nhiều thứ cấm, lại tập thể lực liên tục hàng ngày mà sau một tuần huấn luyện thằng học viên nào trông cũng như lực sĩ, cơ bắp cuồn cuộn, sức khỏe dẻo dai như trâu bò. Các học viên với cơ thể sung sức, mà trong suốt vài tháng không được gần đàn bà thì thật là cực hình. Cách giải tỏa duy nhất là trốn vào trong nhà vệ sinh, thủ dâm với một cuốn tạp chí khiêu dâm được truyền tay nhau dùng.

Mà không phải ngẫu nhiên có cuốn tạp chí này, lão Tiệp Chột hiểu tâm lý bức xúc của các học viên phải tưởng tượng, nên lão cố tình để cuốn tạp chí khiêu dâm này trong nhà vệ sinh và cứ mỗi tuần thì thay một quyển tạp chí mới.

Kể ra lão còn tâm lý chán so với mấy thằng cha chỉ huy trong quân đội cứng nhắc. Còn Lê Minh thì chẳng cần đến cuốn tạp chí đó. Anh nghĩ đến bộ ngực tròn căng, đôi mông cong, bờ môi mọng đỏ, khuôn mặt xinh đẹp của Thu Lan đang âu yếm phía dưới hạ bộ là đã lên đỉnh được rồi.

Hàng tuần sẽ có hai chuyến xe chở thực phẩm rau quả vào trại huấn luyện. Người lái xe tên là Tứ trạc 50 tuổi, theo chú thường có bà vợ già hoặc cô con gái tên là Cúc đi cùng để hỗ trợ. Chú Tứ nhà ở trong thị trấn. Vợ chồng chú mở một hiệu tạp hóa sau vài năm làm ăn tốt nên hiệu tạp hóa của lão có quy mô lớn nhất thị trấn. Chú còn đầu tư hẳn cả một trang trại trồng rau sạch, trứng sạch và gia cầm cũng sạch nốt. Chú Tứ là anh em họ của Tiệp Chột nên đương nhiên là độc quyền cung cấp thực phẩm vào cho trại huấn luyện.

Hôm nay cuối tuần, buổi tối Chú Tứ lái xe vào trại để cung cấp thực phẩm vào trại. Lê Minh đợi lão suốt từ chiều bây giờ mới thấy xe lão qua cổng. Xe chạy đến khu nhà bếp thì dừng lại để xếp đồ xuống. Thằng con trai Cô Ba chạy ra mở thùng xe rồi cùng Chú Tứ kiêng đồ vào bếp. Hôm nay không thấy cô con gái tên là Cúc đi cùng, chắc chuyển vào buổi tối nên họ ở nhà. Đợi một lúc để hai người họ khiêng đồ xong, Lê Minh liền đi ra chào hỏi.

“Chào Chú Tứ.”

Chú Tứ quệt giọt mồ hôi trên trán trả lời vẻ lãnh đạm.

“Ừ, chào cậu.”

“Con được biết là chú tuần nào cũng chạy xe lên Sài Gòn để giao hàng có phải không?” Lê Minh liền đi thẳng vào chủ đề.

“Đúng vậy. Mỗi tuần 2 chuyến.” Chú Tứ đáp gọn.

“Con có việc này nhờ chú giúp, có được không?”

“Có việc gì vậy? Cậu cứ nói.”

Đưa một tờ giấy cho Chú Tứ, ông ta cầm lấy rồi liếc ánh mắt đảo nhanh qua những dòng chữ viết địa chỉ và ký hiệu, thần sắc tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu.

Lê Minh thấy vậy liền nói luôn. “Con muốn nhờ chú đến địa chỉ công ty này mua giúp cho con một bộ cung tên thể thao để tập luyện. Mã hiệu và số lượng mũi tên đều có ghi trong đó, cứ đưa cho nhân viên bán hàng là họ tự biết. Con sẽ gửi tiền công đi lại cho chú là một triệu đồng.”

Chú Tứ cười hiền hậu lắc đầu nói. “Ai lại lấy tiền cậu như thế, tôi tiện đường thì đi mua giúp thôi mà.”

Lê Minh thừa biết tính cách người dân nơi đây thường giúp đỡ nhau nhiệt tình mà không cần tiền bạc gì. Họ lại rất quý người ở địa phương khác đến, nên lại càng không muốn nhận tiền khi giúp đỡ những việc vặt như vậy. Sự bối rối hiện rõ trên gương mặt của Chú Tứ, ông ta cảm thấy ngại ngùng với hành vi không giống thông thường này.

“Con biết chú tốt tính giúp đỡ vô tư nhưng việc này sẽ có trả công đàng hoàng. Chú không cần phải áy náy về việc nhận tiền công vì con cũng mua về để bán lại thôi. Con cũng có lợi nhuận trong việc mua bán đó, chỉ cần nhờ chú mua cho con đúng chủng loại, số lượng rồi mang vào doanh trại là được.” Lê Minh nói khéo để Chú Tứ không thấy bất tiện.

“Được rồi. Thế tiền mua đồ thì như thế nào?” Chần chừ một chút Chú Tứ gật đầu.

Lê Minh cười nói. “Con đã biết giá của bộ cung này rồi, nên sẽ gửi tiền để chú chủ động mang theo khi mua bán. Lúc nào chú đi lên Sài Gòn thì chạy xe tạt qua doanh trại, con sẽ đưa tiền, trong đó bao gồm cả tiền công của chú luôn. Được không chú?”

Mắt Chú Tứ sáng lên tỏ vẻ háo hức. Ai mà chẳng thích được nhận tiền công chứ, nhất là việc này bình thường thì ông vẫn giúp mọi người không công mà. Trong lòng Chú Tứ vô cùng khoái trá, tự nhiên tình cảm với chàng trai trẻ này lại tăng thêm một bậc.

Chú Tứ gật đầu đồng ý. “Thế sáng thứ hai nhé. Tầm khoảng sáu giờ sáng tôi sẽ chạy qua doanh trại để lấy tiền. Cậu còn muốn nhờ việc gì nữa không? Tiện đường tôi mua bán luôn cho.”

Sực tỉnh chợt nhớ ra một việc nữa Lê Minh vội nói. “Chú mua giúp cho con một cái di động, sim điện thoại và một vài quyển sách nữa. Con sẽ viết tất cả mặt hàng cần mua ra giấy rồi sáng thứ 6 sẽ gửi cho chú luôn.”

“Được rồi, hôm đó tôi sẽ chạy qua doanh trại, còn bây giờ thì tôi về đây.”

“Ở trong doanh trại không được dùng điện thoại di động. Chú nhớ giữ bí mật cho con việc này nhé.” Lê Minh cẩn thận dặn dò.

“Ừ! Tôi biết rồi. Chào cậu.” Chú Tứ vừa trèo lên xe vừa gật đầu nói.

“Cảm ơn chú nhiều.” Lê Minh giơ tay vẫy nói vọng theo.

Thở phào một hơi mừng rỡ, thế là được ông chú mua cho điện thoại và đồ chơi rồi. Ít nhất còn có cái để mà liên lạc với các bạn bè ở thành phố chứ. Rõ ràng là việc được trả công khiến cho Chú Tứ tăng phần nhiệt tình, trách nhiệm cao hơn hẳn. Lê Minh hiểu rất rõ việc nào đáng phải xuống tiền lúc cần thiết, việc giao dịch tiền bạc cũng giúp tình cảm trở nên quan tâm, gắn bó với nhau hơn hẳn.

Lê Minh bắt đầu tập cung cách đây vài năm, khi công ty Hoa Nam nhập một lô cung thể thao từ Mỹ về bán cho các vận động viên. Hồi đó anh mới chỉ là nhân viên của phòng kinh doanh, trực tiếp đi giao hàng, kiểm tra chất lượng. Do quen biết với huấn luyện viên bắn cung, nên anh được họ hướng dẫn kỹ thuật miễn phí, ngoài ra còn cho phép đến trung tâm tập luyện để rèn luyện sức khỏe.

Không phải chờ đợi lâu, sang tuần những đồ dùng cần thiết Lê Minh nhờ Chú Tứ mua bán trên Sài Gòn đều đã được chuyển đến đầy đủ.

Duy Thành vui mừng khôn xiết từ khi có điện thoại để gọi điện cho thằng con trai hàng tuần. Hắn thường xuyên ‘nấu cháo điện thoại’, đốt khá nhiều tiền nạp thẻ cào cho vụ buôn dưa lê này. Lê Minh thì có sách đọc hàng ngày, có cung tên để luyện tập vào những lúc buổi chiều rảnh rỗi.

Trong trại cũng chẳng ai phàn nàn về việc anh tự dưng có cung tên để tập bắn. Còn lão Tiệp Chột thì chỉ quan tâm đến súng ống đạn dược chứ mấy đồ cung nỏ thể thao, dùng bắn chơi săn gà thì lão cũng chẳng bận tâm làm gì. Mà trưởng trại đã không quan tâm thì chẳng ai rỗi hơi mà để ý đến.

Tốt. Đó chính là điều Lê Minh mong muốn.