Trời mờ sáng, sương đêm vẫn còn bao trùm trong không khí với sự mát lạnh vốn có của tự nhiên. Cảnh vật xung quanh như được khoác lên một tấm áo choàng mỏng bằng hơi nước trong mờ đục. Từng làn gió nhẹ thổi từng hơi tràn về không ngớt, làm những chiếc lá xao xác cọ vào nhau rì rào. Gió lộng lên khiến da thịt mọi người săn lại dưới lớp quần áo mỏng manh.
Tất cả học viên đã xếp hàng ngay ngắn giữa sân trung tâm. Trên vai họ đều đeo ba lô quân trang, vũ khí đầy đủ để chuẩn bị cho một bài tập thể lực. Quân phục rằn ri mới được trại cấp phát chiều qua, vẫn còn thơm mùi hóa chất.
Nâng nhẹ khẩu súng trường AK đã khá cũ kỹ trên tay cho đỡ mỏi, Lê Minh ngáp dài một cái rồi dụi mắt. Anh vẫn còn chưa tỉnh hẳn giấc ngủ. Hôm trước tập luyện cả một ngày dài khiến anh mỏi mệt, thân thể rã rời, khi đặt lưng nằm xuống là anh ngủ một giấc ngon lành. Nếu như Trợ lý Quang không vào đánh thức cả phòng, chắc anh có thể ngủ liu riu đến chiều mất.
Tiệp Chột vẫn đeo cái kính đen quen thuộc cùng hai người trợ lý đi ra từ phòng chỉ huy của trại huấn luyện một cách nhanh nhẹn. Bước đi dứt khoát, gương mặt họ tỉnh táo, không nhận thấy bất cứ dấu hiệu của sự thiếu ngủ nào.
Một người trong nhóm hô to. “Nghiêm. Chào!”
Tiệp Chột cùng hai trợ lý của ông cũng giơ tay chào lại. Tiệp Chột đảo mắt nhìn qua một lượt rồi nói dõng dạc, giọng lớn .
“Chúng ta đã trải qua hai tuần huấn luyện đầu tiên, thật sự dễ thở để làm quen. Bây giờ sẽ bước vào tuần thứ ba của khóa huấn luyện có tên là ‘hai tuần địa ngục’ …..Để trở thành vệ sĩ đặc nhiệm các anh sẽ phải trải qua những bài huấn luyện nghiêm ngặt, đòi hỏi sự dẻo dai về thể chất, sự cứng rắn về tinh thần và kỹ năng chiến đấu xuất sắc.”
Dừng lại một giây Tiệp Chột nhấn mạnh giọng. “Tôi nói lại là xuất sắc chứ không phải là giỏi. Chúng tôi sẽ loại trừ dần những người nào không theo được bài huấn luyện trong tuần này. Không có ngoại lệ, các anh đã rõ chưa.?”
“Rõ.” Tiếng hô to vang cả trại
“Được rồi! Bắt đầu đi.”
Bãi thao trường huấn luyện là một bãi đất trống rộng rãi, trên đó đã được chia thành nhiều khu vực để luyện tập chiến đấu. Xung quanh được bao bọc bởi những quả đồi thấp, cây cối rậm rạp, vô cùng yên tĩnh vắng lặng.
Các học viên luyện tập bò trườn dưới những sợi dây thép gai chằng chịt phía trên đầu. Bãi thép gai này dài hàng chục mét với những vòng thép sắc nhọn, chỉ cần trồi người lên một chút thôi sẽ bị các mũi thép đâm xuyên qua áo, cắm thẳng vào thịt gây ra những vết rách đau đớn.
Bộ quân phục mới cấp phát mà sau nửa buổi huấn luyện trông đã te tua, lấm lem bùn đất, dưới cái nắng chang chang, mồ hôi ướt sũng lưng áo, từng giọt trong veo tranh nhau chảy ròng ròng trên trán từng người. Vừa thoát ra khỏi hàng rào thép gai, họ tiếp tục phải chạy vượt chướng ngại vật, những cột gỗ được xếp thành hàng rào cao tầm hơn ba mét, rồi đu dây, băng mình qua hố nước sâu.
Bình thường những bài tập như thế này mà không mang theo quân trang đã là một thử thách không nhỏ đối với những học viên rồi, bây giờ đeo thêm cái balô quân dụng cùng khẩu súng AK 47 nặng hơn 3 kg bên mình, khiến tay họ như muốn rụng rời. Mệt rũ rượi.
Ánh nắng chói trang trên đầu như ngàn cây đuốc, đốt cháy làn da mầu bánh mật của từng người một cách tàn nhẫn. Lúc này thì ngay cả một chiếc áo mỏng cũng trở nên nặng nề, bất cứ ai trong đầu cũng chỉ nghĩ đến một việc duy nhất. Ném nó đi.
Vốn dĩ những bài tập này là Tiệp Chột lấy bên quân đội huấn luyện cho bộ đội đặc công (biệt kích tinh nhuệ), áp dụng sang để huấn luyện cho các học viên trong chương trình vệ sĩ đặc nhiệm của lão. Dù trong thời gian ba tháng cũng nắm được chút da lông nhưng so với dân đen thì cũng là quá mạnh rồi.
Nhìn sang phải, Lê Minh thấy Duy Thành khá chật vật trong bộ đồ quân trang sai cỡ, dù sao trên gương mặt hắn ta vẫn hiện rõ ba từ ‘cố gắng lên’. Lưng áo của hắn ướt đẫm mồ hôi có thể vắt ra đủ một ca nước.
Đến buổi chiều tất cả các học viên lại tập trung ra thao trường để luyện tập. Suốt những buổi huấn luyện trong ‘hai tuần địa ngục’. Tiệp Chột cùng hai trợ lý của mình luôn giám sát vô cùng nghiêm khắc, sẵn sàng bắt phạt tất cả những lỗi của các học viên.
Khu vực trường bắn là một khoảng đất rộng trước mặt một quả đồi thấp. Trên đó dựng nhiều hình nhân và mục tiêu để các học viên luyện tập di chuyển tấn công. Các học viên được chia thành hai đội A và B, có hai cái bàn rộng để các bộ phận của súng được tháo rời. Trong bài huấn luyện này, các học viên phải tự lắp ráp súng, sau đó di chuyển tấn công mục tiêu theo bài tập quy định. Các huấn luyện viên sẽ tính điểm thành tích cho từng người sau mỗi lượt bắn.
Đến lượt mình Lê Minh bước lên một cái bàn, nhặt lấy các bộ phận của khẩu súng lục K54 bị tháo rời, khẩn trương lắp ráp. Anh lên đạn rồi nhanh chóng di chuyển theo hình zích zắc, tấn công những tấm bia hình người được sắp xếp trên thao trường. Phía bên phải cách một đoạn Duy Thành cũng đang di chuyển song song.
Nhất quyết không thể để thua hắn lần này được. Hắn sẽ cười nhạo mình như mọi khi. Sau khi bắn hết băng đạn của súng lục, Lê Minh lại hùng hục chạy về vị trí ban đầu, lắp ráp những bộ phận của khẩu súng trường AK 47.
“Đoàng… đoàng... đoàng.” Đinh tai nhức óc là từ dễ miêu tả nhất .
Tiếng súng trường AK phải nói là rất chát chúa, nghe muốn lủng cả lỗ tai. Nếu không có bịt tai chắc chắn hậu quả là suy giảm thính giác nghiêm trọng. Kết thúc mỗi lượt bắn của học viên lão Tiệp Chột lọ mọ cùng hai trợ lý của mình ra kiểm lại số điểm bắn đích.
Hoan hô! Mình thắng rồi. Xem mặt hắn tội nghiệp chưa kìa. Lê Minh hân hoan gọi với sang bên đội B bên cạnh.
“Thành! Cậu thua điểm tôi lần này rồi. Chiều nay chịu khó giặt đi quần áo cho tôi sạch một chút nhé?”
“Được rồi, buổi sau tôi sẽ phục thù. Cho cậu giặt đồ của tôi cả tuần luôn.” Thái độ bất phục, Duy Thành bực tức gắt lên.
Hừ! Hắn chẳng bao giờ nghĩ rằng mình thua. Lê Minh cười lớn hả hê.
“Đó là chuyện của ngày mai, còn hôm nay tôi cứ tận hưởng chiến thắng cái đã. Ha ha.”
“Anh Minh tiến bộ nhanh quá tuần trước toàn phải đi giặt đồ cho anh Thành. Lần này thắng được một trận anh ấy khoái chí là phải rồi.” Đạt ‘khỉ’ lên tiếng.
Đạt ‘khỉ’ năm nay 25 tuổi, người vùng Đắc Lắc là thằng cao nhất trong đám học viên, dáng người mảnh khảnh. Đạt ‘khỉ’ tham gia khóa học vệ sĩ đặc nhiệm để về làm vệ sĩ kiêm lái xe cho ông chủ hắn. Nghe đâu là một đại gia cà phê ở Buôn Mê Thuột tài trợ học phí. Hắn có thói quen ăn uống xấu nết, ngồi xuống mâm là ăn hùng hục không cần ngẩng đầu lên nhìn ai.
Ăn nhiều nhất nhưng chẳng béo lên được lạng thịt nào chắc do tạng người. Đạt ‘khỉ’ chơi bóng chuyền rất giỏi, có lẽ chiều cao của hắn là một lợi thế chẳng ai bì được. Hắn hay làm trò cười giúp vui cho mọi người những lúc nghỉ ngơi. Dựa vào dáng người cao gầy và tính cách vui nhộn nên mọi người mới gắn cho nó cái biệt hiệu ‘khỉ’ đó.
“Trận sau tôi bắt độ anh Minh.” Đình Đồng cũng hùa theo. “Ai chơi không?”
Đình Đồng năm nay 26 tuổi, người vùng Kiên Giang. Dáng người cân đối, đôi mắt hơi sụp mí khá đặc trưng nên trông hắn lúc nào mặt cũng như đang buồn rầu. Đình Đồng tham gia khóa học này là để về làm giảng viên cho một trung tâm cung cấp vệ sĩ tư nhân trên Sài Gòn.
Đình Đồng thì năng lực sử dụng vũ khí hay võ thuật đều rất bình thường, bù lại cái chạy khỏe như ngựa, bơi sông giỏi như rái cá, hai môn này hắn đều xếp loại hạng nhất. Hắn rất được lòng mọi người, anh em quý mến hắn vì cái tính chân chất, thật thà, cần cù, đã giúp ai thì giúp rất nhiệt tình.
“Tôi bắt độ vụ này. Ai thua giặt quần áo trong một tuần luôn.” Đạt ‘khỉ’ ra kèo độ.
Đình Đồng ngoắc tay nhận kèo luôn. “Xong! Các anh em làm chứng nhé.”
Một ngày huấn luyện mệt mỏi đã qua, Lê Minh nằm trên giường chìm dần vào giấc ngủ mê mệt. Đột nhiên ba tiếng còi rít lên trong đêm khuya vắng.
‘Toét…toét...toét’, đèn bật sáng choang.
Tất cả đều giật mình choàng giấc giụi mắt ôm đầu, vài tiếng phàn nàn chửi đổng vọt ra khỏi miệng các học viên. Đứng giữa phòng lù lù lão Tiệp Chột, lão ta mặc quân phục huấn luyện nghiêm chỉnh trông như tượng đồng đen.
Sau khi thổi còi và bật đèn sáng choang. Lão ta nói to chắc như đinh đóng cột.
“Tất cả dậy chuẩn bị luyện tập! Đúng 5 phút nữa có mặt ngoài sân điểm danh với đầy đủ quân trang, ai đến muộn sẽ bị phạt.”
Nói xong lão quay người đi thẳng ngoài, bỏ mặc lại cho đám học viên đang ngái ngủ. Đám học viên bước xuống giường tầng gấp chăn màn lại, miệng chửi rủa khá to đủ để tất cả nghe thấy.
“Cả ngày vật vã ở thao trường rồi mà đến đêm còn bắt luyện tập cái mẹ gì nữa, đúng là lão chết trôi.”
“Chó thật đang ngủ ngon, cụ nhà nó”
“Mẹ kiếp! Cái áo của tao đâu rồi”
“Ôi! Buồn ngủ quá, tiên sư lão Tiệp Chột”
“Đù má nó! Đúng lúc lại buồn đi ỉa quá”
Cả phòng xôn xao bàn tán, lục đục mọi người bật dậy nhanh chóng chuẩn bị quân trang. Đó chính là tác phong kỷ luật thép trên trại huấn luyện này. Các học viên luôn phải tuân theo mệnh lệnh của cấp chỉ huy về nhiệm vụ bất kể ngày hay đêm, bất kể thời tiết mưa hay nắng.
Đêm nay sẽ vất vả đây.