Chương 11: Huấn Luyện Trong Đêm

Trên con đường cấp phối tối om không bóng người, tiếng côn trùng rả rích vang vọng trong đêm khuya khoắt. Từ xa có ánh đèn pha chiếu ra từ một chiếc xe bán tải hiệu Ford Ranger chạy từ từ. Tiệp Chột ngồi trên thùng xe theo dõi việc luyện tập, phía sau chiếc xe là những học viên đang chạy bộ bám theo.

Những bước chạy nặng nề, những hơi thở phì phò. Từng cơn gió đêm thổi qua không thấm vào đâu so với lượng mồ hôi thoát ra.

Miệng khô rang. Họ đang cố nuốt từng hớp không khí vào để lấp đầy lá phổi. Mồ hôi đua nhau chảy ròng ròng trên gương mặt các học viên. Hơn 10 km chạy bộ với cái ba lô sau lưng quả là một thử thách khó nhằn.

Một cậu chạy phía bên cạnh Lê Minh chợt ngã quỵ trên nền đường. Lê Minh dừng lại. Anh tiến về phía người đó hỏi trong hơi thở đứt quãng.

“Cậu bị sao vậy? Không chạy tiếp đi, muốn bị phạt à?”

Cậu học viên gương mặt đầy mồ hôi, tóc tai bết lại ngẩng đầu lên, tay ôm lấy cổ chân, đau đớn.

“Chân em bị trật khớp mắt cá, sưng to rồi anh Minh” Cậu ta nhăn mặt rên rỉ. “Đau lắm không chạy được nữa đâu.”

Lê Minh nhìn xuống chân học viên đó, nó sưng to bất thường. Anh vội vàng hướng về chiếc xe bán tải thứ hai, đang chạy hộ tống phía cuối đoàn vẫy tay gọi.

“Báo cáo! Có người bị thương, mau đến đây giúp đi.”

Chiếc xe bán tải đoạn hậu từ từ tiến đến, ngồi trên là trợ lý Quang. Anh ta nhìn hai người đang dừng lại hét lớn.

“Chạy tiếp đi, hôm nay chưa hết bài huấn luyện đâu. Muốn thành vệ sĩ đặc nhiệm mà yếu ớt như thế thì làm ăn gì hả?”

“Báo cáo! Chân tôi bị sai khớp không thể chạy được nữa.” Cậu học viên vội vàng nói to.

Trợ lý Quang dừng xe rồi nhảy xuống tiến vê phía cậu học viên đang ngồi. Anh ta xem xét chân của cậu học viên, lông mày chau lại bất lực.

“Được rồi! Anh lên xe cùng tôi về.”

“Còn anh hãy tiếp tục chạy đi.” Trợ lý Quang quay sang nhìn Lê Minh ra lệnh.

Lê Minh vội vã sải những bước dài, cố gắng đuổi kịp đoàn người phía trước. Duy Thành thấy vậy hắn ta cố tình chạy chậm lại để bắt tốc độ ngang với Lê Minh. Duy Thành nói trong hơi thở đứt quãng một cách khó nhọc.

“Thằng Khải bị sao vậy?”

Chạy đuổi theo đoàn người một hồi khiến phổi anh như bị ai bóp nghẹt, mồm miệng tranh nhau thở. “Nó bị trật khớp cổ chân rồi.” Lê Minh trả lời.

Duy Thành vừa chạy vừa thở hổn hển. Hắn nói một cách quyết liệt.

“Tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt khóa huấn luyện này.”

Quai đeo ba lô nặng chịch xiết vào vai đau nhói mỗi bước chạy, nóng bỏng rát trượt cả lớp da bên dưới. Lê Minh thở hồng hộc từng hơi sâu, búng mãi mới ra một câu.

“Tôi cũng vậy.”

Chiếc xe bán tải dẫn đường dừng lại trước một cái mương dài khoảng hơn 500m, rộng tầm 3m, chỗ sâu nhất đến ngang ngực. Con mương nay là đường nước tưới tiêu cho các cánh đồng trong khu vực của huyện. Tiếng còi tập trung vang lên, Tiệp Chột đứng trên thùng xe, chống nạnh ra lệnh.

“Nghỉ giải lao 15 phút sau đó tất cả xuống lội dọc theo mương nước.”

Vài tiếng than thở vang lên, có lẽ việc chạy bộ suốt hơn mười cây số khiến những cái đầu đã rất nóng rồi. Trông ai cũng thiểu não, mặt mũi bơ phờ, giọt mồ hôi tranh nhau chảy thấm đẫm bộ quân phục. Việc chạy bộ một quãng đường dài như vậy khiến họ vắt kiệt sức hai bắp chân.

“Chân tôi đang bị phồng rộp, bỏng rát và chảy máu nếu bây giờ mà xuống nước lạnh sẽ bị viêm nhiễm mất.” Một thằng phàn nàn.

“Đù má nó! Đang nóng xuống nước cảm chết mẹ.”

“Nước có sâu không nhỉ?”

“Cho nghỉ có tí thời gian thế thì ăn thua mẹ gì. Đù má Tiệp Chột”

“Tiên sư lão Tiệp Chột”

Tiệp Chột khóe miệng nhếch lên cười nhạt vờ như tai cao su, không nghe thấy bất cứ điều phàn nàn gì. Lão ta nhàn hạ ngồi trên thùng xe nhìn ngắm bầu trời đêm lấp lánh những vì sao treo lủng lẳng. Chúng mày cứ phàn nàn đi, cứ chửi đi. Rồi sẽ biết tay tao.

Lê Minh nằm vật ra nền đất lạnh cứng, mệt nhọc dựa người vào chiếc ba lô. Đám lá cỏ dại xòe lất phất bên đường, phe phẩy cọ rịt vào quần áo. Mùi đất nồng, mùi lúa chín thơm ngát nồng nàn đùn trong mình ra những hạt thóc ươm vàng ram ráp. Những hạt ngọc của trời đất được chăm bẵm bởi bàn tay của người nông dân hiền lành, cần cù chất phác, rất quý người nơi miền đất sông nước này.

Gió mơn man hát khúc ru đời bất tận. Đám côn trùng rả rích hùa theo tạo thành một bản giao hưởng thiên nhiên sâu lắng lãng mạn. Những hàng cây thốt nốt xòe tán lá như cánh quạt khổng lồ, vươn mình che chở cho đám chim mỏi cánh về tổ say giấc nồng.

Thật êm dịu. Mắt anh díu lại, cơn buồn ngủ kéo đến nhanh hơn cả tốc độ của máy bay phản lực. Lê Minh chìm vào giấc ngủ sâu, đọng lại bên tai những lời rì rầm to nhỏ. Giật mình thức giấc bởi tiếng còi tập trung rít lên, phá tan màn đêm.

“Hết giờ giải lao! Tất cả xuống nước.” Lão Tiệp thổi còi giục giã, miệng quát tháo. “Nào! Nhanh lên mấy con bò lười kia.”

Những tiếng than thở vang lên, tất cả học viên uể oải đứng dậy, nhẩy ùm ùm xuống mương nước, hai tay nâng cao chiếc ba lô trên đầu. Tiệp Chột ngồi xe bán tải chạy từ từ trên bờ giám sát hoạt động, liên mồm thúc giục.

“Lội nhanh lên, chậm hơn cả đàn bà thế kia mấy con bò lười.”

Nước lấp xấp ngang ngực, bùn quấn lấy chân. Tanh ngòm mùi cá chết xộc lên nức mũi, chuột bơi lễu phễu trước mặt, cố chạy trốn đám người vô cớ xâm chiếm giang sơn của chúng.

Cuối cùng thì họ cũng lếch thếch chạy được về đến doanh trại. Mặt phờ phạc, hơi thở mệt nhọc, quần áo ướt sũng, bùn đất bám lên khắp quân phục. Những người đến sân trước thì ngồi thụp luôn xuống để thở, có người còn nằm dài ra nền, người thì ngã quỵ luôn ở phía ngoài cổng nhờ đồng đội dìu vào trong sân.

Tiệp Chột nhảy xuống xe, mặt lão lạnh tanh. Vừa thổi còi tập trung, lão vừa hét toáng.

“Tất cả xếp thành hàng ngay ngắn. Nào nhanh lên!”

Những học viên mệt nhọc đứng lên xếp hàng ngang. Tiệp Chột đi lại quan sát mọi người rồi ra lệnh.

“Bây giờ tất cả bỏ quân trang xuống rồi chống đẩy tại chỗ 200 cái. Ai chống đẩy xong sẽ được về nghỉ.

“Sao nhiều thế?” Một cậu thở hổn hển, cố gắng rên rỉ.

Tiệp Chột đi đến trước mặt cậu học viên, gân cổ nổi cục lên, quát đến lạc cả giọng, nước bọt bắn tung tóe.

“Riêng cậu chống đẩy 400 cái. Có ý kiến gì nữa không?”

Nhìn tất cả mọi người đang im lặng. Lão đã thắng.

“Tốt, bắt đầu làm đi.” Tiệp Chột hét toáng.

Phòng tắm chung ồn ào tiếng người cười nói. Duy Thành đứng tắm cạnh Lê Minh, hắn ngửa cổ lên, tận hưởng dòng nước mát lạnh xối xả từ cái vòi sen cũ. Hắn vừa xoa bánh xà phòng lên người, bắt đầu bài ca than thở .

“Tôi rã hết cả người rồi. Bây giờ tắm xong, chỉ ước được ngủ một giấc đến trưa cho đã đời.”

“Tôi cũng muốn vậy, đây đúng là một tuần địa ngục thực sự.” Lê Minh vuốt dòng nước trên mặt nói.

“Chân của tôi bật máu te tua rồi này, chó chết thật!” Một cậu bên cạnh cảm thán.

Đình Đồng lên tiếng. “Ai bảo muốn làm vệ sĩ đặc nhiệm cơ, nghe thì sướng tai nhưng đâu có dễ mà được.”

“Về sau đi làm vệ sĩ suốt ngày đi bảo vệ ông chủ ngày đêm, lúc đó không biết có cô nào muốn lấy tôi không nhỉ?” Thằng Hồng ‘sún’ phía xa hùa vào.

Đạt ‘khỉ’ xoa đống bọt xà phòng khắp người ánh mắt lộ ý tinh ma. Thằng mỗi lần thằng này mở miệng ra là y như rằng là cần phải nghi ngờ ẩn ý. Đạt ‘khỉ’ giọng trêu trọc.

“Cậu thì không phải lo ‘nồi nào vung ấy’ kiểu gì cũng lấy được một cô có chân trái to hơn chân phải.”

“Sao lại chân trái to hơn chân phải?” Hồng ‘sún’ ngẩn người thắc mắc hỏi.

Đạt “khỉ” cười ma mãnh, nó giả điệu bộ phụ nữ giận dỗi, tay đánh vào không khí trông rất buồn cười.

“Vì lấy cậu xong, suốt ngày cô ta đập tay xuống đùi hô ‘biết thế’. Đồ quỷ sứ!”

Thấy bộ dạng ngớ ngẩn của Hồng ‘sún’ chưa hiểu kịp ra vấn đề thì tất cả mọi người cùng cười nắc nẻ trong phòng tắm.

“A! Thằng chó, tao hiểu rồi” Hồng ‘sún’ reo lên.

Họ đùa nghịch hất nước vào nhau vui vẻ hỉ hả, tâm hồn lạc quan tràn ngập, lấn át sự mệt mỏi đang âm thấm vào từng tế bào.

Sáng mai lại bắt đầu luyện tập.