Chương 12: Tán Chuyện

Bơi vượt sông là một món đặc sản trong khóa huấn luyện, bài tập bắt buộc vào các buổi sáng trong “hai tuần địa ngục”. Bắt đầu vào lúc trời còn âm u tối om, không khí phủ màu sương đêm mát rượi. Hai bên bờ sông trải dài cánh đồng lúa trĩu nặng, đang ngả xuống chào đón ánh bình minh sắp rạng.

Đàn gà con loe toe chạy theo chân mẹ kiếm ăn rất sớm, chíp chíp liên hồi, hình như chúng đang cãi vã nhau om sòm. Dòng sông thả trôi mình lặng lẽ theo những gợn sóng lăn tăn dập dìu. Từng làn gió nhẹ thoảng xì xào đám lá, mang theo hơi sương ẩm ướt, quấn bọc lấy từng thân thể cường tráng. Tiếng con gà trống đâu đó đang cong cổ lên gáy từng tiếng vọng vút, xé toạc đám mây trắng lững lờ.

Miền đất nơi đây thật đẹp dịu dàng.

Trời dần sáng, đã đến lúc phải làm nhiệm vụ.

Hừ! lạnh thật. Lê Minh trầm mình xuống dòng nước lạnh giá, khua tay bơi sang bờ bên kia của con sông. Sông rộng lắm, người đứng bên bờ đối diện trông bé tẹo. Lão Tiệp Chột ngồi trên thuyền cùng với hai trợ lý của mình chèo hì hục bên cạnh đám người, giám sát hoạt động bơi của các học viên cũng như triển khai cứu hộ khi cần thiết.

Bơi trên sông luôn là một thử thách khó nhằn với học viên. Để làm tốt nhiệm vụ học viên cần phải có thể lực, kỹ năng bơi tốt cũng như tâm lý thật vững vàng. Họ phải bơi vượt qua những luồng nước chảy ngầm, những chỗ xoáy nước mạnh. Hôm nước xiết có học viên còn bị luồng nước đẩy xa cả trăm mét xuôi dòng, có người còn bị chuột rút suýt chết đuối, có người còn bị cảm lạnh, đưa về trại sốt rên hừ hừ cả ngày.

Tiệp Chột đứng trên thuyền tay chỉ chỏ, thổi còi, hò hét luôn mồm.

“Tập trung bơi sát với nhau, bám đuôi người phía trước... ... Hoàng bơi nhanh lên muốn ngủ trên sông hả?”....................Cậu Phúc chuyển tư thế bơi sải đi, chậm quá…………Minh thả lỏng ra muốn hết hơi trước khi đến bờ hả?” …………………Cậu Thành phía trước có xoáy bơi tránh ra mười mét sang trái đi.”

Mệt quá! Cuối cùng cũng bơi được đến bờ. Lê Minh nằm ngửa lên bờ cát thở mệt nhọc. Bám sát anh là Duy Thành, hắn thở như trâu, thân hình đổ gục xuống.

“Nghỉ giải lao 30 phút, sau đó bơi quay lại bờ bên kia.” Tiệp Chột đứng trên thuyền hét lớn.

“Hôm trước tôi lấy được số của em Cúc giao hàng rồi đó, nhưng chưa mua được thẻ điện thoại nên chưa gọi được. Cứt thật!” Duy Thành vừa thở lấy hơi vừa nói.

Lại chủ đề gái rồi. Lê Minh cười khùng khục với cái độ máu gái của thằng này. Phải công nhận là hắn rất có duyên với mấy em thôn nữ nơi đây. Gái xứ này vừa nhẹ nhàng lại thương người. Nếu không phải vì đã thầm thương trộm nhớ Thu Lan thì anh cũng về xứ này mà lấy một cô vợ. Chỉ tiếc là Thu Lan đã có một vị trí vững chắc trong trái tim nhiều ngăn của anh. Một ngăn rất to đấy.

“Em đó có quả ngực trông ngon đấy, cậu ve vãn em đấy mấy lần là tôi biết rồi.” Lê Minh nhấp nháy. “Thảo nào cứ thấy xe hàng đến là cậu lại chạy ra khuân đồ hộ cho em Cúc, trông mới nhiệt tình làm sao.”

“Còn hơn cứ phải xem cái tờ tạp chí rồi ‘quay tay’. Ít ra thì tưởng tượng đến cặp vú to như trái bưởi của em Cúc vẫn còn hơn.” Duy Thành tỏ vẻ bí hiểm, hắn cười ranh mãnh nói. “Hôm trước tranh thủ tôi kéo em ấy vào chỗ kín, bóp vú một lúc mà tý phọt ướt quần. Vú em Cúc công nhận to thật, lại mềm nữa, quả đôi trái đào đấy mà vục mặt vào thì có mà ngất.”

Duy Thành đưa tay lên trời xoa xoa, mắt nhắm hờ lim dim, cảm nhận đôi tay đang chạm vào bộ ngực của người con gái hắn mơ tưởng. Nhìn hắn liếm mép nuốt nước bọt như đang ăn kem trông mới đĩ làm sao.

“Nhanh nhỉ mới có vài lần gặp nhau mà em Cúc đã cho sờ vú rồi, cậu tán gái giỏi đấy?” Lê Minh tròn mắt ngạc nhiên hỏi. “Mà em ấy toàn đi cùng ông già, mà cậu vẫn la liếm được à?”

“Tôi có nghề mà!” Duy Thành nháy mắt kèm theo nụ cười gian tà.

Lão Tứ giữ con gái như giữ vàng, còn lâu thằng nào trong trại này léng phéng lại gần được nửa bước chứ đừng nói là có cơ hội tán tỉnh. Duy Thành cũng ăn may thôi, là do lão Tứ ở lại trại hôm cuối tuần uống rượu với Tiệp Chột say mờ mắt, đành nhờ hắn lái xe về hộ.

Cơ hội có một không hai được gần em Cúc, thấy ngon quá liền đưa đẩy. Gái mới lớn, chưa người yêu đang tuổi tí tớn mộng mơ, gặp đúng thằng có một đời vợ, quá là gà con đi chơi gặp sói đói. Hắn lại khéo nịnh nên lão Tứ khoái lắm, cho phép hắn ra phụ giúp em Cúc mỗi lần chuyển hàng vì tin tưởng là người tử tế.

Hắc Hắc! Thằng này như ma xó chứ tử tế gì? Giao con gái cho hắn khác gì ‘giao trứng cho ác’, sớm muộn con bé cũng bị hắn đưa lên giường.

Lê Minh cười thầm trong bụng khi thấy hắn ra vẻ tinh đời thì liền khích tướng luôn.

“Hôm tới tập lái xe bên ngoài trại, cậu tranh thủ rủ em Cúc đi ‘đạp vịt’ luôn đi?”

Đập tay thụp xuống cát, bốc lên một nắm ném ra xa, Duy Thành tỏ vẻ chán chẳng buồn chết.

“Cậu nghĩ tôi không muốn à? Nhưng lão Tiệp Chột với hai lão trợ giảng cứ kè kè bên cạnh thì đi sao được? Nhất là cái lão trợ lý Quang mắt nó như cú vọ ấy.”

Hắn nói chẳng sai, trong trại này thì cứ trốn ra ngoài chơi, lão Tiệp Chột với hai thằng cha trợ lý mà biết được thì bắt phạt khuân cây thì khổ hết chỗ nói. Khúc cây vừa to vừa nặng mà khiêng vài chục vòng sân thì đảm bảo lưng vẹo sang một bên, đầu gối nhũn như cám. Đêm về đau người như bị đánh, rên hừ hừ.

“Cậu cứ kêu đau bụng đi ngoài, sau đó trốn đi tầm hai ba tiếng, không ai trách phạt đâu. Có gì tôi sẽ nói đỡ cho.” Lê Minh xui dại.

“Vì cặp vú quả bưởi của em Cúc tôi sẵn sàng chịu phạt, nhưng tôi không còn tiền ở đây đưa em ấy đi chơi kiểu gì?” Duy Thành hào hứng phút chốc xong mặt tiu nghỉu ngay, thở dài chán nản nói. “Chẳng nhẽ rủ nó ra bờ ao mà ‘đạp vịt’ với nhau à?”

Duy Thành cũng muốn trốn đi chơi với gái lắm chứ, hắn bị nhốt trong trại cả tháng nay đầu óc mụ mị hết cả rồi. Bây giờ có em Cúc với cặp vú quả bưởi đang gọi tình bên ngoài thì làm sao hắn chịu được. Chỉ muốn bay vèo qua tường một cái đến trèo lên bụng em Cúc mà giã gạo cho đã đời. Chẳng qua không có tiền ở đây nên hắn không muốn mất thể diện với gái thôi.

“Tôi sẽ đưa cho cậu mượn cái thẻ ATM, rút tiền mà đi chơi. Không mang tiếng mấy thằng học viên trại vệ sĩ đại gia.” Lê Minh hào phóng nói. “Muốn ‘đạp vịt’ với em Cúc thì cũng phải đưa em nó vào khách sạn sang trọng, sạch sẽ và nhớ là mua tặng em ấy cái dây chuyền đẹp đẹp một chút để lấy quan hệ lâu dài. Gái nó mê mệt mấy đồ trang sức lắm. Đàn ông mà ga lăng như thế đảm bảo em ấy chết mê cậu luôn.”

“Đúng là ông bạn vàng của tôi!” Duy Thành thiếu chút hét lên vui sướng. “Tôi yêu ông quá.”

Cũng may là ở trại chỉ không được dùng điện thoại, chứ còn thẻ ATM thì chẳng liên quan gì. Lê Minh từ ngày lên đây cũng chẳng tiêu pha, nên tiền lương mấy tháng trước ở công ty Hoa Nam chuyển vào trước khi anh nghỉ việc vẫn còn nguyên vẹn.

“Chỉ có một yêu cầu nhỏ.” Lê Minh nháy nháy mắt.

“Biết ngay là cậu sẽ có điều kiện, yêu cầu gì?” Duy Thành tỏ ý đề phòng.

“Đừng quá đa nghi như vậy chứ? Chỉ là cậu đi ‘đạp vịt’ xong nhớ về kể lại cho tôi nghe thôi.”

“Tất nhiên! Tôi sẽ về kể cho cậu nghe mà phát thèm.” Duy Thành thở nhẹ một hơi, buông lỏng tâm trạng hào hứng nói.

“Mà cậu còn có gái để theo, chứ tôi thì có em nào đâu. Chán thật!” Lê Minh sắc mặt tối sầm xuống, buồn bực than thở.

“Để tôi bảo em Cúc giới thiệu cho cậu một đứa bạn nó. Hai anh em mình cũng phải có đôi có cặp cho đỡ lạc lõng chứ.” Duy Thành vỗ vỗ vai động viên tinh thần.

Chợt nhớ tới Ngân Hà, anh thở dài trầm tư. Hình ảnh của cô y tá luôn tất bật trong bệnh viện chăm sóc cho cả ngàn người xa lạ, hiện lên trong tâm trí anh. Công việc bận rộn như cái kim tiêm không đáy rút mòn sức lực của cô ấy. Nhưng cô ấy đến với anh lần nào cũng nồng nhiệt và hết mình như cách cô chăm bệnh nhân vậy. Anh tự hứa với lòng mình sẽ bù đắp cho cô ấy khi có điều kiện kinh tế tốt hơn.

“Tôi cũng có một bạn gái ở cùng khu nhà trước khi nhập trại. Chỉ là quan hệ bạn bè tình cảm không có ý định tiến xa vì em ấy có chồng ở quê rồi.” Lê Minh hạ giọng.

“Cô em đấy trông có xinh không? Có ngon hơn em Cúc của tôi không?” Duy Thành tò mò hỏi.

“Cái này thì hơi khó so sánh nhưng cũng khá xinh.” Lê Minh trả lời qua loa. “Thôi nhắm mắt nghỉ chút đi tẹo nữa còn bơi về nữa đấy.”

Một lúc sau. Tiếng còi vang lên chua loét cùng giọng lão Tiệp Chột lại oang oang vang lên.

“Hết giờ rồi, tất cả xuống nước ngay.”