Bữa sáng ở trong trại huấn luyện được chia theo suất ăn, thường là bánh mỳ kẹp, phở hoặc cơm rang tùy chọn. Lê Minh cực khoái món bánh mỳ do Cô Ba làm, ổ bánh mỳ thơm nức, giòn mềm, hòa quyện với hương thơm của thịt nướng, giò chả, patê gan và nước sốt. Thêm chút rau thơm cùng vài lát dưa chuột, thì phải nói ăn là nghiện luôn. Ngoài ra còn có món phở Bắc hương vị thơm ngon ngất ngây.
Hai thằng sáng nay phải dọn vệ sinh nhà tắm theo lịch nên đến ăn muộn hơn mọi ngày. Những người khác đều đã ăn sáng xong và về phòng nghỉ ngơi đợi đến giờ huấn luyện.
Vừa bước vào phòng ăn mùi thơm bay nức mũi.
“Phở!” Duy Thành reo lên sung sướng. “Hôm nay có phở ăn sáng. Tuyệt cú mèo.”
Lê Minh cười hí hí nói. “Cả tuần nay mới được ngày ăn phở bò. Tôi nghiện món này mất rồi”
Khu nhà ăn được làm bằng khung thép, mái lớp tôn chống nóng, có xây tường bao quanh. Ở đây có đầu bếp chính là Cô Ba, ngoài ra còn có một phục vụ là cậu con trai út của cô ấy.
“Cho hai bát phở bò đi Cô Ba, con đói quá rồi” Duy Thành hét toáng lên.
Cô Ba cười hiền lành, trên cổ vắt một cái khăn rằn để lau mồ hôi.
“Hai thằng ngồi đi, đợi cô chút xíu có ngay”
Món phở dễ ăn, không sợ béo hay ngấy lại có mùi thơm kỳ lạ rất cuốn hút người ăn. Thịt thì mềm, bánh thì dẻo, lại thấy cái cay dịu của gừng, vị thơm nồng của nước dùng. Không gì tuyệt vời hơn là buổi sáng trong lành mát mẻ được thưởng thức một bát phở nóng hổi hấp dẫn.
“Cô Ba mùi thơm lừng này là do cái gì tạo thành vậy?” Lê Minh tò mò hỏi.
“À! Do gừng, quế, hồi, thảo quả nướng kết hợp vào đó con” Cô Ba vừa chan nước vào bát vừa nói. “Phở muốn ngon thì phải kết hợp với vị ngọt từ xương lợn được ninh nhừ, thịt bò tươi được thái mỏng và mùi thơm dịu của hành lá.”
“Phở Bắc đúng là ẩm thực tinh tế” Lê Minh chép miệng cảm thán.
“Mấy đứa nhớ ăn kèm chút gia vị như ớt, chanh tươi.” Cô Ba nói vọng lên từ trong bếp. “Ớt tạo vị cay cay còn chanh vắt vào để tạo thêm chút vị chua thanh thanh, nhớ đừng tham cho nhiều sẽ làm mất vị ngọt xương của nước dùng.”
Duy Thành nhăn mũi lên xuýt xoa mùi vị của bát phở nóng hổi trước mặt, hắn vừa lấy thìa và đũa trong khi miệng không ngừng nuốt nước miếng. Phải công nhận lão Tiệp Chột rất có con mắt nhìn người khi chọn được một đầu bếp cho trại vừa tinh tế lại vừa đảm đang như cô Ba.
Cô Ba tầm khoảng gần 60 tuổi là người gốc Bắc di cư vào miền Nam, cô lấy chồng ở An Giang có hai con trai cũng đều đã yên bề gia thất, nhà cô ở ngay gần trại huấn luyện. Chính vì vậy mà hàng ngày cô đến trại nấu ăn rồi chiều lại trở về nhà.
Nghe cô kể chuyện thì nhà cô trước đây có nghề bán phở gia truyền nổi tiếng khắp một vùng Hà Nội. Sau vì nhiều lý do gia đình ly tán cô bỏ vào Nam, rồi lấy chồng nơi đây. Cô cũng là phụ nữ duy nhất được ở lại trong trại huấn luyện.
………….
Sáng nay không phải ra thao trường huấn luyện mà được vào trong phòng truyền thống để học lý thuyết. Gọi là phòng truyền thống cho nó oai thôi chứ thực ra là một cái phòng rộng chừng năm chục mét vuông dùng để sinh hoạt chung.
Trên tường có treo mấy cái bằng khen của lão Tiệp Chột cùng một số bức ảnh học viên các khóa học trước. Giữa phòng là một cái bàn dài, hai bên là hơn mười lăm cái ghế cao nếu ngồi kín chỗ cũng được tầm hơn ba chục người thoải mái.
Lão Tiệp Chột rất thích mấy bài rao giảng lý thuyết kiểu này, đặc biệt là về tinh thần đồng đội. Có lẽ do lão xuất thân từ bên bộ đội đặc chủng, nên lúc nào cũng muốn khoe mẽ điều đó với các học viên. Việc giảng dậy khiến lão cảm thấy mình như một nhà hùng biện kiệt xuất, với những triết lý cuộc sống sâu sắc được trui rèn qua những chiến trường máu lửa. Hôm nay lão Tiệp Chột đào tạo bài học về cách phối hợp nhóm, kỹ thuật đọc bản đồ trong chiến đấu cho các học viên.
Đứng trước mặt các học viên, Tiệp Chột cầm một cái thước nhỏ bằng inox dài chừng 60cm, nghiêm giọng nói. “Đoàn kết là sức mạnh, kỷ luật là thành công…Sức mạnh của nhóm là từng thành viên.Sức mạnh của mỗi thành viên chính là nhóm. Nếu các anh không bảo vệ được đồng đội của mình thì có nghĩa rằng nhiệm vụ của các anh đã thất bại. Khi các anh không tự bảo vệ được bản thân tức là các anh tạo ra nguy hiểm cho đồng đội của mình.”
Chậm rãi đi lại vài vòng ngắm nhìn từng người học viên đang chăm chú nghe giảng, Tiệp Chột nhếch môi nói tiếp . “Đoàn kết là một khái niệm chung chung…… Cứ hô hào đoàn kết nhưng không hiểu ý nghĩa và hành động cụ thể thì sự đoàn kết không bao giờ thực hiện được. Vậy muốn đoàn kết phải có hành động cụ thể như sau.”
Tiệp Chột vung tay lên, trong giọng nói ẩn hiện khí thế mạnh mẽ trầm hùng.
“Thứ nhất là các thành viên phải có kỷ luật cao, thứ hai là phải có tinh thần đồng đội chung một mục tiêu, chung một mục đích.” Dừng lại một chút để tạo điểm nhấn, lão trịnh trọng nói tiếp. “Thứ ba là các thành viên phải luôn suy nghĩ bảo vệ đồng đội trước mối nguy hiểm, thứ tư là không bỏ rơi đồng đội trong khi thực hiện nhiệm vụ, thứ năm tập thể nhóm là quan trọng nhất.”
Tiệp Chột vẫn đang vung tay nói sang sảng. Lão nói cái giọng nghe to như sấm, cách cả trăm mét vẫn nghe rõ mồn một. Thanh quản của lão tốt thật.
“Công việc chính của một vệ sĩ chuyên nghiệp là. Thứ nhất phải biết cách lập kế hoạch, thị sát, điều tra tức và tuyến đường đi lại cho thân chủ. Đồng thời xem xét phòng ốc, địa điểm trước khi thân chủ tới, điều tra thông tin về những người mà thân chủ sẽ gặp, luôn theo sát thân chủ trong các hoạt động hàng ngày. Thứ hai là phải bảo vệ thân chủ khỏi các mối nguy hiểm, tránh nguy cơ bị bắt cóc và ám sát. Thứ ba là phải có giác quan tốt, tinh mắt và tập trung tức là vệ sĩ phải có thể trạng tốt, thính giác, thị giác tốt, và ăn mặc bảnh bao. Thứ tư là phải bình tĩnh, giao tiếp tốt, kín miệng.”
“Hôm nay tôi sẽ nói về công việc chính của một vệ sĩ chuyên nghiệp. Bắt đầu từ việc đọc hiểu kỹ thuật sử dụng bản đồ, mục đích để phục vụ công tác thứ nhất là lập kế hoạch đi lại cho thân chủ.” Tiệp Chột chốt lại một câu. Lúc này mọi người mới thở hắt ra, lão Tiệp Chột dẫn dắt một vòng cuối cùng là cách đọc bản đồ.
Chỉ lên tấm bản đồ lớn Tiệp Chột với vẻ mặt không thể nào tự tin hơn nói giọng to lớn.
“Trong chuyên dùng quân sự được chia làm 3 loại bản đồ.” Chỉ cái que bằng inox sáng choang lên tấm bản đồ mẫu Tiệp Chột nói. “Đây là bản đồ cấp chiến thuật, là bản đồ địa hình có tỷ lệ 1:25.000 , 1:50.000; 1:100.000 dùng cho cấp chỉ huy tham mưu từ đại đội đến sư đoàn. Loại bản đồ này mặt đất được thể hiện chi tiết, tỷ mỷ, cụ thể và chính xác thuận lợi cho nghiên cứu các vấn đề về tác chiến, các tuyến phòng thủ, các khu vực nhảy dù, đổ bộ đường không, cầu cống, vật cản trở đường hành quân.”
Bước tiến tới một bước chỉ sang tấm bản đồ thứ hai. “Đây bản đồ cấp chiến dịch, là bản đồ địa hình có tỷ lệ 1:100.000; 1:250.000; dùng cho chỉ huy và cơ quan quân đoàn, quân khu. Loại bản đồ này thì địa hình, địa vật thể hiện có chọn lọc, tính chi tiết kém hơn bản đồ cấp chiến thuật, nhưng tính khái quát cao hơn, tiện cho việc nghiên cứu thực địa tổng quát, giúp cho việc lập kế hoạch và chỉ huy tác chiến ở cấp chiến dịch.”
Chỉ sang tấm bản đồ thứ ba Tiệp Chột nói. “Đây bản đồ cấp chiến lược, là bản đồ địa hình có tỷ lệ 1:500.000; 1:1.000.000; dùng cho Bộ Tổng tư lệnh và cơ quan cấp Bộ. Loại bản đồ này biểu diễn trên một khu vực địa hình rộng lớn ở mức khái quát hóa cao, dùng để chuẩn bị và triển khai các chiến dịch lớn, xây dựng chiến lược quốc phòng an ninh của đất nước.”
Dừng lại một chút lấy hơi, Tiệp Chột nuốt nước bọt ực một cái, liếm liếm bờ môi khô rồi tiến đến cái bản đồ quy hoạch thành phố cuối cùng rồi nói. “Đây là bản đồ quy hoạch khu vực thành phố có tỷ lệ 1:25.000, 1:5.000, 1:2.500, chúng ta làm công tác vệ sĩ cho yếu nhân thì chủ yếu dùng bản đồ cấp chiến thuật loại này nhé, mấy cái bản đồ kia học cho biết thôi.”
Duy Thành ghé tai nói thầm với Lê Minh. “Lão Tiệp Chột hôm nay diễn thuyết như lên đồng ấy nhỉ?”
“Lão nói còn hay hơn giảng viên đại học đấy.” Lê Minh huých tay lại một cái, nói thì thầm.
“Này, tối mai anh em mình trốn trại đi chơi.” Duy Thành hạ giọng. “Em Cúc sẽ rủ được thêm một em nữa để giới thiệu cho cậu làm quen đấy.”
“Em đó trông mặt mũi thế nào?” Lê Minh cúi đầu xuống, tránh ánh mắt lia như cú vọ của lão Tiệp Chột giọng nhỏ thì thào.
“Không biết, nhưng thấy em Cúc nói là con bạn nó tên Linh Giang, là hoa khôi của trường hồi trước, vẫn chưa có người yêu. Tôi đoán chắc cũng trông ngon lành! Tên đẹp như thế cơ mà?”
“OK! Để gặp mặt mới biết được.”
“Tôi hẹn với em Cúc tối mai rồi. Hôm đó đi uống cà phê ngoài thị trấn cùng với nhau, sau đó đôi nào đi đôi đấy.” Duy Thành tiếp tục thì thầm .
“Em Linh Giang chưa chắc đã thích tôi đâu?” Hứng thú rồi đây. Lê Minh dò hỏi.
“Cậu khéo mồm lại đẹp trai ga lăng, kiểu gì em Linh Giang chả chết.” Duy Thành tỏ ý rất tin tưởng nói.
“Cũng không thể nói trước được, để xem phải có duyên với nhau không đã?” Lê Minh liếc mắt sang cười nhẹ.
“Hai anh kia nói chuyện riêng cái gì đấy?” Bất thình lình, Tiệp Chột quát to như sấm.
Giật bắn mình! Tim suýt rơi ra khỏi lồng ngực. Mẹ kiếp lão Tiệp Chột. Lão ta phát hiện ra hai thằng đang nói chuyện riêng rồi.
“Không có gì! Chúng tôi đang trao đổi về bài giảng thôi.” Duy Thành nói vọng lên chống chế.
Không thể để lọt, phải phạt bọn này làm gương.
“Hai cậu ra kia chống đẩy 200 cái ngay. Kết thúc buổi học thì ra đứng chào cờ hai tiếng ngoài sân.” Tiệp Chột hét lên.
Lại một buổi trưa bị phạt, đứng nắng đến gù lưng. Khốn thật!