Chương 14: Hình Phạt

Sau vài lần trốn trại buổi đêm, đi hẹn hò với gái cuối cùng cả hai người bị phát hiện. Sáng sớm cả nhóm tập trung xếp hàng ngang trên sân huấn luyện. Tiệp Chột chắp hai tay sau đít, vẫn đeo cái kính đen quen thuộc. Lão đi đến trước mặt Lê Minh và Duy Thành đang đứng thẳng ngay ngắn, mắt lóe lên tia nhìn ma quái không cảm xúc.

Ơ! Thấy nghi nghi. Duy Thành trong lòng run bắn, sao lão cứ nhìn mình như tội phạm vậy. Hay lão biết gì về chuyện đêm hôm qua, hai thằng trốn trại đi chơi gái. Không biết có thằng nào ‘tâu đểu’ lên không nữa? Mẹ kiếp! Trốn ra ngoài có ba tiếng mà bị lão phát hiện thì nhục rồi. Khuân cây, chào cột cờ thì toi.

“Đêm hôm qua, hai anh trốn trại ra ngoài có đúng không?” Tiệp Chột đột ngột hỏi.

Biết ngay mà, chó chết thật. Duy Thành liếc mắt nhìn Lê Minh tâm trạng đầy bất an, tim đập càng lúc càng nhanh. Hắn mặt lúc trắng lúc xanh, lo âu tột cùng, cố gắng trấn tĩnh Duy Thành hơi run giọng, ngập ngừng nói.

“Tôi bị đau bụng đi ngoài, nên đi tìm lá thuốc để về dùng. Cậu ấy đi cùng giúp tôi tìm lá thuốc.”

“Có đúng không?” Tiệp Chột đến trước mặt Lê Minh, lão nghiêm giọng hỏi.

Phải mặt dày với lão Tiệp Chột. Lão chẳng tử tế gì trong cái vụ phạt học viên, thậm trí lão rất tỏ vẻ vui thích khi nhìn mấy thằng ì ạch khuân cây đến vãi cả ra quần. Thật thà với lão chỉ thêm nặng tội. Dối trá là giải pháp hoàn hảo cho dù đúng hay sai.

“Thưa trưởng trại! Đúng như vậy.” Lê Minh nghiêm mặt trả lời tỉnh bơ.

“Không phải các cậu trốn trại đi chơi gái đấy chứ?” Tiệp Chột lạnh băng thấy ghê.

Sao lão biết nhỉ? Đù má nó! Chắc thằng cứt nào xì đểu rồi. Duy Thành trơ tráo khẳng định nhưng ánh mắt đã kém phần tự tin. “Không phải, chúng tôi đi tìm lá thuốc.”

Đừng tưởng lão sẽ tin. Đó là một con cáo già. Tiệp Chột chỉ ra góc sân huấn luyện nói như quát. “Hai cậu khiêng cái thân cây kia đi 50 vòng quanh sân cho tôi. Lúc đó tự khắc hết đau bụng……. Nào! Nhanh lên làm ngay đi đừng để tôi tăng thêm vòng.”

Tiệp Chột quay lại nhìn sang Trợ lý Quang tiếp tục ra lệnh. “Cậu làm nhiệm vụ đếm số vòng cho tôi.”

“Rõ, thưa trưởng trại.” Trợ lý Quang gật đầu đáp lời.

Khuân cây 50 vòng cơ đấy! Không dám cãi mệnh lệnh của trại trưởng, hai người vội chạy đến bê thân cây to bằng cái nồi cơm điện dài hơn hai mét rồi bắt đầu đi. Sân huấn luyện khá rộng khoảng cách một vòng tầm 60 mét như vậy 50 vòng có thể tính ra là 3km. Bình thường chỉ bắt phạt tầm 20-30 vòng là cùng, lần này lão Tiệp Chột làm căng quá.

Khoảng hơn hai chục vòng đầu không khó khăn gì lắm đối với hai người bọn họ, nhưng đến những vòng tiếp theo thì cả hai thấy vai đau buốt, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, bước chân trở nên chậm chạp, hai đầu gối nhức kinh khủng. Tê dại.

“Tôi đau hết cả vai rồi, không vác được nữa đâu.” Duy Thành thở phì phò nói.

“Thôi cố lên, còn có tầm hơn hai chục vòng nữa thôi.” Lê Minh nói động viên.

“Đù má nó!” Duy Thanh tiện mồm chửi rủa. “Sao lão Tiệp Chột lại biết anh em mình trốn trại nhỉ?”

“Chịu, không biết.”

“Hay là có thằng nào ‘tâu đểu’ lên lão Tiệp Chột. Tôi sẽ điều tra ra xem thằng nào làm, đảm bảo nó chết với tôi.” Duy Thành cay cú bực tức nói.

“Đừng nghi ngờ vớ vẩn.” Lê Minh liền gạt ngay.

“Đêm qua “đạp vịt” với em Cúc ba phát xong, sáng nay lại bị kiêng cái của nợ này thì sức đâu mà còn làm ăn gì nữa” Duy Thành không ngừng than thở. “Phù …phù ….Cậu đêm qua với em Linh Giang thế nào? Em ấy nội thất bên trong có ổn không? ”

“Quá ngon!” Lê Minh thở hổn hển, mặt đầy mồ hôi chảy thành giọt. “Tôi tán mãi em ấy mới cho hôn vài cái…. Phù…Nhưng chưa làm ăn được gì, vì lần đầu yêu đương nên em ấy còn ngoan lắm.”

Lê Minh đêm qua trốn trại ra ngoài để gặp Linh Giang. Lần đầu gặp cô nàng, anh giật mình đến ngỡ ngàng luôn. Da trắng, xinh xắn, nhẹ nhàng lại có đôi má lúm đồng tiền duyên dáng đúng là hoa khôi của trường em Cúc có khác. Em Cúc sau khi giới thiệu Linh Giang cho anh xong, thì cùng Duy Thành chui ngay vào khách sạn tâm sự, bỏ lại hai người ngồi với nhau.

Trò chuyện làm quen một hồi, thấy Linh Giang đang thích chí, thời cơ đến, lợi dụng lúc cô nàng không để ý, anh liền kéo vào hôn trộm một cái khiến cô nàng mặt đỏ ửng e thẹn. Con gái tuổi cập kê gặp đúng tay tình trường loại gộc thoát làm sao được. Được thể làm tới luôn, lần gặp nàng lần thứ hai, nhằm lúc hai người ‘quấn lưỡi’ say đắm thì bí mật luồn tay vào ngực bóp một cái, Linh Giang đang trong cơn ngây ngất đê mê đến ngộp thở, chợt giật nảy mình lên vùng ra.

Hừm! Mất cả hứng. Gái trinh mà. Lần đầu Linh Giang bị đàn ông sờ chạm vào đôi gò bồng đảo. Anh biết vậy liền giữ chặt tay lại khiến cô nàng không cựa quậy được nên đành bất lực ngoan ngoãn. Sau vài lần giằng co cuối cùng cũng được tự do sờ soạng, nhào nặn hai quả đào tiên. Sự thân mật vẫn có giới hạn nên anh chưa khám phá được khu cấm địa của cô nàng. Mà anh cũng chẳng vội gì, thời gian còn dài cứ từ từ lấn dần từng bước công chiếm thành trì vậy.

Duy Thành nghe xong cười khành khạch hưởng ứng. “Gặp vài lần mà gần gũi với em ấy như vậy là được rồi. Tôi nghĩ là về sau cậu hoàn toàn có thể rủ em Giang đi ‘đạp vịt’ được rồi.”

Nghĩ đến phụ nữ khiến máu lại dồn xuống dưới háng, lớp quần dưới đũng lại phồng lên cọ quậy. Lê Minh thấy tim đập nhanh hơn, khuôn mặt nóng bừng khí thế, trong đầu tràn ngập hình ảnh chuyện lên giường với Linh Giang. Anh hít một hơi sâu tràn phổi lấy lại tâm thế rồi nói. “Để tôi mua tặng cho em ấy sợi dây chuyền đẹp là sẽ xong thôi.”

Duy Thành cười thỏa mãn nói. “Chiêu tán gái đó của cậu quả là hiệu nghiệm. Tôi từ lúc tặng sợi dây chuyền cho em Cúc, thì em ấy mê tôi như điếu đổ, muốn ‘đạp vịt’ lúc nào cũng được chỉ sợ không có sức. Gái trẻ mà! Ướt át cuồng nhiệt lắm.”

“Anh hùng tặng bảo kiếm, phấn hồng tặng mỹ nhân.” Lê Minh bật cười hắc hắc, ánh mắt lộ vẻ tinh quái nói. “Phụ nữ ai chẳng thích trang sức.”

Duy Thành thở hổn hển, câu chuyện về gái chỉ giúp gia tăng hưng phấn được một lúc. Bây giờ hắn thấy mệt sắp đứt hơi rồi, chân vô lực muốn khụy. Sao lúc này hắn thấy căm ghét lão Tiệp Chột vô cùng. Mảng sân dưới ánh nắng phủ vàng như biết giãn nở, càng lúc càng thấy nó to lớn kỳ lạ. Duy Thành liền bộc lộ tính ăn gian đã trở thành ‘thâm căn cố đế’ của mình, hắn đảo nhanh mắt một vòng rồi hạ giọng nói.

“Đi tắt co vòng lại một chút cho ngắn không tôi hết chịu nổi rồi. Vai bị cây gỗ cọ vào rát quá mà lưng gối cũng đau nhức kinh khủng.”

“Không được đâu, cứ đúng chuẩn mà làm nếu bị thằng cha Quang phát hiện ra thì phạt thêm vài vòng còn khổ hơn nữa.” Lê Minh nói với giọng kiên nghị.

“Ừ! Thế thôi cứ làm đủ cho xong.” Duy Thành mặt mũi sa sầm tối om lại, gượng trả lời với chất giọng chán nản. Tâm trí hắn cũng cảm thấy sợ hãi khi tưởng tượng đến cảnh phải khuân cái của nợ này tăng thêm vài vòng.

Trợ lý Quang vẫn đứng phía xa mắt dõi theo hai người đếm từng vòng với vẻ mặt nghiêm cẩn. Hai người đang khuân khúc cây đều lộ vẻ cực kỳ mệt nhọc, thần sắc chật vật trên người đã đẫm mồ hôi. Một làn gió nhẹ mang theo hơi lạnh man mát thổi đến. Sắc trời đột nhiên trở nên u ám tối sập lại, mây đen kéo đến rất nhanh phủ kín bầu trời.

Vài hạt mưa bắt đầu lất phất rơi theo gió tạt vào mặt mát rượi, kèm theo tiếng ầm ầm của ánh sét rạch ngang trời lấp lóe. Tiếng sấm từ xa chân trời ầm ầm nổ vang từ xa mà đến gần. Tiếng sấm như thiên binh thiên tướng ở trên trời giáng xuống trừng phạt khiến người ta cảm thấy chịu áp lực vô hình. Tầm nhìn trước mặt bắt đầu tối dần trở nên mơ hồ. Mây đen ngày càng dầy đặc tụ tập lại.

Lộp Bộp! Lộp Bộp!

Mưa nặng hạt rơi xuống, những hạt mưa to bằng hạt đậu thi nhau đổ ào xuống sân huấn luyện, làm bụi đất bốc lên nửa chừng thì chùng xuống ẩm ướt cả mảng. Trong giây phút đó mùi bụi đất bay lên khiến mũi cảm thấy cay cay xen lẫn những tia hơi nước đậm đặc. Mưa nặng hạt trút xuống mãnh liệt, rất nhanh bao phủ cả vùng không gian rộng lớn. Mặt đất trở nên lầy lội, nhão nhoẹt ra khiến tiếng bước chân trở nên nặng nề hơn.

Nhẹp! Nhẹp!

Bàn chân dẫm vào đất mềm lún xuống bởi sức nặng trên vai. Bọt nước bắn lên tung tóe, quần áo bắt đầu dính đầy bùn đất đã ướt sũng nước mưa. Duy Thành ngửa mặt lên trời há mồm liếm láp, cảm nhận vị ngọt hơi ngai ngái của nước mưa đang ào xuống, bắn rát khắp khuôn mặt. Hắn thấy đầu óc mình trở nên tỉnh táo và sảng khoái hơn hẳn. Cơn đau trên vai vẫn càng ngày trở nên dai dẳng, hai khớp gối bị sức nặng ép xuống khiến hắn chùn cả người.

Mưa vẫn rơi không ngừng, quần áo hai người bọn họ đã chuyển mầu xám xịt, ướt sũng cộng thêm vào sức nặng đè xuống hai chân.

Huỵch!

Duy Thành ngã sấp người về phía trước trên nền đất bùn, mặt cắm thẳng xuống bãi nước bẩn đục ngầu. Hắn cảm nhận thấy một ngụm nước đầy cát trôi thẳng vào mồm sàn sạn. Bùn nhão bám dích khắp người vô cùng bẩn thỉu.

“A! Chết tôi.” Lê Minh đi phía trước mất trọng tâm cũng ngã lăn ra đất, tình trạng cũng thê thảm, bẩn thỉu chẳng kém chút nào.

“Bốn mươi sáu vòng” Trợ lý Quang đứng trong hiên nhà hét lên. “ Còn bốn vòng nữa thôi. Cố lên!”

Đúng lúc này các học viên đều đã nghỉ giải lao họ liền chạy ra xem, bắt đầu hào hứng cổ vũ cho hai người bọn họ.

“Cố lên! Đứng lên đi!”

“Anh Minh cố lên! Anh Thành lên cố!”

Hai người bọn họ nghe tiếng hò hét cổ động của đám học viên thì lóp ngóp bò dậy. Vừa vác khúc cây lên vai chuẩn bị đi thì Duy Thành lảo đảo trượt chân.

“Oạch!” Duy Thành ngã chổng hai chân lên trời kéo tiếp Lê Minh ngã xuống lần nữa. Khúc cây lại văng ra trượt mạnh về bên cạnh làm một bên vai anh bị sức nặng ma sát kéo xước da đau thấu ruột gan, mặt xám xịt.

“Cậu sao vậy? Đau quá, làm rách áo tôi rồi.” Lê Minh rên rỉ phàn nàn, mặt nhăn nhó đau đớn.

“Mẹ kiếp! Đất trơn quá.” Duy Thành rít lên từng cơn, bực bội muốn phát tiết như một thùng thuốc súng thấm nước xịt ngòi.

“Cố gắng lên, còn bốn vòng nữa thôi.” Lê Minh động viên hắn.

Một màn tàn nhẫn như vậy khiến những người đứng phía xa xem thấy mà trong nội tâm đều không đành lòng, ánh mắt lộ ra vẻ xót xa.

“Anh Quang! Anh cho bọn họ nghỉ đi, lúc này mưa to quá nếu tiếp tục như vậy khi sẽ bị chấn thương mất có khi lại còn bị cảm lạnh nữa.” Đình Đồng thấy bất nhẫn liền lên tiếng xin xỏ.

“Đúng đấy, cho bọn họ nghỉ đi anh Quang.” Đạt ‘khỉ’ cũng lên tiếng hùa theo.

Trợ lý Quang mặt rắn lại, nghiến chặt răng, lắc đầu kiên quyết nói.

“Không được, lệnh của trại trưởng phải chấp hành nghiêm túc. Việc bọn họ gây ra tự mình chịu phạt không trách ai được.”

Nhiều tiếng thở dài bất lực vang lên cảm thấy không cam lòng. Trong đám học viên có một người nhìn tình cảnh trước mặt lại nhếch mép cười rất thỏa mãn, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú. Mọi người xung quanh đều tập trung về tình huống phía trước không một ai để ý đến.

“Bốn mươi tám vòng.” Tiếng Trợ lý Quang hô to. Tiếng mưa vẫn ầm ầm trút xuống như muốn lấn át âm thanh của đám học viên đang hò hét cổ động.

“Anh Thành cố lên.”

“Anh Minh cố lên. Còn hai vòng nữa thôi.”

Nghe tiếng cổ động của mọi người Duy Thành cảm thấy toàn thân mất hết lực, chân đảo đảo muốn té ngã. Hai vai đã rớm máu, cầu vai áo rách một mảng lớn, hắn hết đổi bên này rồi lại đổi sang bên kia, để giảm bớt sức tải nặng cùng sự đau đớn kéo dài.

“Oạch! Á đau quá.”

Lê Minh ngã chúi xuống đất, chống hai gối xuống nền đất bùn nhão. Hai đầu gối va chạm mạnh đến nỗi tóe máu, cơn đau thấm thẳng lên não khiến đầu óc lơ mơ. Khúc cây chúi mất thằng bằng lao siết một đường thẳng xuống phía trước kéo theo mảng da mỏng manh trầy đỏ.

Phẹp!

Duy Thành tiện lực hất khúc cây ra, ngã đổ vật xuống, nằm ngửa thẳng cẳng trên nền đất bùn. Nước mưa trên sân huấn luyện tích tụ lại từng vũng nước đục ngầu, ngập đến tràn lên cả mặt, miệng hắn liên tục thổi phì phì ra nước bẩn. Rã nát người.

“Bốn mươi chín vòng. Còn một vòng nữa hoàn thành nốt đi.” Trợ lý Quang hét lên lạc cả giọng. Tất cả mọi người trên mặt đều lộ rõ vẻ khẩn trương không ngừng hò hét kích động.

Hai người bọn họ đã vượt quá mức giới hạn thể lực, thân thể như không còn muốn nghe lời nữa. Lê Minh chống hai tay xuống đất gồng người lên, cảm giác toàn thân rời ra từng khúc. Anh cảm thấy bản thân như mất hết can đảm, lý trí muốn từ bỏ dội lên mãnh liệt đấu tranh trong nội tâm.

“Còn một vòng nữa thôi.” Lê Minh nghiến răng thì thào, vừa lấy tay vuốt nước mưa tràn lan trên mặt.

Duy Thành cố gắng gượng dậy, hắn mệt đến mức chẳng còn có thể nói được. Quỳ xuống chật vật vác khúc cây lên vai rồi tiếp tục lết từng bước ngắn tiến lên. Lúc này hắn thấy đầu óc mình trở lên phiêu linh, mọi vật trước mắt mờ ảo, từng dây thần kinh bị tê dại đến mất hết cảm giác xung quanh. Hắn không còn cảm nhận được từng hạt mưa, cơn gió lạnh, cơn đau xé rách vai, tai ù đi. Vô cảm giác. Hắn chỉ biết đi theo người phía trước như một ảo ảnh vô hình. Hai bàn tay da thịt từng ngón nhăn dúm lại bạc nhược.

Lê Minh tự trong đáy lòng bầu nhiệt huyết như một ngọn núi lửa trào lên, tiếng cổ vũ không ngớt quanh quẩn bên tai. Thúc đẩy tinh thần anh vượt qua sức giới hạn bản thân một cách phi thường. Điều này thấy rõ là sức chịu đựng và thể trạng của anh tốt hơn Duy Thành một bậc.

Hai mươi mét!

Trợ lý Quang nắm chặt tay khiến gân mạch máu nổi lên cuồn cuộn, miệng thì thầm “Cố lên! Cố lên!”.

Mười mét!

Năm mét!

Tình cảnh này khiến bất kỳ ai cũng không thể không rung động trong lòng, tất cả mọi người đều hò hét khích lệ, tay nắm chặt lại cuồng nhiệt gào rú. Đám người bọn họ hồi hộp đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Năm mươi vòng. Xong!” Trợ lý Quang hét lên vui sướng. Anh ta cũng bị kích thích mạnh.

Huỵch! Huỵch! Cả hai người ngã lăn ra đất.

Tất cả mọi người đều nhảy cẫng lên, hò reo. Giờ khắc này không ai còn chú ý đến trời mưa nữa, vài người phi vội ra sân khiêng hai người bọn họ vào trong để sưởi ấm.

Ngoài cửa sổ, mưa tí tách.

Trong phòng Duy Thành ngồi trên giường đối diện với Lê Minh, hắn vừa thổi hơi nóng trong cốc trà gừng, vừa run lập cập. Vết thương trên vai do khúc cây đè lên không đáng lo ngại chỉ là ngoài da nhưng cũng bầm tím cả mảng lớn khó có thể hồi phục trong một vài ngày. Đương nhiên là tình trạng của Lê Minh cũng giống vậy.

“A! Đau quá.” Duy Thành rên lên một tiếng khi cử động vai. Hắn cảm thấy hai đầu gối nhức đến khủng khiếp. Sau quả này hắn sợ vụ khuân cây đến già, cũng đã coi lão Tiệp Chột vào loại nhân vật nguy hiểm nhất trại rồi.

“Tôi biết là có thằng xì đểu.” Duy Thành ngả nằm ra giường cố duỗi đôi chân vô lực trải ra, nói một cách quả quyết.

“Tại sao cậu chắc chắn như vậy, lão Tiệp Chột với hai lão Quang và Đỗ đi tuần phát hiện ra thì sao?” Lê Minh cũng không chắc lắm về việc này nhưng Duy Thành cũng có lý của hắn.

“Hôm đó ba lão ấy đi sang nhà lão Tứ uống rượu say lướt khướt sau đó còn kéo nhau đi chơi gái, nếu có về thì chỉ nhảy lên giường ngủ chứ không thể đi tuần được. Nên tôi chắc chắn có thằng xì đểu, tối hôm đó có thằng Quảng ‘nổ’ và thằng Thái ‘dần’ trực đêm.” Duy Thành nói ra suy đoán của hắn.

“Cậu định làm gì hai thằng chúng nó.” Lê Minh dò hỏi.

“Cứ để tôi điều tra đã rồi sẽ tính sau.” Duy Thành nhấp một ngụm trà gừng, ánh mắt lóe lên tia sát khí hừng hực.

Chuyện bắt đầu phức tạp rồi đây.