Bộp..Bộp..Bộp…. …Két..ét
Tiếng bước chân dậm nhanh và mạnh trên hành lanh tiến dần đến. Tiếng mở của phòng một cách thô bạo vang lên.
“Tôi biết thằng nào xì đểu mình rồi. Tôi đoán lúc trước là chính xác luôn.” Duy Thành bực bội bước vào phòng, hắn ngồi phịch xuống giường mặt hằm hằm tức giận.
Lê Minh nằm trên giường nhổm dậy, đánh dấu trang đã đọc rồi cất quyển sách vào đầu giường một cách ngay ngắn.
“Cậu biết được là ai rồi à?” Lê Minh hỏi nhanh.
Duy Thành mặt đỏ tía tai, trong lòng thấy uất ức vô cùng. Hắn nhớ lại vụ khuân cây ngày hôm trước khiến cả mấy đêm mất ngủ vì nhức mỏi lưng gối. Càng nghĩ đến thì hắn càng điên tiết lộn ruột. Duy Thành hằm hè gằn giọng.
“Thằng Quảng ‘nổ’ chứ còn ai vào đây. Đêm hôm đó nó trực ban đi kiểm tra phòng, thấy anh em mình không có nó liền tâu với lão Tiệp Chột. Thằng chó chết, mày sẽ biết tay ông.”
“Cậu định làm gì với thằng Quảng ‘nổ’ đấy?”
“Phải cho nó một trận, tôi mới thỏa mãn được.” Duy Thành nắm chặt tay đấm mạnh xuống giường.
“Thôi chuyện qua rồi, gặp nó thì nhắc nhở nhẹ nhàng là được rồi.” Lê Minh can gián.
“Không được, thằng chó này mấy lần toàn đá đểu tôi. Nhịn nó lâu lắm rồi đấy. Lần này tôi phải cho nó biết tay.” Duy Thành nghiến răng ken két, ánh mắt lộ hung quang vằn lên những tia máu đỏ.
Thấy bộ dạng kiên quyết của Duy Thành anh biết là không thể khuyên ngăn hắn được nữa rồi. Bao nhiêu uất ức chịu đựng đau đớn hắn đổ dồn lên đầu Quảng ‘nổ’. Thôi đành phải chờ xem diễn biến rồi mới tính tiếp được thế nào..
“Tôi chỉ muốn anh em cùng trong trại thì sống đoàn kết với nhau. Nếu cậu muốn làm rõ chuyện thì tùy vậy, tôi không khuyên nữa.” Lê Minh buông một câu nhàn nhạt
“Cậu cứ tránh sang một bên để tôi xử lý.” Duy Thành hạ quyết tâm, hắn nằm lên giường mắt nhìn tròng trọc lên trần nhà suy tính. Bực tức của hắn đã trở thành cơn đại thịnh nộ rồi, kiểu gì chả có thằng phải giơ đầu chịu báng để hắn trút xuống.
Cả chiều nay ở thao trường huấn luyện Duy Thành mặt lừ lừ không nói năng gì. Bình thường hắn hoạt bát hay cười bao nhiêu thì chiều nay mặt hắn nặng nề bấy nhiêu. Mỗi lần liếc nhìn về phía thằng Quảng ‘nổ’ là sắc mặt hắn tím ngắt, cơn giận trong con ngươi phừng phừng, pháo lửa nổ tung tóe. Hắn cố nén giận để hoàn thành các bài huấn luyện chiều nay cho xong.
Lê Minh thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn trong bụng thở dài não ruột, tâm trạng đầy bất an. Chắc chắn sẽ có đụng độ sau buổi tập này. Quả núi lửa kia chỉ trực phun trào, chuẩn bị tinh thần mà đón nhận thôi. Tẹo nữa anh phải kè kè bên Duy Thành hy vọng là không có điều gì xảy ra quá tầm kiểm soát.
“Kết thúc buổi tập toàn đội giải tán” Tiếng Tiệp Chột vang lên.
Tất cả từ thao trường trở về phòng nghỉ ngơi, tắm rửa để chờ ăn cơm tối. Vừa bước vào hành lang khu phòng nghỉ Duy Thành đã vọt lên chặn đầu Quảng ‘nổ’. Mặt hắn lúc trắng lúc xanh, tròng mắt chứ đầy sát khí chỉ tay quát hỏi.
“Quảng ‘nổ’ có phải mày báo với trại trưởng biết bọn tao trốn trại không?”
Quảng ‘nổ’ mặt mày biến sắc, hắn bị thái độ hung hăng đầy uy thế của Duy Thành lấn át, khiến nhất thời trở nên run sợ. Không dám đối diện trước cặp mắt hổ vồ của đối phương, Quảng ‘nổ’ trong lòng thầm kêu cứu lão Tiệp Chột. Hoảng quá! Cơ thể như được dội gáo nước lạnh, đờ đẫn một chút Quảng ‘nổ’ mới lắp bắp nói.
“Tôi làm đúng công việc của mình thôi. Anh trách ai chứ?”
“Mày sợ đéo gì nó. Mày làm đúng phận sự là được rồi.” Thằng Thái ‘dần’ bên cạnh lên tiếng. Thằng này tuổi hổ nên anh em đặt cho nó biệt hiệu là ‘dần’ theo mười hai con giáp. Dáng người to đậm, 28 tuổi. So ra thì nó kém Duy Thành 3 tuổi nhưng lại ăn nói lấc cấc không coi trọng ai. Từ ngày vào trại nó luôn tỏ ra lấn lướt người khác, du côn đầu báo dọa người.
Quảng ‘nổ’ được sự ủng hộ của Thái ‘dần’ như chết đuối vớ được cọc, hắn được tiếp thêm sức mạnh thần sắc phục hồi vẻ tự tin. Đúng vậy, nó có làm gì sai đâu. Nhiệm vụ của nó là trực đêm là phải đi kiểm tra phòng ốc xem ai thiếu để còn báo cáo lên trưởng trại. Duy Thành không có quyền gắt với nó.
Quảng ‘nổ’ lấy lại bình tĩnh hất mặt thách thức. “Bọn ông trốn trại ra ngoài thì bị phạt là đúng rồi. Trưởng trại phạt ông liên quan đéo gì đến tôi.”
Duy Thành thấy hai thằng ít tuổi hơn ăn nói lấc cấc không tôn trọng gì hắn, thì máu điên sôi trào. Nhất là thằng Thái ‘dần’ dám đứng ra bênh vực Quảng ‘nổ’. Duy Thành uất hận không thể nào chịu được. Hắn chỉ mặt thằng Thái ‘dần’ mắng gắt luôn.
“Đù má mày, không phải việc của mày thì đừng xía vào.”
Đám anh em trong trại thấy hai bên to tiếng thì đứng lại xem, nhưng ngoài ba người đang chửi nhau to tiếng ra thì không ai muốn can thiệp. Tất nhiên cái họ sợ nhất chính là hình phạt khốc liệt của lão Tiệp Chột như thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu, lại có bài học trực tiếp như vừa xong nên chẳng ai muốn liên lụy đến bản thân.
“Tao thích xía vào đấy. Mày làm đéo gì được nào?” Thái ‘dần’ mặt đỏ phừng phừng thách thức. Nó lại dở cái thói du côn hổ báo chuyên bắt nạt người ra đe dọa Duy Thành. Thằng này kiêu ngạo hống hách quen rồi, trước nó làm cảnh sát cơ động nên cũng có tý nghề dắt lưng.
Quảng ‘nổ’ được thể hùa tới, một phút trước hắn còn e dè sợ sệt muốn ôm đầu bỏ chạy thì nay hào khí ngút trời, dáng điệu ngôn từ trở nên hổ báo. Càng muốn thu hồi lại sĩ diện vừa nãy bị Duy Thành áp bức lấy mất.
“Ờ! Đù má mày ngon thì vào mà chơi tao này?”
Duy Thành bị hai thằng cùng thách thức thì mặt đỏ au, hơi thở phun ra lửa, ánh mắt chợt lạnh băng lại. Thực ra Duy Thành chỉ muốn dọa thằng Quảng ‘nổ’ một chút để hắn từ nay biết điều hơn mà thôi, không có ý định đánh nhau trong trại. Nếu Quảng ‘nổ’ ngoan ngoãn nhận lỗi một tiếng thì mọi chuyện lại tốt đẹp.
Nhưng không ngờ Quảng ‘nổ’ thái độ bật ngược, không những không xin lỗi với hắn, lại còn hợp sức với Thái ‘dần’ biến hắn thành con lừa ngu ngốc đuối lý. Biến chuyển đột ngột trong ánh mắt của Duy Thành trở thành luồng hỏa khí ngùn ngụt chết chóc. Hắn nắm chặt tay lại, miệng nhếch lên một nụ cười thâm hiểm.
Lê Minh liếc nhìn thấy thái độ của ông bạn thì than thầm trong lòng. Không xong rồi.
Tâm trạng anh như cây cung kéo căng cứng tột độ. Thân thủ đã sẵn sàng hỗ trợ cho Duy Thành nếu cần thiết. Vụ này anh không đứng ngoài được, hai thằng kia đã kích động Duy Thành lên cực độ. Giống như cho nổ mìn dưới chân đập nước, chắc chắn sẽ có hậu quả không tốt một chút nào và Lê Minh đoán không sai.
Bất ngờ Duy Thành vọt lên như một con báo, vung quyền đấm thẳng vào mặt Quảng ‘nổ’ liên tiếp. Cú đấm nhanh như điện xẹt trúng mặt Quảng ‘nổ’ khiến máu mồm bật ra, lực đấm quá mạnh khiến hắn xây xẩm mặt mày, mắt đảo thấy vài ngôi sao sáng trưng lóng lánh, tiếng chim hót quanh tai.
Loạng choạng vài bước Quảng ‘nổ’ vì bị đánh bất ngờ. Lúc này dòng máu sôi trào lên não, mặt hắn đỏ rực lửa, tia máu vằn lên trong tròng mắt, hành động quyết liệt như một con sói lao vồ về phía Duy Thành. Thái ‘dần’ thấy vậy cũng hùa theo nhảy vào đấm đá túi bụi Duy Thành, nhằm hỗ trợ cho Quảng ‘nổ’. Hai đánh một không chột cũng què.
Hự! Thái ‘dần’ rú lên một tiếng, cơ thể văng lộn ra vài mét, bắn dính vào tường. Cú đá xoáy ngang mạnh như trụ đồng quất vào trúng mạng sườn khiến hắn bí thở, không biết có gẫy cái xương sườn nào không. Mắt hắn cả một mảng tối sầm lại, mơ hồ, ngực tức nghẹn khí huyết muốn nôn ọe.
Ôm bụng quằn quại đau đớn, ngước nhìn lên trong trạng thái choáng váng, chớp mắt hồi lâu Thái ‘dần’ mới nhận ra Lê Minh đứng chắn sừng sững trước mặt. Dù muốn bật dậy, hắn cảm thấy vô lực không thể nào đứng lên được, cú đá thôi sơn vừa xong đã tiêu diệt hoàn toàn thể lực của hắn.
“Để cho tự chúng nó giải quyết riêng với nhau, không đến lượt mày tham gia.” Lê Minh trừng mắt dằn giọng.
Phía bên này Duy Thành và Quảng ‘nổ’ đã đuổi đánh nhau ra giữa sân khu trại. Toàn bộ anh em đều đứng xung quanh xem, do bọn họ thấy Lê Minh đánh Thái ‘dần’ chặn không cho tham dự cuộc đấu tay đôi nên không ai có ý định ngăn cản.
“Tao bắt cửa anh Thành, thằng nào độ không?” Đạt ‘khỉ’ hét lên.
Trận đánh nhau do thù tức cá nhân được Đạt ‘khỉ’ thổi hồn vào, lập tức biến thành trận so găng kích bốc cá độ. Mẹ kiếp! Thằng này đúng là một con khỉ láu cá.
“Tao chơi. Một tút thuốc ba số.” Hồng ‘sún’ gào tướng lên.
“Xong!” Đạt Khỉ quay lại hưng phấn tột bậc, vung tay nhảy nhót hò hét cổ vũ. “Cố lên anh Thành, đấm vào mặt nó đi”
“Cố lên Quảng ‘nổ’…. Đạp mạnh vào……” Hồng ‘sún’ gào lấy được.
Tiếng hò reo cổ động vang cả một góc trời, trong trận Duy Thành và Quảng ‘nổ’ đã đấm đá nhau vật lộn tơi tả, quần áo bám đầy đất cát. Mặt mũi thâm tím, máu chảy tràn khóe miệng.
“Toét…toét….toét” Tiếng còi rít lên.
Bộp ….bộp. Tiếng chân chạy đến gấp gáp. Lão Tiệp Chột cùng hai thằng trợ lý là lão Quang và lão Đỗ đã đến ngăn cản cuộc đấu. Sau khi tách được hai người đang vật lộn đánh nhau chí tử sang hai bên.
Tiệp Chột liền quát lớn rất uy lực. “Tất cả về phòng ngay.”
Cả lũ nghe vậy liền cắp đít lủi nhanh về phòng, không thằng nào muốn bị dính chưởng hình phạt của lão. Đứng lại có khi lão ngứa mắt phạt cho thì nhớ đời. Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết.
Tiệp Chột quát đuổi bọn kia đi xong thì quay sang chỉ tay vào những người đánh nhau. “Riêng bốn cậu ở lại.”
Tiệp Chột đứng trước mặt bốn người im lặng, thật lâu sau không nói. Lão đi lại nhìn mặt từng người với ánh mắt tràn ngập đe dọa. Tất cả đều đứng nghiêm thẳng tắp, im phăng phắc nghe rõ cả hơi thở của nhau. Mắt nhìn thẳng phía trước, tim đập thình thịch như trống trận chờ đợi hình phạt dành cho mình.
“Tại sao các cậu đánh nhau?” Tiệp Chột nghiêm khắc hỏi.
“Chúng tôi đang tập luyện võ thuật cận chiến, không phải đánh nhau” Duy Thành trắng trợn mặt dày trả lời.
Tiệp Chột đi lại chỗ Quảng ‘nổ’ hỏi. “Có đúng không?”
Quảng ‘nổ’ suy nghĩ nhanh, nếu nói cho Tiệp Chột biết nguyên nhân thực sự thì hắn sẽ được nhẹ tội. Nhưng Duy Thành đã từ chối nguyên nhân vụ ẩu đả chuyển sang nói là luyện tập võ thuật mà bây giờ hắn nói sự thật sẽ khiến anh em trong trại coi thường hắn, thậm trí còn tẩy chay. Quảng ‘nổ’ thấu đáo rồi, không còn lựa chọn nào khác liền trả lời.
“Đúng vậy! Chúng tôi chỉ luyện tập thôi.”
Tiệp Chột liếc mắt nhìn sang hai người còn lại hỏi. “Các cậu thì sao?”
“Chúng tôi cũng luyện tập võ thuật” Lê Minh và Thái ‘dần’ cùng trả lời hùa theo.
Tiệp Chột trong lòng biết thừa bọn này xích mích với nhau vụ trốn trại. Lão biết ngay từ lúc mấy thằng chửi nhau, trước khi cả hai bên động thủ nhưng cố tình ra muộn để xem thế nào. Bọn này cũng biết điều với nhau đấy, đánh lộn không quan trọng, phải biết bảo vệ lẫn nhau trước thế lực lớn uy hiếp mà gạt qua thù tức cá nhân. Lão đã thấy tinh thần này của bọn họ ngày hôm nay, nhưng phạt thì vẫn phải phạt để lấy uy cho đứa khác nhìn vào.
“Bốn cậu chiều nay sẽ bị cắt cơm. Chia thành hai bên đứng đối diện nhau chào cờ đến đúng 12 giờ đêm thì được nghỉ. Rõ chưa.” Tiệp Chột ra lệnh.
“Rõ rồi” Tất cả đồng thanh hô lớn.
Duy Thành và Lê Minh đứng đối diện với hai người bên kia khoảng tầm chục mét đằng trước cột cờ giơ tay chào kiểu quân nhân.
“Con bà nó!” Duy Thành phàn nàn. “Bây giờ mới là buổi chiều, nhịn ăn chào cờ đến đêm thì chết đói mất.”
“Ai bảo cậu thích đánh đấm cơ, bị bắt phạt là điều không tránh khỏi? Cũng may là lần này lão Tiệp Chột phạt nhẹ tay chỉ đứng chào cờ chứ lão ấy bắt khuân cây thì còn chết nữa.” Lê Minh cười nhẹ nói.
Thái ‘dần’ bên kia nhìn Lê Minh bằng con mắt hằn học như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Hắn bị anh đá một phát nằm quay đơ đến nhục nhã vẫn ghi hận trong lòng. Liếc sang thằng Quảng ‘nổ’ mắt tím húp, mồm vều như cá vàng thì càng lộn ruột.
Tình trạng Quảng ‘nổ’ trông thê thảm hơn Duy Thành khá nhiều. Thế mới biết Duy Thành không phải là một tay đấm dễ chơi như chúng nghĩ.
Bụng hắn bắt đầu réo ùng ục. Đứng chào cờ gù lưng từ giờ đến đêm đấy.