Ngày hôm sau.
“Bắt đầu.” Trên sàn đấu võ, Tiệp Chột ra hiệu rồi hô to.
Lê Minh thả lỏng người hai tay nhấc lên thủ thế, di chuyển bộ pháp, tạo thế đứng cân bằng. Đối thủ của anh bất ngờ sử dụng một cú đá tấn công vào vùng bụng của anh. Lê Minh né sang một bên, phản công bằng một cú đá ngang nhanh như cắt đánh bật đối thủ ra.
Đối thủ lao đến liên tiếp tấn công bằng những cú đấm thẳng, đấm vòng cầu, vào toàn bộ vùng thân trên của Lê Minh. Anh đỡ gạt liên hồi rồi bất ngờ tung chân đá quét vào chân trụ của đối thủ, khiến hắn mất thăng bằng ngã bịch xuống đất. Không kịp để đối thủ đứng dậy Lê Minh lao đến dùng một thế judo khóa tay hắn lại, hai chân kẹp chặt cổ hắn. Đối thủ của anh không chịu được sức ép ngạt hơi bắt buộc đập tay xin thua.
Lê Minh quay trở về chỗ ngồi cạnh Duy Thành, hắn ta cất tiếng khen ngợi. “Cậu đánh hay đấy, đòn khóa địa chiến vừa xong rất gọn.”
“Sắp đến lượt cậu rồi kìa.” Lê Minh đưa tay gạt mồ hôi trên trán rồi cười nói.
“Tôi không khoái cái môn đánh đấm này, tôi thích bắn súng thôi.” Duy Thành lắc lắc cổ ngán ngẩm.
“Chiều nay tập bắn súng, đúng bộ môn cậu thích còn gì?”
“Ừ! Thời đại này chơi súng hiệu quả hơn mấy cái môn đấm đá.” Duy Thành bĩu môi, duỗi tay ra sau làm động tác vặn người kêu rặc một tiếng rồi nói.
“Nhưng nếu không có súng thì lúc đó chỉ trông cậy vào đôi tay thôi ông bạn. Những lúc va chạm ngoài đường thì sao nào? Lấy súng đâu mà bắn chứ hả?” Lê Minh nói.
Duy Thành không mặn mà với võ thuật cận chiến, hắn luôn có tư tưởng rằng tất cả thể loại võ vẽ đều không thể hiệu quả bằng dùng vũ khí. Hắn là một trong những tay thiện xạ của trại huấn luyện, luôn đạt được điểm số cao nhất khi thi đấu với các học viên. Nhất là cái khoản mê gái, tán gái thì không thằng nào có thể địch nổi. Hắn ta láu lỉnh, thông minh, rất cơ hội, yêu tiền tài, điều đó bộc lộ rõ rệt trong từng tế bào của hắn.
Không tỏ ra yếu thế, Duy Thành cự lại. “Ôi dào có mấy khi đánh đấm ngoài đường đâu. Trong người tôi đi đâu cũng thủ sẵn cây baton police. Thằng nào lớ xớ tôi vụt cho vỡ đầu ngay, trình võ nghệ của tôi cũng đâu có tệ.”
Lê Minh thở một hơi, ngồi duỗi chân ra thư giãn một chút rồi nói. “May là đêm qua Cô Ba để dành cho hai suất cơm cho anh em mình, chứ không thì chắc chết đói mất.”
“Hôm qua đứng nhiều mỏi gối quá, đau hết cả người. Cũng may là còn có cơm ăn, Cô Ba tâm lý thật.” Duy Thành trên mặt lộ vẻ cảm phục từ trong tâm.
Tiệp Chột liếc mắt một vòng rồi hét lớn. “Cậu Thành, Cậu Thái lên đấu.”
Duy Thành đứng dậy tiến vào trung tâm sân đấu. Hắn nhìn Thái ‘dần’ mắt lộ vẻ khủng bố hết chỗ nói, trong lòng vẫn cay cú vụ hôm qua Thái ‘dần’ tham gia với Quảng ‘nổ’ đánh hắn, may mà có Lê Minh nhảy vào phang cho nó một cú nằm im nếu không thì hắn sẽ bị hai thằng quây cho tơi tả.
Thái ‘dần’ thì liếc nhanh qua Lê Minh với ánh mắt hằm hè, hắn vẫn không quên vụ dính một cước như trời giáng nằm bệt như con gián trong góc tường, mất cả nửa ngày mới lóp ngóp bò dậy được. Nỗi hận trong lòng là vô cùng lớn, bây giờ hắn sẽ mang toàn bộ đổ xuống đầu Duy Thành. Đưa mắt nhìn sang Duy Thành đứng thủ thế trước mặt Thái ‘dần’ quyết tâm nện cho hắn một trận nhớ đời.
Lê Minh nhận thấy Tiệp Chột sắp xếp người đấu như vậy, trong lòng thầm nghĩ không biết lão có ý gì. Rõ ràng là hôm trước hai thằng vừa đánh chửi nhau, lại cùng bị phạt, nỗi uất ức vẫn chưa giải tỏa được. Hai thằng này đều là cảnh sát về vườn, một thằng bên cảnh sát hình sự, một thằng thuộc lực lượng cảnh sát cơ động thành phố. Thế nhưng giữa hai thằng lại có sự bất hòa sâu sắc vốn dĩ không thể giải quyết được bằng lời.
Tiệp Chột mặt trơ trơ lạnh như tiền, không biểu hiện cảm xúc nào rõ ràng. Lão quả là người khó đoán biết được, nhưng không thể phủ nhận lão rất từng trải và đầy kinh nghiệm trận mạc. Tiệp Chột đảo mắt một vòng rồi hét to một tiếng.
“Bắt đầu.”
Hai người đứng đối diện, bốn mắt nhìn nhau. Hoa lửa tung tóe.
Duy Thành hạ bộ tấn thủ thế, hắn hét lên một tiếng rồi lao vào tấn công bằng một cú đấm nhứ. Thái ‘dần’ lùi lại một bước phản công lại bằng hai quyền nhanh chóng. Duy Thành lắc đầu tránh né rồi nghiêng người tung chân đá ngang một cước vào bụng Thái ‘dần’. Tránh sang một bên Thái ‘dần’ áp sát đấm nhanh hai cái đều trúng mặt của Duy Thành, tuy lực không quá mạnh nhưng cũng khiến một bên má có dấu hiệu sưng đỏ.
Duy Thành điên tiết máu nóng dồn lên não, không tấn công trúng đích lại bị Thái ‘dần’ đánh trúng mặt. Duy Thành lao bổ vào áp sát vung tay đấm liên tục đẩy ép Thái ‘dần’ lùi lại. Nhận thấy bộ vị Thái ‘dần’ loạng choạng hắn cúi người phi đến ôm ngang hông, chân quét ngáng vào khủy khiến Thái ‘dần’ mất thăng bằng ngã nhào, đập lưng xuống đất. Duy Thành thừa cơ chồm lên bụng chiếm thế thượng phong đấm xuống tới tấp.
“Bộp…Bộp…Bép” Ba cú đấm trúng liên tiếp vào mặt khiến Thái ‘dần’ la lên, tay vung loạn xạ chống đỡ. Không buông tha Duy Thành dùng hết bình sinh ép cùi chỏ xuống giã vào đầu hắn kêu côm cốp. Không chịu nổi những đòn đánh tàn khốc bạo lực Thái ‘dần’ đập tay xuống sàn xin dừng.
“Dừng lại.” Tiếng Tiệp Chột quát to lên.
Duy Thành bị say đòn, máu nóng của hắn đã dồn lên não, đâu còn nghe thấy tiếng hiệu lệnh của Tiệp Chột, hai tay vẫn không ngừng đấm xuống trút giận. Thái ‘dần’ vùng vẫy yếu ớt chống trả, miệng kêu thất thanh. Chợt Duy Thành thấy người bị một lực mạnh kéo lộn ra sau rời khỏi người của Thái ‘dần’. Hắn không tự chủ được thân thể liền bị hất lăn sang một bên.
Tiệp Chột sau khi đẩy văng Duy Thành sang một bên giải thoát cho Thái ‘dần’, lão mặt đỏ như gấc chỉ mặt Duy Thành hằm hằm tức giận quát lớn.
“Cậu không nghe tôi kêu dừng hả? Hay cố tình không nghe?”
Duy Thành lục đục đứng lên, vẻ mặt vẫn còn tức giận chưa nguôi. Mắt lườm lườm nhìn Thái ‘dần’ hận chỉ muốn đấm vỡ mặt thằng đó.
Tiệp Chột nhận thấy thái độ nóng nảy của Duy Thành như vậy thì tự dưng cười nhạt lộ vẻ thâm hiểm hết mức. Lão luôn có cách trị những cái đầu nóng, những cách làm nguội nhanh chóng. Cho dù không thể triệt tận gốc mâu thuẫn nhưng đảm bảo trong thời gian huấn luyện sẽ không xảy ra sự việc lần thứ hai. Còn sau này khi tốt nghiệp ra trại rồi chúng mày muốn làm gì nhau thì lão không cần quan tâm.
“Cậu thật là nóng tính, tôi nghĩ cần phải để cho cậu giải nhiệt một chút mới được.” Tiệp Chột dằn giọng ra lệnh. “Cậu bây giờ cởi quần áo dài, ra đứng dưới ao chào cờ đến 5 giờ chiều nay. Làm ngay đi. Rõ chưa.”
“Rõ rồi” Duy Thành miễn cưỡng trả lời.
Tiếng xì xào bàn tán của đám học viên lại vang lên không ngớt. Kẻ thì cảm thấy vui thích trong lòng, người thì dửng dưng. Chung quy lại thì vẫn là ai làm sai thì người đấy chịu phạt và hình phạt của Tiệp Chột là hợp lý.
Duy Thành mặc một cái quần đùi đứng dưới ao ngập nước đến ngang bụng, tay giơ lên chào kiểu quân nhân. Thỉnh thoảng những con cá bé lại bơi vòng vòng chân hắn mổ vài cái. Đứng thế này thì bề ngoài trông cũng chẳng có gì là mệt mỏi nhưng thực ra cũng rất khó chịu.
Kết thúc buổi huấn luyện, mọi người giải tán về phòng để nghỉ ngơi chuẩn bị ăn cơm trưa. Thái ‘dần’ cùng Quảng ‘nổ’ thong thả đi đến bờ ao, cả hai đứng trên bờ nhìn Duy Thành trong bộ dạng trần trụi khổ sở thì cười phá lên, trong ánh mắt chứa đầy vẻ kinh thường xen lẫn thương hại.
“Mát không?” Thái ‘dần’ trêu trọc hỏi kèm theo một điệu bộ rất hả hê phấn chí. “Mày tưởng ăn tao mà dễ à?”
Quảng ‘nổ’ cười tít mắt hùa theo, thâm độc phun ra một câu. “Thằng này nó đứng chào cờ lâu như vậy khéo đái ỉa luôn dưới ao ấy nhỉ? Khổ thân mấy con cá nuốt phải đống đấy thiếu oxi lăn chết ngáp.”
Ha…ha….ha. Hai thằng phá lên cười khoái trá. Ôm bụng cười đến chảy nước mắt.
“Cút.” Duy Thành mặt lúc xanh lúc trắng, giận là không thể mang hai thằng này treo lên xà nhà được. Hắn bị sỉ nhục, ức chế đến run người nghiến răng ken két chửi một câu.
“Ơ! Cáu à… Nực cười thật! Thế lên đây đánh nhau với tao này.” Thái ‘dần’ thách thức. Hắn thừa biết Duy Thành không thể lên bờ được vì đang chịu phạt nên nói cứng.
“Bọn mày cút đi. Muốn ăn đòn nữa hả?” Tiếng nói đanh gọn tràn ngập lực lượng từ đằng sau vang lên.
Cả hai giật mình cùng quay lại. Lê Minh đã đứng từ lúc nào ở phía sau, mắt anh long lên một mầu xám xịt mây đen vần vũ. Hai thằng cảm thấy lạnh lưng khi đối diện với khí thế bức người đó. Thái ‘dần’ và Quảng ‘nổ’ rất ngại va chạm với Lê Minh, có lẽ một phần do bản lĩnh võ thuật của anh cao hơn chúng một bậc, một phần là do sự lỳ lợm bản năng. Nhưng trên nhất vẫn là thực lực bản thân Lê Minh rất tốt, thần thái có uy lực trấn áp rất mạnh mẽ đối với người đối diện.
“Đây là nhà của mày à? Tao thích đứng đâu thì tao đứng liên quan gì tới mày?” Thái ‘dần’ bị đuổi trắng trợn rất mất mặt, hắn muốn bấu víu lại chút thể diện đành hung hăng trừng mắt nói cứng một câu.
Lê Minh trừng mắt lên nhìn hắn rồi tiến tới. Trong đầu đã nghĩ đến việc cho thằng này xuống ao bơi cùng Duy Thành.
“Thôi đi đi, về nghỉ ngơi còn ăn cơm trưa. Chấp bọn nó làm gì?” Quảng ‘nổ’ thấy tình hình căng thẳng liền kéo tay hắn đi. Thái ‘dần’ hậm hực đi theo không quên ném lại cho Lê Minh một cái nhìn cay tức, ánh mắt hằn học không cam tâm.
Hừ lạnh một tiếng, nhổ toẹt một bãi nước bọt ra xa. Lê Minh đi đến bờ ao ngồi xuống rút một bao thuốc lá ra. “Làm điếu thuốc không ông bạn?”
“Có! Cho tôi một điếu. Mỏi tay quá rồi. Đù má lão Tiệp Chột!” Duy Thành chửi đổng.
Chân cho Duy Thành điếu thuốc xong, anh cũng tự mình châm cho bản thân một điếu. Rít sâu vài hơi anh nói. “Tôi sẽ bảo Cô Ba để phần cơm cho cậu. Bây giờ tôi về phòng thay quần áo một chút, tẹo nữa tôi lại ra ngồi trò chuyện với cậu.”
“Có cái bánh gì mang cho tôi nhé, nhịn cơm trưa tôi chết đói mất.” Duy Thành mặt mày trông rất khổ sở nói.
“Được rồi, tôi sẽ lấy cho mấy cái bánh ăn tạm. Thôi tôi về phòng đây, lúc nữa tôi quay lại.”
“Nhanh lên nhé rồi ra đây nói chuyện, tôi đứng một mình ở đây buồn quá.” Duy Thành trông tội nghiệp cầu khẩn.
“OK.” Lê Minh trả lời rồi quay người bước đi.
Mấy con cá vẫn bơi lượn lờ dưới ao.