Chương 89: Hưng Kiếm Ra Tay

CHƯƠNG 89: Hưng Kiếm ra tay

Trời đầy mây, trông như sắp mưa. Đám mây kéo dài phủ kín tít tận chân trời như một dải lụa đen xám che kín khuôn mặt của chị Hằng Nga.

Thời tiết buổi tối thật mát mẻ, những luống hoa nở rộ trong vườn, kết hợp với dòng nước nhỏ róc rách chảy vắt qua hòn giả sơn, bên dưới hiên nhà. Từng cơn gió nhẹ hiu hiu thổi mơn man, những con cá Kol đầy mầu sắc tung tăng bơi lội, tiếng lá cây rì rào xao xác va vào nhau, ánh sáng vàng dịu hắt ra từ những chiếc đèn tường. Tất cả tạo thành một khung cảnh khiến tâm hồn được thả lỏng đến cực điểm.

Trong khuôn viên sân vườn tại ngôi biệt thự của lão trùm. Phùng Thế Kiều ngồi đối diện với Lê Minh. Nhấc tách trà lên uống một ngụm thư thái lão trùm lên tiếng.

“Vĩ Bình chắc không thể ngờ được là chúng ta chơi đòn hiểm với hắn. Nước cờ này sẽ khiến hắn và thằng Hưng Kiếm sẽ khốn đốn một thời gian dài.”

“Bác quả là cao minh khi phán đoán được trước nước đi của hắn.” Lê Minh gật gù nói.

“Thương trường như chiến trường muốn thắng phải sử dụng mưu kế, mà khi đã sử dụng mưu kế thì không được nhân từ, sự tàn nhẫn chính là vũ khí mạnh nhất.”

Lão trùm nhướng mày cười nhẹ nói, phong thái như quân lâm thiên hạ đứng trên vạn người, khí chất ông trùm không lẫn vào đâu được.

“Bản thân Vĩ Bình là một kẻ cơ hội, rất có dã tâm nên dù chúng ta thắng vụ đấu thầu, Vĩ Bình cũng sẽ tìm mọi cách để phá vì vậy chúng ta cần phải ra tay trước hắn.” L ão trùm nói tiếp

“Theo bác chúng ta nên làm gì ở bước tiếp theo?”

“Cần đánh sập công ty của hắn, đưa Công ty địa ốc Ba Bình vào rắc rối pháp lý, khiến thành phố thu hồi lại quyền khai thác mảnh đất. Như vậy theo luật, mảnh đất sẽ được giao cho công ty trả giá cao thứ hai.”

“Nhưng đánh sập công ty hắn bằng cách nào?” Lê Minh cảm thấy khó hiểu hỏi.

Phùng Thế Kiều híp mắt lại rồi nói.

“Tôi hiểu rõ Vĩ Bình hơn bất cứ ai. Hắn bản chất là một con cáo già lưu manh chính vì vậy điểm yếu nhất của hắn chính là hệ thống kế toán.”

“Hệ thống kế toán?” Lê Minh lẩm bẩm trong miệng .

Phùng Thế Kiều gật đầu giải thích

“Giống như chúng ta, Vĩ Bình không muốn dâng phần tiền xương máu mà hắn kiếm được cho thuế quan một cách dễ dàng. Hắn sẽ tìm mọi cách để trốn thuế, rửa tiền trong các vụ đầu tư đất đai, thao túng giá cổ phiếu trên sàn chứng khoán. Chỉ cần chúng ta lấy được sổ sách kế toán nội bộ giao cho bên cảnh sát kinh tế, chắc chắn công ty mà hắn gây dựng sẽ sụp đổ phút chốc.”

“Cháu đã hiểu vấn đề.” Lê Minh gật đầu nói.

“Bây giờ thì việc của cậu là tìm cách mua chuộc kế toán của hắn, nhưng sẽ rất khó khăn vì kế toán trưởng chính là thằng em vợ hắn.”

Quả là không dễ chút nào. Chẳng lẽ lại phải chơi mưu kế kia?. Lê Minh thầm nghĩ

“Vâng, để cháu xử lý vụ này.” Lê Minh gật đầu đáp ứng.

-----------

Thành phố Vũng Tầu! Một tuần sau.

Buổi chiều Lê Minh đưa Thảo My đi siêu thị để mua sắm các đồ dùng cần thiết. Nước hoa, váy, túi xách lủng củng một vòng quanh người làm Lê Minh chật vật khuân vác. Thảo My thì cứ nhìn anh cười khanh khách vô cùng vui vẻ trên sự đau khổ của Lê Minh.

Đưa gái đi mua sắm là ngại nhất đấy. Nào thì đợi xem nàng mặc đồ, thử đồ rồi lựa từng thứ một đến ưng ý thì thôi.

Phù! Cuối cùng cũng trèo lên được tầng 5 thuộc khu vực ăn uống, sau khi gần ba tiếng đồng hồ mua sắm đồ cho nàng ở các tầng bên dưới.

“Thưởng cho anh này.” Thảo My choàng tới vòng tay ôm cổ anh hôn chụt một cái, thay lời cảm ơn vì sự kiên nhẫn khi đưa nàng đi mua sắm.

Thảo My thả người xuống ghế tận hưởng làn gió mát lạnh xả ra từ cây điều hòa mát lạnh. Đôi chân của nàng đến lúc này mới biểu hiện việc đau mỏi rã rời. Hai người gọi bánh pizza vừa ăn vừa trò chuyện.

“Em mua gì mà nhiều quần áo vậy. Có dùng hết đống này hay không?” Lê Minh cười hỏi.

Nàng cười duyên rồi xúc một miếng đút vào miệng cho anh ăn, trìu mến nói.

“Phụ nữ không ăn mặc đơn giản giống đàn ông. Họ có khi thay đổi vài bộ trong ngày, ngoài ra còn mặc theo gu thời trang trong những sự kiện riêng biệt. Nếu để phụ nữ thả cửa mua sắm mà không suy nghĩ đến tiền bạc, thì họ có thể mang nguyên cả một cái cửa hàng trong này về nhà đó.” Thảo My nhẹ nhàng giải thích.

“Đó là lý do em muốn mở shop bán hàng thời trang và mỹ phẩm.” Lê Minh nheo mắt hỏi.

“Đúng vậy.” Thảo My gật đầu không giấu diếm ý định. “Để bán được hàng tốt thì người chủ cửa hàng phải am hiểu về sản phẩm mình bán ra. Họ còn phải là nhà tư vấn tốt cho khách hàng nữa.”

“Em đã tìm được cửa hàng nào ưng ý chưa?” Lê Minh vừa ăn vừa nói.

“Cũng có một vài chỗ vị trí đẹp ở trung tâm, em khá hài lòng. Vẫn còn đang thỏa thuận về giá cả với người thuê trước sang nhượng lại hợp đồng thôi.”

“Nếu cần dùng tiền thì nói với anh nhé.”

“Được rồi, nếu em thiếu tiền sẽ hỏi tới anh. Lúc đó đừng có mà trốn em đó nhé.” Thảo My nháy mắt cười khanh khách nói.

“Vậy thì em cứ bám chặt lấy anh không rời, là anh sẽ không bỏ đi đâu được mà.” Lê Minh giọng đùa cợt.

“Không dám đâu.” Thảo My lườm dài một cái nói.

Hai người đang ngồi ăn uống trò chuyện vui vẻ, thì tiếng chuông điện thoại của Lê Minh bất chợt kêu lên.

“Xin lỗi, anh nghe điện thoại một chút.” Dừng nụ cười, anh bấm phím điện thoại trả lời.

Tiếng nói bên đầu dây kia vang lên, càng lúc mặt Lê Minh càng trở nên nên vô cùng khó coi. Lê Minh lông mày nhíu chặt lại hỏi nhanh.

“Hiện nay thằng Vinh nằm ở viện nào? ….. Được rồi tôi sẽ đến ngay đây.”

Lê Minh cùng Thảo My lập tức đi thẳng đến bệnh viện thành phố. Vừa vào đến cửa thì đã thấy ba người đứng đợi sẵn ở đó dẫn Lê Minh đến phòng cấp cứu. Nhìn Tình Vinh nằm thở oxi trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, đầu băng bó trắng toát ai cũng xót xa.

“Bác sĩ bảo tình hình thằng Vinh ra sao?” Lê Minh vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.

Trung Bốn Ngón mặt vô cùng căng thẳng nói.

“Nặng lắm! Bác sĩ nói là nó bị chấn thương sọ não, tụ máu não rơi vào tình trạng hôn mê sâu.”

“Bọn chó Hưng Kiếm làm đây mà?” Hùng Gấu đấm tay xuống bàn nghiến răng.

“Bọn thằng Hưng Kiếm ra tay với thằng Vinh là vì chuyện mảnh đất trong dự án.” Trung Bốn Ngón nói.

“Đù má bọn chó! Ông mày sẽ giết từng thằng chúng mày. Đi! Chúng ta gọi người rồi sống chết với chúng này một phen.” Hùng Gấu mặt đỏ lựng, căm tức.

“Bình tĩnh lại đi.” Hùng Gấu quay người định đi thì Lê Minh giữ tay lại nói. “Chúng ta sẽ từ từ bàn tính chuyện này.”

“Việc như thế này mà anh bảo bình tĩnh sao?” Hùng Gấu trợn mắt hét lên tràn đầy phẫn nộ.

“Anh nhìn thằng Vinh đi, phải lấy lại công bằng cho nó chứ? Nếu anh không dám thì để tôi xử lý, tội vạ đâu tôi chịu không cần đến anh.”

“Anh không nghe lời tôi sao?” Lê Minh lừ mắt hét lại. “Liệu anh đến nơi có gặp được Hưng Kiếm không? Anh có bằng chứng gì chứng minh nó ra tay mà không phải là băng nhóm khác hả.?”

Trung Bốn Ngón thấy tình hình căng thẳng liền tranh vào.

“Anh Minh nói đúng đó. Việc này chúng ta cần bàn tính kế hoạch chứ không thể hành động lỗ mãng được. Không khéo chúng ta lại rơi vào bẫy của bọn chúng.”

Linh Rồng đứng bên cạnh cũng hùa vào.

“Anh Minh suy tính sâu xa, tôi tin là anh ấy sẽ có cách xử lý vụ này.”

Hùng Gấu vẫn bực tức vùng tay quay người đi rồi nói.

“Được, tôi nghe mọi người nhưng nhất định phải tính sổ với thằng Hưng Kiếm, nợ máu trả bằng máu.”

Lê Minh quay sang nói với Thảo My. “Em về trước nghỉ ngơi đi. Anh sẽ cùng anh em ở đây xử lý công việc.”

Thảo My gật đầu rồi chào mọi người ra về, cô biết mình có ở lại cũng không giúp ích được gì cho những người đàn ông này thậm trí chỉ làm vướng tay vướng chân của họ.

Việc của đám đàn ông hãy để họ tự giải quyết với nhau.

-------------------

Trong một văn phòng sang trọng, tường được bố trí một hàng kệ giá sách bằng gỗ. Vĩ Bình ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da đối diện với Hưng Kiếm qua một cái bàn. Hưng Kiếm dựa lưng vào chiếc ghế mồm ngậm điếu xì gà Cohiba, gã lên tiếng .

“Em đã cho người xử lý thằng em chủ nhà rồi. Phải dậy cho tụi nó hiểu Hưng Kiếm này không phải là kẻ dễ chơi, để có chỗ đứng trên đất này cũng đã đổ nhiều xương máu mới gây dựng được. Em tin sau vụ dằn mặt này bọn Minh ‘lựu đạn’ sẽ lấy đó làm tấm gương mà ngoan ngoãn rút lui.”

“Cậu nên sớm ra tay xử nốt thằng Minh ‘lựu đạn’ đi, nếu việc căng tôi sẽ bơm tiền cho bọn cảnh sát để làm ngơ vụ này. Thằng đó dám đối đầu với Vĩ Bình này thật là không biết lượng sức.” Vĩ Bình gật đầu nói.

Hưng Kiếm suy nghĩ cân nhắc thiệt hơn hầu lâu rồi mới nói.

“Minh ‘lựu đạn’ bây giờ thống trị Vũng Tầu, trong tay nó quản cả trăm đàn em thế lực rất mạnh, em e là giết nó sẽ không có lợi cho chúng ta.”

Vĩ Bình thấy thái độ do dự của Hưng Kiếm vậy liền khích tướng.

“Cậu sợ à! Hài… một ông trùm nổi danh mà không dám ra tay với một thằng lính mới vừa gia nhập xã hội đen có vài năm sao? Vậy tên tuổi Hưng Kiếm tạo dựng được là vì điều gì? Đất nào vua đấy, Minh ‘lựu đạn’ thống trị Vũng Tầu chứ có phải ở Sài Gòn đâu, đúng không?”

“Không phải là em sợ thằng Minh ‘lựu đạn’ mà đứng sau lưng nó có lão Kiều Đầu Bạc. Chứ loại lính mới như nó thì không tính số làm gì.” Hưng Kiếm nóng mặt gắt lên.

“Tôi biết lão Kiều có thế lực đỡ lưng rất mạnh, muốn hạ lão đó không phải dễ. Vụ mảnh đất trong dự án, tôi chắc chính lão là kẻ đứng sau lưng giật dây cho Minh ‘lựu đạn’ gây khó dễ cho chúng ta. Nhưng để kéo dài việc giải phóng mặt bằng thì chúng ta cũng chết, mà cậu cũng đầu tư vào đó rồi, chẳng nhẽ để mất tất cả hay sao? Nếu xử thằng Minh thì lão Kiều sẽ mất một cánh tay phải đắc lực, uy thế sẽ không được như trước nữa, lúc đó chúng ta sẽ đàm phán với lão về lợi ích. Lão Kiều cũng có tuổi rồi sẽ không mạo hiểm vì một thằng đệ tử mà dám gây chuyện lớn đâu, tin tôi đi.” Vĩ Bình thuyết phục.

Hưng Kiếm thấy lời phân tích của Vĩ Bình cũng có lý nếu để việc giải phóng mặt bằng kéo dài sẽ gây bất lợi cho hắn. Một đống tiền đổ vào đó chứ ít à, gia sản của hắn tích góp bằng xương máu bao nhiêu năm nay cũng ném hết cả vào đó rồi. Hơn nữa hắn cũng ngang cơ với Kiều Đầu Bạc về thế lực trong giới xã hội đen, nếu đấu nhau, chết thì cùng chết chứ sợ gì.

“Em sẽ cho người đi xử thằng Minh ‘lựu đạn’. Vụ này em sẽ ‘chơi tới bến’ với bọn Vân Long luôn.” Nghĩ vậy Hưng Kiếm hạ quyết tâm nói.

Vĩ Bình nghe vậy thì tỏ ra hài lòng gật đầu, trong đáy mắt lóe lên tia nhìn tàn nhẫn khó mà phát hiện ra được.

“Thương trường như chiến trường, phải có gan mới làm giầu được.” Vĩ Bình mỉm cười đầy ý tứ nói.