CHƯƠNG 90: Thú vui khoái cảm
Lê Minh thả người nằm ngả ra chiếc ghế da, đôi mắt nhắm hờ mơ màng. Văn phòng rộng rãi, đồ nội thất sang trọng xứng tầm với một ông chủ của công ty bất động sản tầm cỡ hàng đầu. Lúc này anh có tất cả những gì mà mọi người đàn ông tại thành phố nhộn nhịp này ước muốn.
Tiền! Anh có rất nhiều tiền! Tiền mang cho anh quyền lực của một ông chủ thực sự, anh thao túng được nhiều người, rất nhiều người bằng tiền. Anh điều khiển được tâm trí của họ, anh sở hữu họ trong một vòng quay mà anh gọi nó là “vòng chuột”.
Bản lĩnh ư! Liều lĩnh ư! Thông minh ư! Trí tuệ hay sự khôn ngoan! Tất cả những điều hay ho đó nếu không được chuyển hóa thành tiền thì cũng chỉ là ảo tưởng sức mạnh, là kẻ nói mà không có người nghe, lời hiền triết sẽ bị coi rẻ, nơi sự việc đổi trắng thay đen, là mảnh đất mầu mỡ của những kẻ ‘ngu đàn còn hơn độc khôn’.
Tiền là sức mạnh! Tiền là quyền lực! Tiền là công cụ sai khiến những con thiêu thân lao vào “vòng chuột” với khát vọng thỏa mãn những ham muốn tầm thường của bản thân chúng. Có tiền lời nói ngu xuẩn trở thành ý thơ, lời tuyên truyền dối trá thành lời thánh hiền, những kẻ phạm tội lại thành người được xã hội kính trọng, mọi ưu đãi bậc nhất đều dành cho kẻ có tiền.
Có người nói những kẻ có tiền đứng trên pháp luật. Điều đó có thật không? Thật khó tin đúng không? Đầy rẫy những kẻ nghèo khó đều mở miệng ra là lải nhải với đống con cháu rằng “Tiền chẳng là gì cả, sống hạnh phúc mới quan trọng”.
Tội phạm hình sự lại xuất phát từ tầng lớp nghèo với những kẻ nghiện ngập ma túy, cướp giật, lừa đảo, đánh nhau, giết người, đều đến từ tầng lớp này là nhiều nhất. Vậy có phải nghèo là nguyên nhân gây ra mọi tội lỗi? Có lẽ phần đông người nghèo sẽ không nghĩ vậy? Nhưng sự thật lại đúng như vậy!
Chỉ đến khi người ta ngồi trên vũ đài nơi tiền thống trị thì mới nhận ra sự quan trọng tột đỉnh của tiền, đó là quyền lực tối thượng để chi phối hành vi của mọi người trong xã hội.
Thở một hơi dài, Lê Minh mở mắt ra sau khi giật giật người vài cái, sự tê tái, căng cứng cắt ngang dòng suy nghĩ đang tuôn chảy trong đầu.
Thúy Thư Ký ngẩng đầu lên, mặt đỏ hồng, đưa tay lau nhẹ bên mép, sau khi hì hục dưới hạ bộ của anh sau chiếc bàn làm việc, nếu đứng từ phía ngoài phòng thì không ai có thể nhìn thấy Thúy đang làm gì phía dưới. Nàng ta nhoẻn miệng cười rồi sửa nhanh bộ mini juyp mầu đen, áo sơ mi trắng công sở, đứng dậy đi nhanh vào phòng vệ sinh.
Lê Minh kéo quần lên, chỉnh lại cho ngay ngắn chiếc áo sơ mi sộc sệch. Một lúc sau Thúy Thư Ký đi ra ngoài ôm lấy bộ hồ sơ tài liệu, hất nhẹ mái tóc dài óng mượt, thơm nức mùi nước hoa đắt tiền, giọng líu lo chuyên nhầm lẫn N với L của mình:
“Em về phòng nàm việc nhé!” Thúy Thư Ký ánh mắt ướt át giọng thỏ thẻ.
“Ừ! Trưa mai em đi tiếp khách cùng anh, có lịch hẹn với ông phó chủ tịch thành phố.” Lê Minh gật đầu nói.
Thúy Thư Ký cười nhẹ, tình tứ nói. “Vâng! Em sẽ ghi vào lịch hẹn. Thôi em đi ra ngoài đây!”
Lê Minh nhìn theo cặp mông tròn đầy lúc lắc của Thúy đến khi cô ta khép cánh cửa lại. Thư thái và thỏa mãn, anh ngả người dài trên ghế, từ ngày tuyển Thúy về công ty làm thư ký riêng cho mình, anh đã tìm được cho bản thân một sự cân bằng cần thiết về tâm sinh lý. Áp lực công việc khiến anh luôn trong tình trạng căng thẳng.
Nhưng từ ngày có Thúy thì khác, cô ta tràn đầy sức sống, đầu óc đơn giản, dễ sai khiến, đặc biệt ngoan ngoãn. Cô ta hưởng một mức lương hậu hĩnh tương đương với cấp trưởng phòng của công ty, ngoài ra còn được thưởng thêm tiền lương phụ cấp trong những lần tháp tùng anh đi công tác.
Cô ta cũng kiếm được khá tiền nhờ ăn theo những dự án bất động sản của công ty bằng cách môi giới và mua đi bán lại các căn hộ chung cư. Công việc chính của cô ta là gì? Chỉ là một thư ký đơn thuần, ghi chép vài ba cái lịch hẹn họp hành cho giám đốc. Công việc có thế thôi mà lương cao vậy sao?
Không! Cô ta là một chuyên gia tâm lý nữa chứ. Cô ta giúp anh chăm sóc cho “thằng nhỏ” một cách kỹ lưỡng. Bất cứ lúc nào anh muốn là cô ta sẵn sàng vén váy lên và rên rỉ một cách đầy khoái cảm.
Cô ta có vẻ thích anh thật sự, say anh như điếu đổ. Ai mà không yêu thích một ông chủ quyền lực, giầu có, tâm lý, trẻ trung và còn đẹp trai như vậy.
Buổi trưa cô ta còn hay nhắn tin hỏi xem anh có đang bận gì không? Nếu câu trả lời là không thì chỉ vài giây sau là Thúy xuất hiện ngay trước cửa phòng, không tốn một giây Thúy lao vào cái hạ bộ của anh với tất cả sự đắm đuối chiều chuộng.
Thúy có kỹ năng giường chiếu đáng ngạc nhiên, cùng với sự ướt át bẩm sinh mà hiếm có phụ nữ nào dồi dào như cô ta.
“Cộc… cộc!”
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên. Lê Minh sửa lại tư thế ngồi rồi nói vọng ra.
“Mời vào!”
Cửa mở ra, Duy Thành bước vào trong phòng, vừa thấy mặt hắn oang oang nói ngay.
“Cậu mới tuyển cô thư ký này à? Cô em trông quá ngon. Vú to, mông cong, da trắng đúng là gu của cậu rồi còn gì?”
Duy Thành nói chẳng sai câu nào, Thúy Thư Ký có làn da trắng mịn màng không một vết sẹo, cặp vú to cỡ D căng tròn với hai đầu nhũ hoa đỏ hồng nhỏ nhắn đẹp đến cực phẩm, đặc biệt khi từ phía sau đôi mông của Thúy trông giống như hai trái bóng xếp cạnh nhau. Làm tình với Thúy rất dễ bị nghiện.
“Cậu cũng có cô thư ký cũng rất đẹp mà.” Nghĩ đến đây Lê Minh bật cười nói.
Tự nhiên như ruồi, Duy Thành thả người phịch xuống bộ ghế sofa da cừu mầu sữa nhập khẩu của Italia đối diện với bàn làm việc của Lê Minh. Hắn nằm ngả người trên thành ghế, cười khà khà nói:
“Làm ông chủ bây giờ được cái là tuyển thư ký như người ta đi tuyển hoa hậu. Cô em nào cứ trông cao ráo, xinh đẹp lại dâm nữa thì được nhận ngay. Các em chỉ cần phục vụ cái ‘cần câu’ của ông chủ tốt một chút là hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Hắn chẳng chịu từ bỏ, đôi khi Duy Thành dồn ép anh phải thừa nhận một vài vấn đề tế nhị.
“Vẫn còn thiếu một yếu tố quan trọng nữa.” Lê Minh tỏ ra bí hiểm.
“Yếu tố gì vậy?” Duy Thành nhổm người dậy hỏi.
Lê Minh thấy bộ dạng của hắn như vậy thì bật cười nói.
“Đầu óc đơn giản. Càng đơn giản càng tốt.”
“Chuẩn!” Duy Thành cười một tiếng, giơ ngón tay cái lên thừa nhận. “Ngu một chút thì mới tốt. Chị em thì chỉ cần quan tâm đến quần áo phấn son, mua sắm là được rồi.”
“Nếu cậu đủ tiền bạc thì không bao giờ thiếu phụ nữ đẹp bên cạnh hầu hạ.”
“Đúng vậy. Hồi trước tôi làm lính tráng nghèo rớt đến mức bị vợ bỏ, cũng chẳng có ma nào quan tâm nghĩ lại thấy nhục quá. Quen biết với cậu chính là bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời tôi….” Duy Thành cảm thán. “Bây giờ mỹ nữ, mỹ nhân chân dài xếp hàng quanh tôi cầu tình cả đống tha hồ mà lựa.”
“Bây giờ phải gọi cậu là Thành đại gia rồi.” Lê Minh cười đùa.
“Cậu cũng là Minh đại gia còn gì.” Duy Thành cười ha ha đáp lời.
Duy Thành thường không hay đến văn phòng của anh nhưng hôm nay hắn đến với một tâm trạng hào hứng đáng ngạc nhiên.
“Hôm nay cậu qua đây có việc gì vậy? Không định tán chuyện gái gú thôi chứ” Lê Minh khẽ cười, mặt nghiêm túc lại trực tiếp hỏi thẳng.
Duy Thành hạ giọng vẻ bí hiểm. “Tôi vừa kiếm được một quả ‘hàng nóng’ cực chất. Một khẩu súng trường bắn tỉa AWM với kính ngắm quang học bender của Đức. Cậu muốn cuối tuần này đi với tôi thử khẩu này không? Tôi có hộp đạn vài trăm viên tha hồ mà tập bắn.”
Anh hiểu rõ sở thích súng đạn của Duy Thành, hắn sưu tập đủ thứ liên quan đến súng, nhưng việc sở hữu khẩu bắn tỉa dành cho xạ thủ là một món đồ cực kỳ nhậy cảm ở đất nước này.
“Cậu mua nó bằng cách nào vậy?” Một luồng khí lạnh chạy vụt qua đôi mắt Lê Minh.
“Cậu không thể nghĩ ra được đâu.” Duy Thành cười hà hà tỏ ra rất tự mãn. “Tôi mua nó không phải theo cách thông thường.”
Im lặng một chút để tăng thêm phần quan trọng, Duy Thành đứng dậy tiến đến tủ lấy một điếu xì gà trong hộp gỗ ra, dùng bật lửa Cohiba chuyên dụng châm lửa. Bập vài hơi thuốc sâu rồi hắn nói tiếp:
“Tôi mua khẩu AWM này bằng tiền bitcoin, qua hệ thống mạng ẩn danh deep web. Sau đó chuyển khẩu súng này theo đường biển về Việt Nam. Hoàn toàn bí mật, không có dấu vết giao dịch nào để cơ quan an ninh tìm được đầu mối.”
“Tôi thấy cậu không giỏi về mảng công nghệ thông tin? Làm sao cậu có thể tiến hành giao dịch trên nếu không có người trợ giúp?” Thoáng chút nghi ngờ, Lê Minh dò hỏi.
Duy Thành gật đầu thừa nhận, rồi trả lời.
“Tôi nhờ một cậu em giúp, thằng này trước đây làm cảnh sát bên an ninh mạng, nó chuyên điều hành mấy trang chơi bạc online của mấy ông lãnh đạo trong cục. Sau một thời gian thấy tình hình hoạt động không ổn nên nó giả bệnh xin ra quân trước. Mẹ kiếp! Ở đời có ai ngờ lãnh đạo cục phòng chống tội phạm công nghệ cao hóa ra lại là trùm cờ bạc trực tuyến.”
Deep web là hệ thống quái quỷ gì vậy? Sao hắn lại nói với anh như một chuyên gia đối với một tay gà mơ.
“Thì việc quan chức kiếm tiền bẩn đâu có gì lạ nữa. Tôi có biết đôi chút về bitcoin nhưng deep web thì chưa từng nghe đến.” Lê Minh nhún vai nói.
“Để hôm khác tôi sẽ giải thích cho cậu kỹ hơn, nhưng hiểu một cách đơn giản là ở Mỹ việc mua bán vũ khí khá công khai nhưng người mua phải trải qua một số thủ tục ràng buộc trách nhiệm. Trong khi đó ở Việt Nam thì lại cấm tàng trữ, sử dụng súng quân dụng bất hợp pháp, đặc biệt là với loại súng dành cho xạ thủ như AWM. Nên mua bán trên deep web sẽ tránh được sự kiểm soát của các chính phủ, chỉ đơn giản là tiền trao cháo múc. Đó là một hệ thống web ngầm chứa các thông tin mà các trình duyệt thông thường sẽ không hiển thị. Nơi đó có thể mua bán xuyên quốc gia với những loại như ma túy, công nghệ sinh học, vũ khí, thông tin tài khoản ngân hàng và thậm trí cả dữ liệu mật của chính phủ.”
Tuyệt! Hắn quả là có chút kiến thức về cái này, chắc là do thằng em hacker bên an ninh mạng dậy cho.
“Đồ của tôi đặt, cậu cũng mua nó bằng cách trên à?” Lê Minh tiếp tục khai thác.
Duy Thành bập sâu một hơi xì gà, lắc đầu nói.
“Không! Tôi đặt hàng trên ebay món đồ này, ở Mỹ cung nỏ đi săn không được coi là mua bán vũ khí. Tôi đã nhận được hàng chuyển đến hôm qua rồi, đúng chủng loại cậu yêu cầu. Súng nỏ Barnett Predator có kính ngắm quang học với đầy đủ phụ kiện.”
“Vậy sáng thứ 7 chúng ta sẽ đi săn thú trong rừng Lâm Đồng, thử mấy khẩu súng này luôn.” Lê Minh tỏ vẻ hài lòng nói.
“OK! Tôi lượn đây.” Duy Thành đứng dậy nói. “Hẹn gặp lại cậu sáng thứ 7.”