Chương 88: Đấu Thầu Đất Vàng

CHƯƠNG 88: Đấu thầu khu đất vàng

Một tháng sau, cuộc đấu thầu công khai khu đất vàng của thành phố cũng diễn ra. Để được tham dự vào đấu thầu, tất cả các công ty đều phải đặt cọc một số tiền nhất định về mặt thủ tục, ngoài ra phải cung cấp cho bên chủ trì đấu thầu hồ sơ năng lực của công ty để đảm bảo đủ khả năng triển khai dự án.

Lê Minh hiểu rằng với thực lực tài chính của Công ty địa ốc Vân Long chỉ có thể ra mức giá tối đa là 15 triệu/m2 đất nền. Với diện tích hơn 20 héc ta đất nền, số tiền sẽ lên đến hơn 300 tỷ đồng, chưa kể đến hàng trăm tỷ chi phí đền bù cho những hộ dân có nhà trên mảnh đất, đến khi triển khai xây dựng tổng số tiền đầu tư cũng lên đến hơn một ngàn tỷ.

Ngân hàng có thể cho vay đến 70% số tiền đầu tư. Thời gian thi công dự án trong ba năm, giá bán các căn hộ cao cấp tầm 40, 50 triệu/m2, kết hợp kinh doanh các khu siêu thị, cửa hàng, dịch vụ khác cũng mang lại lợi nhuận cao hơn số tiền đầu tư.

Đặt chân vào phòng đấu thầu Lê Minh quan sát thấy hai dãy ghế được chia làm hai bên có lối đi ở giữa. Nhóm của Vĩ Bình và Hưng Kiếm ngồi phía bên trái. Anh gật đầu chào rồi lặng lẽ tiến đến vị trí bên phải ngồi vào hàng ghế đầu.

Một lúc sau từ bên trong, nhóm người chủ trì cuộc đấu thầu đi ra, họ ngồi bàn phía trên cùng quay ngược lại phía dưới. Khi cuộc đấu thầu được tuyên bố bắt đầu, giá thầu được đưa ra ở mức sàn là 5triệu /m2, các bước giá cách nhau 500 ngàn/m2.

Một đại diện doanh nghiệp ra giá.

“Công ty địa ốc Hùng Phương trả giá 5.5 triệu/m2.”

Tiếp theo một đại diện khác hô giá.

“Công ty bất động sản HTC trả 6 triệu/m2.”

Lê Minh biết là những đại diện này đều đã được Vĩ Bình mua chuộc để làm quân xanh, giá thầu đưa ra nhích từng bước một đến mức 7 triệu.

Đến lượt Lê Minh lập tức hô giá.

“Công ty địa ốc Vân Long trả 13,5 triệu/m2.”

Mức giá này đã khá sát với điểm hòa vốn của mà anh đã tính toán, Vĩ Bình muốn chiến thắng thì chỉ có thể chấp nhận đưa mức giá cao hơn mà thôi. Trong cuộc đấu thầu lần này chỉ có hai đối thủ chính, nên anh muốn rút ngắn thời gian bằng một mức giá cao cho lần ra giá đầu tiên.

Vĩ Bình ngồi mỉm cười rồi hô giá.

“Công ty địa ốc Ba Bình trả 15 triệu/m2.”

Mức giá này của Vĩ Bình cao hơn giá của Lê Minh 1,5 triệu/m2. Một con số đã chạm đến ngưỡng khó có thể cao hơn nếu không muốn bị thua lỗ trong dự án này.

Đã xong nhiệm vụ. Lê Minh ngừng ra giá đứng dậy bỏ về trong sự ngỡ ngàng của Vĩ Bình và Hưng Kiếm. Do không có đơn vị nào trả giá cao hơn. Ban tổ chức đấu thầu tuyên bố Công ty địa ốc Ba Bình đã thắng cuộc đấu thầu.

Sau buổi đấu thầu thành công mỹ mãn, Hưng Kiếm được Vĩ Bình giao cho nhiệm vụ đàm phán thuyết phục một chủ nhà có sở hữu hơn 2000 m2 đất nằm ngay giữa trung tâm của dự án. Đó là một chủ nhà duy nhất chưa chấp nhận việc trả tiền bồi thường.

Việc giải phóng mặt bằng là trách nhiệm của doanh nghiệp trúng thầu dự án, với những chủ nhà cứng đầu thì cần phải dùng những kẻ máu mặt như Hưng Kiếm để xử lý. Hưng Kiếm thì vô cùng tự tin về việc đàm phán với chủ nhà này, hắn cũng mong muốn được thể hiện uy tín với Vĩ Bình. Sáng nay Hưng Kiếm vận bộ vét mầu đen, đeo kính Rayban gọng vàng, diện đồng hồ Rolex vàng đi cùng Hai Cò khệnh khạng tiến vào.

Đó là một ngôi nhà vườn rộng rãi yên tĩnh, xung quanh trồng nhiều cây xanh, cây ăn trái. Chính giữa khu đất có một căn nhà một tầng mái ngói ba gian theo kiểu cổ. Phía trong nhà có con chó thuộc giống Rottweiler to lớn nằm điềm đạm nhìn ra phía cửa.

Hai Cò bấm chuông cửa chờ đợi, thấy một người đàn ông khoảng độ hơn 40 tuổi từ trong bước ra mở cửa nhìn Hai Cò rồi hỏi.

“Anh có phải là người đã gọi điện cho tôi không?”

“Đúng vậy!” Hai Cò mỉm cười cầu tình trả lời. “Hôm nay tôi cùng sếp đến để bàn về việc giải phóng mặt bằng của dự án.”

“Mời hai anh vào nhà uống nước rồi chúng ta thong thả bàn chuyện.” Người đàn ông mở cửa ra rồi nói.

Sau đó ông ta đi trước dẫn mọi người đến một cái bàn để ngoài trời, trên đó đã bày sẵn một bộ ấm chén và trà để tiếp khách. Con chó dòng Rottweiler vẫn ngồi im lặng bên cửa thỉnh thoảng lại quay đầu ngó nhìn hai vị khách. Có lẽ đức tính nổi bật nhất của dòng chó Đức này là tính cách điềm đạm, trung thành, thông minh bậc nhất.

Hưng Kiếm quan sát người đàn ông, thấy bàn tay ông ta bị cụt một ngón út, khuôn mặt trông rất từng trải, đặc biệt là ánh mắt thì sắc lẹm tự tin. Hưng Kiếm đảo mắt liếc nhìn con chó tỏ ý e dè, có lẽ vì dáng vóc to lớn của nó khiến hắn phải bận tâm.

Người đàn ông có vẻ hiểu ý vừa rót trà vừa nói.

“Các anh đừng ngại, con chó này hiền lắm. Nó đã qua trường huấn luyện rồi. Nó chỉ tấn công người khác khi có lệnh của tôi thôi.”

Thằng chó chết! Hắn dọa mình sao.

“Vậy sao! Thế thì hy vọng là tôi không làm gì khiến ông chủ phật ý là được.” Hưng Kiếm vờ cố tỏ ra tự nhiên cười giả lả.

“Xin giới thiệu đây là anh Hưng phó giám đốc công ty địa ốc Ba Bình, còn đây là anh Trung là chủ của mảnh đất này.” Hai Cò lên tiếng giới thiệu hai bên.

Hưng Kiếm uống một ngụm nước trà rồi trực tiếp nói.

“Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn để tránh mất thời gian của hai bên. Công ty chúng tôi được thành phố giao cho phát triển dự án xây dựng tại khu đất này, hiện còn mỗi gia đình ông là chưa chấp nhận phương án đền bù, mặc dù bên chúng tôi đã đưa ra giá cao hơn so với mặt bằng hiện nay. Vậy tôi muốn biết là gia đình ông có mong muốn gì khác, để bên công ty chúng tôi còn xử lý?”

Trung Bốn Ngón cố ý tảng lờ câu hỏi của Hưng Kiếm, anh ta cười nói như không.

“Mời hai anh uống trà! Trà này là loại Ô long loại thượng hạng đó, tôi có thói quen uống trà Tầu có vị thanh, nhẹ, mát lại không có nhiều chất ‘ta lanh’ (tức là vị chát). Trà Tầu thì kể cả khi đói cũng uống được mà không hại dạ dầy hay khó tiêu như trà mạn.”

Hưng Kiếm tự nhiên thấy trong lòng thấy bất an vô cùng khi đối diện với người đàn ông cụt một ngón tay này. Hưng Kiếm thấy gã cứ lan man chuyện trà đạo thì sốt ruột vô cùng, không có tâm trạng thưởng trà nên cắt lời.

“Việc uống trà có lẽ nên để lúc khác chúng ta sẽ nói sau, tôi muốn cùng anh bàn vào việc chính đi?”

Đừng vội vàng chứ anh bạn.

“Thời gian còn dài nên chúng ta cứ từ từ nói chuyện. Việc đất đai nhà cửa không thể như mua mớ rau ngoài chợ được, cần phải bàn tính kỹ càng giữa hai bên để tránh hơn thiệt.” Trung Bốn Ngón thủng thẳng nói.

“Tôi cũng nghĩ vậy hai bên chúng ta cần bàn bạc cho thấu đáo.” Hai Cò nhanh mồm.

“Tôi mua miếng đất này không phải là không biết nó đã nằm trong quy hoạch dự án nhưng tôi vẫn phải mua vì một lý do.” Trung Bốn Ngón cười cười nói tiếp.

“Lý do gì vậy?”

“Tôi cũng không muốn nhận tiền đền bù vì vấn đề này không phải vì tiền.”

“Vấn đề gì? Anh nói cho rõ ràng được không?” Hưng Kiếm tỏ ra thiếu kiên nhẫn sốt ruột hỏi.

Trung Bốn Ngón thở dài giọng kể lể.

“Nhà tôi cha mẹ sinh ra có hai anh em, điều kiện kinh tế cũng gọi là vào hạng gia đình có của ăn của để. Nhưng không may thằng em út nhà tôi sức khỏe không tốt hay thường xuyên ốm đau. Trước khi má tôi mất đã căn dặn tôi là phải chăm sóc nó thật tốt, không bà ấy chết không có yên lòng. Cách đây vài tháng tôi muốn xây nhà liền mời một thầy phong thủy cao tay đến xem ,thầy có phán là mảnh đất nhà tôi đang ở rất bất lợi với phong thủy của em tôi, nên từ đó mới nảy sinh bệnh tật. Thế là hai thầy trò cùng nhau đi tìm mua đất suốt mấy tháng, nhưng đáng tiếc là không có nơi nào phù hợp. Trong lúc chúng tôi chán nản nhất thì gặp đúng mảnh đất nơi đây có linh khí cực tốt. Thật may mắn là cuối cùng thì tôi cũng mua được mảnh đất phù hợp với em tôi, hoàn thành tâm nguyện của má tôi.”

Hưng Kiếm ngồi nghe Trung Bốn Ngón lải nhải suốt từ nãy, hắn đã cảm thấy nóng ruột, mặt mũi căng thẳng, liền nói chen ngay vào.

“Mảnh đất này nằm trong quy hoạch dự án của thành phố, nên dù hợp với em anh đi chăng nữa thì cũng phải chuyển đi. Anh dùng tiền đền bù mà mua miếng khác cho em anh ở.”

“Tất nhiên rồi! Tôi cũng không định ở đây lâu.” Trung Bốn Ngón cười đáp. “Chỉ là ở một thời gian cho em tôi khỏi bệnh mà thôi rồi tự khắc chúng tôi sẽ chuyển đi nơi khác.”

Có vậy chứ. Hưng Kiếm giãn khuôn mặt ra, hắn cảm thấy lời nói này khiến trong lòng buông lỏng liền hỏi.

“Vậy anh tính sẽ chuyển đi sau bao lâu?”

Trung Bốn Ngón không nói mà giơ bàn tay bốn ngón ra trước mặt Hưng Kiếm và Hai Cò.

“Bốn tuần hả?” Hưng Kiếm và Hai Cò trố mắt nhìn.

Trung Bốn Ngón lắc đầu, Hưng Kiếm trong mắt lộ tia càng khó hiểu hơn, cau mày lo lắng.

“Vậy là bốn tháng?” Hai Cò nghi hoặc hô lên một tiếng.

“Bốn năm.” Trung Bốn Ngón lắc đầu dứt khoát nói.

Mẹ kiếp! Nó chơi mình hả?

“Không được! Quá lâu!” Hưng Kiếm nhảy dựng lên quát. “Chúng tôi không thể chờ đến bốn năm được. Dự án này cần phải triển khai trong tháng tới ngay lập tức.”

“Đó là việc của các anh chứ không phải việc của gia đình tôi, nhưng vẫn còn một giải pháp khác để anh em chúng tôi đi.” Trung Bốn Ngón nhún vai, mặt tỉnh bơ nói.

“Giải pháp gì?” Hưng Kiếm dò hỏi.

Chắc nó muốn gây khó khăn để kiếm thêm chút tiền đền bù.

“Tôi có nhắm được một mảnh đất khác cũng có linh khí tốt như mảnh đất này. Nếu các anh đền bù cho tôi đủ số tiền có thể mua được mảnh đất đó thì chúng tôi sẽ đồng ý ra đi?”

Chấp nhận trả thằng này thêm chút nữa cho nó trôi việc.

“Anh muốn đền bù bao nhiêu tiền?” Hưng Kiếm hạ giọng hòa hoãn lại hỏi.

Trung Bốn Ngón lại giơ hai ngón tay ra mỉm cười. Việc liên tiếp bị Trung Bốn Ngón dùng ngôn ngữ cơ thể trong vụ đàm phán này khiến Hưng Kiếm cảm thấy vô cùng bực tức, nhưng hắn cố kìm nén để đi vào đoạn cuối.

Hưng Kiếm cố nén cơn sóng dữ đang trực trào lên cổ. “Tôi không hiểu ý của anh?”

“Có hai điều kiện. Thứ nhất là các anh chờ đủ bốn năm, sau đó tôi sẽ nhận tiền đền bù rồi chuyển chỗ ở. Thứ hai là nếu muốn tôi chuyển đi ngay thì các anh sẽ đền bù cho tôi gấp mười lần số tiền các anh đã đưa ra, vì miếng đất mới có giá cao gấp mười lần miếng đất này.” Trung Bốn Ngón thong thả nói giọng nhàn nhã như việc này đã định trước.

Hưng Kiếm mặt đỏ gay gần như hét lên vào mặt người đối diện.

“Vô lý. Anh có biết chúng tôi đã trả anh đến 20 triệu/m2 là cao nhất ở đây không? Cả mảnh đất này của anh chúng tôi đã trả đến 40 tỷ rồi. Bây giờ anh đòi lên 400 tỷ thì quá là vô lý, không thể nào chấp nhận được?”

“Đúng vậy!” Hai Cò ngồi cạnh cũng lên tiếng. “Không thể chấp nhận được, làm gì có cái giá đền bù trên trời như vậy.”

Hắn đang nổi điên. Trung Bốn Ngón vẫn giữ vẻ thản nhiên trên gương mặt.

“Việc chấp nhận hay không thì là tùy ở các anh, nếu không đáp ứng được chúng ta cứ theo điều kiện thứ nhất thôi.”

Thằng chó chết! Muốn gọi đòn hả.

“Theo như tôi thấy gia đình anh không có thiện chí hợp tác rồi.” Hưng Kiếm dằn giọng nói ý tứ có phần đe dọa.

Trung Bốn Ngón thản nhiên cười nhẹ. “Cái này cũng là tùy duyên, thời điểm này quả là khó cho tôi lắm.”

Mày chắc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

“Chúng tôi cho anh thời gian một tháng để suy nghĩ về việc nhận tiền đền bù. Nếu gia đình anh vẫn ngoan cố không chuyển đi, chúng tôi sẽ có những biện pháp cứng rắn để đối phó.” Hưng Kiếm với ánh mắt sắc lạnh, bộc lộ bản chất của dân xã hội đen nói đầy uy hiếp.

Trung Bốn Ngón lấy ấm trà ra rót một chén thư thái như không biết.

“Tôi nghĩ chúng ta cũng không nên bàn việc này nữa. Hôm nay cũng nhân tiện có thầy phong thủy đến nhà tôi chơi, đang ở bên trong cùng với em tôi. Hay tôi mời họ ra ngồi uống nước cùng cho vui nhé?”

Hưng Kiếm chột dạ, hắn cảm thấy tò mò về lão thầy phong thủy này trong lòng nửa cảm giác lo lắng,nửa cảm giác như có tia hy vọng. Nếu tên Trung Bốn Ngón này nghe theo lời thầy phong thủy như vậy thì chỉ cần hắn thuyết phục được ông thầy này, cho lão một ít tiền để xui thằng Trung Bốn Ngón chuyển đi là xong.

“Tốt quá, nhà tôi có vài mảnh đất đang muốn tìm thầy xem hộ.” Hưng Kiếm gật đầu đồng ý.

“Để tôi vào nhà mời thầy ra các anh đợi một chút nhé.” Trung Bốn Ngón liếc mắt ra chỗ con chó rồi quay lại nhìn hai người cười dặn dò. “Đừng đi lại lung tung không con Đen, nó thấy người lạ hành động mờ ám là nó cắn đó.”

Hưng Kiếm cố nén cơn giận trong lòng mắt nhìn con chó dè chừng không dám phát tác. Hai Cò thì càng ngồi trật tự hơn, không dám hó hé câu gì.

Trung Bốn Ngón đi vào nhà. Một lúc sau hắn quay trở lại cùng với hai người đàn ông, một người trạc 30 tuổi ăn mặc kiểu cách thời trang, còn người kia thì trạc 35 tuổi.

Hưng Kiếm nhìn thấy người trung niên kia thì cơ thể như đóng băng lại, tim như muốn ngừng đập, há hốc mồm không nói được. Hai Cò cũng chẳng khá hơn, hắn như nhìn thấy ma giữa ban ngày vậy.

Ba người họ đến bên bàn nước, Trung Bốn Ngón giơ tay ra giới thiệu.

“Đây là thầy Minh một chuyên gia phong thủy, còn đây là em trai tôi tên là Vinh.”

“Không ngờ lại gặp anh Hưng ở nơi này? Thật đúng là trái đất tròn phải không?”. Thầy phong thủy mà Trung Bốn Ngón giới thiệu chính là Lê Minh.

“Cậu chính là người chỉ cho anh ta mua mảnh đất này ư?” Hưng Kiếm cau mày chỉ sang Trung Bốn Ngón hỏi.

“Đúng vậy.” Lê Minh tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện với Hưng Kiếm rồi nói.

Hưng Kiếm im lặng, hắn đã lập tức hiểu câu chuyện mua bán đất do Lê Minh sắp đặt. Nếu đợi sau bốn năm mới lấy được mảnh đất, có nghĩa tất cả mọi việc triển khai xây dựng sẽ bị dừng lại.

Thậm trí thành phố sẽ thu hồi lại quyền khai thác mảnh đất của công ty, việc này đã gặp nhiều trên thị trường bất động sản.

Rất nhiều công ty tư nhân phải lâm vào cảnh phá sản do đầu tư lớn gồm các chi phí đấu giá, tiền lobby quan chức, tiền vận hành doanh nghiệp v..v… nhưng lại không giải phóng được mặt bằng để triển khai thi công xây dựng.

Dẫn đến việc thành phố phát lệnh thu hồi lại dự án, mà muốn bán dự án lại cho công ty bất động sản khác thì giá cũng rẻ bèo, không đủ số tiền trả nợ cho bên ngân hàng.

Công ty địa ốc Vân Long đã đi trước một bước, khi cố tình bỏ cuộc đấu thầu nhưng lại âm thầm mua một miếng đất trong khu quy hoạch dự án.

Từ kẻ thua cuộc lại chuyển hóa thành kẻ nắm trong tay vận mệnh sinh tử của công ty địa ốc Ba Bình.

Hưng Kiếm nghĩ đến đây thì mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, từng giọt rịn ra trên trán của hắn. Trong vụ đầu tư này hắn đã thế chấp tất cả tài sản nhà cửa, để dồn vào kinh doanh địa ốc cùng Vĩ Bình với hy vọng phát tài.

“Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu được không?” Hưng Kiếm hạ giọng.

“Ở đây toàn là những người đáng tin cậy, anh có gì thì cứ nói thẳng ra.” Lê Minh mặt thản nhiên như không.

Hạ mình chút vậy. Còn khi xong việc thì…..Hừ

“Tôi muốn cậu nể mặt tôi mà khuyên anh Trung nhận tiền đền bù mảnh đất này, sớm chuyển đi để công ty địa ốc Ba Bình triển khai xây dựng dự án. Khoản tiền 40 tỷ là cái giá rất tốt mà chúng tôi đã đưa ra rồi.” Hưng Kiếm dịu giọng lép vế một cảm giác đã lâu hắn chưa gặp.

“Đó lại không phải là quyền quyết định của tôi, anh Trung mới là chủ khu đất này. Tôi không dám khuyên anh ấy, vì sẽ ảnh hưởng đến phong thủy gia đình nhà người ta. Mong anh Hưng thông cảm!” Lê Minh nghiêm mặt lạnh, giọng kiên quyết.

Hưng Kiếm thấy thái độ của Lê Minh như vậy thì sượng sùng quay sang nhìn Hai Cò. Từ lúc gặp Minh “lựu đạn”, Hai Cò ngồi im thin thít. Không hiểu sao cứ đối mặt với Minh “lựu đạn” là hắn lại có cảm giác sợ phát khiếp như vậy.

Thấy Hưng Kiếm nhìn mình, Hai Cò liền cho tay lên vô thức gãi đầu gãi tai, rồi ấp úng nói.

“Anh Minh nói đúng đó. Em cũng đồng ý như vậy.”

Hưng Kiếm phát điên dùng tay đập vào đầu Hai Cò một cái rồi chửi.

“Tiên sư mày, đúng cái đéo gì? Mày muốn ra đường ăn cứt hả thằng ngu? Mày biết tao đổ bao nhiêu tiền vào dự án này không mà đúng? Đù má mày nếu không giải phóng được mảnh đất này tao với mày có không có nhà mà ở đâu.”

Mấy người thấy vậy đều cười nhẹ, Hưng Kiếm chửi Hai Cò xong thì quay lại nói .

“Nếu mọi người vẫn nhất định gây khó khăn cho việc giải phóng mặt bằng như vậy thì công ty chúng tôi sẽ phải xử lý theo cách khác vậy.”

“Anh và lão Vĩ Bình muốn xử lý theo cách nào cũng được, nhưng điều kiện của anh Trung đây đưa ra sẽ không có gì thay đổi đâu. Tôi đảm bảo chắc chắn việc đó đấy.” Lê Minh lạnh lùng dứt khoát.

“Vậy cũng được thôi! Chúng tôi về.” Hưng Kiếm đứng dậy nói.

“Không tiễn.” Lê Minh đưa tay ra nói cộc lốc.

Hưng Kiếm cùng Hai Cò hậm hực bước nhanh ra ngoài, nhìn theo đến khi họ khuất dạng thì Trung Bốn Ngón lên tiếng.

“Vụ này xem chừng hắn sẽ không để yên đâu ?”

“Cứ để xem chúng nhảy múa kiểu gì đã.” Lê Minh thái độ rất tự tin nói.