Chương 7: Trại Huấn Luyện Vệ Sĩ

Sáng nay Lê Minh đến nhà Phùng Thế Kiều theo đúng lịch hẹn với lão, thực lòng anh cũng chẳng hiểu công việc tại công ty là gì? Chỉ đoán mơ hồ là nó sẽ có nhiều thử thách và phức tạp. Đang miên man suy nghĩ thì người quản gia đi vào nhà. Ông ta tiến thẳng đến chỗ Lê Minh ngồi đợi, trên tay bê một ly nước.

Lê Minh đứng dậy gật đầu chào xã giao. Ông ta cúi đầu chào đáp lại.

“Anh đã sẵn sàng cho công việc chưa?” Ông ta hỏi với biểu cảm trên gương mặt gầy gò không nhiều cảm xúc.

Lê Minh cảm thấy khó hiểu về câu hỏi này trong lòng chợt nổi lên xao dộng, tâm trạng bồn chồn bất an nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu trả lời.

“Tôi đã sẵn sàng!”

“Mời anh uống nước!” Ông quản gia đặt ly nước suối xuống bàn, ánh mắt nhìn một cách khó hiểu. Nói xong ông ta liền quay lưng đi ra ngoài để lại một mình Lê Minh ngồi đó.

Sao lâu vậy nhỉ? Lê Minh ngồi đợi hồi lâu không thấy ai quay lại, tâm trạng sốt ruột, miệng trở nên khô khốc, anh cầm ly nước uống một ngụm gần hết. Một lúc sau, Lê Minh bắt đầu cảm thấy mắt hoa lên một cái, cảnh vật như mờ như ảo, xây xẩm mặt mày, đầu nặng chịch, mắt anh díu lại như muốn ngủ. Ối mình bị sao thế này? Người không còn chút sức lực nào. Cơ thể bồng bềnh, anh như trôi vào một miền cực lạc.

Buồn ngủ quá! Cố dướn mắt lên nhìn, trong mơ màng anh thấy bóng ông quản gia đi vào nhà, tiến đến chỗ anh, giọng văng vẳng xa xăm.

“Đã đến lúc anh phải đi rồi! Hẹn gặp lại anh!”

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lê Minh mở mắt thấy mình đang nằm trên một cái giường, trong một căn phòng lạ hoắc. Đầu anh vẫn nặng chịch do dư âm của liều thuốc mê cực mạnh. Vươn vai, hít sâu hơi dài cho tỉnh táo, anh bước ra ngoài sân đảo mắt quan sát nhìn xung quanh một lượt. Anh nhìn thấy phía bên trái là một khu nhà một tầng nằm ở góc, phía bên phải là một khu nhà to rộng như nhà thi đấu, ngoài sân phía xa là những dụng cụ luyện tập thể hình ngoài trời.

Một tiếng nói bất chợt trầm đục từ đằng sau lưng Lê Minh vang lên. “Chào mừng anh đến với trại huấn luyện.”

Giật mình quay người lại nhìn Lê Minh thấy một người đàn ông trung niên đeo kính đen tiến tới. Làn da lão đen bóng, vóc người khỏe mạnh, hai cầu vai ụ to như một con bò tót.

Lắc mạnh đầu để cố lắp ghép lại những mảnh ký ức về sự việc quá khứ đã xảy ra. “Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?” Lê Minh thắc mắc hỏi.

“Tôi tên là Tiệp, chủ nhiệm trại huấn luyện vệ sĩ đặc nhiệm Hoàng Long.” Người đàn ông chủ động giới thiệu. “Ông chủ đã gửi anh lên đây huấn luyện trong thời gian ba tháng.”

“Ồ! Hóa ra là như vậy, ông chủ tôi có dặn dò thêm gì nữa không?” Lê Minh chợt nhận ra hoàn cảnh của mình liền hỏi.

Lão Tiệp nở một nụ cười thân thiện, hai thái dương tràn đầy vết nhăn.

“Ông ấy nói anh hãy yên tâm cố gắng luyện tập. Sau khi tốt nghiệp khóa huấn luyện, lúc đó anh sẽ chính thức về thành phố nhận công việc mới. Nhưng nếu anh thấy không theo được khóa huấn luyện thì có thể rời đi…. chỉ là sau đó cũng không cần gặp ông ấy nữa.” Lão Tiệp mi tâm nhảy lên, xòe hai tay ra nhún vai ý muốn bảo là ‘thất bại”.

Lờ mờ hiểu ra sự việc, đến lúc này anh mới hiểu câu nói ẩn ý của Phùng Thế Kiều. Lão ta nói đã có chủ ý sắp xếp một công việc phải đi xa.

Mẹ kiếp lão Kiều, có cần thiết phải làm trò ma mị như vậy không? Nói một tiếng là đi huấn luyện vệ sĩ được rồi. Bày đặt đánh thuốc mê rồi chuyển lên trại, làm trò thần bí cứ như là mình không có chân đi đến nơi được chắc.

“Nhờ anh chuyển lời cho ông chủ tôi là tôi sẽ cố gắng hết sức, không để ông ấy phải thất vọng.” Lê Minh kiềm nén tâm trạng không vui lại rồi phun một câu xụi lơ.

“Tôi sẽ chuyển lời của anh cho ông ấy. Trong thời gian huấn luyện mọi sự liên lạc với bên ngoài sẽ bị cắt đứt. Điện thoại của anh đã được chúng tôi tắt máy cất đi rồi. Từ bây giờ anh hãy tập trung toàn tâm toàn ý cho nhiệm vụ huấn luyện là được.” Lão Tiệp nói.

Hừ! Không được dùng điện thoại hả? Chết cha, thế liên lạc với Ngân Hà rồi Thu Lan kiểu gì đây? Tối đến không được chát chít chuyện người lớn với mấy em trên mạng thì chán chết. Điện thoại còn dùng để liên lạc bên ngoài kia nữa chứ?

Dù sao bây giờ cũng đã ở trên trại này rồi, chắc lão Kiều muốn mình trở thành vệ sĩ, nên mới cho mình đi huấn luyện? Mình cũng để xem là sự việc này tiếp diễn như thế nào? Đành tùy vào số phận đưa đẩy thôi vậy.

“Bao giờ thì chúng ta bắt đầu huấn luyện vậy?” Lê Minh nhíu mày hỏi.

“Sáng mai lúc 5 giờ, tất cả học viên sẽ tập trung tại sân chính để bắt đầu buổi huấn luyện đầu tiên của trại.” Lão Tiệp chỉnh lại gọng kính rồi trả lời. “Anh sẽ ở phòng 103 cùng với một học viên tên là Vũ Duy Thành. Bây giờ đi cùng tôi đến nhận phòng với quân trang.”

Lão Tiệp nói xong thì quay người bước đi về phía dãy nhà một tầng mái bằng. Lê Minh đi theo sau Tiệp Chột trong đầu miên man tràn ngập những suy nghĩ bất định. Anh trong lòng cuộn dâng một cảm giác khó tả, hoang mang nhưng hào hứng, lo lắng nhưng tò mò. Anh bắt đầu khởi động một chương mới trong cuộc đời của mình thật khó lường, đầy thử thách, bất ngờ. Cứt thật!

Lão Tiệp là lính đặc nhiệm quân đội đã nghỉ hưu sớm. Anh em hay gọi lão với biệt danh là Tiệp Chột, có vẻ lão cũng rất tự hào về cái danh xưng quá khứ hào hùng này. Lão Tiệp Chột bị thương trong một lần truy kích quân địch hồi trước. Chúng ném một trái lựu đạn về phía lão khiến hai đồng đội bên cạnh chết ngắc, còn lão may mắn chỉ bị mảnh đạn găm thủng bên mắt trái.

Sức ép từ vụ nổ còn khiến lão ngớ ngẩn mất vài tuần, thế là từ đó đời lão thời gian đeo kính đen nhiều hơn cả thời gian ngủ. Với kinh nghiệm nhiều năm trong quân ngũ, lão mở một công ty huấn luyện vệ sĩ riêng cho các nghệ sĩ, doanh nhân, chính trị gia. Công ty của lão rất có uy tín với những khách hàng quan trọng trong nước.

Khu vực trại huấn luyện nằm ở tỉnh An Giang thuộc khu vực Đồng bằng Sông Cửu Long sát biên giới với nước Campuchia, có cảnh đẹp đặc trưng với cánh đồng thốt nốt, đồng lúa xanh ngắt và cuộc sống sông nước yên bình của người dân. Không khí vô cùng trong sạch, thời tiết mát mẻ, không gian yên tĩnh rất phù hợp cho địa điểm huấn luyện.

Tập luyện, tập luyện và tập luyện!

Chương trình huấn luyện bắt đầu từ tờ mờ sáng khi mặt trời ló dạng, kết thúc vào cuối buổi chiều. Sau đó tắm rửa, ăn cơm tối, lại lên giường đi ngủ với cơ thể mệt rã rời. Vòng tròn đó cứ như vậy, lặp đi lặp lại, hàng ngày, hàng tuần. Chương trình huấn luyện rất nghiêm khắc, ngoài ra học phí tại trại huấn luyện này thuộc dạng đắt đỏ bậc nhất. Nên lũ học viên phải nỗ lực để không bị đuổi khỏi trại. Đúng là tiền nào của đấy!

Tại trại huấn luyện chẳng cần mua bán gì, mà có tiền cũng chẳng biết mua gì, một cảm giác thật khó tả, bởi tất cả mọi thứ đều được cung cấp đầy đủ. Ngoài lão Tiệp Chột ra thì giảng viên huấn luyện còn hai người trợ lý nữa, mỗi người phụ trách một mảng huấn luyện.

Cuộc sống trong trại huấn luyện tất cả các thiết bị điện thoại di động, internet đều bị cấm, những thứ liên quan đến thông tin cá nhân bị thu giữ ngay từ đầu. Mục đích việc này là để cho tất cả học viên tập trung tối đa đến việc huấn luyện, không bị sao nhãng bởi các thông tin bên ngoài.

Tại trại huấn luyện này ngoài Lê Minh có còn hơn 20 người nữa cũng tham gia tập luyện, phần lớn là người miền Nam, được chia ra hai người ở một phòng riêng. Khu vực ở nội trú là một tòa nhà hai tầng, tổng cộng có mười lăm phòng ở riêng biệt với sức chứa 30 người có dư.

Chương trình huấn luyện sẽ được học về sử dụng súng, dao găm, và võ thuật chiến đấu. Ngoài ra còn được học các bài đào tạo về tâm lý học, tội phạm học, cách theo dõi đối tượng, cách quan sát mục tiêu, cách sử dụng thiết bị nghe trộm, hoạt động theo nhóm, học bơi, học lặn, lái xe …

Trong trại huấn luyện vệ sĩ đặc nhiệm của Tiệp Chột, xuất thân của những người tham gia huấn luyện trong trong trung tâm này cũng đa dạng nhiều lứa tuổi. Có người là bộ đội xuất ngũ, có người là cảnh sát chuyển ngành, hoặc người tin cẩn do ông chủ cử đi học. Mục đích thì mỗi người lại khác nhau. Có người tham gia huấn luyện để đi làm vệ sĩ, có người thì về làm công ty thám tử tư, có người học để về đi dậy.

Một tuần rèn luyện trên trại vệ sĩ đặc nhiệm Hoàng Long bắt đầu.