Hôm nay là một chiều thứ bảy với thời tiết đẹp, trời trong xanh ngắt, từng cơn gió mát nhẹ thổi tà tà quấn lấy ánh nắng vàng đang chuyển dần sang mầu đỏ rực rỡ của ráng chiều.
Theo đúng lịch hẹn Lê Minh đến nhà Thu Lan theo lời mời của cô. Anh chọn mặc một bộ vét mỏng mùa hè mầu ghi xám, áo sơ mi trắng bên trong, không đeo cà vạt, đi một đôi giầy da đen. Anh thích phong cách ăn mặc như vậy vừa lịch sự, sạch sẽ nhưng không quá trịnh trọng. Khu biệt thự này có hệ thống đường xá nội bộ rộng rãi, nhiều cây xanh cũng không có quá nhiều người đi lại.
Theo địa chỉ anh đến trước một căn biệt thự, ngoài cổng có điêu khắc một đầu con sư tử bằng đồng, chỗ mũi có một cái khoen to, phía trên góc trái cánh cổng có hệ thống camera giám sát ngoài đường. Đứng trước ngôi biệt thự bề thế như vậy, bất cứ ai cũng phải kiêng dè chủ nhân của nó. Nếu không phải người có thế lực, cũng phải là người rất giầu có mới có thể sở hữu được.
Lê Minh bấm chuông cửa từ trong nhà. Một người đàn ông trạc 50 tuổi đi ra, mặc quần áo theo kiểu quản gia. Ông quản gia đến bên cổng hỏi giọng to vọng ra ngoài.
“Xin hỏi là anh tìm ai vậy?”
“Chào anh!” Lê Minh liền nhanh nhảu trả lời. “Xin hỏi đây có phải là nhà cô Thu Lan không vậy?”
“Anh hỏi cô chủ có việc gì?” Ông quản gia thăm dò cẩn mật.
“Tôi có hẹn với cô ấy đến nhà! Tôi tên là Lê Minh nhờ ông báo hộ cho Lan biết là tôi đã đến.”
Ông quản gia nhìn Lê Minh với ánh mắt dò xét một lượt rồi nói.
“Anh đợi một chút để tôi vào thưa lại với cô chủ.” Nói xong ông quản gia quay đầu đi nhanh vào trong.
Lê Minh thấy hồi hộp hai bàn tay của anh tự bóp chặt vào nhau, đi đi lại lại chờ đợi. Một lát sau Lê Minh thấy ông quản gia đi ra ấn nút mở cổng bằng điện tử, hai cánh cổng từ từ mở ra.
“Mời anh đi theo tôi.” Ông quản gia trịnh trọng nói.
Lê Minh bây giờ mới có dịp quan sát phía bên trong ngôi biệt thự. Hai bên lối vào được trồng hai hàng cây kiểng được chăm sóc cẩn thận, ở giữa sân có một bồn tiểu cảnh sơn thủy trong đó có thả nhiều cá chép Koi Nhật Bản, mầu sắc bắt mắt. Loài cá này khá đắt đỏ cũng nuôi tốn rất nhiều công sức. Phải có người chăm sóc thường xuyên, thay nước cho ăn thì mới sống khỏe được.
Thoáng chốc đã đến bậc tam cấp của ngôi biệt thự, Thu Lan đang đứng trước cửa đợi anh. Cô mặc một chiếc váy trắng dài gấu, áo bó hai dây trễ cổ, ôm sát vòng eo nhỏ nổi bật lên khe ngực căng tròn trắng ngần.
Thu Lan nở nụ cười rạng rỡ, khen tặng anh một câu khách sáo .
“Anh Minh hôm nay trông bảnh trai quá nha.”
Ông quản gia cúi đầu chào rồi quay lưng đi vào trong nhà. Lê Minh ngửi thấy một mùi hương thơm ngát từ cơ thể của người con gái đối diện, anh ngại ngùng mỉm cười nói .
“Anh thì thấy em lúc nào cũng xinh đẹp, mà lần sau gặp thì còn xinh đẹp hơn lần trước.”
Câu này thì anh khen thật lòng, đúng là hôm nay trông Thu Lan sexy hơn khi mặc áo hai dây để lộ bờ vai trần, làn da trắng mịn màng, mấp mé gờ cạnh của đôi gò bồng đảo. Ý khen xinh đẹp của Lê Minh không hẳn chỉ về khuôn mặt mà là tổng thể sự gợi cảm của cô.
Phụ nữ thì ai chẳng thích được khen mình xinh đẹp. Thu Lan cũng không ngoại lệ, được một người đàn ông trực tiếp khen như vậy khiến cô cảm thấy vừa e lệ, vừa thoải mái trong lòng, sự cảm mến cũng tăng lên một bậc. Gặp gái thì nên khen, chả mất gì lại còn được quý.
“Anh Minh khéo ăn nói như vậy chắc chị nhà phải giữ ghê lắm ha?” Thu Lan nội tâm sung sướng, trong ánh mắt lộ vẻ ngại ngùng pha chút phức tạp
“Anh vẫn độc thân chưa vợ con gì đâu, cũng chẳng có ai yêu, chắc do vô duyên.” Lê Minh vội phân trần đáp lời.
“Thật á? Em không tin đâu?” Thu Lan nhăn mũi cười duyên.
Chỉ với động thái làm xấu của người đẹp thôi mà khiến anh ngớ ngẩn mất một hồi. Nàng cười xinh như hoa, người ta xưng tụng mỹ nhân cũng chỉ đến thế này mà thôi. Lê Minh lúng túng nên đành cười trừ không trả lời. Thu Lan chợt nhớ ra mục đích của buổi viếng thăm liền nói luôn.
“Thôi! Mời anh vào nhà. Ba em đang đợi anh bên trong. Ông ấy muốn nói lời cảm ơn trực tiếp với ân nhân của mình.”
Lê Minh đi sau Thu Lan ánh mắt đảo một vòng quan sát. Phòng khách ngôi nhà được làm bằng gỗ quý kết hợp đá cẩm thạch lát nền, giữa nhà có một bộ bàn ghế sofa gỗ nu ngọc nghiến cổ, chính diện có treo một đầu con hươu sừng tấm Châu Phi. Hai bên tường được treo các bức tranh sơn thủy, giá kệ đầy các loại bình gốm cổ.
Chỉ cần nhìn các vật dụng trong phòng khách thôi cũng có thể đoán biết chủ nhân của nó. Một người rất am hiểu về đồ cổ. Trên bộ ghế sofa gỗ nu ông đang ngồi chờ sẵn, mặc một bộ quần áo bằng lụa mầu xanh đậm, được thêu thủ công cầu kỳ .
“Gia đình này giầu có thật, riêng đồ nội thất này cũng đáng giá cả chục tỷ rồi chứ chẳng chơi.” Lê Minh nghĩ thầm.
Khi thấy Lê Minh bước đến. Ông ta đứng dậy nhìn nhanh Lê Minh từ đầu đến chân một lượt như để đánh giá, ánh mắt lão sắc bén như dao cạo rồi đưa tay ra bắt xã giao, trực tiếp nói thẳng không vòng vo.
“Tôi tên là Phùng Thế Kiều! Cảm ơn cậu đã giúp đưa tôi đi cấp cứu, lại còn truyền máu cho tôi nữa. Thật may mắn! Tôi chắc là đã được phúc tinh chiếu mạng khi gặp được cậu đêm hôm đó.”
Lê Minh quan sát thấy sắc mặt ông ta đã hồng hào trở lại, vẫn mái tóc bạc đặc trưng. Khuôn mặt rất thần thái tự tin, toát lên một khí chất ông chủ không phải bàn cãi. Khiến người đối diện tự nhiên cảm thấy cần phải thu mình lại khiêm nhường. Anh đưa tay ra bắt lại rồi cúi đầu lễ phép trả lời.
“Còn cháu tên là Lê Minh! Việc đó thì ai trong hoàn cảnh của cháu cũng sẽ làm như vậy thôi. Lúc đó cháu chỉ vô tình đi về nhà, thấy bác bị như vậy nên trong đầu chỉ nghĩ đến việc đưa người bị nạn vào viện cấp cứu kịp thời.”
Phùng Thế Kiều đưa tay ra mời Lê Minh ngồi xuống ghế. Thu Lan tiến tới ngồi cạnh ông, đối mặt với anh tiện tay rót nước mời hai người. Phùng Thế Kiều nói một chất giọng rành mạch.
“Chúng ta ngồi đây trò chuyện một lúc, rồi mời cậu sang dùng bữa trưa với ba con tôi.”
“Dạ!” Lê Minh đáp lời rồi ngồi xuống ghế rồi cất tiếng thăm hỏi. “Hiện nay bác thấy sức khỏe đã ổn định chưa?”
“Tôi đã khỏe rồi.” Phùng Thế Kiều cười nói. “Vết thương khiến tôi mất hơn 2 tuần đi lại khó khăn, nhưng bây giờ thì đã lên da non, chắc sẽ có một vết sẹo to đó. Khà.. khà..”
“Hai người nói chuyện với nhau đi nhé.” Chợt Thu Lan đứng dậy. “Con vào bếp xem đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa.”
Lê Minh liếc nhìn theo dáng đi điệu đà của nàng đến khi khuất sau cửa. Bất chợt quay lại thấy Phùng Thế Kiều đang nhìn anh chăm chú. Anh giật mình đến thót một cái, bộ dạng ngại ngùng như bị bắt quả tang làm việc gì xấu. Chẳng chui được vào đâu, anh đành nặn nụ cười gượng gạo. Phùng Thế Kiều với ánh mắt sắc lẹm của một người từng trải, bắt đầu vào việc tra hỏi nhân thân của Lê Minh.
“Mải chuyện mà tôi quên mất chưa hỏi xem. Cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Đang làm gì? Ở đâu?”
“Cháu năm nay 30 tuổi, vẫn đang độc thân, hiện đang làm kinh doanh về thiết bị thể thao.” Lê Minh thật thà trả lời. “Cháu là người gốc Nha Trang, học đại học trên Sài Gòn rồi xin làm việc luôn ở đây.”
“Ồ! Thế ra là đồng hương với tôi, ba mẹ cậu vẫn khỏe chứ?” Phùng Thế Kiều mặt giãn ra nói giọng hồ hởi.
Hóa ra lão Kiều cũng là người Nha Trang, đồng hương với nhau tự dưng thấy gần gũi hơn. Cái cảm giác xa xứ làm ăn gặp được người cùng quê bao giờ cũng thấy vui vẻ, lòng ấm áp nhớ cố hương.
“Ba mẹ cháu đều đã mất sớm, cháu là con một nên ở dưới quê chỉ còn vài người bà con xa. Lê Minh sâu lắng cười buồn. “Hiện cháu sống một mình tại đất Sài Gòn.”
Phùng Thế Kiều liền nhìn Lê Minh với ánh mắt cảm thông. “Tôi xin lỗi vì đã động chạm đến nỗi buồn của cậu!”
“Không sao cả! Chuyện cũng qua lâu rồi mà bác.” Lê Minh xua tay cười áy náy. “Bây giờ cháu cũng quen với cuộc sống một mình như thế này rồi.”
Lê Minh trầm ngâm một lúc khi hồi tưởng về người mẹ đã qua đời của mình. Cả cuộc đời bà tần tảo nuôi anh ăn học, cương quyết không tái giá để có thể dồn hết tình yêu cho anh từ khi chồng bà mất. Trớ trêu thay cách đây hai năm, mẹ anh mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. Khi phát hiện ra thì bà cũng chỉ sống được có hơn một tháng rồi qua đời. Trước đây Lê Minh vẫn thường xuyên tháng nào cũng về thăm mẹ.
Anh rất nhiều lần yêu cầu bà phải lên thành phố sống để tiện chăm sóc, nhưng bà nhất quyết không đi với lý do là phải chăm sóc mồ mả tổ tiên, hương khói cho ba anh. Bà chỉ lên khi nào anh có cháu cho bà bế bồng. Lê Minh đi làm tích cóp được bao nhiêu tiền thì đều gửi về cho mẹ. Còn mẹ anh ở quê thì lại không cần tiêu gì nhiều tiền.
Toàn bộ tiền anh gửi về đều được bà mang đi gửi vào sổ tiết kiệm. Đến khi trước khi bà chết đã trao lại quyển sổ đó cho anh. Mong muốn giúp thằng con trai có đủ tiền để mua một căn hộ nhỏ trên đất Sài Gòn mà làm ăn sinh sống. Nghĩ đến đây Lê Minh thấy thật đau lòng xót xa. Khi đến trước lúc chết bà cũng chỉ quan tâm đến con cái mà không bao giờ nghĩ đến bản thân. Anh không còn cơ hội báo hiếu cho bà nữa.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng gọi của Thu Lan. “Tất cả đã xong xin mời hai người vào ăn thôi.”
“Chúng ta vào vừa ăn vừa nói chuyện tiếp.” Phùng Thế Kiều đứng lên giơ tay mời. “Nào! Đi vào thôi.”
Trong phòng ăn có một cái bàn tròn to xung quanh là tám cái ghế gỗ mun của Lào, mặt bàn bằng đá cẩm thạch mầu xanh, chân đế bằng gỗ mun. Trên mặt bàn đã được bày biện sẵn các loại thức ăn và dao dĩa. Mọi người ngồi vào bàn. Ông quản gia mở một chai rượu, tác phong thuần thục như đã làm việc này hàng ngàn lần.
Chậm rãi sành điệu rót vào ly cho mọi người đúng mức bằng nhau sau đó cúi đầu chào rồi lui ra ngoài. Trước khi rút ra ngoài ông ta không quên liếc mắt tò mò nhìn vị khách trẻ tuổi, trong ánh mắt toát vẻ như ông ta ít khi được phục vụ người lạ đến nhà lão Kiều. Vị khách trẻ này đang tiếp nhận một đặc ân của gia chủ.
Phùng Thế Kiều nâng ly rượu lên nói.
“Ly rượu này ba con tôi chân thành cám ơn ân nhân. Xin mời!”
Uống cạn ly rượu xong, Thu Lan lại lần nữa rót rượu cho mọi người xong nâng ly lên nói.
“Ly rượu này em xin mời anh, cám ơn anh đã có mặt đúng lúc, giúp ba em trong lúc hoạn nạn.”
“Xin mời em!” Lê Minh khách khí nâng chén lên uống cạn một hơi.
Phùng Thế Kiều quay sang nhìn con gái trìu mến, ánh mắt tràn ngập yêu thương nửa đùa nửa thật nói.
“Tôi chỉ có một đứa con gái này, mẹ nó không may bệnh mất sớm. Tôi chỉ mong nó trưởng thành, yên bề gia thất thì tôi mới yên tâm được.”
“Con không lấy chồng đâu?” Thu Lan lườm ba nũng nịu. “Con lấy chồng thì ai chăm sóc cho ba?”
Nói xong Thu Lan quay lại nhìn Lê Minh cười nói. “Mà có ai yêu em đâu mà lấy.” Cô nháy mắt tinh nghịch. “Anh thấy có đúng không?”.
Lê Minh thấy trong lòng anh thấy xao động, hóa ra nàng chưa có người yêu. Thật là một tin tốt lành cho mình. Chinh phục người đẹp, làm con rể của ông chủ nhà giầu cũng khoái lắm chớ. Kiểu gì chả đổi đời, đổi vận, lấy được vợ giầu là một trong những con đường làm giầu nhanh chóng còn gì? Ngay cả đám nghệ sĩ có danh mà không có tiền đều chả nhăm nhăm lấy một cô vợ nhà giầu để có hậu phương nền tảng phát huy nghệ thuật thăng hoa. Chứ làm nghệ sĩ chân chính đói bỏ mẹ.
“Do em kén chọn thôi. Tiểu thư sang trọng như em, không phải là ai cũng dám theo đuổi đâu.” Lê Minh cười cười, nói ra đầy thâm ý.
Thu Lan cũng bật cười không nói gì. Rõ ràng là cô cũng thừa hiểu giá trị bản thân mình như thế nào. Cô là một mỹ nhân đương nhiên sẽ thường xuyên gặp gỡ tiếp xúc với hàng trăm loại trai đẹp luôn tìm cách săn đón tán tỉnh một quý cô nhà giầu, lại là một bà chủ một thương hiệu thời trang nổi tiếng.
Quá nhiều kẻ ủ mưu chinh phục khiến Thu Lan thậm trí còn cảm thấy trơ cảm xúc với đám mẫu nam trong nghề, bọn họ suốt ngày chỉ nhăm nhăm bắn ra những lời tán tỉnh ở mọi nơi, mọi lúc nhưng cái tôi nghệ sĩ đểu thì cao ngất trời, lúc nào cũng tự cho mình là ‘soái ca’ là sang chảnh. Trong con mắt của Thu Lan tụi ‘soái ca’ chẳng khác gì loại đĩ đực, ‘súng để ngoài quần’ sẵn sàng qua đêm với những mụ già lắm tiền.
Thu Lan cần một người đàn ông có trách nhiệm, yêu cô không phải vì cô là con nhà giầu, hay bà chủ của một hãng thời trang. Người đàn ông đó phải biết chăm sóc người thân, giống như ba của cô. Đó là lý do mà đến bây giờ cô vẫn chưa có ai lọt vào mắt xanh.
Họ tiếp tục uống rượu. Không khí trở nên trầm lắng. Tiếng leng keng nhẹ của dao dĩa va chạm vào đồ sành sứ đựng thức ăn.
“Bác có biết ai đã tấn công bác bị thương nặng như vậy không?” Bất chợt Lê Minh hỏi. “Bác đã báo cảnh sát điều tra chưa?”
Phùng Thế Kiều sắc mặt trầm xuống, một màn băng lạnh được bao phủ gương mặt, trong ánh mắt lóe lên tia tàn khốc. Lão ta tỏ vẻ khích động mạnh khi nhắc lại việc cũ. Phùng Thế Kiều vẫn còn rất uất hận trong lòng về việc bị ám sát hụt. Lão liếc mắt nhìn sang Thu Lan rất nhanh, lúc này thần sắc không dao động, phút chốc trở lại bình thường.
Nhân từ thiện lương trong thế giới của lão là thứ không đáng một xu. Phùng Thế Kiều chẳng phải loại người tốt gì, ân oán phân minh. Kẻ nào gây thiệt hại cho lão thì lão sẽ đòi đủ cả vốn lẫn lời trên kẻ đó. Đó chính là triết lý sống để lão tồn tại đến ngày hôm nay.
Phùng Thế Kiều quay nhìn Lê Minh với ánh mắt bình thản, ngôn từ cẩn trọng cất lời.
“Chuyện ân oán tự mình làm tự mình giải quyết, tôi đã cho người điều tra tìm hiểu rồi. Việc này tôi sẽ tự xử lý được không phiền đến cảnh sát. Họ đã quá bận rộn không mấy quan tâm đến những vụ việc đơn giản kiểu này.”
“Phùng Thế Kiều nói đây là việc đơn giản khi mà bị đâm trọng thương gần chết, lại là việc ân oán không cần đến cảnh sát điều tra sự việc.” Lê Minh chợt động tâm thầm nghĩ. “Chứng tỏ lão cũng không phải nhân vật bình thường trong xã hội.”
Đã thế truy vấn thêm lão một câu nữa xem lão ứng khẩu ra sao? Lê Minh đôi mắt lóe lên tia lanh lợi, mím môi lấy can đảm hỏi tiếp.
“Nhà của bác thật là quá đẹp, chưa bao giờ cháu được bước chân vào một ngôi nhà như thế này. Bác xây dựng một cơ ngơi hoành tráng như vậy, không phải là người tầm thường có thể tạo dựng được? Không biết là bác kinh doanh về lĩnh vực gì vậy?”
“Nào chúng ta ăn đi thôi không đồ ăn nguội hết rồi.” Phùng Thế Kiều nhẹ nhàng đánh trống lảng nói. Lão ta gắp thức ăn đưa lên miệng, cắn nhẹ một miếng. “Tôi chỉ là một nhà kinh doanh đơn thuần thôi!” Phùng Thế Kiều lạnh lùng nói. “Có nhiều việc không tiện nói ra, có lẽ cậu cũng không cần quan tâm đến việc riêng của chúng tôi?”
Phùng Thế Kiều đang lảng tránh, Lê Minh thừa biết điều đó bởi vì dân kinh doanh mà không có bí quyết, mạnh thường quân đỡ lưng hay ý tưởng công nghệ độc đáo thì còn lâu mới giầu được. Đâu có phải cứ đấm ngực hô hào làm giầu như mấy cái chương trình triệu phú của lũ diễn giả quảng cáo trên internet đâu. Cùng lắm là chỉ cung cấp cho mấy cái nhận thức tư duy mới chứ chả thằng cha nào có thể dậy làm giầu được, thế mà dân tình vẫn tin mới lạ chứ. Khôn thật.
“Mình có ơn cứu mạng với lão già này, lại đang chán ngắt cái công việc ở văn phòng kinh doanh ba cái đồ thể thao Trung Quốc. Vậy nhân cơ hội này xin làm cho công ty của lão già này, có phải là hay hơn không?” Lê Minh thầm nghĩ. “Vừa được làm cho ông chủ giàu có, lại được gần gũi em Thu Lan nhất cử lưỡng tiện. Nhưng mở lời kiểu gì bây giờ? Khó nghĩ quá !”
Lê Minh liếc mắt nhìn sang Thu Lan. Nàng đón nhìn anh rất trìu mến, mỉm cười dịu dàng khoe hàm răng trắng bóc, đôi môi đỏ duyên dáng. Lê Minh hít một hơi sâu, tim anh đập nhanh như trống trận, chưa bao giờ anh có cảm giác hồi hộp như vậy.
Lúc này Phùng Thế Kiều đưa mắt nhìn Thu Lan gật đầu. Cô hiểu ý liền lấy ra hai cái phong bì trong túi đưa sang cho ông. Phùng Thế Kiều liền cầm lấy, rồi quay sang nói với Lê Minh, giọng cảm kích.
“Tôi muốn trực tiếp đưa cái này cho cậu. Đây là tiền cậu đã ứng ra trả tiền phí cấp cứu cho tôi, còn đây là chút lòng thành thay lời cảm ơn. Mong cậu nhận cho tôi vui lòng.”
Hơ! Đưa dồn vào một cái cho đỡ tốn phong bao, tội gì mà lại chia thành hai cái như vậy. Lão Kiều này quả là rạch ròi kỹ lưỡng, phân rõ các loại ơn tình, thực sự rất có tâm cơ.
Lê Minh đành nở một nụ cười gượng gạo, đưa tay nhận lấy hai cái phong bao tiền. Nhưng anh chợt nẩy ra một ý mới lạ, quả là một cơ hội tốt phải tương kế tựu kế. Tâm ý vừa động, ngay lập tức anh đặt cái phong bao tiền hậu tạ xuống bàn, đẩy trả nó về phía lão già rồi nói.
“Tiền viện phí cháu xin nhận lại, còn khoản tiền này cháu không dám nhận đâu. Giúp người đâu cần phải báo đáp, được bác đối đãi như vậy là cháu thấy rất vui rồi.”
“Ấy thế không được,” Phùng Thế Kiều vội xua hai tay. “Nếu cậu không nhận thì ba con tôi sẽ không yên tâm. Tôi sống từ trước đến giờ rất thẳng thắn và sòng phẳng trong chuyện ơn nghĩa. Chúng tôi còn lo lắng là báo đáp cậu chưa đủ nên mong cậu nhận cho ba con tôi vui lòng.”
“Anh cứ nhận đi cho ba em không cảm thấy áy náy, ba em luôn cư xử như vậy với những người đã giúp đỡ ông.” Thu Lan lúc này ngồi cạnh cũng nói chen vào, giọng nói vô cùng ngọt ngào, trong trẻo dễ nghe làm người ta như được tắm trong gió xuân vậy.
“Không được!” Lê Minh đã có chủ ý từ trước, anh gạt tay dứt khoát nói. “Cháu tuy là nhân viên quèn cũng chẳng có tiền bạc gì nhiều, nhưng giúp ai thì không mong nhận báo đáp, nếu mọi người làm vậy thì là đang coi thường cháu vậy!”
Thấy phản ứng quyết liệt của Lê Minh như vậy. Phùng Thế Kiều và Thu Lan đưa mắt nhìn nhau ái ngại. Ân nhân không nhận tiền hậu tạ thì hóa ra lão lại mắc nợ ân tình à. Lão ghét nhất việc phải mang ơn người lạ rồi chẳng biết phải trả như thế nào cho hợp lẽ. Trong lòng cứ thấy khó chịu sao ấy, tính lão từ xưa đến nay đều cố tránh bị mang ơn người ta. Thằng trẻ ranh này nó không nhận tiền hậu tạ. Bây giờ tính sao đây?
Thu Lan trong ánh mắt toát lên vẻ thích thú pha chút tò mò hiếu kỳ, thời buổi này chẳng mấy khi cô gặp được chàng trai tốt bụng như vậy quả là động vật quý hiếm nha. Dòng máu của ba cô bây giờ cũng có hòa chút ít của anh chàng này. Mặt mũi cũng sáng sủa thêm cái tốt tính nữa thì rất ổn. Nhưng chưa vợ thì cũng phải có người yêu chứ? Ba mươi tuổi mà không có người yêu thì tính cách chắc có vấn đề rồi. Không hâm thì cũng dở dở không cô nào chịu nổi.
“Nếu cậu đã cương quyết như vậy rồi thì tôi cũng không ép. Nhưng nếu cậu có cần sự giúp đỡ gì, nhất định tôi sẽ giúp cậu hết khả năng có thể.” Phùng Thế Kiều không biết làm gì hơn đành thở dài nói.
Lê Minh biết người giầu có như lão già đây, định dùng tiền mua ơn huệ sòng phẳng. Nhưng việc anh không nhận khiến lão già phải khó xử. Mà trò đời đã không trả được bằng tiền bạc thì phải trả nợ bằng những thứ còn quan trọng hơn tiền bạc. Chộp ngay lấy câu nói của lão già để bày tỏ ý nguyện.
“Cháu thực ra luôn rất ngưỡng mộ những doanh nhân thành đạt như bác, vừa có nhà đẹp, vừa có cuộc sống tốt, thực là đáng mơ ước.” Lê Minh nghiêm túc nói. “Cháu rất mong muốn học hỏi một ông chủ như vậy để phát triển sự nghiệp.”
Dừng lại một chút để hai người nắm bắt ý của mình. Lê Minh nói nhanh không kịp thở. “Công việc của cháu đang làm hiện nay thì nhàm chán, cũng không có tương lai gì ngoài đủ ăn qua ngày. Cháu thực mong muốn có một công việc nhiều thử thách, có tương lai rộng mở. Nếu có thể thì cháu rất mong muốn học hỏi các kỹ năng kinh doanh của bác được không?”
Phùng Thế Kiều ngổn ngang suy nghĩ trong đầu, ánh mắt xẹt về phía Lê Minh. Lão không ngờ thằng ranh lại đề nghị việc như vậy. Tuy nhiên với kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến lăn lộn ‘trầy da tróc thịt’ nơi thương trường. Phùng Thế Kiều cảm nhận chàng trai này rất có chí khí, có tham vọng, giống như lão hồi còn trẻ. Việc Lê Minh đề nghị, rõ ràng đối với lão là rất khó xử nhưng vẫn trong khả năng thừa nhận.
Nhìn chăm chăm vào gương mặt Lê Minh như cố tìm kiếm một điểm biến hóa của anh nhưng lão chỉ thấy vẻ bình thản không chút biến hóa nào. Phùng Thế Kiều sắc mặt trở nên nghiêm trọng lên tiếng từ chối.
“Việc giúp cậu các kỹ năng kinh doanh, không có gì là khó đối với tôi. Nhưng môi trường làm việc của tôi có lẽ không hợp với cậu đâu.”
Lê Minh đã có chủ ý từ trước, anh đã sắp đạt được mục đích thì đương nhiên là không thể bỏ lỡ. Phải quyết liệt đẩy tình huống đến đích mới được, bắt lão phải đồng ý thâu nhận anh. Nhưng lão già này như cáo thành tinh vậy, rất giảo hoạt cần phải thể hiện sự thành tâm.
“Cháu chỉ có một thân một mình không còn người thân. Từ lâu đã biết nguyên lý cuộc đời muốn thành công thì phải trả giá, chính vì vậy cháu không sợ mạo hiểm.” Anh nói giọng đầy quyết tâm. “Cháu muốn có cơ hội phát triển sự nghiệp. Chỉ cần bác cho cháu cơ hội thì nhất định, cháu sẽ không làm bác phải thất vọng.”
Thu Lan từ nãy giờ im lặng quan sát hai người nói chuyện. Cô đoán là ba cô cần sự góp ý về đề nghị mà Lê Minh đưa ra, khi thấy ông liếc mắt về phía mình tỏ vẻ khó xử.
“Anh ấy gặp ba coi như cũng là có duyên. Nếu anh ấy muốn học hỏi kinh doanh thì ba cũng nên giúp anh ấy toại nguyện.” Thu Lan liền nói đỡ vào.
Hừm! Không thể từ chối lời đề nghị của vị ân nhân đã cứu mạng mình. Phùng Thế Kiều trầm ngâm một chút rồi quay lại hỏi. “Cậu muốn làm việc gì?”
Như bắt được vàng, Lê Minh mừng rỡ. “Cháu có thể làm bất cứ việc gì bác muốn từ lái xe, vệ sĩ, nhân viên kinh doanh.”
Phùng Thế Kiều thở hắt ra một hơi, thôi thế cũng được ít nhất là lão không phải mang ơn thằng ranh này. Cho nó một công việc cũng tốt. Sau vụ việc bị ám sát trước đây lão cũng thấy mình như con chim đậu phải cành cong. Cẩn thận chút vẫn hơn.
“Chỉ là…” Lê Minh chợt chần chừ.
“Sao vậy?” Phùng Thế Kiều mỉm cười đầy ý tứ.
“Chỉ là sợ năng lực của cháu không đủ sẽ làm bác thất vọng.” Lê Minh thành thật nói.
“Tôi đã có chủ ý! Sẽ xếp cho cậu một công việc phù hợp với đúng tính cách của cậu. Nhưng tôi nói trước là công việc sẽ không như cậu chờ đợi đâu. Có chấp nhận được không?”
Đối với Lê Minh thì chủ ý gì cũng không quan trọng, công việc gì cũng được. Miễn là được nhận vào làm với Phùng Thế Kiều, có cơ hội chính đáng để tiếp xúc với người đẹp là được rồi.
“Cháu đồng ý.” Lê Minh cẩn thận cân nhắc hồi lâu rồi gật đầu nói. “Cháu sẽ báo nghỉ ở công ty đang làm vào ngày mai. Đầu tuần cháu có thể đến làm việc chỗ bác được rồi.”
Phùng Thế Kiều nghe xong thì gật đầu nói.
“Được! Đầu tuần cậu hãy quay lại đây. Tôi sẽ bố trí cho cậu đi xa một chuyến.”
“Đi đâu ạ?” Lê Minh ngạc nhiên hỏi.
“Đi đâu là do tôi sắp sếp cậu không cần biết trước.” Phùng Thế Kiều nheo mắt đầy tiếu ý, giọng trầm xuống trở nên kinh khỉnh. “Cậu đã nói là chấp nhận rồi mà. Hay muốn đổi ý thì bây giờ rút lại vẫn còn kịp.”
Sắc mặt chợt ngưng đọng, anh không muốn Phùng Thế Kiều hiểu sai ý câu hỏi của mình.
“Không!” Lê Minh vội xua tay nói. “Cháu không có ý đó, chỉ là tò mò thôi. Không cần biết cũng được.”
Tỏ vẻ hài lòng vì câu trả lời, trong lòng lão khoái trá vô cùng. Phùng Thế Kiều đứng dậy đi ra cửa gọi người quản gia, thì thầm vào tai ông ta mấy câu, sau đó chỉ sang Lê Minh. Ông quản gia liếc nhìn về phía Lê Minh với ánh mắt khó hiểu, thần sắc không lạnh không nóng gật gật đầu với Phùng Thế Kiều xong thì lui nhanh ra ngoài.
Lê Minh thấy có chút kỳ lạ, một cảm giác không yên tâm khởi phát trong lòng anh sôi cuộn. Nhưng tự nhủ thầm trong lòng đã hạ quyết tâm rồi thì đành phải chấp nhận. Dám chơi dám chịu vì người đẹp.
Sau khi buổi ăn trưa kết thúc, Thu Lan tiễn Lê Minh ra cửa, trực tiếp đi mở cổng cho anh. Cô nở nụ cười tươi khoe hàm răng trắng bóc.
“Em hy vọng là anh sẽ có một công việc tốt ở chỗ ba em.” Thu Lan hé đôi môi cong mọng hình trái tim nói.
Lê Minh ngẩn người ra nhìn nàng một cách si mê rồi nói như vô thức. “Anh sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình, sẽ không để ba em phải thất vọng đâu.”
Thu Lan gật đầu mỉm cười rồi rảo bước đi. Đến gần cổng cô bất ngờ bị vấp chân mất thăng bằng, cả người ngã nhào về phía trước. Lê Minh giật mình vội giơ tay đỡ lấy cô theo phản xạ. Bàn tay sờ trúng ngực của cô, cái áo quây hai dây trễ xuống lộ nửa bầu vú. Thu Lan giật mình hốt hoảng, mặt đỏ rực thẹn thùng, chân tay ngượng nghịu lúng túng.
Ôi! Ngực thật mềm mại, sự va chạm nhẹ nhàng của cơ thể với sức mạnh như một luồng điện hàng triệu vôn truyền qua tay lao thẳng lên não anh. Cảm giác lâng lâng, say đắm như một đứa trẻ được mẹ cho bú.
Đờ đẫn vài giây, Lê Minh giật mình, vội cười giả lả đưa tay trái lên gãi đầu, lập cập nói.
“Ôi chết! Anh xin lỗi! Anh vô ý quá, em không sao chứ?”
Thu Lan cúi gằm mặt, hai tai đỏ bừng như ớt, lúng túng lắp bắp. “Không sao! Em phải vào nhà đây.” Nói rồi cô bước nhanh vào nhà, ánh mắt nàng long lanh, không quên lườm cho Lê Minh một cái nhìn khó hiểu.
Phùng Thế Kiều đi ra phòng khách ngồi xuống. Ông nhăn mặt vì vết thương vẫn để lại những cơn đau nhẹ âm ỉ mỗi khi ông cử động mạnh. Thu Lan mang một ly nước ra cho ông rồi hỏi.
“Ba thấy anh Minh là người như thế nào?”
“Không thể nói trước được gì, cần phải thử thách cậu ta đã.” Phùng Thế Kiều lạnh nhạt trả lời.
“Ba muốn thử thách anh ấy như thế nào?” Thu Lan ánh mắt lộ chút phức tạp pha lẫn sự tò mò.
“Ba đã có chủ ý rồi. Mọi người làm việc dưới trướng của ba đều phải trải qua thử thách mới được sử dụng.” Phùng Thế Kiều nhẹ nhàng cười nói.
“Nếu anh ta không vượt qua được thử thách?” Thu Lan hỏi.
“Vậy thì chẳng có gì phải nói cả.” Phùng Thế Kiều thản nhiên nhún vai hờ hững.
“Nhưng anh ấy là ân nhân cứu mạng ba mà?” Thu Lan thắc mắc, ẩn một chút nghi hoặc.
Phùng Thế Kiều bật cười trước vẻ mặt của cô con gái, lão nói với giọng trìu mến. “Một trong những lý do ba thành công. Đó là ba không tin tưởng bất cứ một người nào ngoài con cả.”
Thu Lan không hẳn là vui mừng vì câu nói của ba cô. Cô biết tính ba mình rất kín kẽ trong đời tư. Ngay cả con gái mình ông cũng tuyệt không bao giờ chia sẻ công việc. Bạn bè của ông thì cũng rất ít, chủ yếu là bạn làm ăn kinh doanh là chính. Chẳng bao giờ ông mời ai về nhà cả trừ khi là người trong gia đình. Có lẽ Lê Minh là trường hợp ngoại lệ hiếm có của ông.
“Ba cẩn thận như thế cũng tốt. Con tin là ba sẽ có cách riêng của mình trong công việc, con không muốn ba phải gặp nguy hiểm tính mạng như vừa qua. ”
Phùng Thế Kiều gật đầu rồi đưa tay lên vuốt tóc Thu Lan, than nhẹ hàm ý may mắn.
“Cũng may là người gánh chịu nạn là ba chứ không phải là con. Ba sẽ không thể sống nổi nếu con gặp phải vấn đề gì.”
Lời nói chan chứa tình yêu, sự bao dung, luôn luôn che chở của người cha đối với cô con gái nhất mực yêu thương của mình. Ông biết mình có thể hy sinh mọi thứ trên đời để mang lại những điều hạnh phúc nhất cho Thu Lan. Con gái duy nhất của ông với người vợ quá cố.
Thu Lan cũng hiểu tình yêu của ba cô như thế nào. Ông sẵn sàng có thể đánh đổi mạng sống của mình bảo vệ cô con gái diệu mà ông yêu thương nhất.