Chương 5: Công Ty Hoa Nam

Công việc nhàm chán hàng ngày tại văn phòng công ty anh vẫn cứ thế trôi đi. Lê Minh ngồi ngả người dựa vào chiếc ghế da. Cứ nghĩ đến đôi chân dài thẳng tắp, làn da trắng muốt của Thu Lan là máu trong người anh sôi lên, cơ thể hưng phấn một cách kỳ lạ.

Trong tháng đã mấy lần anh muốn lấy máy điện thoại gọi cho Thu Lan. Nhưng cứ cầm máy lên anh lại thấy ngại ngại, cái cảm giác vừa muốn đòi lại số tiền phí cấp cứu, vừa muốn gặp lại người đẹp Thu Lan, vừa muốn xem dân nhà giầu này hậu tạ ân nhân cứu mạng cái gì?”

Lê Minh đã 30 tuổi, hiện tại anh vẫn đang độc thân. Với một người đàn ông khỏe mạnh về nhu cầu sinh lý, thì không thể không có phụ nữ để giải tỏa nhu cầu tình dục được. Chẳng qua anh chưa có cô nào hợp mắt để yêu, nên cách tốt nhất là kiếm một vài cô bạn gái đơn thân để thỉnh thoảng ngủ cùng.

Ngân Hà ở chung với một bạn nữ đồng nghiệp cùng làm tại bệnh viện. Do thường xuyên gặp nhau bên dưới sân khu tập thể, lại thấy Ngân Hà dễ mến hay cười, nhất là cái răng khểnh trông duyên. Lê Minh đã lân la bắt chuyện làm quen, hẹn hò rủ cô đi chơi vài lần. Sau một tối đi xem phim về, trời đổ mưa nặng hạt Ngân Hà đã ngủ lại phòng anh.

Hai người cuồng nhiệt một đêm, vật vã lăn lộn hết từ trong nhà tắm ra đến giường, lại từ giường ra ghế. Ngân Hà vẻ ngoài trông hiền dịu nhẹ nhàng nhưng trên giường thì như con thú hoang dại dễ khiến đàn ông khó mà quên được. Từ sau đêm mưa đó cô chính thức trở thành bạn tình của anh. Ngân Hà rất biết cách chăm sóc người khác.

Ngân Hà đã có một đời chồng, một cậu con trai đang sống cùng ông bà dưới quê. Gã chồng của cô tính trăng hoa, lại hay đi làm ăn xa nhà, đương nhiên sẽ có bồ bịch, nhưng khốn nỗi cô bồ đùng một cái dính bầu, đòi bắt gã phải có trách nhiệm với cái thai càng ngày càng phình ra to.

‘Kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra’ Có vợ rồi cưới sao được, thế là hắn thú nhận. Vụ việc vỡ lở, Ngân Hà quyết định chia tay nhưng gã chồng níu kéo chưa đồng ý, nên tình trạng ly thân kéo dài hai năm nay. Chính vì vậy mối quan hệ của anh với Ngân Hà không ràng buộc, yêu đương xong thì ai ở nhà đấy.

Sắp xếp mấy cái bộ hồ sơ giấy tờ trên bàn làm việc, chuẩn bị đi ăn trưa thì chuông điện thoại của Lê Minh vang lên. Anh thấy một số lạ gọi đến, thầm đoán là của khách hàng. Bấm máy đưa lên tai nghe, theo thói quen dân kinh doanh anh trả lời .

“Alô! Tôi Lê Minh, xin nghe!”

Đầu dây bên kia tiếng một giọng nói phụ nữ thánh thót vang lên .

“Em chào anh! Em là Lan đây. Anh có nhớ em không?”

Lê Minh hơi ngớ người. Một ngày có hàng chục cuộc điện thoại gọi đến, bố ai mà nhớ được em nào tên là Lan với Lợi.

“Xin lỗi! Em muốn mua thiết bị thể thao à?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khúc khích.

“Anh quên em rồi à! Không nhớ thật sao? Em là Thu Lan mà cách đây một tháng anh đã gặp ở bệnh viện đó. Anh nhớ chưa?”

Vỗ tay lên trán nghĩ sâu một chút, Lê Minh chợt nhớ ra cô gái tên Phùng Thu Lan gặp ở bệnh viện lần trước. Ký ức lập tức lùa về như cơn bão, mùi nước hoa thơm ngát của cô nàng vẫn tưởng như đâu đây.

“A! Anh nhớ ra rồi.” Lê Minh reo lên. “Thế ba em đã hồi phục sức khỏe tốt chứ?”

“Ba em đã khỏe rồi. Cảm ơn anh rất nhiều!” Thu Lan nhẹ giọng trả lời.

Lê Minh ngạc nhiên hỏi. “Sao em lại biết số điện thoại của anh vậy”

“Em hỏi được số của anh qua chị Hà y tá ở phòng cấp cứu đấy.” Thu Lan cười nhẹ nói tiếp. “Nếu không có anh truyền máu kịp thời thì chắc ba em khó qua khỏi. Ba em đã trực tiếp cảm ơn chị Ngân Hà rồi, còn anh là ba em chưa cảm ơn được thôi.”

Ô! Thế ra là đã hậu tạ Ngân Hà rồi à? Mấy trăm cc máu mình truyền cho lão già cũng không uổng công. Ăn uống như thằng thiếu đói cả tuần vì cái vụ ứng tiền viện phí cho lão già này rồi. Bệnh viện bây giờ đắt đỏ thật, chả hiểu cái chế độ phúc lợi xã hội làm cái gì nữa. Chỉ giỏi cái suốt ngày báo thâm hụt ngân quỹ mà tiền thuế vẫn tăng đều, thu đều của dân mới lạ chứ. Chán!

“Tốt quá! Bác hồi phục nhanh là anh mừng rồi. Thời gian vừa qua anh cũng nhiều việc lu bu quá, nên cũng quên không gọi điện lại hỏi thăm.”

“Anh không bận gì vào cuối tuần chứ?”. Thu Lan chợt hỏi.

Hừm cô em hỏi có ý gì đây? Muốn hẹn hò với anh sao? Không cần suy nghĩ, Lê Minh nhanh nhảu trả lời. “Cuối tuần này anh rảnh! Em hỏi có việc gì vậy?”

“Ba em muốn mời anh cuối tuần này đến nhà chơi để ông ấy trực tiếp nói lời cảm ơn.”

Tuyệt! Lê Minh sướng như mở cờ trong bụng, nhưng phải thật khéo léo để cho đối phương thấy là anh giúp đỡ vô tư thì hay hơn nhiều. Suy nghĩ một chút anh nói.

“OK! Anh cũng muốn nhân tiện qua hỏi thăm tình hình sức khỏe của bác. Em nhắn cho anh địa chỉ và thời gian là được, đến đúng giờ anh sẽ có mặt.”

“Vâng! Em sẽ nhắn địa chỉ vào điện thoại cho anh.” Thu Lan vui vẻ trả lời. “Hẹn gặp anh cuối tuần nhé. Bye anh!”

Lê Minh lưu lại số máy của Thu Lan vào danh mục điện thoại. Anh đi ra ngoài phòng lấy một cốc nước lạnh tại máy lọc nước ngoài hành lang. Bất chợt xuất hiện Thúy Thư Ký đi đến, trên tay cô ta lúc nào cũng kè kè xấp tài liệu và bộ dáng luôn luôn tỏ ra bận rộn. Bộ ngực cô ta thuộc loại cực khủng, căng phồng như muốn đứt cúc áo.

Thúy khá ổn với chiều cao khoảng 157 cm, kết hợp bộ mông đùi to như vận động viên cử tạ. Cô ta có đôi mắt lả lơi luôn được đánh mầu cẩn thận, có một nốt ruồi mỹ nhân ở trên môi. Tổng thể mà nói Thúy Thư Ký khá xinh gái. Nhưng phần lớn cánh đàn ông nhìn thấy Thúy thì đều nghĩ đến một việc. Là điều gì sẽ xảy ra nếu đôi môi cong cớn của Thúy tìm đến cái hạ bộ của họ?

Cả lũ nhân viên trong công ty ai cũng biết ngoài ba cái việc lặt vặt giấy tờ cho lão sếp. Thúy còn kiêm luôn việc làm người tình hờ. Lương tháng của cô ta còn cao hơn cả cấp trưởng phòng, mặc dù cô ta mới vào làm trong công ty chưa được đến một năm. Với quyền lực như vậy cái đám nhân viên quèn. Cô ta cũng chẳng coi ra gì!

Thúy Thư Ký cất cái giọng đặc trưng chuyên nhầm lẫn L với N của mình.

“Anh Minh! Sếp gọi anh nên phòng riêng họp.”

“Sếp gọi anh họp việc gì vậy em?” Lê Minh hỏi dò xét.

“Em không biết?” Cô thư ký gắt gỏng tỏ vẻ không muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa. “Anh nên gặp sếp, tự khắc sẽ biết.”

Lê Minh nghe cái giọng ngọng líu, đành hanh đó trong lòng rất khó chịu với ‘chuyên gia bận rộn’. Mẹ kiếp! Lão khốn này toàn gọi lên họp những lúc sắp nghỉ, mà họp rõ lâu với kiểu rề rà dưa mắm hết chuyện này sang chuyện khác. Sốt hết cả ruột.

“Được rồi! Anh lên luôn đây.” Anh bực bội gắt lên.

Lê Minh nhìn ‘chuyên gia bận rộn’ lắc mông, xoay người bước đi. Anh nói với theo trêu đùa.

“Áo lót mới đẹp đó!”

‘Chuyên gia bận rộn’ quay người lại lườm anh một cái dài dằng dặc, kèm theo ánh mắt kinh nhờn buông một câu lạnh tanh.

“Quan tâm quá ha. Rỗi việc à?”

“Thuý Thư Ký có bộ ngực to thật. Kiểu gì cũng có ngày anh cũng sẽ đè ngửa cô em ra, mà bắt phục vụ cho thằng nhỏ của anh.

Lúc đó xem thái độ cô em có đành hanh được không?” Lê Minh nghĩ thầm trong bụng.

Lê Minh rảo bước đi về phía phòng giám đốc nằm đơn lẻ phía cuối hành lang, trên cánh của gỗ mầu cánh dán có gắn một tấm biển bằng đồng. Liếc nhìn đồng hồ bên tay trái, trong lòng chợt thấy băn khoan tự hỏi liệu giám đốc gọi anh có việc gì.

Nhiệt độ ngoài hành lang có tăng lên chút ít khiến anh cảm thấy hơi ngột ngạt, anh lắc nhẹ chiếc cà vạt trên cổ nới rộng ra cho sức ép giảm bớt nơi lồng ngực. Một cảm giác bất an thoáng xuất hiện dù đang là thời điểm thích hợp nhất, việc gặp gỡ giám đốc vẫn là công việc thường xuyên hàng tuần.

Cộc! Cộc!

“Mời vào!” Tiếng nói trong phòng vọng ra. Anh xoay chốt khóa mở cửa tiến vào trong phòng.

Bên trong phòng đối diện phía cửa là một tủ để tài liệu bằng gỗ công nghiệp mầu vân gỗ với cánh tủ bằng kính trong. Trên các ngăn có để một số những quyển sách và vài tập hồ sơ tài liệu. Trên bộ ghế sô fa bằng da bò mầu nâu sáng có hai người đang ngồi dáng vẻ chờ đợi. Một người trạc độ 50 tuổi đang ngồi dựa người vắt chéo chân một cách thoải mái.

“Anh gọi em có việc gì vậy?” Lê Minh nhoẻn một nụ cười cầu tài, gật đầu chào.

“Vào đây ngồi đi, tôi muốn giới thiệu cho cậu một nhân sự mới.” Lão giám đốc chỉ tay xuống ghế.

Giám đốc của công ty Hoa Nam tên là Trung, anh em trong công ty hay gọi với biệt danh là Trung Phệ bởi vì lão có cái bụng phệ vĩ đại. Lão Trung Phệ có mái tóc dầy, hai bên mai đã nhiều sợi tóc bạc, hai má bóng nhẫy kết hợp với cái cổ núc ních thịt mỡ. Mắt lão khá nhỏ so với tổng thể khuôn mặt, vóc dáng lùn thấp.

Lão thường mặc áo phông có cổ cỡ rộng thể thao của bộ môn golf. Ngồi bên cạnh lão là một thanh niên khoảng độ gần 30 tuổi, dáng dong dỏng cao gầy, mặc quần âu áo sơ mi với kiểu tóc thịnh hành hiện đại.

Lão Trung Phệ ngồi vắt chéo chân, người ngả dựa ra sau rất bệ vệ chỉ tay sang cậu thanh niên nói. “Đây là cậu Hữu - em vợ tôi, cậu ấy làm công việc kinh doanh và marketing. Bây giờ cậu ấy về công ty chúng ta làm việc. Tôi sắp xếp cho cậu ấy làm phó phòng kinh doanh kiêm trưởng phòng marketing.”

Thằng em vợ lão Trung nhìn sang Lê Minh nở một nụ cười xã giao gật đầu chào.

Hừm! Áp đặt luôn chức danh. Lê Minh rất không vui nhưng không có biểu lộ thái độ ra ngoài, anh thấy cảm giác bất an của mình lúc ngoài hành lang là chính xác. Ở công ty hiện nay không có phòng marketing mà tất cả các công việc về tiếp thị, quảng cáo, PR đều do phòng kinh doanh đảm nhiệm. Bây giờ lại bị tách riêng ra tất nhiên sẽ giảm bớt sự quản lý của anh. Trong phòng kinh doanh cũng không duy trì vị trí phó phòng, anh đoán là do Hoa kế toán có ý đề xuất vị trí này cho giám đốc đây mà.

Lê Minh nhíu mày trầm ngâm một lúc rồi nói. “Trước đây các công việc marketing đều do phòng kinh doanh đảm nhiệm, phù hợp với quy mô công ty nhỏ. Em thấy cũng không cần thiết phải tách ra làm phòng riêng như vậy rất lãng phí nhân lực không cần thiết. Với lại công ty của chúng ta cung cấp thiết bị chủ yếu là bán sỉ, mức độ kinh phí dành cho marketing hiện nay cũng không có nhiều.”

Trung Phệ không để ý đến thái độ của anh, lão hồn nhiên hào hứng nói. “Hôm trước tôi có ngồi nói chuyện với một anh bạn, anh ấy nói cho tôi biết về sức mạnh của marketing. Tôi nhận thấy cần phát triển mở rộng công ty hơn nữa, mà để phát triển thì phải cần làm tốt về marketing mới thu hút được khách hàng trong công việc bán sỉ và bán lẻ. Chính vì thế mà tôi muốn lập riêng một phòng marketing. Bây giờ có cậu Hữu - em vợ tôi, lại chuyên mảng này thì tôi yên tâm rồi.”

“Em vợ tôi….. Hừ! em vợ tôi, lại là người nhà.” Lê Minh nghĩ thầm trong bụng. “Chỉ có một mình con Hoa đã làm loạn cả cái công ty này lên rồi, bây giờ lại thêm thằng em vợ nữa thì đảm bảo nát tươm.”

“Mấy nhân viên kinh doanh đang làm việc thì cậu vẫn cứ quản lý như trước, còn nhân viên kinh doanh và marketing mới thì cứ để Hoa với Hữu phỏng vấn nhận vào.” Lão Trung Phệ đảo ánh mắt, nói một cách đầy thâm ý. “Cậu Hữu có cách tuyển dụng nhân sự riêng phù hợp với lộ trình phát triển mới của công ty.”

“Vâng, tùy anh quyết định.” Lê Minh trong lòng tràn ngập sự bất mãn, trong mắt lộ ra chút miễn cưỡng khó chịu, liền trả lời một cách bất cần. Dù sao anh cũng chỉ là phận đi làm thuê nên không thể tranh cãi được với ông chủ.

“Công ty của anh bạn tôi làm về thời trang mới chỉ có ba năm mở liền hai chục cửa hàng, doanh thu đạt lớn lắm. Nhân viên cũng có hơn trăm người, quảng cáo, PR cũng rất mạnh.” Trung Béo mắt sáng rực, khua tay một vòng như thể sắp trở thành triệu phú đến nơi.

“Mỗi ngành có sự đặc thù riêng mà anh, với lại chi phí marketing bên đó mỗi tháng trả hết bao nhiêu tiền, anh có biết không?” Lê Minh hỏi đểu một câu.

Đang hào hứng mờ lý trí nên Trung Phệ không để ý đến thái độ đó, hắn ba hoa. “Tôi hỏi thì thấy bảo chi phí marketing bên đấy một tháng hết tầm hơn 50 triệu.”

“Phòng marketing bên đó bao nhiêu người vậy anh?” Lê Minh tiếp tục hỏi, gương mặt lộ rõ tiếu ý nồng đậm

“Khoảng năm, sáu người gì đó?” Trung Phệ trả lời chần chừ không chắc lắm.

Lê Minh quay sang nhìn Hữu rồi hỏi.

“Cậu Hữu làm marketing thì biết là lương trung bình bao nhiêu cho một nhân viên không?”

“Khoảng từ 6-8 triệu đồng cho một nhân viên làm marketing.” Hữu trả lời với vẻ tự tin.

Lê Minh nghe xong nhìn sang bên Trung Béo hỏi tiếp. “Anh có biết tháng vừa xong công ty Hoa Nam chi phí bao nhiêu tiền làm marketing để mang về doanh thu như hiện nay không?”

“Tôi không rõ, việc tiền nong tôi giao cho cái Hoa đảm nhiệm. Thế chi phí hết bao nhiêu?” Trung Phệ mặt nhăn lên, đôi lông mày cau lại, trong ánh mắt chợt lộ vẻ lo lắng khẩn trương.

Hừ! lão này cứ nghe đến chi phí là mặt mũi lại trông như cái bị rách. Tiền thì không dám chi nhưng cứ thích được muốn được hoành tráng như người ta.

“Chẳng chi đồng nào cả.” Lê Minh buông một câu nhàn nhạt.

“Ồ! Thế à.” Trung Phệ thở phào một cái nhẹ nhõm, mặt cũng dãn ra lộ vẻ buông lỏng.

“Nếu bây giờ chúng ta đổ tiền vào làm marketing vậy là mang lại hiệu quả doanh thu càng cao hơn nữa đúng không? Tôi biết sẽ tốt mà.” Trung Phệ phấn khởi như vừa được uống xuân dược nói.

“Đúng đấy anh, hiện nay không bỏ tiền mà đã đạt doanh thu như vậy rồi mà bây giờ tăng mạnh tiền đầu tư quảng bá thì sẽ càng thu nhiều lợi nhuận hơn nữa. Chúng ta phải nhanh chóng trở thành công ty hàng đầu tại Sài Gòn trong thời điểm này.”

Cậu em vợ Trung Phệ nắm chặt cơ hội được thể hùa theo, âm hưởng tràn ngập mầu sắc xu nịnh phát ghê.

Nghe xong Trung Phệ cười lớn một cách sảng khoái, gật gật đầu. “Đúng vậy, phải làm cho ra ngô ra khoai chứ. Thế cậu có kế hoạch về marketing cho công ty như thế nào?”

“Công ty chúng ta cần tăng sự nhận diện thương hiệu đến khách hàng. Muốn như vậy thì cần phải làm quảng cáo qua các công cụ trực tuyến như mạng xã hội, tìm kiếm từ khóa trên Google, bài viết PR trên báo mạng” Cậu em vợ phân tích. “Em tính tuyển trước mắt là bốn nhân viên với mức lương trung bình là 7 triệu một người. Chi phí cho truyền thông quảng cáo mỗi tháng là 50 triệu liên tục trong sáu tháng tổng là 300 triệu?”

“Được, tôi nhất trí việc này” Trung Béo dễ dàng gật đầu đáp ứng.

Lê Minh trong lòng lạnh băng, phòng kinh doanh của anh trước đây muốn xin làm cái gì liên quan đến tiền đều rất khó khăn, phải xét duyệt lên xuống vài lần. Nhưng chỉ cần một vài câu hay hay của thằng em vợ là lão Trung Phệ lập tức đồng ý. Người nhà vẫn hơn a.

Lê Minh cười nhạt lắc đầu không nói. Trung Phệ liếc mắt sang thấy vậy thì bộp chộp hỏi ngay. “Cậu Minh thấy kế hoạch này có vấn đề gì à?”

“Em thấy không ổn lắm.” Lê Minh bình thản trả lời nhàn nhạt.

“Không ổn ở chỗ nào?” Trung Phệ sa sầm mặt lại, ánh mắt hiện lên vẻ nghi ngờ hỏi.

Lê Minh chậm rãi nói. “Phòng kinh doanh trước đây tuy có rất ít chi phí marketing nhưng vẫn làm công tác này khá tốt. Các nhân viên kinh doanh rất chịu khó viết bài trên trang cá nhân, chia sẻ trên diễn đàn cũng như làm marketing truyền miệng rất tích cực. Họ cũng rất nhiệt tình giới thiệu cho những người quen biết và bạn bè của họ. Nên hiện tại doanh thu vẫn ổn định và tăng trưởng đều. Ngoài ra đặc thù các sản phẩm của chúng ta là thiết bị thể thao có giá trị tương đối cao, khách hàng chính lại là các đại lý, các phòng tập gym, các trung tâm huấn luyện. Khách hàng mua lẻ không đáng kể. Các đại lý, phòng gym, trung tâm huấn luyện lại rất quan tâm về mức giá chiết khấu và chế độ bảo hành sản phẩm là chính, nên từ trước đến giờ công ty chúng ta luôn tập trung vào điểm mấu chốt quan trọng này.”

Dừng lại một chút đảo mắt nhìn hai người Lê Minh nói tiếp. “Bây giờ công ty tuyển thêm nhân viên marketing sẽ tốn thêm chi phí nhân sự, tiền quảng cáo hàng tháng cũng sẽ tốn kém rất nhiều, nhưng liệu sẽ mang về bao nhiêu khách hàng mới thì chúng ta đều chưa chắc chắn. Doanh thu hiện tại liệu có đủ để kéo lại đống chi phí marketing này hay không? Trong khi trên thị trường mỗi ngày một nhiều các công ty mới cùng ngành ra đời, môi trường cạnh tranh rất khốc liệt? Em nghĩ chúng ta nên suy tính cẩn thận việc này.”

Em vợ lão Trung Phệ nhìn sang Lê Minh với ánh mắt ẩn giấu sự căm tức, hắn giận chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh. Những câu nói vừa xong của Lê Minh là muốn chặn đứt con đường kiếm tiền của hắn cũng như ý đồ thao túng công ty trong tương lai. Hắn cẩn thận quan sát gương mặt Lê Minh một hồi lâu.

“Ừ! Tôi thấy cũng cần phải nghĩ thêm chứ ném ra một đống tiền mà chẳng biết có thêm được khách hàng nào không thì cũng chết.” Trung Phệ đáy mắt tối sầm lại suy tư, gật gù nói.

“Không đúng.” Cậu em vợ tên Hữu nét mặt cau lại phản bác. “Chính vì thị trường càng cạnh tranh thì chúng ta mới phải làm quảng cáo chứ. Anh thấy những hãng nổi tiếng như nước ngọt, sữa, xe hơi, xe máy, mỳ tôm, mỹ phẩm vẫn quảng cáo hàng ngày đấy thôi. Chính vì càng nổi tiếng, càng nhiều khách hàng họ lại càng phải quảng cáo để giữ thị phần và tăng sự nhận diện thương hiệu. Marketing tuy bỏ ra một số tiền ban đầu nhưng lại tăng sự nhận diện thương hiệu, nếu một ngàn người biết đến thì sẽ có mười người mua, một trăm ngàn người biết đến sẽ có một ngàn người mua. Marketing chính là tương lai, chính là công cụ bắt buộc để tồn tại trong môi trường cạnh tranh như vậy.”

Cuối cùng cậu em vợ nhấn mạnh vào câu cuối. “Anh không thấy ông bạn anh chịu chi cho marketing thì mới phát triển được như vậy à?”

Hắn nhanh trí đưa ông bạn của Trung Phệ vào cuộc. Bởi hắn biết ông bạn này có tác động rất lớn đến hệ tư duy mới được khai mở của Trung Phệ.

“Ừ! Anh thấy cậu nói đúng.” Trung Phệ trong lòng dao động mạnh, hắn vẫn luôn mong muốn công ty phát triển thật hoành tráng để oai với thiên hạ. Nhất là lần này khó khăn lắm mới thuyết phục được thằng em vợ về làm việc tại đây. Bây giờ mà không xuống tiền đầu tư thì quả thật rất khó ăn khó nói với bà xã ở nhà. Mà trong suy nghĩ của hắn thì ‘lọt sàng xuống nia’ dù sao cũng là người nhà, cũng chẳng đi đâu mà thiệt.

Trung Phệ chần chừ một lúc rồi quyết định. “Thôi cứ làm thử xem sao, anh cho cậu một năm để làm marketing với quỹ tiền đầu tư là một tỷ đồng. Anh hy vọng là cậu sẽ giúp công ty trở thành thương hiệu nổi tiếng tại Sài Gòn. Việc đó có làm được không?”

“Em làm được, anh yên tâm đi. Em sẽ làm cho công ty chúng ta nổi tiếng khắp cả nước trong thời gian một năm.” Hữu cười tươi như hoa, không quên tặng sang cho Lê Minh một cái nhìn hằn học mang hình viên đạn. Xuýt nữa thì Lê Minh làm hắn mất đi cơ hội phát tài.

Lê Minh biết lão sếp là kẻ không quyết đoán trong công việc, lão lại rất tin tưởng người nhà, có phần dung túng. Nên đám người nhà lão Trung Phệ như vua con, trong công ty chẳng sợ ai, chẳng để ai trong mắt, tha hồ tác oai tác quái với đám nhân viên đi làm thuê. Việc gọi Lê Minh lên họp bản chất chỉ là thông báo việc có thêm nhân sự quản lý mới.

Thời đại công nghệ thông tin, nếu cứ chan tiền ra mà làm marketing cùng kết hợp với mấy thủ đoạn nho nhỏ thì cũng dễ nổi tiếng thôi. Có điều lợi nhuận thực thu lại được bao nhiêu so với sự nổi tiếng đó mới là điều quan trọng. Háo danh cũng tốt thôi nhưng trong thời đại này chỉ có thực lực cường đại mới mang lại lợi thế cạnh trạnh nhất định.

Lúc này trong lòng anh trầm xuống, chợt thấy lạnh băng, khó chịu vô cùng chẳng còn thiết quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

“Nếu không còn việc gì nữa, em xin phép đi ăn trưa với mọi người trong phòng.” Lê Minh đứng dậy cáo lui ra ngoài.

“Ừ cậu đi đi. Tôi còn bàn với Hữu vài việc riêng nữa.” Trung Phệ khoát tay nói.

Lê Minh đóng cửa phòng lại, lắc đầu, thở dài một cái chán nản rồi quay người bước đi.