Trên chiếc ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu, Lê Minh ngồi đợi tin tức của bác sĩ phẫu thuật. Buổi đêm phòng cấp cứu khá vắng vẻ, thỉnh thoảng lại có một vài cô y tá và bác sĩ qua lại với vẻ mặt mệt mỏi thiếu ngủ.
Lê Minh được bác sĩ bệnh viện yêu cầu thử máu, rất may là nhóm máu của anh và ông ta lại trùng nhau đều là nhóm máu B.
Anh đồng ý để bác sĩ lấy một lượng máu phù hợp để truyền sang cứu người. Ngân Hà là y tá của bệnh viện tư nhân này nên mọi việc được xử lý nhanh chóng các thủ tục.
Bác sĩ nói là nạn nhân quá may mắn khi được anh đưa đến cấp cứu kịp thời. Ông ấy đã mất nhiều máu rơi vào tình trạng hôn mê, nếu đưa đến viện chậm tầm 30 phút đã có thể tử vong.
Trong lúc chờ đợi, Lê Minh không thể liên lạc được với người nhà của người bị nạn, chỉ đơn giản là máy đã khóa mật mã. Cách duy nhất là anh phải đợi người nhà nạn nhân gọi đến để liên lạc. Anh đang giữ hộ đồ của ông già trước khi vào phòng cấp cứu, một chiếc đồng hồ hiệu Rolex, điện thoại Vertu cùng một vài vật dụng khác. Lê Minh biết số tài sản này có giá trị cỡ bằng tiền lương trong vài năm của anh.
Thực ra ông già này quá may mắn khi gặp anh, chứ gặp người khác thì chưa biết là như thế nào. Khi mà ở cái đất Sài Gòn đêm hôm đầy rẫy lưu manh, hở ra cái là tụi nó cướp giật ngay ngoài đường như đi chợ.
Sau khi được cấp cứu truyền máu, tình hình ông già đã qua cơn nguy hiểm. Bác sĩ yêu cầu bây giờ để ông ấy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Ngân Hà sau khi bàn giao nạn nhân cho bác sĩ, cô đã về nhà để nghỉ ngơi, tiêu chí thiếu ngủ là yếu tố tính lương của giới nghề y mà. Lê Minh ra ghế ngoài hành lang, tiếp tục ngồi chờ người nhà ông ta gọi điện thoại.
Anh ngả người nằm ra chiếc ghế đá lạnh toát, đàn muỗi bay vo ve háu đói chúng hỏi thăm anh như người thân đi xa lâu ngày không gặp. Sưng và ngứa là những tác phẩm chúng để lại. Có vẻ như chúng rất yêu làn da của anh trên từng centimét vậy.
Trời sáng dần, Lê Minh đang lơ mơ ngủ gật, tiếng chuông điện thoại reo vang. Anh ngáp dài một hơi, uể oải thò tay vào lấy điện thoại lên nghe. Trên màn hình hiện lên chữ ‘Con yêu’, không kịp suy nghĩ Lê Minh bấm máy nghe.
Tiếng đầu dây bên kia vang lên, giọng nói thanh nhẹ, âm vực giận hờn trách móc.
“Sao sáng nay con sang phòng ba nhưng không thấy ba ở nhà? Đêm qua ba không về nhà đúng không?”
Đúng là con gái của ông ấy đây rồi. Mừng quá! Nhẹ cả người!
“Alô! Cô có phải người nhà của số máy này không?” Lê Minh vội đáp.
“Ai vậy? Anh là ai?” Cô gái giọng ngạc nhiên hỏi lại. “Sao lại nghe điện thoại của ba tôi.”
“Tôi là người đưa ba cô vào cấp cứu đêm qua. Ông ấy đã ổn rồi, cô mau đến để chăm sóc cho người nhà đi!” Lê Minh giải thích ngắn gọn.
“Sao ba tôi lại nằm viện. Ba tôi ở văn phòng làm việc tối qua cơ mà. Anh có nhầm không vậy?” Cô gái trong chất giọng toàn phần ngờ vực không hề có sự tin tưởng nào.
Giọng nói của cô gái khiến anh tự nghi ngờ bản thân, Lê Minh hỏi lại một lần nữa cho chắc chắn. “Thế đây có đúng là số điện thoại của ba cô không?”
“Đúng vậy! Đây là số của ba tôi.” Cô gái trả lời chắc chắn.
“Ba cô khoảng 60 tuổi, đặc biệt là mái tóc bạc trắng. Có đúng không?”
Cô gái lần này thì không còn giữ vững tâm lý được nữa, giọng bắt đầu lạc dần.
“Đúng là ba tôi có mái tóc bạc trắng. Sao anh biết?”
“Thế đúng rồi, không nhầm được.” Phù.. thở hắt một hơi, Lê Minh khẳng định chắc nịch. “Ba cô thương nặng nên tôi đưa vào viện. Vì máy điện thoại của ba cô đặt mật mã. Tôi không thể liên lạc được nên đành phải đợi người nhà gọi đến.”
“Anh nói có thật không? Anh không lừa tôi chứ?” Cô gái bắt đầu dao động mạnh, không còn vẻ cứng cỏi như trước, lúng túng hỏi.
Tiên sư con dở hơi, nghi ngờ vớ vẩn. Chắc sợ bị mình lừa đảo giống mấy vụ đang lùm xùm trên báo đây mà. Xã hội bây giờ loạn thật, khiến người ta chẳng biết phân biệt thật giả, giữa lòng tốt và gian trá là gì nữa. Hệ quả của lối sống đặt nặng vật chất, đầy toan tính thực dụng coi nhẹ văn hóa cổ truyền. Một xã hội coi tiền bạc là tối thượng, mọi người đều chạy theo lợi ích cá nhân. Chỉ vì tiền mà bất chấp cả nhân cách, nhân tính, đạo đức suy đồi trầm trọng.
Lê Minh nóng mặt, muốn hét thật to vào điện thoại. Đừng hỏi nữa con ngu nhưng cố nén trong lòng, nhẫn nại ôn tồn nói cứng.
“Nếu cô không đến nhanh thì người hối hận chính là cô chứ không phải là ai khác đâu.”
“Tôi sẽ đến ngay đây, anh đừng đi đâu nhé.” Cô gái giọng thập phần lo lắng thực sự. “Đợi tôi đến! Địa chỉ bệnh viện ở đâu vậy?”
Lê Minh nói nhanh địa chỉ của bệnh viện tư nhân nơi Ngân Hà làm việc cho cô gái sau đó chốt hẹn. “Tôi sẽ đợi cô ở phòng cấp cứu.”
Khoảng nửa tiếng sau, Lê Minh ngồi trên ghế ngoài phòng cấp cứu. Anh thấy một cô gái mặc quần jean áo phông, mái tóc dài được uốn xoăn kiểu cách chạy vào, thái độ lo lắng hiện lên gương mặt, ngó nghiêng và hỏi han y tá bên ngoài sảnh. Lê Minh đứng dậy đưa tay ra hiệu.
Cô gái nhận ra, lập tức bước nhanh đến phía của anh. Đến gần Lê Minh mới nhìn rõ cô gái trạc 26 tuổi, gương mặt thanh tú, da trắng hồng, thân hình gợi cảm với khuôn ngực nở nang. Trên tay cô gái cầm một cái túi xách nhỏ hiệu Hermes Birkin da cá sấu mầu xanh.
Mặt mộc xinh thật. Chắc do cô nàng đi vội quá không kịp trang điểm. Anh đoán vậy. Cơn bực tức ban nãy biến mất ngay lập tức như bọt xà bông trước đôi mắt đen hút hồn cùng đôi môi trái tim mọng đỏ tự nhiên.
“Xin hỏi cô có phải là người vừa gọi điện cho ba cô không?” Lê Minh bước tới hỏi thăm dò.
Cô gái mừng rỡ nhưng nét mặt hiện rõ sự lo lắng. Hai mắt cô long lanh đỏ hoe sắp khóc nghẹn ngào, gật vội đầu nói .
“Vâng, đúng rồi! Ba em đâu vậy anh? Ba em bị tai nạn hay bị gì vậy?”
Lê Minh thấy trong lòng xao động, hơi ngẩn ngơ ngắm nhìn khuôn mặt cô gái một chút rồi mới phục hồi thần sắc bình tĩnh chậm rãi nói.
“Ba cô bị đâm trọng thương. Bác sĩ nói đã qua cơn nguy hiểm bây giờ đang nằm trong phòng hồi sức, may là được đưa đến cấp cứu kịp thời để truyền máu. Hiện tại người thân chưa được vào thăm để tránh nhiễm trùng.”
Không kìm được nữa, nước mắt tuôn trào. Cô gái run run bờ vai, thảng thốt kêu lên.
“Trời ơi! Sao ba em lại bị đâm? Ai đâm anh có biết không?”
Ơ! Tôi mà nói thật để cô vu vạ tôi à. Không ngu đâu nhé. Tốt nhất là cứ chối bỏ cho xong đỡ bị lằng nhằng, nhỡ về sau đám cảnh sát có điều tra vụ án thì tôi cũng chỉ là người giúp đỡ qua đường. Vô tội.
“Tôi không biết!” Lê Minh lắc đầu với ánh mắt vô can. “Tôi phát hiện ông ấy nằm ở cửa khu tập thể của tôi đang ở, nên chúng tôi đưa giúp đến viện cấp cứu thôi.”
Cô gái nhìn chăm chăm không chớp mắt, thân hình run rẩy, cố giữ bình tĩnh để nghe anh nói về tình hình của ba mình.
“Đây là đồ cá nhân của ba cô, tôi cầm hộ trong lúc cấp cứu.” Lê Minh hít sâu một hơi nói tiếp. “Trên người ba cô chỉ có mấy thứ này thôi.”
Cô gái đón lấy mấy món đồ cá nhân của ba mình, nấc lên một tiếng run giọng, nước mắt cứ tự nhiên chảy xuống.
“Cảm ơn anh rất nhiều!”
Nhìn đôi mắt long lanh ngấn lệ mà Lê Minh không khỏi nảy sinh ý cảm mến. Đấy sinh con gái nó vẫn thương cha vậy đó. Sâu sắc tình cảm hơn nhiều đám con trai suốt ngày lông bông chơi bời đàn đúm.
“Bây giờ cô vào chăm sóc cho ba cô đi còn tôi phải về đi làm đây.” Lê Minh ngáp dài mệt mỏi, lắc cổ kêu rắc một cái. “Tôi có người bạn thân là y tá ở đây tên là Ngân Hà. Chính cô ấy đã sơ cứu cho ba cô đêm qua ở khu nhà chúng tôi và cùng tôi đưa ba cô đến viện. Hiện tại cô ấy đã về nghỉ ngơi, tầm khoảng hơn một tiếng nữa là cô ấy đến viện. Cô có việc gì thì cứ nhờ Hà giúp đỡ nhé. Bạn tôi, cô ấy nhiệt tình, có trách nhiệm với bệnh nhân cũng như người nhà của họ.”
“Vâng! Một lần nữa cảm ơn anh chị rất nhiều.” Cô gái gật đầu cảm kích.
“Tôi về đây, cô đợi một lúc nữa là sẽ được vào thăm người nhà.”
Cô gái vội vàng mở túi xách hiệu Hermes, lấy ra một cái danh thiếp đưa cho Lê Minh.
“Em tên là Lan! Đây là danh thiếp của em. Đợi xong việc gia đình em sẽ hậu tạ anh sau.”
Lê Minh nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của cô gái một lần, rồi đưa tay ra cầm lấy cái danh thiếp mỉm cười nói.
“Không có gì. Chúc ba cô mau khỏe lại!” Lê Minh cười nhàn nhạt.
“Em chưa biết tên của anh?” Thu Lan hỏi vội.
Cô ấy hỏi tên mình rồi, mình là ân nhân cứu mạng ba cô ấy mà.
“Tôi tên là Lê Minh. Thôi cô vào với ông ấy đi.” Anh trả lời hờ hững.
Cô gái gật đầu vội vàng nhanh chóng đi thẳng về phía phòng hồi sức cấp cứu. Lê Minh cảm nhận mùi nước hoa đắt tiền vẫn còn vương trong không khí, liếc mắt theo cặp mông với đường cong vô cùng hấp dẫn đang lắc nhẹ hòa nhịp theo gót chân.
Lê Minh hít sâu một hơi trấn tĩnh lại, giơ danh thiếp ra xem thầm nghĩ. “Phùng Thu Lan! Làm về thời trang à? Cái tên đẹp thật, mà người cũng đẹp lại con nhà giầu để xem là họ sẽ hậu tạ mình cái gì nhỉ?”. Lan man tưởng tượng đến đây anh tự bật một nụ cười thầm, rồi quay người rời khỏi bệnh viện.
Một đêm vất vả với người lạ.