Chương 3: Cứu Người Trong Đêm

Lê Minh trở về nhà sau buổi liên hoan, hút thuốc là một thói quen xấu nhưng anh chẳng muốn bỏ, bởi đơn giản là anh cảm thấy dễ chịu, nó giúp anh bớt trống trải cô đơn. Anh có thói quen đi bộ về nhà, điều đó vừa giúp anh có sức bền tốt, vừa tiết kiệm khá nhiều chi phí xe cộ. Đêm đã khuya đường xá vắng vẻ, những cột đèn đường tỏa ánh sáng hiu hắt như chiếc nón vàng vừa đủ xua đuổi bóng tối xung quanh.

Từng làn gió nhẹ se se mát mẻ sương đêm, thỉnh thoảng có vài cái xe cơ giới chở vật liệu chạy qua. Phía trước Lê Minh xuất hiện ba người đàn ông lạ mặt, họ đi lại ngó nghiêng xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Lê Minh tiến đến gần nhận thấy vẻ mặt họ đều rất nghiêm trọng, trên người nào người nấy đều xăm kín cả hai tay.

Chắc rồi. Bọn chúng là dân giang hồ. Lê Minh thầm nhủ.

Một người có vẻ như là thủ lĩnh của chúng, hắn đang chỉ chỏ giọng ra lệnh.

“Hai thằng chúng mày tìm bên phía kia đi, đêm nay phải xử bằng được lão già đó cho tao.”

“Vâng, đại ca.” Hai tên đàn em trả lời, rồi chúng nhanh chóng túa ra tìm kiếm. Bất chợt tên đại ca nhìn thấy Lê Minh đi đến. Trong ánh mắt toát lên vẻ kiêng kỵ đề phòng cao độ.

Hắn vội cho tay vào túi áo có vẻ đang giấu thứ gì trong đó, lườm lườm mắt soi mói dò xét, tác phong cẩn mật sẵn sàng ra tay, nếu nhận thấy người lạ mặt nào có ý cản trở công việc.

Lê Minh vẫn thản nhiên rảo bước đi qua tên đại ca. Anh không muốn mang lại phiền phức không đâu cho bản thân. Cách tốt nhất là lờ đi như không nhìn thấy những gì bọn họ đang làm. Chỉ có điều anh vẫn cố ý quan sát một chút tình huống của bọn họ, anh nhận thấy tên đại ca có dáng người cao gầy, mặt chuột, đầu cắt cua, đôi mắt một mí thâm hiểm, hai má gồ cao.

Với những người yếu bóng vía, hắn chỉ cần lừ mắt một cái, chắc sợ đến mức hồn vía bay lên mây. Tên đại ca nhận thấy Lê Minh là người đi đường nên hắn cũng không để ý nữa. Tập trung tiếp tục tìm kiếm lão già nào đó mà hắn vừa ra lệnh cho tụi đàn em truy lùng.

“Không hiểu ở đoạn đường vắng như vậy thì bọn chúng đang tìm kiếm ai chứ? Đối thủ hay con nợ của bọn chúng chăng?” Lê Minh nghĩ thầm trong bụng. “Rõ ràng là với động cơ nào chăng nữa thì chúng cũng vẫn chưa tìm ra người đó.”

Dạo này Sài Gòn nở rộ các dịch vụ đòi nợ thuê, cho vay nặng lãi không cần thế chấp với mức lãi suất thì cao kinh khủng. Khiến nhiều người lâm vào cảnh nợ nần, làm quần quật cũng không kiếm đủ tiền để trả lãi ngày. Đứng ra đòi nợ thuê hay cho vay nặng lãi toàn những tay cá mập cùng đám đàn em “đầu trâu mặt ngựa”, xăm trổ xanh rì khắp cơ thể từ trên xuống dưới.

Đối tượng đi vay thì vô cùng đa dạng từ đám trẻ đua đòi ăn chơi bay lắc, những người muốn đánh quả kiếm tiền nhanh chóng từ chứng khoán, bất động sản, dịch vụ đáo hạn ngân hàng, rồi tiểu thương kinh doanh cần vốn…. Vay thì không khó chỉ cần là gia đình, người nhà kẻ đi vay có đủ tài sản đảm bảo là được. Tụi cá mập sẽ cho đàn em đi kiểm tra trước về nhân thân của kẻ đi vay, từ đó quyết định có xuống tiền hay không.

Kẻ nào mà bùng nợ là chúng truy tìm khắp nơi ngay, thậm trí còn đưa ảnh con nợ rao trên mạng xã hội hay diễn đàn, sẵn sàng trả tiền công cho ai nhìn thấy hay bắt giữ được con nợ. Quả là không dễ chơi với mấy tay cho vay nặng lãi, chực bẻ cổ kẻ khác khi dám qua mặt của chúng.

Lê Minh vừa đi vừa nghĩ miên man, thoáng chốc anh đã về đến khu tập thể. Khu tập thể cũ rích này đã xây dựng trên hai mươi năm, không có bảo vệ, không có camera, không có hệ thống phòng cháy. Chỉ có mấy cái bình chữa cháy bé tẹo để ở cầu thang, phòng khi có hỏa hoạn.

Lao công dọn vệ sinh tòa nhà được thuê theo tháng do các hộ dân đóng tiền. Khu tập thể cao 5 tầng, không có thang máy chỉ có hai cầu thang bộ hai bên. Căn hộ của Lê Minh nằm ở trên tầng cao nhất của tòa nhà phía góc trong cùng.

Đi vào khu sảnh, anh tiến đến cầu thang bộ để lên phòng của mình. Bất chợt Lê Minh nhìn thấy một vài vết máu rỏ giọt. Linh tính của một người nhạy bén lại học võ lâu năm, anh liên tưởng đến tình huống vừa rồi liền nghĩ thầm trong lòng. “Người mà mấy tên giang hồ kia đang tìm kiếm liệu có phải trốn ở đây không?”.

Tim đập như trống trận, Lê Minh hít sâu một hơi, lấy can đảm, đi nhẹ nhàng tiến đến gần trong lòng tự khích lệ bản thân. “Dù sao mình cũng là người có tý võ nghệ cơ mà, nếu thể hiện sợ hãi không phải là hèn kém quá ư?”

Anh nghiêng người ngó lên chiếu nghỉ, phía trong tối đen như mực nhưng chẳng nhìn thấy cái gì cả. Đèn đã bị hỏng từ tuần trước. Lê Minh liền lấy điện thoại ra bật chế độ đèn pin, soi ánh sáng lên phía chiếu nghỉ, luồng ánh sáng quét qua.

Bóng một người đàn ông già ngồi dựa vào tường trạc tuổi sáu mươi, một tay ôm bụng tình trạng như đang bị thương. Trời không lạnh mà mồ hồi anh túa ra ướt đẫm cả lưng áo.

Hồi hộp quá! Sao tim mình càng lúc càng đập nhanh dữ vậy? Cảm giác sợ hãi len lỏi vào tâm trí của anh một cách tự nhiên. Hừ! Anh ghét cảm giác này, đó là lý do chẳng bao giờ anh xem phim kinh dị ở rạp. Đau tim bỏ mẹ!

Nào! Tự tin lên. Anh đánh tiếng cao giọng hỏi.

“Ai đấy? Sao đêm hôm lại ngồi ở đây?”

Đáp lại câu hỏi của anh là một tiếng rên khẽ vang lên, người đàn ông khẽ cựa mình run rẩy, một tiếng nói thì thào yếu sức dưới làn hơi ngắt quãng.

“Giúp… tôi……. với!”

Người đó nói đúng ba từ xong lại im bặt. Sự ma quái của bóng tối chứ đựng cảm giác u rợn như một bộ phim kinh dị khiến các giác quan tê liệt. Lê Minh nắm chặt bàn tay nhớt mồ hôi như đang nắm trong tay một con ốc sen nhầy nhụa. Một luồng gió lạnh thổi qua khiến anh rợn người, da đầu tê dại, lông tóc muốn dựng đứng, da gà nổi khắp người.

Lê Minh đánh liều dò dẫm, bám tay vào thành cầu thang nhón bước lên chiếu nghỉ.

Sợ quái gì. Anh tự trấn an bản thân.

Chỗ người đàn ông ngồi, một bên bụng máu chẩy qua khe bàn tay ướt đẫm chiếc áo sơ mi. Vượt qua cảm giác sợ hãi, quả là thử thách không mấy dễ chịu, Lê Minh tiến đến bên cạnh ngồi xuống, đỡ lấy người bị thương rồi vội hỏi.

“Bác bị sao vậy, mất nhiều máu quá, để cháu gọi cấp cứu cho bác.”

Người đàn ông không trả lời. Ông ta ngất luôn, gục nghiêng đầu trên tay Lê Minh, hơi thở thoi thóp.

“Bác ơi, bác tỉnh lại đi…….bác ơi!”

Thôi chết rồi! Sao ông ta lại bất động vậy. Chết chưa vậy?

Bỏ mẹ! Nhỡ cảnh sát lại nghĩ mình gây án thì mệt. Anh bắt đầu thấy lo lắng không phải ông ta mà cho chính bản thân mình.

Bây giờ giả như giúp ông ta đến viện cấp cứu, gặp người nhà họ lại đánh mình thì sao? Bao nhiêu vụ đánh nhầm người giúp đỡ, đăng báo đầy trên mạng rồi còn gì. Mà không giúp thì lại mang tiếng là vô cảm, giúp thì khéo bị đòn oan.

Lại còn đám cảnh sát chuyên gia “quay tiền” nữa chứ. Có vụ nào là chúng nó xúm vào hành cho đến khổ. Mà nhỡ đâu tụi cảnh sát tắc trách quy tội nhầm sang là chính anh đâm người trọng thương, rồi bỏ trốn thì lúc đó chỉ có nước đi ngồi bóc lịch.

Ôi! Cả tuổi thanh xuân của mình mà ngồi tù thì sao? Đầy vụ xử oan rồi. Có người còn bị đi tù cả hơn 20 năm về sau có chứng minh được vô tội, thì nhà nước cũng bồi thường cho bao nhiêu đâu. Mà vài đồng đền bù ấy có mua được tuổi trẻ không?

Lại còn đám giang hồ nữa chứ, chúng mà biết được mình cứu ông ta thì có truy sát cả mình hay không? Bọn nó bây giờ manh động lắm, sẵn sàng giết người chỉ vì nhìn đểu nhau, chửi khích bác vài câu vớ vẩn.

“Chuyện của mày đâu Minh, kệ ông ta đi đừng dính vào chuyện ân oán xã hội”. Tiếng nói trong đầu vang lên thúc giục.

“Không được! Ông ta sẽ chết nếu không được đi cấp cứu”. Phần lương tâm của anh vọng đáp.

Nhưng giúp ông ta thế quái nào đây? Mình có phải bác sĩ đâu.

Thôi kệ cứ giúp ông ấy vậy, chứ bỏ mặc ông ấy trong tình trạng thế này lương tâm mình không cho phép. Mẹ mình luôn căn dặn phải sống sao cho có đức, để phúc cho con cháu sau này. Làm việc tốt thì trời sẽ không phụ lòng người. Nhớ lời mẹ, lòng trắc ẩn bên trong anh trỗi dậy.

Cố quên đi tất cả những tưởng tượng về hậu quả, anh thực lòng muốn giúp.

“À! Mình biết xem mạch. Cái lớp sơ cứu thể thao công ty cho đi tập huấn đợt trước, có lẽ bây giờ mới thấy phát huy hiệu quả. Xem có giúp ích gì được không nào?” Lê Minh dùng hai ngón tay lần mò tìm kiếm.

Sờ trúng rồi, cảm giác tự hào phết. Mạch dưới cổ ông ta vẫn đập thoi thóp. Lê Minh liền nhẹ nhàng đặt nằm người đàn ông xuống sàn, máu ra nhiều nơi vùng bụng. Anh cởi chiếc áo ngoài của mình ra, cuộn nó lại. Dùng hai ống tay áo vòng qua người ông ta, bó chặt lại giúp việc cầm máu tốt hơn.

Phù! Gạt dòng mồ hôi đang chảy cay xè mắt, anh dựa lưng vào tường.

“Gọi cứu thương đi chứ? Mày còn làm được gì nữa đâu”. Tiếng nói trong đầu anh lại vang lên.

“Từ từ đã nào! Bọn chúng vẫn còn ngoài kia. Gọi cứu thương sẽ lộ ngay, chúng sẽ giết ông ta. Nguy hiểm lắm. Thế làm gì bây giờ?” Anh cố tìm một lý do hợp lý để phản bác suy nghĩ thông thái vừa xong.

Một ý tưởng lóe lên. “Ngu thật! Ngân Hà… cô ấy là y tá”.

Lê Minh vội lấy điện thoại ra bấm gọi cho Ngân Hà, sau vài hồi chuông, giọng nói ngái ngủ đầy trách cứ vang lên bên đầu dây.

“Anh gọi gì em mà muộn thế? Sáng mai em còn phải đi làm sớm mà.”

Lê Minh giọng gấp gáp.

“Em chuẩn bị ngay đồ sơ cứu, có người bị thương dưới sảnh khu tập thể của mình.”

Hết sức chuyên nghiệp, Ngân Hà giọng tỉnh táo như vừa uống hàng trăm ly cà phê đặc.

“Ai bị thương vậy anh?”

“Không có thời gian giải thích em xuống ngay đi, nhớ cầm theo đồ sơ cứu.”

“Được rồi, em xuống ngay đây.” Ngân Hà vội nói.

Khoảng 5 phút sau Ngân Hà đã xuống dưới sảnh. Cô nhìn thấy Lê Minh đứng đợi mình ở chân cầu thang bộ phía bên kia. Lê

Minh vẫy tay ra hiệu rồi quay lưng đi thẳng vào trong. Ngân Hà liền lập tức chạy nhanh tới, trên tay xách một hộp đồ có in chữ thập đỏ.

Dưới ánh sáng mờ, cô nhìn thấy trên chiếu nghỉ có một người đàn ông đang bị thương nằm ở đó, ngồi bên cạnh là Lê Minh. Không chậm một giây cô lao đến, vừa mở hộp cứu thương, vừa hỏi.

“Ông ta là ai vậy anh?” Ánh mắt Ngân Hà lộ vẻ phức tạp, khó hiểu về mối quan hệ giữa hai người cô hỏi.

“Anh không biết.” Lê Minh không tiện giải thích, anh trả lời ngắn gọn.

Không dừng tay, Ngân Hà lập tức lấy các dụng cụ y tế kiểm tra vết thương và bông băng để cầm máu.

“Ông ấy bị rách to quá, mất máu nhiều.” Ngân Hà nhíu mày chăm chú, trên khuôn mặt vẫn giữ tia bình thản. Có lẽ Ngân Hà đã quá quen với những pha cấp cứu như vậy. “Em sẽ khâu tạm vết thương lại, giúp cầm máu sau đó chúng ta phải chuyển ông ta lên viện ngay.”

Lê Minh một ý nghĩ chợt lướt nhanh trong đầu khiến mồ hôi lạnh từng giọt trên trán lấm tấm. “Ông ấy bị ba người lạ mặt lúc nãy truy lùng. Không thể sơ suất đánh cược tính mạng của ông ấy trong lúc này. Thật đen đủi quá mà, ai dè mình lại gặp vào hoàn cảnh này chứ, tự dưng làm người tốt không đâu.” Lê Minh tự thán trong lòng một tiếng.

“Ông ấy bị bọn côn đồ truy sát. Chúng ta không thể đưa lên bệnh viện công của thành phố được nhỡ bọn chúng lại đuổi theo.” Ngẫm nghĩ một lúc Lê Minh chợt nói.

“Sao ông ta lại bị truy sát? Sao anh lại biết việc đó?” Ngân Hà giật mình thảng thốt, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ lo lắng vô cùng.

“Anh sẽ nói sau, bây giờ cứu người mới là quan trọng.” Lê Minh không muốn giải thích, anh nói. “Hay là chúng ta đưa ông ấy đến bệnh viện tư nhân nơi em làm việc đi. Đợi xe cứu thương đến sẽ khá lâu và rất ồn ào, anh sẽ gọi ngay một chiếc taxi bên ngoài đưa ông ấy đến viện luôn, như thế sẽ tiết kiệm được thời gian chờ đợi.

Nhìn vào tình trạng nguy kịch của nạn nhân, Ngân Hà băn khoăn không hiểu anh đang nghĩ gì, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Lê Minh nhìn Ngân Hà thao tác cầm máu đây cũng là lần đầu tiên anh được xem cô làm việc với người bị nạn.

Ngân Hà thao tác rất thuần thục, tận tâm, đầy trách nhiệm, những người như cô xứng đáng được đối xử tốt hơn so với mức lương bèo bọt tại bệnh viện. Trong lòng anh tự dưng thấy xao động, thương người con gái xa xứ, vất vả bon chen trong cả cuộc sống gia đình lẫn công việc.

Đèn pin của chiếc điện thoại chỉ soi sáng được đúng chỗ vết thương. Mắt đã bắt đầu quen với bóng tối, nóng thật. Mồ hôi hai người vã ra thấm ướt lưng. Khâu tạm xong vết thương để cầm máu, Ngân Hà ngẩng đầu lên, lau máu trên dụng cụ, cô đưa tay quệt mồ hôi trên trá, thở một hơi dài rồi nói.

“Được rồi! Anh bây giờ đi ra tìm một chiếc taxi. Trong lúc đó em sẽ liên lạc với bác sĩ Cường đang trực ở viện đêm nay để cấp cứu cho ông ấy. “

Lê Minh chạy ra ngoài đường gọi gấp một chiếc xe taxi đang đỗ ở đầu đường. Thật may mắn là người tài xế tốt bụng đã đồng ý chở người bị nạn đi cấp cứu. Lúc này cũng không thấy bóng dáng đám côn đồ đâu.

“May quá bọn chúng đã bỏ đi rồi. Ài! làm người tốt thật phiền quá” Lê Minh thở một hơi dài thượt nhẹ nhõm.