Mặt trời lên cao chiếu những tia nắng qua khung cửa sổ bằng kính như những dải lụa mầu lấp lánh thần kỳ, ẩn chứa hơi thở năng lượng siêu nhiên tràn đến thế gian, vệt nắng tràn đến chiếc giường được kê gần cửa sổ. Bất chợt chiếc đồng hồ mầu đen để bên tủ đầu giường kêu vài tiếng “reng..reng” khô khan, Ngân Hà thần sắc vẫn còn uể oải, mệt mỏi sau một đêm mưa gió trăng hoa, cô thò tay ra khỏi tấm chăn mỏng mầu xanh dương, bấm vào nút tắt.
Ngân Hà nghiêng người, ngồi dậy lật tung cái chăn ra, vấn lại mái tóc dài rối tung của mình, cô bước xuống giường để lộ cơ thể hoàn toàn trần truồng với hai bầu vú to tròn, hơi xệ một chút về hai phía, điểm xuyết quầng nhũ hoa nhỏ nhắn mầu sôcôla sữa.
Vóc dáng cô khá gọn gàng với đường cong eo thon nhỏ, bờ mông nẩy nở, có chút rạn da ngấn mỡ nơi bụng dưới, không làm mất đi vẻ gợi cảm bí ẩn vốn có của nữ giới.
Nửa tiếng sau. Ngân Hà bước ra từ phòng tắm, trên người quấn một cái khăn tắm mầu trắng ngang ngực, che nửa hai trái đào tơ căng tròn, vài giọt nước vẫn đọng lại trên làn da trắng mịn, những đường cong mê người lồi lõm. Gương mặt cô đỏ hồng hào đầy vẻ mỹ lệ say đắm. Ngân Hà mặc nhanh bộ quần áo được vắt trên thành ghế.
Sảng khoái thật, người cô vẫn lâng lâng sau cả một đêm cuồng nhiệt. Mệt phờ nhưng thỏa mãn, Hà nhớ mình đã lên đỉnh vài lần đêm qua. Thật tuyệt. Anh ấy làm cô phát rồ.
Ngân Hà đi tới cúi người hôn nhẹ lên môi Lê Minh, ánh mắt dịu dàng đầy quyến luyến thì thầm. “Em về đi làm đây.” Dứt lời cô quay người bước nhanh ra phía cửa.
Cảm nhận hơi thở nóng bỏng thơm mát trên môi của mình, Lê Minh nheo mắt vẫn còn trong tình trạng ngái ngủ, anh nói với một câu.
“Cuối tuần sang ngủ với anh nhé!”
“Không! Cuối tuần này em về quê thăm con.” Ngân Hà lắc lắc đầu, không dừng lại cô lấy đôi giầy đi vào chân.
Chán đời. Thế là cuối tuần mình lại nằm co ro một mình. Anh đã quen với cảm xúc được ôm ấp, vân vê bộ ngực to tròn, trắng mịn, làn da mềm và mát. Cả hai rúc rích nằm xem phim truyền hình. Ấp cơ thể nóng hổi vào đường cong mông của cô sau khi ân ái, vật lộn đến toát mồ hôi lưng.
Nghe tiếng rên rỉ lúc khoái cảm như bị tra tấn của Hà mà khiến anh mê mẩn. Bao lần anh phải khóa môi cô lại để giảm bớt âm thanh hò hét. Tránh làm phiền ông bà hàng xóm, tuổi già sống không con cái, khó tính như ma, ở sát kề ngay phòng bên cạnh.
Hàng tháng Ngân Hà tranh thủ sắp xếp lịch làm việc để về quê thăm con, thằng bé hiện đang gửi ông bà ngoại trông hộ. Quê Hà ở tỉnh Bến Tre, đi xe khách thì chỉ tầm hơn hai tiếng là đến nơi. Lê Minh cũng hay đi công tác Bến Tre khá thường xuyên, phải nói là con người nơi đây thân thiện, thật thà và rất quý người.
Lấp lánh ánh sáng cửa sổ chiếu vào như những sợi chỉ vàng, mái tóc mượt mà của cô ánh lên mầu xanh tím.
Sao tối qua không để ý thấy nhỉ? Mình thật là thiếu quan sát. Lê Minh hít một hơi sâu, lấp đầy là phổi không khí mát mẻ của buổi sớm mai, khen nịnh một câu.
“Em mới nhuộm tóc à? Trông rất hợp đấy!”
Ngân Hà mỉm cười hài lòng, cô rất thích được người khác khen ngợi mái tóc mới nhuộm của mình. Mầu tóc này mốt nhất năm nay mà. Cô đã tốn một khoản kha khá tiền lương cho vụ làm đẹp này.
Quả là đã gây ấn tượng với anh, chàng trai này tinh ý thật. Không uổng công cô ngồi vật vã hơn 5 tiếng đồng hồ, gù cả lưng tại cửa hàng làm tóc. Ngân Hà nhoẻn miệng cười, không quên khép cửa lại sau khi nói vọng vào.
“Em đi đây. Bye anh!”
Lê Minh có khuôn mặt khá ưa nhìn, bộ râu quai nón để mờ, mái tóc cắt gọn gàng, đôi lông mày dài rậm rất có khí chất đàn ông, cùng cơ thể hài hòa cân đối. Kết thúc bài luyện thể lực buổi sáng, Lê Minh đi vào phòng tắm sau một hồi xả nước tắm rửa sạch sẽ, tràn đầy sảng khoái, anh đi ra tủ chọn một bộ quần áo kiểu văn phòng mặc vào.
Lê Minh thường đi bộ đến công ty, trong phòng làm việc bày biện khá đơn giản, với một tủ hồ sơ, một chiếc máy tính trên bàn, vài quyển sách, một cái biển tên chức danh ghi. Trưởng phòng kinh doanh Lê Minh.
Anh đã làm việc tại công ty này với khoảng thời gian hơn năm năm. Công việc chính của anh chủ yếu là kiểm soát các vật tư thiết bị xuất nhập, chăm sóc khách hàng cũ và khai thác thêm nguồn khách hàng mới. Công ty này thuộc mô hình nhỏ với hơn chục nhân viên, chủ yếu chuyên mảng phân phối các thiết bị thể thao, cho các đại lý trong nước và bán lẻ dụng cụ cho các phòng tập.
Đến gần trưa đang ngồi lơ đãng nghĩ vẩn vơ, ngoài cửa phòng thằng Khôi - nhân viên kinh doanh thò mặt vào, gõ cửa gọi.
“Anh Minh!”
“Gì đấy!” Lê Minh nhướng mày hỏi.
“Mọi người trong công ty rủ nhau tối nay đi ăn lẩu, anh tham dự cùng mọi người nhé?”
“Hôm nay có vụ gì vậy?”
“Chẳng có vụ gì mới đâu, chỉ là mấy anh em thích uống bia thì rủ nhau đi nhậu thôi.”
Lê Minh dừng lại một chút nhìn vào lịch khóa biểu, rồi ngẩng lên trả lời một cách vui vẻ kèm theo một nụ cười.
“OK! Chiều nay anh không bận gì, thế mấy giờ thì đi?”
“Hết giờ làm thì mọi người đi luôn!” Cậu nhân viên toét miệng cười nhanh nhảu trả lời.
“Lúc nào đi thì gọi anh nhé.”
“OK anh!” Cậu nhân viên đáp nhanh rồi quay người về chỗ ngồi làm việc.
Chuông điện thoại reo. Nhìn vào dãy số trên màn hình Lê Minh nhíu mày.
Hừ! Lại con mụ Bích Béo. Lê Minh chỉnh lại tâm trạng rồi nhấc máy lên nghe. “Alô! Em nghe đây chị.”
Mụ Bích Béo giọng oang oang nghe buốt cả tai.
“Bên cậu vẫn chưa sửa cho tôi mấy cái máy chạy Matrix à. Làm ăn kinh doanh chậm chạp như thế này thì chết. Mỗi ngày chậm đưa vào sử dụng là bên tôi sẽ thiệt hại doanh thu, chi phí này thì biết tính cho ai đây?”
Mụ Bích Béo này gọi đến lần thứ mười mấy trong tuần rồi. Sốt cả ruột, cứ mở miệng là mụ lại phun ra cái điệp khúc khóc lóc. Phát điên với con mụ này, Lê Minh nhẫn nhịn nhẹ giọng.
“Bên em đã cử kỹ thuật xuống kiểm tra cho chị rồi. Do bảng mạch bị lỗi, hiện nhà cung cấp sẽ bào hành thay cho bên chị bo mạch mới. Nhưng vì hiện nay ở công ty không có sẵn linh kiện mà phải đợi chuyển từ nước ngoài về. Sang tuần bên em nhận được sẽ xuống thay ngay cho chị. Mong chị thông cảm!”
“Cậu không xử lý nhanh cho tôi thì để tôi gọi lên cho giám đốc công ty cậu. Ai đời để khách hàng chờ dài cổ thế này không cơ chứ?” Mụ Bích Béo lên giọng dọa nạt. “Khách của tôi bây giờ đứng xếp hàng chờ chạy máy đây này. Ai bỏ tiền ra lại chả thích dùng máy xịn, máy mới. Thế mà chưa được mấy tháng đã lăn đùng ra hỏng.”
Hừm! Lại cái giọng đe dọa, đấy đi mà gọi cho giám đốc. Cơ sở phòng tập Gym của mụ cũng có hơn hai chục cái máy chạy còn gì. Hỏng vài cái máy chạy thì người ta ra tập môn khác, có gì căng đâu mà giọng lúc nào cũng chanh chua ngoa ngoắt, ra vẻ nguy hiểm lắm.
“Chị thông cảm, khí hậu của bên mình thời tiết thất thường, mưa nắng bất chợt, độ ẩm lại cao. Đồ điện tử cũng không tránh được có sai hỏng, nhưng chế độ bảo hành của nhà cung cấp rất đảm bảo. Sẵn sàng thay thế linh kiện mới và hoàn toàn miễn phí cho bên chị.” Lê Minh giải thích.
Mụ Bích Béo có vẻ nhậy cảm với từ khóa “miễn phí” nên giọng nói hòa hoãn hơn hẳn.
“Ừ! Thế cậu ưu tiên cho bên tôi sớm ngay đi nhé.”
“Chị yên tâm! Ngay khi có linh kiện thay thế về kỹ thuật bên em sẽ sang xử lý ngay lập tức.”
“Nhớ đấy nhé, thôi chào cậu.”
“Vâng! Chào chị. Chúc chị một ngày tốt lành.”
Tiếng máy đánh cụp một cái phía bên đầu dây. Hại cả não. Tổn thọ với con mụ béo này. Chẳng biết ông chồng của mụ thế nào, chắc lão phải có thần kinh thép để có thể nghe tiếng choe chóe, lải nhải than phiền của mụ hàng ngày khiến người ta rất dễ bị lên cơn động kinh.
Một lúc sau chuông điện thoại lại reo lên. Lê Minh nhìn thấy số lạ, anh nhấc máy nghe.
“Alô, tôi Lê Minh. Xin nghe!”
Một giọng đàn ông vang lên. “Xin hỏi đây là Công ty Hoa Nam có phải không?”
“Dạ vâng! Anh muốn mua thiết bị gì vậy?”
“Tôi sắp mở một phòng Gym, cần người tư vấn về các dụng cụ cho phòng tập với chất lượng tốt và giá cả phù hợp.”
“Dạ vâng! Anh định mở phòng Gym ở khu vực nào ạ?”
“Trong khu đô thị Phú Mỹ Hưng tại Quận 7.”
“Anh để lại thông tin để kỹ thuật bên em liên lạc tư vấn cho anh tốt nhất”
Lê Minh lấy bút ghi nhanh lên quyển sổ thông tin của vị khách rồi nói tiếp.
“Vậy đầu giờ chiều nay bên em sẽ cử kỹ thuật đến để tư vấn cho anh về các thiết bị máy móc có được không? Bên em sẽ gọi điện cho anh trước khi đến.”
“Được, lúc nào đi cứ gọi cho tôi.”
“Vâng! Khoảng 2h chiều bên em sẽ gọi lại cho anh nhé.”
“OK!”
“Chúc anh một ngày tốt lành.”
Vừa gác máy thì Thanh Hoa, kế toán trưởng của công ty bước vào phòng. Cô ta là em gái của giám đốc. Dáng người lùn một mẩu, khuôn mặt thì đầy tàn nhang giống hệt thằng anh trai.
Hoa Kế Toán chống nạnh đứng trước mặt anh thẳng thừng hỏi với một ngữ khí đầy uy quyền.
“Anh Minh sao cái thanh toán này không có hóa đơn?”
“Mấy khoản này lặt vặt quá, chỉ là mua bán mấy đồ phụ kiện ở ngoài cửa hàng tạp hóa, có vài trăm ngàn nên không có hóa đơn.” Lê Minh thành thật trả lời. “Anh thấy cũng không quan trọng lắm nên để tụi nó tự mua rồi về thanh toán sau. Như thế sẽ linh động trong công việc hơn, nhất là lại đi làm khách hàng ở tỉnh xa.”
“Em đã nói không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn làm cái kiểu cách này. Kế toán làm sao mà tự đẻ ra hóa đơn được. Lúc khai báo thuế thì như thế nào đây?” Hoa Kế Toán trừng mắt gắt lên. “Thuế họ có nghe anh trình bày như vậy không hả?”
Lê Minh nhíu mày hơi khó chịu với cái kiểu vô lễ như vậy. Anh từ tốn nói giọng lãnh đạm.
“Cũng phải thông cảm cho các bạn ấy, đi làm cho khách hàng ngoại tỉnh không sẵn đồ phụ kiện. Việc gấp nhiều khi cần mua bán nhanh để làm cho trôi việc.”
Dằn mạnh tờ giấy A4 đang cầm trên tay xuống bàn, Hoa Kế Toán mặt cau lại, to giọng như quát. “Em không cần biết. Từ nay anh phải quán triệt cho em, là toàn bộ nhân viên kinh doanh mua bán bất cứ thứ gì, từ 200 ngàn đồng trở lên là đều phải có hóa đơn. Còn nếu chỉ kê ra như thế này là em không chấp nhận đâu. Công ty sẽ không thanh toán những khoản kê như vậy.”
Mẹ kiếp! Đã xấu lại còn vô lễ. Hồi trước khi tốt nghiệp ra trường, Hoa Kế Toán về công ty Hoa Nam làm việc được khoảng sáu tháng. Nó ra một loạt các nội quy, quy định mới, lắp máy chấm công vân tay, đặt camera giám sát, làm đảo lộn toàn bộ văn hóa từ trước đến nay của công ty. Còn thằng anh giám đốc thì chỉ nhắm mắt vào mà đóng dấu ban hành. Nhân viên kinh doanh đã mấy đứa không chịu nổi, phải xin nghỉ việc, chuyển chỗ làm mới.
Hiện nay Hoa Kế Toán là người quyền lực thứ hai trong công ty này. Về tài chính cô ta lại đứng số một, nếu đứa nào lớ dớ làm sai là nó trừ lương ngay lập tức. Việc trừ lương như một thanh bảo kiếm giúp Hoa Kế Toán hiên ngang oai dũng nắm chắc cái chức danh ‘dũng sĩ diệt nhân viên’.
Lê Minh thấy cần phải bảo vệ chính kiến, anh nghiêm mặt nói.
“Anh hiểu công việc kế toán của phòng em, nhưng nếu cứng nhắc quá trong công việc thì không tốt đâu. Các bạn nhân viên kinh doanh là những người đại diện cho công ty khi đi gặp khách hàng, cũng là những người mang doanh thu về cho công ty. Anh khẳng định là nhân viên kinh doanh phòng anh là những người rất có trách nhiệm.
“Đấy là anh nghĩ vậy thôi. Cứ rời ra không giám sát xem, bọn nó lại nghĩ cách biển thủ ngay.” Hoa Kế Toán bĩu môi kinh rẻ.
Bắt đầu phát điên rồi đấy. Nó nói thế có khác gì chửi vào mặt thằng trưởng phòng như mình. Lê Minh sững sờ cảm thấy da mặt râm ran, đứng dưới mái hiên nhà người đành phải chịu ủy khuất vậy. Trong lòng chửi thầm chỉ muốn con dở hơi này cút mau ra khỏi phòng ngay tức khắc, trả lại cho anh không gian yên tĩnh quý giá.
“Thôi được rồi, anh sẽ nói các bạn ấy từ nay sẽ lấy hóa đơn với từ mức 200 ngàn đồng trở lên. Em còn việc gì nữa không?” Lê Minh lạnh nhạt.
Hoa Kế Toán vẫn chưa chịu buông ta, cô ta tiếp tục nói.
“Còn hợp đồng lao động của hai nhân viên kinh doanh mới vào còn thiếu giấy tờ. Anh bảo các bạn ấy hoàn thiện nốt hồ sơ đi. Nói với các bạn ấy là nếu không hoàn thành trong tháng này là công ty sẽ trừ 20% lương.”
“Anh sẽ nhắc nhở các bạn ấy hoàn thành sớm hồ sơ để nộp cho phòng nhân sự?” Lê Minh trong ánh mắt lóe lên tia chán ghét đến tận xương tủy, gật nhẹ đầu.
Hoa Kế Toán chống nạnh, câng mặt nói tiếp.
“Còn việc đi muộn về sớm của nhân viên phòng anh nữa. Anh phải nhắc nhở mọi người đi chứ? Anh là trưởng phòng mà không nói, thì ai nói bây giờ?”
Lê Minh bắt đầu thấy mạch máu mình chảy nhanh hơn lên não, cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Thật quá thể. Nó chụp mũ mình quản lý không nghiêm để nhân viên lợi dụng biển thủ tiền công ty. Bây giờ lại còn bảo mình phải làm công việc đốc công nữa chớ.
“Phòng kinh doanh có sự đặc thù riêng.” Lê Minh đỏ mặt gắt lên. “Nhân viên kinh doanh ngoài lương cứng còn hưởng theo phần trăm doanh số. Họ còn phải gặp gỡ khách sau giờ làm việc để tư vấn bán hàng. Xây dựng mối quan hệ khách hàng để mang về sản lượng cho công ty. Phòng kinh doanh cũng thường xuyên đi xa làm việc với khách hàng ở các tỉnh, những lúc làm thêm giờ công ty đâu có tính cho họ tiền công.”
Hoa Kế Toán mặt lạnh băng không cảm xúc, thái độ vô cùng cương quyết nói.
“Công ty đã có nội quy rồi, cứ đến đến muộn, về sớm là phạt tiền. Không đến đúng giờ cứ chiểu theo nội quy mà trừ lương. Anh không nhắc nhở mọi người, đến cuối tháng không còn đồng nào, thì đừng nói là em không báo trước.”
“Không phải là phòng kinh doanh không có nguyên tắc, quy định, mà đây là vì chúng ta là công ty nhỏ, tính linh hoạt được đề cao mới giữ chân được những nhân viên tốt, có kinh nghiệm.” Lê Minh nhìn thẳng vào mắt Hoa Kế Toán mạnh mẽ phản bác. “Nếu cứng nhắc quá sẽ khiến giảm năng suất, thậm trí còn khiến nhân viên bỏ việc. Anh không phản đối các quy tắc hay quy định của công ty nhưng lợi ích hai bên phải song hành thì mới bền vững được.”
“Anh đi mà nói việc này với anh Nam. Em không cần biết việc quản lý của phòng anh. Sếp đã ra nội quy rồi, tất cả phải cứ đúng thế mà làm.” Hoa Kế Toán cứng giọng, ánh mắt cực kỳ kiên định không nhường nhịn chút nào.
“Được rồi, anh sẽ nhắc nhở các nhân viên phòng kinh doanh về giờ giấc. Em còn việc gì nữa không?” Bực bội, Lê Minh dằn giọng hỏi lần thứ hai.
“Không, xong rồi.” Hoa Kế Toán mặt đanh lại, thái độ lấc láo vô cùng, nói xong cô ta ngoảnh đít đi luôn ra ngoài.
Phù! Cuối cùng thì ‘dũng sĩ diệt nhân viên’ đã đi thật rồi. Nó xuất hiện có vài phút thôi mà mang đến nguyên cả một cơn giông bão. Nản.
Công ty Hoa Nam được đặt tên theo hai anh em nhà lão giám đốc. Từ ngày thành lập đến nay thì kinh doanh chỉ có lãi, lãi nhiều hay lãi ít phụ thuộc vào thời vụ. Có lẽ nguyên nhân chính là do thị trường đang có nhu cầu rất lớn về thiết bị máy móc thể thao. Nên những loại “dũng sĩ diệt nhân viên” như Hoa Kế Toán thì dù có đưa ra một loạt các quy định “củ chuối” thay nhân sự như thay áo thì công ty vẫn có lợi nhuận.
Miếng bánh ngon sẽ có nhiều kẻ tranh ăn, đến khi thị trường bão hòa xuất hiện nhiều công ty cạnh tranh thì chưa biết tương lai công ty Hoa Nam sau này sẽ ra sao nữa.
Ngán ngẩm thật!