DẪN TRUYỆN
Ngoại ô thành phố Sài Gòn.
Mùi hôi thối bốc lên khiến Hà Rim Hai muốn lợm giọng. Gã túm tay kéo xềnh xệch cái thân thể mềm nhũn, trần truồng, được trói nghiến chân tay bằng dây thừng. Đó là một người đàn ông trung niên, tóc húi cua, trên người hắn đầy những hình xăm xanh lét, che gần kín da thịt.
Chuồng lợn nằm cạnh một cái ao phủ trên mặt đầy bèo lục bình, mùi cá chết tanh ngòm khiến Hà Rim Hai phải nhăn mặt lại.
Đại ca muốn làm gì thằng ma cô này. Giết nó hay sao? Hà Rim Hai cố ngăn chặn ý nghĩ đó, xua đuổi nó đi. Gã còn việc phải làm, than thở chẳng giải quyết được việc gì lúc này.
Bốn con lợn xề nặng trên 80 cân bị nhốt trong một cái lồng sắt. Bọn lợn xấu tính đang kêu lên từng tiếng eng éc đòi ăn nghe phát rợn răng. Chúng có vẻ không thích người lạ nhất là cái mùi thành thị như gã. Cơ thể chúng bám đầy phân, lúc nhúc đám chuột to như bắp chân chạy loanh quanh khắp mái nhà và lỗ cống thoát phân.
Nghẹt thở. Mùi hôi thối nồng nặc tỏa khắp không gian xung quanh, ám vào khắp đầu tóc quần áo của gã. Lợm giọng trực muốn nôn ọe, đống thức ăn trong dạ dầy muốn trào lên cổ, gã thấy ghê sợ nơi này.
Hiệp Trọc mở khóa lồng sắt ra lệnh cộc lốc. “Ném nó vào đây.”
Lời nói của Hiệp Trọc rất có sức nặng, Hà Rim Hai kéo sềnh sệc thằng ma cô ném vào trong lồng. Đám lợn tránh dạt sang một bên nhường chỗ cho hắn. Chúng chưa quen có thành viên mới trong ngôi nhà của mình.
Mắt thằng Bửu ‘còi’ trợn trừng, miệng ú ớ sau tấm giẻ bịt miệng. Có lẽ hắn hoảng sợ tột bậc thông qua con mắt đỏ quạnh, người giẫy giụa không ngừng. Chẳng biết là hắn muốn van xin hay đang nguyền rủa đám đàn anh giang hồ, từng một thời là anh em chiến hữu. Nước mắt, nước mũi dàn dụa. Nơi đũng quần nước tiểu cũng thấm đẫm một mảng lớn khai mù.
Hiệp Trọc lấy một thanh ống sắt rỗng được mài vót nhọn một đầu giống cây xăm gạo, đưa cho Hà Rim Hai giọng lạnh băng thấy ghê.
“Mày đâm chết nó đi.”
Hà Rim Hai mặt biến sắc, ánh mắt lộ vẻ kinh sợ lắp bắp nói.
“Em… em tưởng chỉ dọa nó thôi mà. Sao… sao lại đâm chết nó.”
Kéo nhẹ cái kính râm gọng vàng trễ xuống, như một sứ giả thần chết. Hiệp Trọc trong ánh mắt long lên tia nhìn ngập tràn sát khí, cất giọng cô hồn.
“Đây là cái giá cho thằng nào muốn phản bội tao.” Hắn hung hăng giơ nắm đấm lên đe dọa. “Đã chót ra tay thì phải làm đến cùng, chứ bây giờ để nó thoát ra thì tao với mày cũng chết. Mày không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào hả?”
Tránh nhìn ánh mắt tàn độc của tên đại ca, Hà Rim Hai thầm hiểu rõ khi hạ thủ, tay đã nhúng vào chàm thì không bao giờ có thể rửa sạch được. Càng nguy hiểm bội phần nếu để kẻ đó thoát được thì hậu quả gã lại càng không dám nghĩ tới. Hành động trả thù đầy những thủ đoạn giết chóc tàn khốc không phải là điều gì xa lạ trong thế giới ngầm mà gã đã tận mắt chứng kiến.
Hà Rim Hai lừng chừng cầm lấy thanh sắt. Gã tiến lại gần thằng Bửu “còi”. Nền chuồng lợn đầy phân, lấp xấp bám đầy đôi giầy Cucci da lộn của gã. Gã đâm chém người nhiều rồi nhưng chưa bao giờ có ý định giết người như thế này. Mà kẻ đó lại là anh em trên bến dưới thuyền nhiều năm với gã.
Lệnh của đại ca thì phải thực hiện. Mồ hôi gã chảy ròng trên trán. Sau một thoáng do dự gã thầm nhủ với linh hồn tội lỗi của mình.
“Tao không có ý định giết mày đâu. Thật đấy!”. Hà Rim Hai giơ thanh sắt lên nhắm mắt, đâm xuống một phát. Hắn mặc kệ việc mũi sắt đâm vào đâu nữa. Miễn là hắn đã đâm trúng.
Thằng ma cô giẫy lên một cái, oằn cong người đau đớn. Máu phun ra thành một vệt chảy xuống nền. Tiếng kêu rên đau đớn đọng lại trong cổ họng không thể bật nổi thành tiếng. Mắt hắn vằn lên những tia máu đỏ rực muốn nứt tròng.
Chậc! Cú đâm quá nhẹ. Hiệp Trọc phát điên với cái kiểu ra tay nửa vời của thằng Hà Rim Hai. Hắn mất hết sự kiên nhẫn vốn có, liền gạt Hà Rim Hai sang một bên, giật phắt lấy thanh sắt. Hiệp Trọc tiến đến đá lật ngửa thằng ma cô ra, một chân chèn chặt lên bụng.
Hắn nhếch nụ cười chắc thắng, lóe lửa hung bạo, ánh mắt ẩn chứa sự tàn khốc đến cực độ.
Sụt! thanh sắt xuyên qua da thịt ngập sâu xuống ngực trái.
Trúng giữa tim. Một cú đâm chính xác khiến mặt thằng ma cô giật từng thớ cơ như con giun. Mắt trợn trừng, con ngươi co rút lại, ngắt thở từng cơn. Một lỗ thủng to tướng ngay trên ngực trái trào máu xối xả khi hắn rút thanh sắt ra.
Hiệp Trọc hất mặt, đưa thanh sắt cho Hà Rim Hai dằn giọng không một chút cảm tình, băng lãnh đến cực điểm cộc lốc. “Đến lượt mày.”
Mày chết rồi à. Tao chỉ đâm vào cái xác thôi, dưới mồ đừng oán tao nhé. Cách nghĩ đó khiến Hà Rim Hai cảm thấy lòng mình được an ủi, gã nghiến răng đâm mạnh hai cái. Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, lòng bàn tay nhớp nháp.
Hiệp Trọc khóa cửa lồng lại đi ra ngoài. Hắn hít thở sâu vài hơi, làn gió nhẹ mang theo chút không khí trong lành thổi qua cái chuồng lợn bẩn thỉu hôi hám. Khu vực này quả thật là rất hoang vắng.
Hà Rim Hai lúc này tâm trạng phập phồng lo lắng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Hiệp Trọc, mắt nhìn đại ca giọng đầy lo lắng hỏi. “Thế không chôn nó hả đại ca.”
“Mày không hiểu về chăn nuôi lợn hả?” Hiệp Trọc trên gương mặt vẫn tỉnh bơ, cười nhếp mép hỏi một cách vô cảm nhưng sâu trong ánh mắt lại lộ ra vẻ tự tin cùng ý nhạo báng.
Ơ kìa! Giết người thì liên quan mẹ gì đến công việc chăn nuôi. Hà Rim Hai đờ đẫn cả người, gã thật thà thú nhận. “Dạ! Em không hiểu.”
Hiệp Trọc cười hềnh hệch, nheo mắt giọng châm chọc. “Mày thì hiểu cái chó gì ngoài mấy con vú to hả?”
Hà Rim Hai trong lòng bực bội nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ nghe lời, trong lòng gã đang ngầm chửi thầm cả ba họ nhà Hiệp Trọc lên. “Đại ca cứ đùa em. Thế việc này liên quan gì đến cái xác thằng Bửu ‘còi’ vậy”.
Hiệp Trọc thu liễm lại tỏ vẻ nghiêm túc nói. “Lũ lợn này tao nuôi là có lý do, chứ tao thích đéo gì cái mùi hôi thối đến phát tởm này. Bọn chúng được cái tham ăn, một con lợn to như thế này có thể tiêu hóa 70 cân thức ăn trong một tháng cơ đấy.”
Nhìn vào mặt thằng đàn em ngờ nghệch, hắn giơ bốn ngón tay lên trợn mắt nói. “Tao có bốn con. Mày hiểu chưa?”
Hà Rim Hai nhíu mày cố vặn não tàn để suy nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu được thâm ý của đại ca, gã đành mặt dày hỏi lại. “Thì chuyện đó có liên quan gì đến cái xác chết vậy đại ca?”
“Tao bỏ đói chúng. Đàn lợn và lũ chuột sẽ xử lý cái xác trong thời gian hai tuần sạch bóng. Tài năng của lũ lợn là chúng có thể nhai được cả xương. Chúng sẽ không bỏ xót thứ nào hết. Chúng ưa sạch sẽ và thích ăn thịt.” Hiệp Trọc nhún vai lạnh lùng trả lời.
Hất mặt về phía chuồng lợn Hiệp Trọc với ánh mắt không giấu được vẻ tự hào, chợt hạ giọng nói nhỏ. “Xác thằng Bửu ‘còi’ sau vài ngày sẽ tự phân hủy mùi thối tử thi bay xa cả dặm rất dễ nhận biết ngay, nhưng phân và nước tiểu của bọn lợn thải ra hòa trộn cùng với cái xác chết đang phân hủy sẽ làm mất mùi tử thi. Chẳng ai quanh đây có thể ngửi thấy mùi gì lạ cả ngoài mùi thối hoắc của phân lợn. Không dấu vết, an toàn phải không nào? Chỉ có tao, mày và lũ lợn biết việc này.”
Hà Rim Hai thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng thấy kinh hãi vô cùng, chẳng biết từ khi nào mồ hôi đã thấm ướt cả áo. Đời gã chẳng thể nào hình dung nổi tại sao lũ lợn lại có thể nhai bay một xác người trong vòng có hai tuần. Hiện tại gã đã chót cưỡi lên lưng hổ chỉ có thể theo đến cùng. Gã hít sâu một hơi lấy lại vẻ bình tĩnh, lúc lắc cái đầu gật gù thốt ra câu khen nịnh.
“Em hiểu rồi. Đại ca quả là có kiến thức chăn nuôi.”
“Mày sẽ ở đây trông nom chuồng lợn trong hai tuần cho đến khi lũ lợn tiêu hóa xong cái xác. Sau đó dọn phân của chúng thải ra, nếu thấy mảnh xương thừa nào thì đem ra giã thành bột rồi rải xuống ao bèo.” Hiệp Trọc cẩn thận dặn dò. “Nhớ trộn cùng với ít xương lợn để tránh bị nghi ngờ. Tuyệt đối không để người lạ nào lảng vảng lại gần chuồng lợn trong thời gian này.”
“Dạ! Em sẽ làm đúng theo lời dặn của đại ca.” Hà Rim Hai gật đầu nói.
Nhìn theo xe ô tô của Hiệp Trọc lăn bánh khuất sau hàng cây. Hà Rim Hai thấy tâm trạng bất an vô cùng. Phía chân trời, bầu trời tối sầm lại, đầy đe dọa.
Vậy là xong. Lòng nặng trĩu.
Chẳng biết có phải việc gã vừa làm là tội ác hay không. Bây giờ gã phải ngồi trông lũ lợn cùng cái xác thằng Bửu ‘còi’ từng ngày.
Không biết nó có hiện hồn về đòi mạng không nữa. Nhưng mình có ý định giết người đâu, mình chỉ làm theo lệnh của đại ca thôi mà. Suy nghĩ an ủi xuất hiện trong đầu gã như một điểm bấu víu tự trấn an lại tinh thần.
Gã phải dọn phân lợn. Nhìn xác thằng Bửu ‘còi’ làm thức ăn cho bọn lợn, thịt xương mất dần từng khúc. Nghĩ đến đây gã lại rùng cả mình, rợn rợn tóc gáy, nổi da gà khắp người.
Trời bắt đầu mưa, mỗi lúc một nặng hạt.