CHƯƠNG 60: Vũ trường Crow dance
Lê Minh cùng mọi người ngồi uống rượu, nghe nhạc trong khu VIP tại vũ trường Crown Dance. Dưới ánh đèn lung linh mầu sắc cùng điệu nhạc dance sôi động do hai người DJ đang chơi. Các vũ nữ mặc bikini hai mảnh uốn éo múa cột trên những bục cao, cùng đám thanh niên dân chơi nhảy múa bên dưới. Ngồi xung quanh cùng bàn với Lê Minh lần lượt có Tình Vinh, Hùng Gấu, Trung Bốn Ngón và Thảo My. Trên bàn của họ có hai chai rượu Chivas 25 năm cùng một đĩa hoa quả lớn.
Hùng Gấu phả một hơi khói thuốc cười hà hà, giơ ngón tay cái lên nói .
“Vụ bắt cóc Linh Rồng này quả là như trong phim hành động, lần đầu tiên tôi làm việc này. Thật sự đến giờ vẫn còn hồi hộp, nhất là lúc anh Minh dọa thằng Linh Rồng sợ đến mức són đái.”
“Anh Minh đúng là có phong cách khác người, thu phục được thằng oắt con Linh Rồng cùng đám đàn em mà không đổ một giọt máu.” Trung Bốn Ngón cũng tỏ ra khâm phục.
“Em không được tham gia vụ này, nhưng nghe các anh kể em cảm thấy ghen tỵ quá, thật tiếc là không được tận mắt chứng kiến.” Tình Vinh vẻ mặt háo hức hận không thể tham gia xuýt xoa nói .
Lê Minh đưa điếu xì gà lên bập bập mấy hơi rồi từ tốn.
“Linh Rồng là một thằng du côn có bản lĩnh, lại là con riêng của lãnh đạo nên có chút tiền nuôi đàn em. Nhưng khi đàn em ngày một đông thì nó không quản nổi, địa bàn cũng hạn chế nên trong lúc bí bách mới nẩy ra ý định, lấn chiếm sang địa bàn của các băng nhóm khác. Băng Vân Long chúng ta có địa bàn rộng lớn, lại toàn vị trí mầu mỡ, tiền kiếm dễ dàng, nên đương nhiên là chúng nó rất thèm muốn được có chân bảo kê. Linh Rồng là một đại ca mới nổi nhưng nó đứng trước hai thế lực lớn là băng Vân Long và băng nhóm của Hải Rulô dưới cảng cá. Tốt nhất là nó nên đầu quân về một bên. Người như Linh Rồng không nên để Hải Rulô lấy được.”
“Em nể đại ca sát đất rồi đó. Đến anh Kiên Báo cũng không có suy tính sâu xa như đại ca.” Tình Vinh nịnh đầm.
“Cũng không có gì đáng kể, mọi việc cũng đều nhờ có anh em cùng làm mới thành công được.” Lê Minh khiêm tốn.
Trung Bốn Ngón và Hùng Gấu cảm thấy tâm đắc hài lòng về câu nói này của anh.
Lê Minh hiểu rằng dù sau câu chuyện này thì thằng Trung Bốn Ngón và Hùng Gấu chỉ vẻ ngoài thể hiện như vậy, chứ thật tâm tụi giang hồ gộc này vẫn chưa dành cho anh sự tôn trọng thực sự của một ông trùm.
Anh cần thể hiện bản lĩnh vượt trội hơn nữa mới khiến chúng tâm phục, mà theo chân một cách trung thành.
Rõ ràng việc sử dụng thuốc mê bắt cóc Linh Rồng để thu phục, chính là bởi vì bản thân Lê Minh cũng đã trực tiếp trải qua cảm giác này, khi hai lần bị lão trùm bắt cóc. Đó là bài học kinh nghiệm đầu tiên trong thế giới ngầm mà lão trùm đã dậy cho anh.
Hùng Gấu hào hứng cầm lấy ly rượu Chivas 25 năm nâng lên nói.
“Nào chúng ta cùng nhau nâng cốc vì chiến thắng vừa qua.”
Uống xong ly rượu Lê Minh giọng thâm trầm. “Linh Rồng chưa chắc là đã thực sự quy phục dễ dàng như vậy đâu.”
“Ý anh là sáng mai nó sẽ quay lại gây sự?” Trung Bốn Ngón giật mình hỏi.
Lê Minh gật đầu nói.
“Tôi chỉ nghi ngờ như vậy, cũng có thể nó đầu phục thật sự nhưng lòng người khó lường, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút vẫn hơn.”
“Thế để tôi chuẩn bị các anh em. Thằng đó mà lật lọng thì úp cho tan xác luôn.” Hùng Gấu bực tức nghiến răng mắt quắc lên hung tợn.
“Mục đích của chúng ta không phải là đánh giết Linh Rồng mà là thu phục được nó về. Ngày mai anh cho phục kích sẵn hơn chục anh em để phòng bị là được. Tôi đã có chủ ý nên mọi việc phải làm theo lệnh của tôi.” Lê Minh xua tay nói.
“Mọi chuyện cứ theo ý anh đi.” Hùng Gấu gật đầu nói.
Thảo My là má mì quản lý các vũ nữ tại vũ trường Crown Dance, đương nhiên cô có tửu lượng rất tốt, không thua kém bất cứ người đàn ông nào.
Sau khi uống vài ly rượu, mặt cô đỏ hồng hào, dưới ánh đèn vũ trường lại càng nổi bật.
Lúc này vào giờ cao điểm của vũ trường Crown Dance nên càng lúc càng đông khách dân chơi đến.
Một số khách mới ngồi phía dưới có biểu hiện dùng ma túy, bọn trẻ lắc nhẩy như điên cuồng dưới bục, đôi mắt ngây dại, nhìn chằm chằm vào cơ thể hở hang của những vũ nữ múa cột khiêu gợi.
Lê Minh ghé vào tai Thảo My. “Hoạt động của gái nhảy trong vũ trường này như thế nào?”
Thảo My chỉ tay nói. “Số nhân viên nữ được chia làm ba loại, đằng kia là vũ nữ múa cột, còn kia là đội nhảy mồi và phục vụ bàn. Ở đây có tiêu chí là phải trẻ đẹp, biết múa giỏi, sẵn sàng làm vừa lòng khách."
“Thế mức lương của các vũ nữ có tốt không?” Lê Minh gật đầu hỏi tiếp.
“Không đáng kể, quản lý trả lương rất thấp. Bọn họ chủ yếu là ăn tiền típ của khách, nên phải làm hài lòng khách thì mới có tiền.” Thảo My mỉm cười, đáy mắt long lanh như nước hồ thu trong vắt.
“Anh chưa có dịp được nhìn em biểu diễn trên sân khấu? Em hồi trước chắc được nhiều tiền típ lắm hả?” Lê Minh cười cười trêu đùa.
Thảo My lườm anh một cái rồi tự hào nói. “Đương nhiên! Em là vũ nữ nổi tiếng nhất của sàn mà.”
“Có nhiều vũ nữ chơi ma túy không?” Lê Minh chợt nghiêm túc lại hỏi.
“Hầu như là họ đều chơi ma túy, chỉ một số ít là không dùng. Họ nhảy múa cả tối rồi về lại hẹn khách đi qua đêm để kiếm thêm tiền, nên phải dùng ma túy mới giữ được sức.” Thảo My gật đầu xác nhận.
Lê Minh tiếp tục quan sát những vũ nữ múa cột trong trang phục hai mảnh liên tục lắc lư, uốn éo, tạo dáng theo tiếng nhạc sàn, trước hàng trăm cặp mắt của dân chơi.
Tầm khoảng 15 phút thì đổi phiên một lần, cứ như thế múa cho đến khi hết ca. Số làm nhiệm vụ nhảy mồi khoảng hơn chục em, mặc váy cực ngắn, bố trí đứng tại các điểm bục xung quanh, liên tục lắc lư theo nhạc.
Để tăng thêm phần hưng phấn, thỉnh thoảng các em tạo trò chơi với khách, ai thua thì phải uống rượu.
Phục vụ bàn có vài chục người là các nhân viên nữ, trong bộ váy ngắn tươi mát, để lộ những phần da thịt khêu gợi nhất, sẵn sàng cụng ly tới bến.
“Trong vũ trường này thì anh thấy có nhiều khách có biểu hiện chơi ma túy. Vậy chắc là có nguồn cung cấp cho chúng chứ?” Lê Minh uống một hớp rượu tiếp tục hỏi.
“Ở vũ trường này thì ma túy do khách tự mang vào dùng. Được cung cấp bởi những đầu mối bán lẻ bên ngoài, chúng ta ở đây chỉ bán nhạc và bia rượu thôi.” Thảo My giọng già dặn.
“Anh muốn về nghỉ!” Lê Minh gật đầu rồi ghé tai cô nói.
“Vâng! Em cũng mệt rồi! Anh đưa giúp em về nhà nhé.”