CHƯƠNG 61: Thu Phục Linh Rồng
Sáng hôm sau theo lịch hẹn, Linh Rồng sẽ đến vũ trường để nhận công việc được Lê Minh giao phó. Vũ trường buổi sáng không có bất cứ một người khách nào ngoài nhóm của Lê Minh.
Đúng giờ Linh Rồng hiên ngang đi vào của chính, theo sau lưng hắn là khoảng 20 tên đàn em xăm trổ, tay cầm dao chặt cá sáng bóng, khí thế hùng dũng ngút trời.
Linh Rồng kệnh khạng đến trước mặt Lê Minh, đứng đối diện cách vài bước chân nhìn thẳng vào anh khiêu khích.
“Linh Rồng mày mang nhiều người đến đây là có ý gì?” Hùng Gấu hung hăng trừng mắt quát.
“Hôm qua chúng mày bắt cóc tao ngay trước mặt đám đàn em của tao, lại dọa nạt tao mấy câu trẻ ranh, khiến tao vẫn uất ức. Nhưng lúc đó vì hoàn cảnh, nên tao giả vờ nhận lời còn bây trước mặt anh em tao đây, xem chúng mày làm gì được tao? Tao muốn lấy lại danh dự và cho bọn mày một trận nhớ đời.” Linh Rồng hất mặt ngang ngược, tay sờ sờ vuốt vuốt lưỡi dao.
“Mày dám sao?” Hùng Gấu chỉ thẳng mặt Linh Rồng quát lớn.
Linh Rồng lừ mắt cầm con dao chặt cá dài 60cm sáng quắc chỉ vào mặt Hùng Gấu hét lên.
“Tao sẽ chặt mày ra như cá luôn chứ mày nghĩ tao không dám à?”
Cả đám du côn đứng sau Linh Rồng nhăm nhăm dao trong tay, sẵn sàng lao vào chém tan xác bốn kẻ trước mặt, chỉ đợi hắn ra hiệu lệnh.
Bộp! Bộp Bộp!
Đúng lúc này Lê Minh vỗ tay ba cái, lập tức các phía xung quanh xuất hiện hơn chục tên đàn em, kẻ cầm mã tấu, người cầm súng lục bao vây quanh đám du côn của Linh Rồng.
Nháo nhác! Lao xao!
Đám du côn hoảng sợ trước uy thế của đối phương, nhất là khi nhìn thấy “hàng nóng” chúng co cụm lại với nhau, mắt dáo dác nhìn xung quanh.
Có lẽ lúc này trong tâm của chúng chỉ muốn tháo chạy ra ngoài, trong khi vẫn phải đứng chôn chân tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Không khí trong phòng đang căng như dây đàn, thì đúng lúc này Lê Minh lên tiếng .
“Linh Rồng! Tao có trò chơi này, không biết mày có hứng thú không?”
“Chơi cái gì?” Linh Rồng mặt biến sắc hỏi.
Lê Minh rút trong người ra hai con dao găm và một trái lựu đạn đặt lên bàn rồi nói.
“Chúng ta sẽ chơi một môn thể thao. Nếu mày thắng, tao sẽ hai tay dâng lên cho mày cái vũ trường này, nếu mày thua thì phải thực hiện lời hứa hôm qua của mày. Thế nào muốn chơi không?”
Linh Rồng bản thân vẫn rất ngại cái bản mặt lạnh lùng điềm tĩnh đến đáng sợ của Minh “lựu đạn”, hắn liếc mắt nhìn trái lựu đạn, trong lòng hơi chột dạ thắc mắc hỏi.
“Chơi như thế nào?”
Lê Minh chỉ vào cái cột gỗ ở cách khoảng 15 mét rồi nói.
“Chúng ta sẽ chơi trò phi dao trước… Mày có nhìn thấy lá bài trên cái cột kia không? Chúng ta sẽ ném dao vào lá bài đó. Ai trúng coi như thắng cuộc. Nếu cuộc chơi thứ nhất này hòa thì sẽ chơi tiếp sang trái lựu đạn kia, gọi là trò ‘quả bóng Philippines’.”
Linh Rồng cố gương mắt lên để nhìn lá bài tây trên cái cột, nó rất bé! Thực sự rất bé.
Hắn không biết phi dao, mà có biết chăng nữa thì cũng không đủ trình độ để ném trúng cái lá bài đó.
“Anh ra luật chơi thì anh ném trước đi.” Hắn đảo mắt một vòng, giọng khôn lỏi nhưng đã biết điều hơn.
“Được thôi!” Lê Minh bật cười nhún vai.
Lê Minh tiến lên trước một bước, cầm trên tay một con dao găm.
Không cần nhìn Lê Minh quay người vung tay.
Vút... Phập!
Con dao xé gió đi nhanh như một tia chớp, cắm chính xác vào giữa lá bài.
Bốp! Bốp!...
Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên khắp gian phòng lớn.
“Anh Minh giỏi quá.” Tình Vinh không kìm nén được hô to.
Hùng Gấu, Trung Bốn Ngón vừa vỗ tay, vừa gật gù tán thưởng. Bọn chúng từ chỗ coi thường Lê Minh khi gặp anh lúc đầu, sau vụ bắt cóc Linh Rồng đã có vài phần nể phục.
Đến khi tận mắt chứng kiến cách anh ứng khẩu điềm đạm nhưng quyết liệt, cứng rắn với đám du côn cảng cá.
Không những thế Lê Minh lại còn thi triển một ngón phi dao đẳng cấp cao thủ, thì thật lòng vô cùng khâm phục.
Ngoài ra Lê Minh dùng lựu đạn để chơi trò “quả bóng philippines” thì chúng càng thấy cái biệt hiệu Minh “lựu đạn” quả là có cơ sở thực tế, mặc dù chúng cũng chẳng hiểu cái trò đó chơi như thế nào.
Linh Rồng mím chặt môi, hai tay run run còn đám đàn em thì sợ tái mặt, mồ hôi ra ướt đẫm lưng. Hắn cũng không nghĩ được Lê Minh có thể ném trúng lá bài bé tí vậy.
Một đường phi dao chính xác như vậy, thì Lê Minh hoàn toàn có khả năng đoạt mạng bất kỳ ai với cú ném dao thần sầu đó.
Lê Minh cầm lấy con dao găm còn lại trên bàn, đưa cho Linh Rồng nói.
“Đến lượt mày rồi Linh Rồng.”
“Tôi không ném được. Tôi chịu thua anh khoản này.” Linh Rồng mặt tiu nghỉu lắc đầu nói.
Lê Minh thấy hắn đã bị hạ thấp uy thế, liền lên giọng đàn anh khuyên bảo.
“Linh Rồng! Ở cái đất này có hai thế lực lớn đó là Minh ‘lựu đạn’ tức là tao và Hải Rulô. Mày lang thang ở giữa thì có ngày hai thế lực lớn sẽ ép cho mày sẽ chết non. Mày muốn kiếm cơm thì phải theo một bên mà thôi. Tao sẽ cho mày cơ hội cuối cùng là về đầu quân cho tao hoặc tao sẽ xử mày theo luật.”
“Anh cho tôi vài phút, để tôi hỏi xem ý kiến anh em như thế nào đã?” Linh Rồng im lặng suy tư, hắn cũng đã xuôi ý nên nói.
Lê Minh gật đầu, rồi đi ra bàn ngồi xuống chờ đợi Linh Rồng thuyết phục bọn đàn em.
Lũ đàn em Linh Rồng từ trước cũng đã nghe tiếng tăm lừng lẫy của “đại bàng” Trung Bốn Ngón, Hùng Gấu. Hai thằng này bây giờ đều là đàn em của ông trùm Minh “lựu đạn”, không những vậy vừa xong chúng còn trực tiếp tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Minh “lựu đạn”, trong lòng vốn dĩ vừa sợ hãi vừa nể phục.
Băng Vân Long không những có nhân lực mạnh, tiền tài dồi dào, địa bàn kinh doanh mầu mỡ, nếu đối đầu với họ chỉ có thiệt thân.
Trong khi đó Minh “lựu đạn” lại đưa cành ôliu ra, muốn thâu nhận bọn chúng về dưới trướng, thì chúng cần gì phải nghĩ ngợi nhiều. Châu đầu thì thụp với nhau một lúc, Linh Rồng quay lại chỗ Lê Minh với bộ dáng khúm núm, nhẹ giọng nói.
“Tôi đã bàn với anh em xong. Chúng tôi nhất trí về đầu quân cho đại ca Minh ‘lựu đạn’.”
Lê Minh đứng dậy gật đầu hài lòng, mỉm cười vỗ vai Linh Rồng thân thiện rồi quay sang nói với Trung Bốn Ngón.
“Anh hãy đưa các anh em mới đi sang nhà hàng, mở tiệc chiêu đãi mọi người. Hôm nay mọi người ăn nhậu cho thật thoải mái, anh em một nhà ‘trước lạ sau quen’.”
“Vâng, đại ca.” Trung Bốn Ngón gật đầu ngoan ngoãn.