CHƯƠNG 59: Bắt cóc Linh Rồng
Như thường lệ cứ chiều tối đến, Linh Rồng lại ngồi uống rượu cùng với hơn chục tên đàn em, hắn mặc áo sơ mi cởi cúc phanh ngực. Linh Rồng khoảng dưới 30 tuổi, mặt mũi cũng thuộc loại ưa nhìn. Hắn có hình xăm con rồng ở ngực trái nên có biệt danh là Linh Rồng. Rượu đã ngà ngà say, Linh Rồng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, vạch quần xuống tiểu tiện, hắn vừa kéo khóa quần lên, bất ngờ một bóng người phía sau vòng tay giữ chặt, dùng khăn bịt miệng hắn lại.
Linh Rồng giật mình theo phản ứng cơ thể hét lên, giãy giụa nhưng hắn bị khóa chặt cổ từ đằng sau. Lượng thuốc mê cực mạnh trong chiếc khăn, chỉ cần vài giây đã đủ thấm vào cơ thể qua đường thở làm cho hắn lịm dần. Bên ngoài, không có bất cứ ai hay biết những việc xảy ra trong nhà vệ sinh, đám đàn em Linh Rồng vẫn đang ăn uống vui vẻ bình thường.
Sau khi Linh Rồng thấm thuốc mê ngất lịm, Lê Minh quay người đi ra cửa, vẫy tay cho hai người nữa mặc đồ của nhân viên phục vụ, là Hùng Gấu và Trung Bốn Ngón tiến vào vác Linh Rồng, giấu vào một cái thùng xe chuyên dùng để chứa đồ thức ăn, rồi đẩy ra ngoài. Họ đi qua mặt lũ đàn em Linh Rồng mà không đứa nào hay biết. Nhanh chóng cho thùng đồ có chứa Linh Rồng lên một chiếc xe bán tải rời khỏi quán ăn.
Một cú tạt nước khiến Linh Rồng bật tỉnh dậy, đầu vẫn ong ong, mở mắt ra hắn nhận thấy mình bị trói hai tay và chân vào một chiếc ghế gỗ ở giữa một căn phòng cũ kỹ, với ánh sáng mờ mờ không nhìn rõ mọi vật xung quanh, miệng bị bịt chặt bằng một dải băng dính vòng quanh.
Đù má nó! Mình bị bọn nào bắt đây? Tại sao chúng nó lại bắt mình? Kẻ thù chăng?
Linh Rồng ngay lập tức nhận ra hoàn cảnh nguy hiểm của bản thân, thực sự bất lực, bản thân hắn không thể nào ngờ được rằng có lúc chính hắn lại là nạn nhân của một vụ bắt cóc.
Đúng lúc này có tiếng cửa mở ra, hai người đàn ông bước vào phòng, đi đến trước mặt hắn. Lê Minh ra hiệu cho Hùng Gấu, người vừa tạt nước Linh Rồng đến đến mở dải băng dính bịt miệng cho hắn.
Khi băng dính được tháo ra hắn lập tức chửi rủa thị uy.
“Đù má bọn chó! Thả tao ra ngay, không tao giết cả nhà chúng mày bây giờ.”
Hùng Gấu nghe thế thì bao nhiêu uất ức trong thời gian qua thổi bùng lên ngọn lửa tức giận, hắn lập tức tung ra một cú đấm mạnh mẽ vào mặt Linh Rồng rồi chửi.
“Đù má mày! Chết đến nơi rồi còn dám láo hả?”
Linh Rồng lĩnh một cú đấm mạnh đến mức sái quai hàm, mắt nổ đom đóm, hắn nhổ ra một bãi máu, nhìn hằn học.
Lê Minh khoát tay ra hiệu cho Hùng Gấu lui lại, rồi quay sang lạnh lùng nói với Linh Rồng.
“Thời gian qua mày với đám đàn em thường xuyên xâm phạm địa bàn làm ăn của bọn tao. Các anh em trong bang hội rất bức xúc, hôm nay bọn tao phải xử mày vì cái tội đó.”
Lê Minh lấy một con dao dài sáng quắc chuyên dùng để chặt thịt bò, dùng lưỡi dao lạnh ngắt kê vào cổ Linh Rồng, cúi nhìn hắn nói giọng cô hồn.
“Bây giờ bọn tao sẽ siết cổ mày cho đến chết, rồi xẻ thi thể mày ra thành nhiều mảnh bằng con dao này rồi mang đi thiêu. Mày sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời này, không một ai hay biết. Mày nghĩ sao về điều đó Linh Rồng?”
Linh Rồng lạnh toát sống lưng, ý thức được hoàn cảnh của mình, hắn bắt đầu run sợ khi nghĩ đến việc người đối diện đang nói. Hắn biết trong giang hồ băng đảng thì không nói chơi, mặc dù hắn cũng là du côn loại có số má, cực kỳ gan lỳ máu chiến, nhưng ngay bây giờ đứng trước hoàn cảnh như một con gà chờ xẻ thịt như thế này, thì bao nhiêu oai phong bản lĩnh đều tan biến mất. Kể cả uy quyền hình xăm con rồng trên ngực của hắn, dùng để hù dọa kẻ khác cũng vô giá trị.
Linh Rồng toát mồ hôi lạnh thay đổi thái độ run run hỏi.
“Các anh muốn gì? Nếu tha cho tôi lần này, tôi xin thề sẽ không bao giờ đụng chạm đến các anh nữa.”
Hắn biết sợ. Tưởng loại rồng gì hóa ra là rồng đất.
“Mày nghĩ dễ thế hả?” Lê Minh hừ một tiếng lạnh lùng. “Mày có biết, mày gây ra cho băng Vân Long bao nhiêu thiệt hại không?”
“Tôi xin đền hết, các anh cho một cái giá đi? Chỉ cần tha mạng cho tôi là được.” Linh Rồng đau khổ xin xỏ.
Dọa hắn chút chơi.
“Mày có hai sự lựa chọn.” Lê Minh im lặng một lúc giả vờ suy nghĩ, để Linh Rồng cảm nhận được áp lực của sự sống chết.
“Chỉ cần các anh tha cho tôi, bao nhiêu lựa chọn tôi cũng đồng ý.” Linh Rồng ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ giọng khẩn cầu.
“Một là tao sẽ chặt mày ra từng mảnh để mang đi thiêu, sau đó thả tro ra sông. Hai là mày cùng đám đàn em từ bây giờ, quy phục về làm việc dưới trướng của tao. Mày có một phút để suy nghĩ.” Lê Minh dằn giọng nhấn mạnh.
Linh Rồng làm gì còn cơ hội nào mà suy nghĩ nữa, hắn muốn sống chỉ còn cách đồng ý quy phục. Linh Rồng nghiến răng, mím môi nói .
“Tôi đồng ý điều kiện nhưng tôi chưa biết anh là ai?”
Lê Minh ra hiệu cho Hùng Gấu đứng bên cạnh, rồi quay sang nói với Linh Rồng.
“Từ bây giờ, mày gọi tao là đại ca Minh là được rồi. Mày sẽ phụ trách quản lý địa bàn cho băng Vân Long. Sáng mai mày đến vũ trường Crown Dance để nhận công việc.”
Linh Rồng thay đổi thái độ, lời nói trở nên mềm mỏng lễ phép .
“Dạ! Em xin nghe lời của đại ca Minh.”
“Thả nó ra.” Lê Minh vẫy tay ra hiệu nói. Dứt lời anh quay người bỏ đi, bước ra ngoài cửa.
Trung Bốn Ngón tiến đến cởi trói cho Linh Rồng rồi đi theo ra ngoài. Cả ba nhanh chóng lên chiếc xe bán tải nổ máy bỏ đi.
Linh Rồng chỉ còn lại một mình trong căn phòng, hắn đứng dậy duỗi người, cơ bắp đau rần, dư âm thuốc mê làm đầu hắn nặng trĩu. Linh Rồng lê bước ra ngoài cửa nhìn xung quanh, phát hiện khu vực này quả rất hoang vắng, nằm ở vùng ngoại ô thành phố, căn nhà hắn đang đứng là một khu xây dựng bỏ hoang.
Linh Rồng chột dạ nghĩ thầm. “Quả là hú hồn, mình mà từ chối lời đề nghị của bọn nó thì đúng là chết mà không một ai biết tung tích gì thật”.
Tao sẽ phục thù. Bọn chó chết.