Chương 58: Những Đại Bàng Đất Cảng

CHƯƠNG 58: Những “đại bàng” đất cảng

Sáng sớm Lê Minh lái chiếc xe Mazda CX5 sơn mầu trắng của anh xuống Vũng Tầu. Một thành phố biển nhộn nhịp với nhiều khách du lịch, tại đây có rất nhiều vũ trường, quán bar hoạt động.

Xe ô tô tiến vào trong sân đỗ lại, Lê Minh mở cửa rồi bước xuống, anh vận một bộ suit mầu ghi xám, được may đo cẩn thận bởi một nhà thiết kế có tiếng trong thành phố với giá hai ngàn đô. Đi một đôi giầy Gucci mầu đen bóng, đeo kính râm RayBan, tay trái đeo đồng hồ Omega.

Hôm nay trông anh đúng là một quý ông thực thụ với kiểu tóc cắt cao được vuốt gel cẩn thận. Nhìn xung quanh một vòng anh rút trong túi áo ra một điếu xì gà Cohiba, châm lửa hút, rồi ấn nút khóa cửa xe ô tô, rảo bước đi vào bên trong.

Lê Minh tiến vào trong quán bar, lúc này quán bar không có khách mà chỉ có duy nhất bốn người ngồi tại một bàn khu vực chính giữa, gồm ba nam và một nữ đang trò chuyện vui vẻ. Thấy Lê Minh bước vào cả bốn người cùng đứng dậy. Họ đứng dậy để chào đấy.

“Mọi người đợi tôi có lâu không?” Lê Minh gật đầu chào hỏi.

Trung Bốn Ngón cười nói khéo.

“Chúng tôi cũng vừa mới đến thôi ạ. Mời anh Minh ngồi.”

Lê Minh ngồi xuống ghế nhìn mọi người một vòng im lặng, Trung Bốn Ngón liền biết ý nói.

“Anh Minh mới xuống đây lần đầu chắc chưa biết mặt mấy anh em. Tôi xin giới thiệu tôi là Trung anh em hay gọi là Trung Bốn Ngón quản lý bar Roxy, còn đây là Hùng Gấu và Tình Vinh hai người phụ trách quản lý vũ trường Crown Dance, đây là Thảo My hay còn gọi là My ‘ma ma’ phụ trách việc quản lý các gái nhảy của cả hai nơi.”

Trong lúc Trung Bốn Ngón giới thiệu, anh lặng lẽ quan sát từng người một. Những ‘đại bàng’ khét tiếng đất cảng Vũng Tầu.

Kẻ thứ nhất. Trung Bốn Ngón quản lý bar Roxy là người lớn tuổi nhất trong nhóm. Hắn có biệt danh như vậy là do bàn tay trái của hắn bị cụt ngón út, dáng người đậm, ngoại hình trung bình, có một hàng ria mép trên miệng. Trung Bốn Ngón tên thật là Triệu Hòa Trung năm nay 42 tuổi, sinh ra tại Đông Anh Hà Nội trong một gia đình có học, Trung đã cùng gia đình di cư vào Nam lúc mới 4 tuổi.

Tại Bình Dương, gia đình Trung đã gặp nhiều biến cố, suy sụp, mới 9 tuổi Trung đã bị xô ra xã hội kiếm tiền. Năm 18 tuổi, Triệu Hòa Trung nhập ngũ sau 2 năm đi lính nghĩa vụ trở về. Không nghề ngỗng, thất nghiệp nên Trung đành phải đi bán kem dạo ngoài bãi biển. Về sau được Kiên Báo thu nhận vào băng nhóm bảo kê mới nổi lên ở khu biển Bà Rịa. Có bản lĩnh, đánh đấm giỏi lại hiếu chiến, Trung nhanh chóng khẳng định mình trong các trận thư hùng nhằm tranh giành lãnh địa.

Không bao lâu, Trung trở thành trợ thủ đắc lực của Kiên Báo hoạt động trong lĩnh vực bảo kê sòng bạc. Cuối năm 1999, Giám đốc công an Thành Phố Vũng Tầu mở chiến dịch bài trừ băng đảng xã hội đen. Hàng loạt du côn cộm cán ở Vũng Tầu bị bắt, trong đó có Trung Bốn Ngón. Cả bọn bị chở ra ra trại giam Chí Hòa ngồi khám bóc lịch vài năm.

Trong tù Trung Bốn Ngón gặp lại người quen cũ là Hùng Gấu, hồi hai thằng còn trong tổ bán kem dạo tại bãi biển Bà Rịa. Hai người trong tù kết nghĩa huynh đệ, thân thiết như anh em ruột cùng nhau trở thành “đại bàng” trong khu C4 trại Chí Hòa. Thời đại “tù tiền” nên bên ngoài có gì thì trong trại giam cũng có thứ ấy, nếu như người tù có nhu cầu và có tiền. Cảnh sống trong tù đối với hai anh em Trung Bốn Ngón, Hùng Gấu cũng khá đầy đủ, bọn họ vẫn hàng ngày ăn nhậu, bài bạc, hút sách…

Trung Bốn Ngón nhập trại một thời gian, đã sớm đụng chạm với những “cựu tù” có số má trong khám Chí Hòa, bắt đầu xảy ra những cuộc đấu tranh giành ngôi vị, lãnh địa trong trại giam. Với sự trợ lực của hung thần Hùng Gấu, cùng cái đầu lạnh đầy mưu tính của Trung Bốn Ngón, nên những cuộc chiến trong tù phần thắng đều thuộc về anh em họ. Những tên tiểu tốt trong tù thì thuộc loại phe nào mạnh sẽ ngả sang phe đó, nên theo chân hai anh em họ ngày càng đông.

Kẻ thứ hai. Hùng Gấu quản lý vũ trường Crown Dance, vóc dáng cao to, hai tay đều có hình xăm kín mít, có râu quai nón, mắt to cùng hàng lông mày rậm, để đầu cua, đeo khuyên tai trông vô cùng dữ dằn, hắn là một tay đao phủ rất được trọng dụng của Kiên Báo sẵn sàng xả thân vì đại ca. Hùng Gấu tên thật là Lý Mạnh Hùng năm nay 38 tuổi, người dân gốc Vũng Tầu.

Gã sinh ra trong một gia đình có mẹ là gái bán hoa, bố là dân cướp đường. Sau nhiều lần tái phạm, bố hắn có thời gian nằm “an dưỡng” trong tù còn nhiều hơn cả bên ngoài. Còn mẹ hắn thì đi “bán trôn” cho mấy thằng Tây ba lô, nên bỏ mặc hắn muốn sống sao thì sống, vốn dĩ bà ta vô cùng căm ghét thằng bố hắn vì đã cưỡng hiếp bà ta sinh ra đứa con ngoài ý muốn, nỗi hận khiến bà ta ghét luôn cả hắn, mặc dù họ Lý của hắn được đặt theo họ mẹ.

Với nhân thân như vậy nên Hùng Gấu đã thuộc loại “cầu bơ cầu bất”, từ nhỏ đã va đập xã hội, chuyên đánh đấm kiếm tiền, với tính cách hung bạo và không sợ chết, gã nổi danh là một tay đao búa của đám choai choai. Năm 19 tuổi Hùng Gấu đâm người bị xử án 11 năm bóc lịch.

Năm 2008 Trung Bốn Ngón ra tù, hơn một năm sau đến hết hạn tù Hùng Gấu được thả tự do. Trung Bốn Ngón điều cả một dàn xe xế xịn ra đón tận cửa trại giam, hai bên hơn hai mươi đệ tử đứng xếp hàng ngang trân trọng cúi chào đón đại ca Hùng Gấu. Từ đó cả hai anh em cùng nhau làm việc dưới trướng của ông trùm Kiên Báo. Lúc này với hai trợ thủ đắc lực uy thế Kiên Báo lên như diều gặp gió, hắn thống trị các địa bàn quán bar, vũ trường tại thành phố Vũng Tầu.

Kẻ thứ ba. Tình Vinh tên thật là Đặng Chân Tình, năm nay 29 tuổi là quản lý vũ trường Crown Dance, dáng người dong dỏng cao gầy, mặt mũi thư sinh trắng trẻo, tóc nhuộm, phong cách thời trang, có một hình xăm hình con bọ cạp ở trên cổ, hắn có biệt hiệu này là vì hắn là dân gốc ở Thành Phố Vinh tỉnh Nghệ An. Gã này thì lý lịch khá lành, khi chưa tiền án, chỉ có vài cái tiền sự do va chạm đánh đấm vớ vẩn.

Là em út đi theo Trung Bốn Ngón, Hùng Gấu kiếm ăn, cũng có chút thông minh, nên gã được giao quản lý các giấy tờ và hậu cần. Tình Vinh có thằng anh họ con bác ruột là Lực “súng” một tay giang hồ gộc xứ Nghệ chất lừ. Đám dân Nghệ An thì nổi tiếng nhất cả nước về tính cục bộ đoàn kết, đụng đến một thằng thì cả họ nhà nó kéo ra ăn thua đủ. Quan chức nào là người Nghệ An thì cứ nhòm xung quanh một vòng thấy cả nửa họ nhà nó cũng đều là quan chức cấp dưới.

Nên các vụ va chạm căng giữa các băng nhóm tại Vũng Tầu mà “gà nhà” muốn tránh mặt, không ra tay trực tiếp, thì Tình Vinh lại nhờ thằng anh họ Lực “súng” cho quân lên giúp. Vì vậy gã cũng xây dựng được chút uy tín với các đại ca Trung Bốn Ngón và Hùng Gấu.

Người cuối cùng. Thảo My tên thật là Chu Thảo My năm nay 24 tuổi, hay còn gọi là My “ma ma”. Thảo My lúc trước làm nhân viên trong vũ trường kiêm gái nhảy, nhưng vì ngoại hình xinh đẹp nên được Kiên Báo chú ý, từ đó Thảo My làm bồ nhí của hắn. Cô được giao nhiệm vụ quản lý tất cả những gái nhảy cho toàn bộ các vũ trường, quán bar của Kiên Báo.

Nguyên tắc trong thế giới ngầm là bất cứ ai là cấp trên, dù là ít tuổi hơn vẫn được xưng là anh hoặc đại ca. Chính vì vậy mà Lê Minh dù ít tuổi hơn Trung Bốn Ngón, Hùng Gấu thì chúng vẫn phải xưng hô theo đúng chuẩn mực giới xã hội đen.

Thảo My có chất giọng của gái miền Tây vô cùng ngọt ngào nở nụ cười để lộ cái răng khểnh duyên dáng cùng đôi môi hồng xinh, nhỏ nhắn.

“Anh Minh giới thiệu về bản thân mình cho tụi em biết đi?”

“Đúng rồi đấy!” Tình Vinh hào hứng nói oang oang. “Nhìn bề ngoài anh Minh không giống dân ‘mặt trái’ mấy, trông giống doanh nhân hơn.”

Hùng Gấu lườm hắn nói giọng đặc chất du côn.

“Thế mày nghĩ mày giống giang hồ chắc? Trông mày chẳng khác đéo gì mấy thằng ca sĩ pê đê ngoài kia đâu.”

“Sao anh lại nói em giống ca sĩ pê đê? Nhìn người ta tướng tá đàn ông như thế còn gì?” Tình Vinh nhăn nhó phân trần.

Mọi người nghe hai bọn họ tranh cãi thì đều bật cười.

Thảo My bụm miệng cười nhẹ trông rất xinh đẹp, nữ tính. Cô đeo một cặp kính trắng có gọng đen rất trí thức, thảo nào Kiên Báo chết mê cô sẵn sàng đưa cô lên làm đại tỷ ở chốn vũ trường xa hoa. Nhưng thật tiếc. Anh đã ru hắn ngủ im dưới ba tấc đất sâu rồi.

Tình Vinh tuổi trẻ khí thịnh hào hứng.

“Đại ca kể cho tụi em nghe vụ sòng bài bên mình va chạm với bên Hưng Kiếm đi?”

Mọi người nghe Tình Vinh gợi ý thì chợt im lặng, tất cả các đôi mắt đổ dồn về phía Lê Minh chờ đợi câu chuyện thú vị của anh.

Lê Minh bập một hơi xì gà, anh thả khói ra chậm rãi đưa tay trái lên vuốt tóc rồi nói.

“Chỉ là chuyện hiểu lầm nho nhỏ, không ngờ anh em ở tận đây cũng biết việc đó. Chuyện qua lâu rồi cũng không có gì đáng nói. Bây giờ Hội Trưởng giao cho tôi quản lý công việc thay cho anh Kiên Báo, tôi mong là được anh em đoàn kết để phát huy sức mạnh. Các công việc anh em đang làm thì vẫn tiếp tục hoạt động như cũ không có gì thay đổi. Tôi cũng cần thời gian để nắm bắt các công việc mới mong anh em giúp đỡ. Vũng Tầu là địa bàn kiếm tiền tốt nhưng cạnh tranh rất phức tạp. Anh em hiện nay có vướng mắc gì dưới này thì cứ báo với tôi để chúng ta cùng nhau xử lý.”

Trung Bốn Ngón và Hùng Gấu trao đổi ánh mắt rồi ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi. Tình Vinh vô tâm không để ý đến thái độ của họ liền than thở.

“Đại ca dạo này bọn em gặp một vấn đề căng quá. Trước có anh Kiên Báo đứng ra dàn xếp những vụ như thế này, còn bây giờ không có anh Kiên Báo tụi em chưa biết phải xử lý như thế nào?”

“Có việc gì căng cứ nói tôi xem có giúp gì được không?” Lê Minh nhíu chặt đôi lông mày hỏi.

Bọn Trung Bốn Ngón, Hùng Gấu đều là những dân anh chị dưới đất cảng Vũng Tầu lâu năm thuộc loại “giang hồ gộc”. Họ chỉ biết ông chủ mới trước đây là vệ sĩ riêng của Hội Trưởng, khi gặp mặt thấy Lê Minh trông có vẻ ngoài khá hiền lành. Tuy chúng có nghe phong phanh về biệt hiệu Minh “lựu đạn” cái biệt danh này xuất hiện sau vụ anh dùng lựu đạn dọa chết khiếp thằng Hai Cò, đàn em thân tín của Hưng Kiếm. Trong nội bộ giới xã hội đen những vụ nhậy cảm lan truyền rất nhanh.

Tuy vậy bọn họ không tin là anh có đủ bản lĩnh để xử lý việc dưới đất cảng Vũng Tàu đầy phức tạp tanh máu khốc liệt này nên trong lòng cũng có ý coi thường.

Hùng Gấu cắt lời gạt ngang. “Thôi anh Minh mới xuống, việc cứ từ từ bàn sau, thời gian còn dài. Bây giờ chúng ta đi sang nhà hàng ăn trưa, uống với nhau vài chén rượu để chào mừng anh Minh về với Vũng Tầu chứ.”

“Được rồi, chúng ta sẽ vừa ăn vừa bàn chuyện vậy.” Lê Minh biết ý tứ nên thả lỏng.

Lê Minh thầm nghĩ. “Bọn họ có ý coi thường mình không có chất đại ca, không đủ bản lĩnh xử lý việc trong giới xã hội đen đất cảng này. Mình cần phải thi triển vài ngón nghề độc đáo để lấy uy tín với bọn họ.”

Mọi người cùng nhau di chuyển sang một nhà hàng hải sản ven biển có không gian đẹp, với tầm nhìn bao quát xuống bãi cát dài. Hôm nay thời tiết có nắng nhẹ, gió biển mát rượi, không khí trong lành khác hẳn nơi thành phố ồn ào đầy mùi khói bụi.

Lê Minh chọn một bàn ngoài trời để hít thở không khí dễ chịu mang hơi mặn của biển.

Thảo My ngồi đối diện với Lê Minh, cô thường xuyên nhìn anh chăm chú. Không kiềm được sự tò mò Thảo My chợt hỏi.

“Anh Minh đã lập gia đình chưa? Năm nay anh Minh bao nhiêu tuổi rồi?”

Đúng là phụ nữ có khác toàn hỏi về việc vợ con.

“Anh vẫn độc thân, năm nay anh 32 tuổi. Còn em?” Lê Minh cười nói.

“Em mới có 24 tuổi thôi, cũng độc thân giống anh nè.” Thảo My à lên một tiếng mắt chớp chớp rất xinh đẹp đủ hớp hồn mọi loại đàn ông.

“Nghe nói em quản lý các chị em rất giỏi, tuyển toàn những cô xinh đẹp như hoa hậu về cho vũ trường của anh Kiên Báo. Vũ trường từ ngày có em làm quản lý các chị em, doanh thu tăng lên nhiều quả là không tốn ít tâm sức.” Lê Minh giơ ngón cái lên khen ngợi.

Thảo My lườm anh, trong lòng vô cùng sung sương khi được ông chủ mới khen.

“Sao anh biết! Hay để tối nay em điều hai cô đến phục vụ anh nhá?”

“Tối nay anh đến thị sát các điểm xem tình hình hoạt động như thế nào đã. Công việc còn nhiều nên không có tâm trạng thư giãn.” Lê Minh xua tay từ chối.

“Anh Minh qua bên vũ trường Crown Dance trước đi. Tại đây vũ trường được hoạt động đến 4 giờ sáng, thường thì tầm 23 giờ dân chơi mới lên đông nhất.” Hùng Gấu nói chen vào.

“Tôi cũng đang có ý định như vậy.” Lê Minh gật đầu đồng tình rồi hỏi. “À! Vừa nãy Tình Vinh nói có vấn đề gì căng thẳng, anh em nói tôi nghe xem sao?”

Hùng Gấu đưa mắt nhìn Trung Bốn Ngón đầy ẩn ý rồi ngập ngừng.

Bọn họ ngại sao. Lê Minh thấy vậy liền động viên nói.

“Có việc gì cứ nói, tôi cũng như anh Kiên Báo thôi. Việc của nội bộ, tôi phải xử lý hết khả năng có thể. Nào hãy nói cho tôi biết đi xem có giúp gì được không?”

Trung Bốn Ngón biết không thể dấu nên mở lời.

“Anh đã nói vậy chúng tôi cũng không dấu. Chuyện là hiện nay có một thằng tên là Linh Rồng một thằng mới nổi, băng nhóm của nó có đàn em cỡ gần vài chục thằng chuyên hoạt động đòi nợ thuê, bảo kê, quy tụ toàn loại dân đao búa dưới cảng cá, sẵn sàng chiến đấu đến cùng nếu xảy ra đụng độ. Tự dưng gần đây chúng nó sang lấn sang địa bàn bên mình quấy phá. Anh em bên mình đã va chạm với nó vài lần nhưng khi cảnh sát vào cuộc quây bắt, thì đàn em nó được thả ra chỉ nộp phạt vì tội gây rối trật tự công cộng. Còn anh em bên mình thì bị đánh nhừ tử trong phường, lại bị xộ khám vì tội cố ý gây thương tích. Bọn tôi cho người điều tra, thì phát hiện thằng Linh Rồng là con riêng bồ nhí của một lãnh đạo cao cấp trên trung ương. Anh Kiên Báo không có ở đây, nên chưa biết phải xử lý ra sao?”

Lê Minh lắng nghe hắn nói xong rồi hỏi.

“Nếu không có anh Kiên Báo thì anh em định tính thế nào trong thời gian tới?”

Hùng Gấu nghiến răng, mắt đỏ au gằn giọng.

“Bọn tôi đang có kế hoạch tụ tập quân lực quyết một trận sống mái với bọn chó này, thời gian vừa qua ức chế không thể chịu được.”

“Đúng đấy, em sẽ gọi đám anh em Lực “súng” nữa, kéo thêm được hai chục tay thiện chiến sẵn sàng vào cuộc.” Tình Vinh giơ nắm đấm lên hùa theo.

“Nếu anh Minh nhất trí, tôi sẽ hẹn chiến thư với Linh Rồng, giải quyết việc này một lần cho xong. Chúng ta không để kéo dài tình trạng như thế này mãi được, vụ này sớm muộn cũng phải đối đầu thôi.” Trung Bốn Ngón gật đầu nói.

Lê Minh ngả người ra sau nhìn mọi người chậm rãi rít sâu một hơi thuốc bình thản hỏi .

“Tập hợp hết khả năng thì bao nhiêu anh em?”

“Khoảng hơn 100 anh em chiến được, như vậy là quân số chúng ta nhiều hơn gấp đôi so với bên thằng Linh Rồng. Dập một trận là cho nó lên bàn thờ ngồi luôn.” Hùng Gấu trả lời chắc chắn.

Lê Minh mặt không thay đổi sắc hỏi tiếp.

“Thế trận chiến này xảy ra thì khả năng thương vong hai bên thế nào?”

Trung Bốn hơi ngẩn người ra, hắn cùng Hùng Gấu đang khí thế ngút trời, bị câu nói của Lê Minh khiến hắn trùng xuống, chột dạ liền liếc mắt nhìn Hùng Gấu, dừng lại đôi chút suy nghĩ Trung Bốn Ngón mới ngập ngừng nói.

“Tụi tôi cũng chưa đánh giá được nhưng đao kiếm vô tình, khả năng sẽ có nhiều người bị thương, cũng có thể chết vài mạng.”

“Nếu có người chết và bị thương trong trận chiến này thì bên cảnh sát sẽ xử lý như thế nào?” Lê Minh sắc mặt không nóng không lạnh thản nhiên hỏi tiếp.

Câu hỏi này của Lê Minh như một tiếng sét đập vào tai của cả nhóm, khiến Trung Bốn Ngón tiu nghỉu.

“Chắc chắn là bọn cớm sẽ có cuộc chiến dịch ra quân truy quét mạnh sau vụ này. Có thể xộ khám một số anh em.”

Hỏi linh tinh. Hùng Gấu lừ mắt, đập tay xuống bàn oai phong nói.

“Sống trên đất này mà sợ thì ở nhà với vợ, đã chơi là chấp nhận trả giá. Không thể chịu nhục như thế được để chúng nó trèo lên cổ mình à? Thế còn ra đời kiếm ăn làm sao được nữa?”

Trung Bốn Ngón gật đầu tán đồng.

“Đúng vậy, mất sự tôn trọng trên đất cảng này thì chỉ về quê chăn vịt thôi.”

Bắt đầu nổi máu yêng hùng rồi. Lê Minh để mặc cho họ hô hét thể hiện khí chất, anh vẫn thản nhiên rít thuốc rồi từ tốn đưa câu hỏi.

“Thế mọi người không nghĩ cách xử lý khác ngoài việc làm ồn ào như vậy hả? Làm ồn ào thì luôn không tốt rất bất lợi cho công việc sau này của chúng ta.”

“Ý anh Minh như thế nào tôi không hiểu?” Bình tĩnh trở lại, Hùng Gấu tròn mắt hỏi. “Anh muốn xử một mình thằng Linh Rồng thôi hả?”

“Bọn tôi trước cũng tính xử lý một mình thằng Linh Rồng, nhưng thấy không ổn vì nó đi đâu cũng có cỡ cả chục thằng đàn em bám theo.” Trung Bốn Ngón nhíu mày trầm tư.

Lê Minh khoát tay. “Ý tôi không phải như vậy nhưng tôi đã có một giải pháp nhẹ nhàng hơn để xử lý việc này rồi. Anh em cứ thoải mái ăn uống đi tối nay chúng ta sẽ bàn kỹ hơn về việc này.”

Mọi người nhìn nhau khó hiểu tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng thấy Lê Minh tự tin nói như vậy thì không dám có ý kiến nữa.

Im lặng lắng nghe không tham gia chuyện của đàn ông.

“Anh Minh tính ở đâu vậy?” Thảo My dịu giọng hỏi.

“Anh đang tìm mua một căn nhà dưới này, còn trước mắt sẽ ở tạm khách sạn vậy.”

“Thế anh Minh ở khách sạn nào vậy?”

“Anh muốn ở khách sạn có khu bãi biển riêng nên đã đặt phòng tại Imperial Hotel.”

“Anh Minh ở đó một mình hay ở với ai vậy?” Thảo My nhoẻn miệng cười duyên.

“Anh quen ở một mình rồi.” Lê Minh lắc đầu cười nói.

Kết thúc bữa trưa, anh đưa card visit cho mọi người. “Đây là card visit của tôi, còn tôi đã có số điện thoại của mọi người rồi. Bây giờ tôi sẽ về khách sạn nghỉ ngơi một chút. Tối nay chúng ta sẽ gặp lại nhau để lên kế hoạch xử lý vụ thằng Linh Rồng.” Lê Minh nhấn mạnh.

“Em cũng đi về hướng đó, anh Minh cho em đi cùng một đoạn nhé? Tiện đường em cũng muốn mua một ít đồ mỹ phẩm.” Thảo My mỉm cười tỏa hương, đáy mắt long lanh nhẹ giọng hỏi.

“Thấy anh Minh đẹp trai là lại lợi dụng ngay được.” Lê Minh cười gật đầu thì thấy Tình Vinh nháy mắt.

“Còn anh thì suốt ngày bị mấy cô bồ đánh ghen chưa chừa à?” Thảo My lườm Tình Vinh nói trêu. “Ai bảo cứ thích ‘bắt cá hai tay’ yêu một lúc vài cô cơ.”

Tình Vinh cười giả lả háy mắt.

“Thì số anh nó đào hoa vậy đó biết sao được, chắc tại có duyên nên các cô cứ xúm vào thôi.

“Chẳng hiểu lũ con gái thích gì ở anh?” Thảo My bĩu môi khinh bỉ.

“Vì anh có bí quyết khiến chị em đã vập vào là không dứt được.” Tình Vinh giọng lả lơi câu gái.

“Đúng là nói khoác không biết xấu hổ, em thì chẳng bao giờ thèm.” Thảo My ngúng ngẩy đáp.

“Thôi tôi đi đây, hẹn gặp lại mọi người tối nay.” Lê Minh cắt ngang chen vào.

Chia tay mọi người Lê Minh chở Thảo My trên chiếc xe Mazda CX5 mầu trắng của anh về khách sạn. Trên đường đi Thảo My nhờ anh ghé mấy chỗ shop bán hàng, để mua ít nước hoa cho mấy chị em trong vũ trường.

“Gái miền Tây chỉ cần đàn ông ga lăng, lịch thiệp thì mười cô chết chín. Cô em này xinh đẹp hơn cả hoa hậu thế này thảo nào Kiên Báo chết mê, chết mệt bỏ cả vợ con chạy theo cô em ấy.” Lê Minh thầm nghĩ.

Thể hiện sự ga lăng thôi nào. Anh nhân cơ hội mua tặng cho Thảo My mấy lọ nước hoa Chaner 5 mà cô yêu thích. Anh muốn gây ấn tượng ban đầu với Thảo My. Cô ấy xinh đẹp như một bông hoa lan.

“Em muốn về xem chỗ ăn ở của anh tại khách sạn như thế nào có được không?” Trên đường về Thảo My tò mò nài nỉ. “Từ ngày ở đây em cũng chưa bao giờ đến khách sạn Imperial bao giờ?”

“Rất sẵn lòng.” Lê Minh đưa tay trái lên vuốt tóc gật đầu đáp.

Lê Minh đưa xe vào sân khách sạn Imperial, làm thủ tục dưới quầy lễ tân rồi cùng Thảo My đi thang máy lên phòng. Phòng của anh có hướng nhìn ra biển, khuôn viên bên dưới có bể ngoài trời của khách sạn, các vật dụng đều sang trọng tiện nghi đúng đẳng cấp 5 sao. Thảo My sau khi vào phòng, với phong thái thoải mái tự nhiên, cô nằm dài trên giường mắt nhắm thư giãn. Ôi thoải mái quá.

“Phòng ở đây sạch sẽ lại có tầm nhìn đẹp nữa.” Thảo My mỉm cười khen ngợi.

Lê Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi tiến đến cửa sổ kéo tấm rèm ra một chút để lấy ánh sáng.

Nàng khiêu gợi thật. Thảo My đang nằm nhắm mắt trên giường, nàng có một thân hình cực chuẩn với đường eo thon, mông mẩy, ngực to tròn, làn da trắng ngần. Váy ngắn khoe đôi chân thon gọn thẳng tắp gợi cảm, quả không hổ danh là vũ nữ số một của Kiên Báo.

Lê Minh nghĩ thầm trong bụng. “Gái miền Tây đúng là tự nhiên thật, ở cái xứ đó ăn cái gì mà sinh ra con gái vừa trắng, vừa xinh đẹp? Khiêu khích em ấy một chút xem sao?”

Lê Minh liền cởi chiếc áo sơ mi, đi ra tủ lấy một lon bia lạnh, anh đột ngột hỏi Thảo My.

“Em uống chút gì nhé?”

Thảo Mỹ nghiêng đầu mở mắt ra. Đờ đẫn là một từ chính xác. Cô lập tức bị hút hồn vào thân hình vạm vỡ, cơ bụng sáu múi săn chắc, đẹp như người mẫu trên tạp chí đàn ông của anh. Trong suy nghĩ của cô làm ông chủ toàn là những người to béo, bụng phệ.

Thấy Thảo My ngây người nhìn mình chăm chú, Lê Minh cười hỏi lại lần nữa.

“Em có muốn uống chút gì không?”

Xấu hổ quá, anh ấy thấy rồi. Thảo My giật mình thu lại ánh mắt vội nói.

“Em chỉ uống nước suối thôi.”

Lê Minh lấy một chai nước suối rót ra cốc rồi đưa cho Thảo My. Anh tiến đến ghế sofa ngồi xuống ngả người, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhấp từng ngụm lon bia lạnh.

Thảo My vẫn nằm dài trên giường, cô gếch đầu lên gối vừa uống nước, vừa lén liếc nhìn. Anh đang cởi trần trên người vẫn mặc chiếc quần âu, đeo một chiếc thắt lưng hiệu Gucci, có mặt bằng vàng khối hình nữ thần.

Thảo My thấy trong lòng xáo trộn vô cùng. Cô không hiểu bản thân mình nữa. Mình bị sao thế này? Cô bối rối, mặt nóng bừng bừng. Cô uống một ngụm nước nhỏ giúp cho làn môi trở nên ẩm ướt.

Tự bên trong người đàn ông này có điều gì đó khiến cô cảm thấy an toàn bình lặng. Cũng có thể do cách anh giao tiếp với người khác rất từ tốn, chậm rãi, giọng điệu trầm ấm đặc biệt thu hút người khác giới. Anh thanh lịch và đầy học thức trong khi những đàn ông khác nhìn thấy cô thì như hổ vồ chỉ chăm chăm muốn đè ngửa cô ra làm tình. Cô muốn khám phá người đàn ông này, nhưng không phải bây giờ, không phải thời điểm này.

“Anh nghỉ đi. Em về nhà đây.” Thảo My mím môi quyết định đứng lên.

“Em có muốn xuống tắm biển hay xuống bể bơi không?” Lê Minh gợi ý.

“Thôi để lúc khác, anh nghỉ ngơi đi.”

“Thế để anh đưa em về nhà.”

“Em ở gần đây, em sẽ bắt taxi dưới khách sạn về. Bye anh!” Vẫy tay chào, Thảo My mỉm cười, ra ngoài đóng cửa phòng lại đi một mạch về phía thang máy.