CHƯƠNG 57: Vụ buôn kim cương
Lão Trùm tổ chức một cuộc họp kín ngay sau khi nhận được tin tức Kiên Báo chết. Ngồi giữa căn phòng Phùng Thế Kiều nói.
“Tôi vừa nhận được tin là Kiên Báo treo cổ tự vẫn, hắn dùng ma túy trước khi kết liễu bản thân. Đến giờ tôi vẫn không tin được là Kiên Báo tại sao lại hành động như vậy?”.
“Kiên Báo vi phạm quy định của Hội tự ý buôn bán ma túy, bây giờ bị cảnh sát truy đuổi gắt gao, anh ấy quẫn trí sử dụng chất ma túy mạnh gây hoang tưởng, rồi tự vẫn cũng không có gì đáng ngạc nhiên.” Tiến Kim Cương nói.
“Kiên Báo là anh em với chúng ta cùng nhau gây dựng cơ đồ, không ngờ lại có kết cục bi thảm như vậy.” Hiệp Trọc tỏ ra thương tiếc nói.
Phùng Thế Kiều động viên những người đang ngồi.
“Thôi sự việc đã như vậy. ‘Sống chết có số’, chúng ta cũng không thể giúp gì được cho anh ta nữa rồi.”
“Thưa Hội Trưởng hôm qua đường dây cá độ bóng đá của chúng ta, do Quang ‘mập’, Hiếu ‘xoăn’ quản lý vừa bị cảnh sát đánh sập, thiệt hại hơn 100 tỷ. Hai thằng chúng nó cũng bị bắt rồi, xin Hội Trưởng đưa ý kiến chỉ đạo để các anh em thực hiện.” Hiệp Trọc thông báo.
“Cảnh sát phát hiện ra đường dây cá độ này nhanh hơn tôi tưởng. Tôi sẽ gọi cho bên văn phòng luật sư để xử lý việc này. Vụ này sẽ tốn kém một khoản chạy án đây, chú Hiệp cử người vào thăm hai thằng đó, động viên tinh thần chúng nó.” Phùng Thế Kiều bình thản nói, mặt không đổi sắc.
“Vâng, thưa Hội Trưởng” Hiệp Trọc gật đầu nói rồi im lặng.
Tiến Kim Cương tiếp lời. “Tôi vừa nhận được thông tin bên đối tác đang muốn chào bán cho chúng ta một lô hàng kim cương máu nguồn gốc Zimbabwe, trị giá khoảng 20 triệu đô. Tôi đã thống nhất với bên đối tác địa điểm để đàm phán lô kim cương này. Sang tuần tới khi hàng về tôi sẽ tiến hành giao dịch nhanh tại cảng Vũng Tầu.”
“Tốt lắm!” Phùng Thế Kiều gật đầu nói. “Số lượng kim cương này chỉ đáp ứng được một phần nhu cầu hiện nay của khách hàng, nếu tăng thêm được các đầu mối mới thì tốt sẽ đa dạng được nguồn cung.”
“Hội trưởng yên tâm, tôi sẽ đẩy thêm những nguồn nhập mới để tránh phụ thuộc vào một đầu nậu nhất định.” Tiến Kim Cương nói.
Lê Minh đưa tay trái lên vuốt tóc, ánh mắt lóe lên tia nhìn khó hiểu, môi hơi nhếch lên khi nghe Tiến Kim Cương đang bàn về vụ giao dịch kim cương.
Giống như việc buôn bán sừng tê giác, thị trường kim cương máu tại Việt Nam cũng sôi động không kém. Việc buôn bán này đều bị cấm nhưng kỳ quặc là nó vẫn phát triển mạnh mẽ. Đấy suốt ngày đài báo rêu rao là “sừng tê giác giống như móng tay bạn”.
Ơ thế cả ngàn năm nay sao thầy thuốc không lấy móng tay người ra mà điều chế đông dược. Vua chúa thời phong kiến ngu chắc? Lũ ngự y trong triều cũng đần độn hay sao? Mà kỳ lạ hơn là thị trường tiêu thụ sừng tê giác trên thế giới phần lớn toàn bán cho người Việt mới hài chứ.
Giá cao kinh khủng, cả vài chục ngàn đô một cân, đắt hơn cả vàng khối, thử hỏi ai dùng? Dân nghèo á? Điên mới tin được. Món sừng tê này dành cho những ai săn đồ hiếm, bất chấp cả luật pháp quốc tế, quốc gia. Diệt chủng loài tê giác trên thế giới vậy đấy.
Kim cương máu thì bán cho ai? Cho dân mua để đeo đám cưới hả? Đừng có mơ. Cho bọn rửa tiền bẩn đó. Ai rửa tiền bẩn? Quan chức tham nhũng, doanh nhân chốn thuế, trùm cờ bạc… nhiều thể loại nhưng tựu chung là phải tiền bẩn.
Vì nguồn tiền bẩn nhiều, người ta mới cần tích trữ các loại vật chất có giá trị cao và niên hạn sử dụng dài dài lại không giảm giá trị, thậm trí tăng vù vù theo năm tháng như đồ cổ, tranh quý, kim cương, kỷ vật… rất… rất nhiều thứ khác. Thế nên nó mới sinh ra những loại như Tiến Kim Cương chuyên ngồi ở giữa mua bán ăn chênh lệch. Lợi nhuận từ việc mua bán những thứ này vô cùng lớn có thể nói là lên đến hàng triệu đô la.
Lão trùm mỉm cười nhẹ hắng giọng nói. “Hiện nay các dự án bất động sản của công ty chúng ta đang triển khai rầm rộ với sức hút mạnh mẽ đối với khách hàng. Chúng ta cũng đàm phán và mua được công ty Phú Gia Bảo, đợt tới nhờ nhận được dự án BT của thành phố, nên chúng ta sẽ phát hành thêm vài trăm triệu cổ phiếu rồi thổi giá lên cao. Cố phiếu phát hành đợt tới mỗi anh em sẽ được ưu tiên đăng ký mua, số lượng thì sẽ có giám đốc tài chính của công ty làm việc với mọi người.”
Hiệp Trọc cười tít mắt, tay vân vê mấy sợi râu lún phún dưới cái cằm béo xệ.
“Em xin đăng ký mua số lượng cổ phiếu mức tối đa nhất có thể. Lần nào công ty con phát hành cổ phiếu ra lại chẳng kiếm được một khoản kha khá. Cứ nhắm mắt mua là có lời to rồi, phải nói em rất khâm phục Hội Trưởng ở mấy cái vụ chứng cổ này nhất đó. Em thì mù tịt về cái món chứng cổ này, Hội Trưởng bảo mua là em xuống tiền ngay và luôn.”
Tiến Kim Cương gật đầu nói. “Em cũng đăng ký mua số lượng mức tối đa nhất có thể.”
“Còn cậu thì muốn lấy bao nhiêu?” Phùng Thế Kiều quay sang hỏi Lê Minh.
“Tôi cũng mua giống mọi người.” Lê Minh cười nhẹ trả lời.
Lão Trùm thấy việc chính đã bàn bạc xong xuôi liền chốt hạ cuộc họp.
“Hiện nay cổ phiếu của chúng ta đang được các nhà đầu tư săn đón rất mạnh. Tất cả các cổ phiếu của công ty con của Vân Long Group đều lên giá và mang về cho các nhà đầu tư đợt đầu những khoản lợi nhuận lớn. Nên lần phát hành mới này tôi sẽ điều phối số lượng cổ phiếu sao cho cân bằng hợp lý với thành viên nội bộ và các nhà đầu tư bên ngoài. Còn bây giờ thì chúng ta giải tán buổi họp.”
Quả thật khi chuyển sang câu chuyện về lợi ích thì bộ mặt âu sầu thương tiếc Kiên Báo của Hiệp Trọc ban nãy biến đâu mất. Trên gương mặt gã lúc này tràn đầy vẻ rạng rỡ tươi sáng được phản chiếu bởi những khoản tiền kếch sù trong tương lai.
Hiệp Trọc thích tiền, tiền mang lại cho gã quyền lực tối thượng, mang lại cho gã những cô em xinh đẹp, mang lại cho gã những thú vui tiệc tùng thâu đêm suốt sáng. Có tiền sẽ có quyền, có tiền sẽ có gái, có tiền sẽ có niềm vui. Gã thỏa mãn với cái hầu bao đầy chật ních tiền và hầu bao đó luôn có thể giãn to ra như chiếc túi thần kỳ của Đôrêmon.
Tiền không phải là tất cả nhưng tất cả đều cần đến tiền.