CHƯƠNG 42: Tết Nguyên Đán
Tết Nguyên Đán là dịp lễ truyền thống quan trọng và ý nghĩa nhất trong cả năm đối với người Việt Nam. Đây là điểm giao giữa năm cũ và năm mới, giữa một chu kỳ vận hành của đất trời, vạn vật cỏ cây. Đây là khoảng thời gian được xem là vui nhất, nhộn nhịp nhất ấm áp và ý nghĩa nhất của cả một năm.
Tết Nguyên Đán là thời gian tất cả mọi người hối hả đi sắm Tết, những người con xa xứ, xa quê hương nhân dịp ngày Tết trở về thăm gia đình, cùng sum họp, đoàn viên bên nhau quây quần bên mâm cơm gia đình cùng với tất cả người thân yêu.
Suốt một tuần qua, Lê Minh bận rộn lái xe đi khắp thành phố đến từng nhà các vị quan chức, lãnh đạo thành phố để biếu quà, chúc Tết thay mặt cho lão trùm. Trong đám quan chức thì bí thư thành phố có, chủ tịch, phó chủ tịch thành phố có, công an thành phố có, thanh tra thành phố có, doanh nghiệp có chẳng thiếu loại gì.
Văn hóa quà tết đó về bản chất là văn hoá tốt đẹp. Tết đến xuân về gặp nhau vui vẻ mời nhau chén rượu, con cái tặng quà bố mẹ, người lớn mừng tuổi cho trẻ con, rồi trò đến thăm thầy, những người đã giúp mình thì đến cảm tạ đó là những điều hết sức quý trọng.
Nhưng khi lợi ích xâm chiếm đời sống thì việc biếu quà Tết trở thành thứ tiêu cực, một cái cầu nối bắc giữa những thỏa thuận ngầm của giới quan trường hủ bại với doanh nghiệp.
Trung ương đã có lệnh cấm biếu quà tết cho lãnh đạo thành phố. Tất nhiên là Phùng Thế Kiều hiểu rõ việc biếu xén quà Tết cho đám quan chức là như thế nào, không thể mang tiền hay vật chất giá trị lớn đến nhà quan chức, bởi nếu làm việc đó Cục phòng chống tham nhũng sẽ vào cuộc ngay lập tức, quy kết tội hối lộ, tham nhũng mà cũng chẳng có lão quan chức nào dại mặt nhận quà Tết kiểu tự sát đó cả.
Nên nhiệm vụ của Lê Minh chỉ là mang một cây mai dáng bonsai, trên đó kèm theo một thiệp chúc tết, đến cho từng người quan chức trong thành phố, để ghi nhớ thỏa thuận ngầm việc sẽ gửi quà Tết đến sau. Quà Tết sẽ được quy đổi thành tiền chuyển khoản, phần trăm trong các dự án lớn, hoặc biếu những căn hộ cao cấp trong dự án của lão trùm.
Một năm thì trong một tỉnh thành có đến hàng trăm dự án lớn nhỏ, chi phí ‘lobby’ của doanh nghiệp có thể lên đến hàng ngàn tỷ, số tiền này sẽ được rải đều từ trên xuống dưới và phần lớn khoản tiền ‘lobby’ sẽ vào túi những quan chức đứng đầu. Khi đám quan chức nhận tiền hối lộ, thì lão trùm lại khéo léo giúp những quan chức đó rửa tiền, bằng cách bán kim cương máu cho họ với giá cao cắt cổ hoặc tính phí rửa tiền qua sòng bạc và các tổ chức nước ngoài.
Thế nên không chỉ những khoản tiền mà đám quan chức hủ bại đó nhận được từ Phùng Thế Kiều, mà chúng nhận tiền từ những dự án khác, cũng đều đổ về bàn tay phù thủy của lão nhào nặn tẩy rửa sạch sẽ. Chính vì vậy mà uy thế của lão trùm rất được coi trọng, đám quan chức bắt buộc phải bảo kê cho những hoạt động kinh doanh của Phùng Thế Kiều, quả là một sự cộng sinh lợi ích vô cùng chặt chẽ .
Đêm giao thừa năm nay cũng giống như mọi năm khác, những người bạn của Lê Minh đều đã về quê ăn Tết với gia đình. Anh chợt nhớ cha mẹ mình đến da diết, đến cồn cào xa vắng, hình ảnh quê nhà lại hiện hữu trong tâm trí anh với những ký ức xa xưa nơi bãi mía nương dâu, biển xanh cát trắng thơ mộng. Anh bật cười thầm khi nhớ về những trò đùa tinh nghịch với đám bạn cùng xóm, những câu nói ngập ngừng vụng về trước mặt cô bé cùng lớp anh thầm thích mà chưa từng một lần thổ lộ.
Đêm giao thừa mới thấy thấm thía sự trống trải khi thiếu vắng tình cảm gia đình. Anh thèm một câu nói dịu dàng của mẹ, lại muốn nô đùa trong ráng chiều trên bãi biển ngập tràn nắng gió, nước xanh trong mát. Hình ảnh người mẹ của anh năm nào đảm đang vo những mớ gạo nếp, cặm cụi gói bánh chưng bên bếp củi vẫn nồng nàn hương thơm. Cả nhà anh đêm giao thừa lại quây quần ngồi râm ran chuyện trò thâu đêm bên bếp than hồng, cảm nhận hơi ấm tình gia đình nồng thắm.
Tất cả kỷ niệm đó đã ăn sâu vào trong tiềm thức của kẻ tha phương, có lẽ những điều tuyệt vời ấm áp đó bây giờ là một thứ xa xỉ đối với Lê Minh. Anh bây giờ chỉ còn mỗi một mình, cô đơn trong căn phòng nhỏ giữa Sài Gòn được mệnh danh là ‘thành phố không ngủ’ nhộn nhịp, náo nhiệt này.
Lê Minh cầm máy lên gọi cho một người phụ nữ đầu tiên của đêm giao thừa, anh nhớ cô.
“Chúc mừng năm mới! Chúc em và gia đình mọi điều tốt lành.”
“Em cũng chúc anh một năm mới, sức khỏe tốt, nhiều thành công.” Ngân Hà cười nói.
“Bao giờ thì em lại lên Sài Gòn?”
“Chắc khoảng mùng 4 Tết là em lên, vì mùng 6 em bắt đầu làm việc rồi. Còn anh năm nay không về quê ăn Tết à?”
“Anh làm gì còn ai thân thích ở quê đâu. Nên từ ngày mẹ anh mất thì anh chỉ về quê thắp hương ngày giỗ thôi.” Lê Minh cười buồn nói.
“Tội nghiệp anh quá! Ăn Tết xong em sẽ mang quà quê lên cho anh.” Ngân Hà an ủi.
“Nhớ đấy nhé! Thôi hẹn gặp lại em sau Tết.”
“Vâng, hẹn gặp lại. Hôn anh.”
Lê Minh lại bấm máy gọi cho Duy Thành, người bạn thân ở cùng phòng hồi còn trong trại huấn luyện vệ sĩ đặc nhiệm.
“Thành à! Chúc mừng năm mới.”
Đã hơn hai mươi cuộc điện thoại, anh gọi cho mọi người quen biết để chỉ nói với họ một câu. “Chúc mừng năm mới”. Lê Minh vứt điện thoại xuống giường, đi đến tủ lạnh lấy trong đó ra một chai rượu Vodka Nga. Rót rượu vào ly anh đứng tựa vào thành ban công nhìn xuống đường, uống từng ngụm nhỏ, bập một hơi thuốc sâu. Chỉ còn hơn hai tiếng nữa là đến giây phút giao thừa qua một năm cũ. Vẫn như mọi đêm giao thừa trước đây Lê Minh lại uống rượu một mình.
Bất chợt chuông điện thoại của anh reo lên. Lê Minh nhìn số máy.
Sao lại là cô ấy. Tâm trạng của anh lại trở lên phức tạp. Anh đã cố tình tránh gặp cô trong dịp này. Anh không muốn sa vào chuyện tình quá sâu đậm với cô. Anh sợ bản thân mình sẽ không rời xa cô được khi càng gặp lại càng yêu cô nhiều hơn. Suy nghĩ một chút rồi anh quyết định bấm máy nghe.
“Anh đây!” Lê Minh nhẹ nhàng trả lời.
“Chúc mừng năm mới.” Một giọng nói ngọt ngào của Linh Giang vang lên. “Anh đang làm gì vậy.”
“Anh ở thành phố thôi. Đang một mình.” Lê Minh cười nhẹ trả lời.
“Sao anh không về quê ăn tết. Ở lại thành phố có công việc sao?”
“Anh không còn người thân ở quê ngoài vài người họ hàng xa nên cũng chẳng về đó làm gì” Lê Minh cười buồn nói.
Phía đầu dây bên kia im lặng một chút rồi Linh Giang thỏ thẻ. “Anh về ăn Tết với gia đình em.”
“Bây giờ á?” Lê Minh ngạc nhiên hỏi.
“Ừ! Từ thành phố về đây có vài tiếng nếu anh đi nhanh có thể sẽ kịp đón giao thừa. Em cũng muốn giới thiệu anh với má em luôn.”
Suy nghĩ một chút rồi anh quyết định. “Được rồi anh sẽ về với em.”
“Em sẽ cùng má chuẩn bị cơm giao thừa đợi anh về.” Linh Giang không giấu được sự vui vẻ trong lời nói.
Sắp đến thời điểm giao thừa từ xa đã thấy những mâm ngũ quả bày ở sân trước nhà của mọi gia đình. Mọi người trong nhà đều tụ tập quây quần bên nhau để chờ đón giây phút đầm ấm linh thiêng này.
Linh Giang mặc một bộ váy trắng thật xinh đẹp đứng đợi ở gốc cây trước cửa nhà, chốc chốc lại nhìn đồng hồ tỏ vẻ vô cùng sốt ruột như đang chờ đợi ai đó rất quan trọng. Đứng cùng là một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi có sáu bảy phần giống cô, mặc một chiếc váy đen có viền trắng tương phản.
“Chị Giang, anh rể sao đi lâu đến vậy?” Cô gái trẻ hỏi với vẻ chờ đợi không kém chút nào so với Linh Giang.
“Anh ấy đang đi trên đường chắc cũng sắp đến nơi rồi.” Linh Giang bồn chồn trả lời mắt vẫn không dời về phía đường cái.
“Anh rể có đẹp trai không? Có giầu không chị?” Cô gái bám lấy tay Linh Giang nháy mắt tinh nghịch hỏi trêu chọc.
“Chị yêu anh ấy không phải vì những lý do đó.” Linh Giang vuốt tóc cô em gái mỉm cười trìu mến.
“Chị xinh đẹp lại ngoan hiền có rất nhiều anh nhà giầu theo đuổi chị ở tỉnh. Chắc anh rể cũng không kém quá chứ?” Cô em gái tỏ vẻ nghi hoặc dò hỏi.
“Đợi một lúc nữa em gặp anh ấy là biết ngay thôi khỏi phải đoán già đoán non” Linh Giang véo nhẹ má cô em một cái cười nói.
Chiếc xe Mazda CX5 mầu trắng phóng như bay trên đường. Ngoài đường vắng ngắt thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy ngược chiều. Chiếc xe hơi này Lê Minh mới tậu cách đây hơn một tháng dù sao thì anh cũng có một khoản tiền khá dư dả trong tài khoản sau nhiều năm làm kinh doanh.
Chỉ khoảng hơn hai tiếng sau đã đến trước cửa nhà Linh Giang. Lê Minh nhìn đồng hồ rồi thở một hơi nhẹ nhõm còn 10 phút nữa mới đến giao thừa. Từ xa anh thấy hai chị em Linh Giang đứng trước cửa nhà đợi trong lòng anh chợt thấy ấm áp lạ thường. Linh Giang gương mặt tràn ngập hạnh phúc, cười rạng rỡ ra chạy đón anh.
“Cuối cùng thì anh cũng đến rồi.” Cô thở một hơi nhẹ nhõm.
“Em đợi anh có lâu không?” Rồi anh ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới, Linh Giang đã thành thục hơn trước rất nhiều, càng xinh đẹp mặn mà, đặc biệt là dáng người lồi lõm gợi cảm vô cùng. Không nhịn được Lê Minh kéo nàng vào lòng ôm siết lấy rồi đặt một nụ hôn sâu lên môi, thời gian như ngừng trôi.
Khụ khụ! Hai người đang chìm đắm trong hương vị ái ân thì nghe tiếng ho bên cạnh đánh thức quay trở về thực tại.
“Hai anh chị có thể vào nhà được chưa? Má đang đợi trong đó lâu rồi đấy.” Cô em gái đứng đó từ bao giờ nhìn sang cười cười.
Linh Giang xấu hổ vội đẩy anh ra, hai tai đỏ bừng như gấc, bộ dáng lúng túng có chút ngượng ngùng rồi chỉ vào cô em gái giới thiệu. “Đây là Bảo Vân em gái em. Còn đây là anh Minh chị đã kể cho mọi người đó.”
“Chào em! Anh có nghe chị Giang kể về em. Anh cũng được biết là hiện nay em đang học đại học trên thành phố.” Lê Minh gật đầu mỉm cười.
“Em cũng nghe chị Giang kể nhiều về anh nhưng đến bây giờ mới được gặp.” Bảo Vân ánh mắt tò mò nhìn anh hiếu kỳ.
“Thôi chúng ta vào nhà nói chuyện đi.” Linh Giang xen ngang kéo tay Lê Minh đi vào nhà. Bảo Vân đi bên cạnh giơ ngón cái lên nháy mắt tinh nghịch với cô chị ra hiệu ý muốn nói ‘anh rể rất ổn’.
Gia đình của Linh Giang chỉ có ba người phụ nữ nên từ lâu đã thiếu bóng dáng đàn ông trong nhà. Sau giao thừa có vài người hàng xóm cùng họ hàng quanh đó sang chúc tết. Mọi người đều tò mò về Lê Minh, còn anh cũng đã lâu không có được cảm giác không khí gia đình vui vẻ và đầm ấm nên thái độ tự nhiên thân thiện, hòa nhã với mọi người.
Nhà Linh Giang chỉ có ba phòng ngủ, bình thường mỗi người ở một phòng. Nhưng vì hôm nay có anh đến nên Linh Giang với em gái nằm ngủ cùng nhau, nhường phòng của cô cho anh nghỉ ngơi. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cơ thể sảng khoái vô cùng Lê Minh nằm ngả ra giường mùi thơm thoang thoảng của phụ nữ còn vương trên lớp vải ga dễ chịu vô cùng.
Đi một chặng đường dài khiến anh cũng thấm mệt, chẳng bao lâu anh thiếp đi cho đến khi cảm thấy một thân thể mềm mại áp lên ngực. Một hơi thở thơm mát áp vào môi, không cần nhìn cũng đoán là nàng đã trốn sang ngủ cùng anh.
Linh Giang nằm gọn trong lòng anh như một con mèo nhỏ với bộ đồ váy ngủ mỏng manh không thể che đậy được những đường nét lồi lõm bên dưới. Hai người quấn lấy nhau nồng nhiệt, đắm chìm trong khoảnh khắc ấy, không còn suy nghĩ gì nữa tất cả bị cuốn trôi bởi sự bùng cháy của cảm giác.
Lê Minh tham lam vục mặt vào bộ ngực trắng nõn, căng tròn thấp thoáng những sợi gân xanh nhỏ li ti trên bầu vú của nàng. Đôi môi không ngừng liếm mút hạt đậu đỏ hồng trên hai trái đào tiên.
“Em nhớ anh… đến phát điên… mất.” Linh Giang thì thầm trong hơi thở hổn hển ngắt quãng.
“Anh cũng nhớ em” Lê Minh thì thào rồi kéo quần lót của nàng xuống mắt cá chân. Hai người trần truồng nằm dán sát vào nhau, làn da nóng bỏng cọ xát quấn chặt. Dây dưa hồi lâu đến lúc anh chuẩn bị hành động. Thì đột nhiên nàng kìm lại.
“Sao vậy” Lê Minh mơ màng hỏi.
“Đang ở nhà em đó. Em gái em ở phòng bên.” Nàng khẽ cười thì thào.
“Anh muốn yêu em ngay bây giờ.” Anh luồn một tay vào tóc nàng kéo miệng nàng vào sát miệng anh. Anh lại hôn nàng nhưng khi môi họ chạm vào nhau, Linh Giang lại lùi ra.
“Nghiêm túc đấy. Mùng 1 Tết mà.” Nàng đưa tay vuốt ve ngực anh mơn trớn.
“Mùng 1 Tết thì sao?” Anh chống khủy tay nâng người lên làm điệu bộ như muốn nói ‘chẳng liên quan’.
Linh Giang cười nhẹ rồi ngọt ngào nói. “Hôm nay là ngày Tết không có nơi nào bán thuốc tránh thai đâu. Anh không được nghịch chỉ nằm ôm em ngủ ngoan thôi nha.” Linh Giang hôn nhẹ vào môi anh rồi xoay người nằm quay lưng lại. Đôi mông cong ẩm ướt nước của nàng vô tình chổng vào hạ bộ của anh, làn da trắng muốt, mịn màng mát lạnh như nhung đong đưa trước mặt còn khiêu khích mạnh hơn đám cháy rừng cả ngàn lần.
Mặc kệ. Anh đang muốn bùng nổ, cơ thể đã không thể nhịn được nữa. Anh nắm lấy eo nhỏ của nàng rê khúc thịt cứng như dùi cui vào khe mông cong ẩm ướt. Đúng chỗ đó anh cong lưng thúc mạnh một cái. Nàng thật đẹp.
Nàng vừa dứt lời nhắc nhở thì ‘thằng nhỏ’ của anh đã mạnh mẽ trượt theo khe mông chui tọt vào trong hang thỏ ướt đẫm của nàng.
“Ưm …Anh xấu!” Nàng kêu rên lên một tiếng vô lực khi bị vật lạ nóng bỏng đột ngột xâm nhập sâu vào trong cơ thể. Từng cú nhấp mạnh sâu sát đáy làm nàng nấc lên từng tiếng, người run bần bật vì cơn khoái cảm tê dại đang lấp đầy trong cơ thể.
Tiếng rên rỉ đầy xuân sắc vang nho nhỏ trong đêm kéo dài gần nửa tiếng mới chấm dứt.
“Anh chị làm cái gì mà la to quá vậy chẳng để ai ngủ gì cả.” Bảo Vân nằm trên giường khuôn mặt tỏ ra khó chịu vô cùng, cô nàng vùng vằng bịt chặt gối lên đầu càu nhàu thành tiếng.
Trong mấy ngày sau hai người cùng nhau đi chơi Tết khắp nơi vô cùng vui vẻ. Dần dần nàng cũng bạo dạn hơn khi thấy mọi người ngầm ủng hộ mối quan hệ thân mật của hai người. Đương nhiên đêm nào nàng cũng trốn sang ngủ cùng anh, cuồng nhiệt đến sáng, họ quấn lấy nhau như sam, càng yêu mãnh liệt hơn.
Chỉ có điều hai người không hề biết đã vô tình làm cho cô em gái Bảo Vân bị mất ngủ thường xuyên.