Chương 41: Tìm Thằng Zi'ch Cớm

Sông Sài Gòn.

Bên dưới một chân cầu vắng bóng người. Hai người đàn ông đứng trò chuyện với nhau, phía xa có một chiếc ô tô đậu trên đường.

Kiên Báo đi lại trước mặt Bình Xà, mặt vô cùng tức giận, nghiến răng quát to .

“Con mẹ nó! Tại sao bọn cớm lại biết được thông tin vụ giao dịch của chúng ta?” Còn biết được chính xác thời gian và địa điểm để quây bắt. Việc giao dịch này tao chỉ báo cho mày trước đó có vài tiếng đồng hồ thôi?” Vụ này làm tao thiệt hại cả triệu đô, lại còn mất toi cả mối làm ăn với bọn Kundasai nữa.

Khi Kiên Báo tức giận, tròng mắt hắn đỏ ngầu, từng thớ thịt trên khuôn mặt chảy xệ giật cơ liên hồi, trông rất giống một con chó ngao dữ tợn. Quả thật hắn có cái tướng dọa người vô cùng uy lực đến như Bình Xà một thân võ nghệ cao cường, gan lỳ như vậy cũng phải rúm ró khép nép những khi Kiên Báo nổi cơn thịnh nộ.

“May là em chạy thoát chứ không thì bị tóm rồi. Bọn đàn em không biết có thằng nào còn sống sót không? Bọn cảnh sát nó chơi dữ lắm.” Bình Xà cúi gằm đầu không dám ngẩng lên đối diện với ánh mắt đang tức giận của Kiên Báo hạ giọng nói.

“Thế bọn Kundasai thế nào?” Kiên Báo hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh rồi hỏi.

“Em chịu.” Bình Xà lắc lắc đầu nói. “Lúc đó mỗi bên chạy một hướng. Đạn bắn vèo vèo nên chỉ cắm đầu chạy trốn thôi.”

Kiên Báo tỏ vẻ trầm tư.

“Nếu như theo lời mày kể thì bọn cảnh sát xuất hiện bất thình lình. Bọn quân Kundasai nổ súng đầu tiên về phía bọn cảnh sát. Có thể suy ra là bọn Kundasai hoàn toàn bị bất ngờ trong vụ cảnh sát đột kích. Bên mình những thằng nào có khả năng chạy thoát?”

Bình Xà nhún vai lắc đầu.

“Nếu như chạy thoát thì khả năng chỉ có mỗi mình em. Còn bọn đàn em thì không thấy thằng nào thoát ra được cả. Khổ thân thằng Gà nó bị bắn vỡ sọ tung tóe ngay trước mặt em, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy ghê người.”

“Tao nghi trong đám đàn em của mình có thằng zích cớm rồi. Mày có nghi nghờ thằng nào không?” Kiên Báo đi đi lại lại trong phòng, chắp tay sau lưng nhíu mày suy nghĩ trầm tư một lúc rồi hỏi.

“Cái này em không rõ, mấy thằng tù em tuyển đều nghiện ma túy nặng, lý lịch bất hảo dầy cả trang. Em còn cho người về tận quê chúng nó xác minh lý lịch.” Bình Xà tỏ ra lúng túng.

Kiên Báo mắt đỏ rựng, cổ nổi gân hét lên.

“Mày ngu như con lợn ấy! Mấy thằng tù đó hợp tác với cảnh sát đấy. Mày không có đầu để nghĩ à?”

Thở hắt một hơi để lấy sức, Kiên Báo cố kìm nén cơn giận dữ nói tiếp.

“Phải tìm mọi cách moi ra thằng zích đấy ra. Xử nó nhanh đi, lúc nào mà chưa xử được zích thì chúng ta không thể làm ăn gì được đâu. Vũ trường, quán bar đang cần một lượng lớn thuốc lắc và cocain để cung cấp cho bọn trẻ trâu hàng đêm, chậm ngày nào là mất tiền tỷ ngày ấy.”

“Đại ca yên tâm, em sẽ tìm ra được thằng zích đó.” Bình Xà mắt ánh lên tia sát khí, nhỏ nhẹ nói.

“Mày định tìm thằng zích đó như thế nào? Nói tao nghe thử xem.” Kiên Báo thở hắt ra một hơi nhìn sâu Bình Xà một cái rồi hỏi tỏ vẻ không hoàn toàn yên tâm.

Bình Xà thấy khó xử, thật ra hắn cũng chưa biết phải tìm ra kẻ nội gián cách gì, hắn đành suy luận tình huống.

“Thứ nhất là nếu như chúng nó bị bắn chết cả thì tức là không có thằng nào là zích. Bọn cảnh sát có thể đã theo dõi chúng ta từ trước, lý do là thằng đàn em nào đó sơ suất để lộ thân phận khi ở trang trại, dẫn đến việc bị chúng nó nghi ngờ. Thứ hai là nếu như ba thằng chúng nó đầu hàng và bị cảnh sát bắt hết, nếu có thằng zích thì sẽ được bọn cảnh sát thả ra để quay lại làm nội gián tiếp.”

“Đúng vậy.” Kiên Báo gật đầu nói.

“Nhưng để an toàn thà giết nhầm còn hơn bỏ xót. Mày hiểu ý tao chứ?” Kiến Báo đưa tay chém mạnh vào khoảng không trước mặt. Mắt nhìn tròng trọc vào Bình Xà chờ đợi phản ứng.

Bình Xà ánh mắt sắc lạnh, gật đầu đồng ý.

---------------

Hoàng Nam rảo bước nhanh tiến vào phòng hỏi cung, anh kéo ghế ra ngồi đối diện với một người đàn ông có dáng người gầy guộc, đó chính là Út thằng đàn em của Bình Xà. Hoàng Nam rút một điều xì gà ra châm lửa hút, không khí trong phòng tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng hơi thở của người đối diện.

Rít sâu vài hơi thuốc Hoàng Nam nói .

“Mày làm tốt lắm, bọn Kiên Báo có nằm mơ cũng không nghĩ được tao dùng mày để cung cấp thông tin vụ giao dịch với bọn Kundasai.”

“Thưa cán bộ, nếu bọn nó biết được em làm zích thì em chết chắc.” Thằng Út sợ sệt .

Hoàng Nam cười nhếp mép lạnh lùng nói.

“Mày đã chết rồi còn gì? Mày nghĩ mày thoát án dựa cột hay sao? Mạng sống của mày là do tao níu giữ lại. Mày ngoan ngoãn hợp tác thì mày mới có cơ hội sống, để còn được nhìn mặt vợ con mày đúng không?”

“Vâng, thưa cán bộ, em sẽ cố gắng làm tốt để được giảm án về với vợ con. Em muốn được làm lại cuộc đời, em đã quá chán nản cuộc sống chui lủi rồi. Lúc này em sống tiếp là vì con của em.” Thằng Út mắt rớm lệ thành khẩn.

Hoàng Nam đứng dậy vòng ra sau lưng Thằng Út, vỗ vai hắn giọng câu nhử .

“Muốn làm lại cuộc đời cũng cần phải có cái giá của nó. Không có gì đáng giá bằng mạng sống nhưng cũng không có gì rẻ mạt bằng mạng sống.”

Thằng Út cúi đầu im lặng hồi lâu. Dừng lại một chút để Thằng Út thấm câu chân lý đó, anh tiếp tục nói.

“Sau khi bị cảnh sát đột kích truy bắt đám đàn em Bình Xà mỗi đứa chạy một nơi, không thể biết được tình hình của nhau. Bình Xà không biết được ai bị cảnh sát bắt, ai chạy thoát được. Chính vì vậy sau khi mày được thả ra hãy liên hệ với Bình Xà. Vỏ bọc của mày chỉ có tao với mày biết thôi.”

“Vâng thưa cán bộ, em sẽ làm đúng như vậy.” Thằng Út ngoan ngoãn đáp ứng yêu cầu.

“Tốt lắm. Cứ theo cách cũ mà liên lạc.” Hoàng Nam gật đầu rít sâu một hơi thuốc rồi nói. “Chúc may mắn!”

Hoàng Nam đi ra cửa để lại thằng Út ngồi lại một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Anh thực sự không quan tâm đến việc thằng Út có sống chết như thế nào. Một thằng rác rưởi như nó sống chỉ làm cho gia đình, xã hội thêm nặng gánh. Điều anh quan tâm nhất là nó có mang lại các thông tin giá trị để giúp anh truy bắt những tên cầm đầu hay không mà thôi.

Hoàng Nam tự cười thầm trong bụng. Thằng đó thật ngây thơ khi nghĩ rằng anh sẽ giúp nó làm lại cuộc đời, cho dù nó hợp tác nhiệt tình đến mức nào chăng nữa cũng không thoát khỏi cái án chung thân. Cái chiêu dụ này anh đã áp dụng với bao nhiêu thằng buôn bán ma túy mà vẫn luôn hiệu quả.