CHƯƠNG 43: Sự thông thái của Hiệp Trọc
Hiệp Trọc đi vào quán Tanggo Bar, theo sau hắn là Hà Rim Hai cùng hai tên đàn em là Hiếu “xoăn” và Quang “mập”. Ngồi vào khu VIP của quán bar, Hà Rim Hai gọi hai chai rượu whisky loại Ballantine 30 năm cùng một đĩa hoa quả lớn. Rót rượu, châm thuốc cho đại ca xong Hà Rim Hai ngồi xuống bên cạnh.
Hiệp Trọc nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, rồi quay sang Quang “mập” hỏi.
“Tình hình thế nào? Mày nói cụ thể tao nghe.”
Quang “mập” khúm núm, ánh mắt lộ vẻ lo lắng không thôi nói.
“Dạ! Chiều qua thằng Tám ‘rồ’ cùng đàn em khi đi đòi tiền bóng của con nợ. Con nợ bùng tiền lại nói láo nên nó đã chém thằng kia gần chết đang nằm viện. Hiện cả đám đang bị công an bắt lên ngồi bốt rồi.”
“Đúng là bọn ngu làm mất tiền oan.” Hiệp Trọc bực tức ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất.
“Em biết thằng Tám ‘rồ’ hành xử quá lỗ mãng nhưng vẫn phải cứu nó ra.” Quang ‘mập’ hạ giọng nói.
Hiệp Trọc trầm ngâm một lúc rồi thở dài nói.
“Thôi thế này! Mày lập tức lên nhà thằng kia thỏa thuận đền bù cho nhà nó để rút đơn. Thật nhẹ nhàng khéo léo vì người ta ‘của đau con xót’ đừng để nhà nó nổi điên là được. Còn phía bên công an thì tao sẽ gọi cho thằng Chiến Luật Sư lên làm việc, nếu bị xử thì chỉ một thằng chịu thôi, đi vài năm lại về cho có số.”
“Thế thì cho thằng nào chưa có tiền án đi nhé đại ca. Bọn choai choai thích vào khám vài năm cho có lon ve để ra xã hội kiếm tiền.” Quang “mập” mừng rơn vội gật đầu nói.
“OK! Kéo thằng Tám ‘rồ’ ra là được rồi. Không có nó thì lấy đéo ai đi đòi tiền nợ bây giờ, còn mấy thằng trẻ trâu kia thì tuyển cả đống.” Hiệp Trọc tợp một hơi rượu, rút một thuốc ra châm hút rồi nói.
“Dạ! Em sẽ xử lý việc này ngay.” Quang ‘mập’ lập tức đáp ứng trong lòng thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hiệp Trọc bấm điện thoại gọi cho Chiến Luật Sư, kêu hắn lên công an phường xử lý đám đàn em đang bị bắt, sau đó quay sang Quang “mập” nói.
“Xong rồi đấy, bây giờ mày chạy đi đàm phán với gia đình nhà thằng kia đi.”
Quang “mập” vâng dạ rồi cùng Hiếu “xoăn” đi khỏi quán bar, chỉ còn lại Hiệp Trọc và Hà Rim Hai ngồi uống rượu. Hiệp Trọc quay sang giáo điều với hắn.
“Ở cái xứ này nhà tù chính là học viện đào tạo lưu manh thành du côn chuyên nghiệp.”
“Đại ca chỉ được cái nói đúng! Không đi tù không có đẳng cấp gì hết.” Hà Rim Hai gật gù cười hưởng ứng.
“Tao thấy bác Kiều dạo này có vẻ tin dùng thằng Minh “vệ sĩ”. Mày thấy thằng đó như thế nào?” Hiệp Trọc hạ giọng hỏi.
“Thằng đó em thấy cũng bình thường, nó chỉ là vệ sĩ của Hội trưởng, tuổi gì mà so sánh được với anh em mình.” Hà Rim Hai nhún vai tỏ vẻ kinh thường, bộ dáng không để tâm.
“Tao thấy không ổn, vừa xong nó được bác Kiều giao kiểm tra nguồn tiền giao dịch với bọn quỹ nước ngoài chỗ vợ tao. Khả năng ông ấy đang nghi ngờ con vợ tao cái gì thì phải?” Hiệp Trọc nhíu mày cau có nói.
“Chắc là không có gì đâu, chỉ là nó hỗ trợ công việc giao dịch với mấy thằng Tây thôi.”
“Đù má nó!” Hiệp Trọc thở hắt một hơi dài rồi chửi đổng một câu. “Hôm họp thấy nó đâm thủng tay thằng Hoàng Ruồi mà lạnh cả sống lưng. Thế đéo nào mà nó ra tay nhanh quá mà tao còn không kịp nhìn?”
“Thằng đó đương nhiên là có nghệ cao rồi. Thế đại ca tưởng làm vệ sĩ cho Hội trưởng là thằng què hả?” Hà Rim Hai tỏ vẻ hiểu biết.
“Ơ! Đù má mày dám ăn nói với tao như vậy hả?” Hiệp Trọc bực mình trợn mắt nói.
Hà Rim Hai thấy đại ca hiểu lầm liền cười nịnh nói. “Em xin lỗi đại ca. Ý của em không phải vậy.”
Hiệp Trọc thở một hơi lấy lại bình tĩnh nói. “Phải để ý kỹ thằng đó mới được, nó thân cận với bác Kiều như vậy, tao không yên tâm.”
“Đại ca là người nhà Hội trưởng, sợ đéo gì cái thằng mồ côi ‘cha vơ chú váo’ ấy. Loại nó mà láo với đại ca, em cho người cắt gân nó ngay chứ đùa à.” Hà Rim Hai giở giọng an ủi kiểu du côn.
“Mày nói đúng.” Hiệp Trọc nghe xong thì cảm thấy trong lòng buông lỏng cảnh giác liền cười khùng khục nói. “Trong Vân Long Hội về quyền lực tao cũng chỉ đứng sau có mỗi ông ấy, cổ phần trong công ty của tao cũng nhiều sau mỗi ông ấy. Đù má nó, cứ đi lo cái việc của thằng vệ sĩ đểu mới mệt đầu chứ.”
“Hay đại ca kéo thằng đó về làm ở sòng bài, dưới trướng đại ca luôn.” Hà Rim Hai hiến kế.
“Để làm gì?” Hiệp Trọc nhìn Hà Rim Hai với ánh mắt mang vẻ mơ hồ mờ mịt.
“Để giám sát luôn mà còn tách nó ra khỏi Hội trưởng.” Hà Rim Hai hạ giọng.
Hiệp Trọc đập mạnh tay xuống bàn hô to. “Ô! Thằng này thông minh. Không uổng công đại ca nâng đỡ mày.”
“Đại ca quá khen.” Hà Rim Hai bề ngoài tỏ ra khiêm tốn nhưng trong mắt không giấu được vẻ đắc chí.
“Nhưng tự nhiên kêu nó về sòng bạc thì vô duyên quá, phải có lý do thì ông ấy mới cho nó sang bên này?” Hiệp Trọc chợt lắc đầu khó nghĩ.
“Có gì đâu đại ca cứ giả vờ đi du lịch một hai tuần, sau đó nhờ Hội trưởng cho thằng Minh ‘vệ sĩ’ sang hỗ trợ. Sau khi về thì khen ngợi nó làm tốt, thế là giữ lại luôn ở sòng bài làm chân le ve.
“Đúng rồi!” Hiệp Trọc vỗ tay mạnh một cái hưng phấn. “Để đầu tháng này họp, tao sẽ đề nghị thẳng với ông ấy, cho thằng Minh sang bên mình trông casino.”
Chuyện về Minh ‘vệ sĩ” cũng gác qua một bên, sau vài tuần rượu chén chú chén anh Hà Rim Hai chợt hạ giọng thì thào.
“Đại ca! Dạo này trên casino em thấy có con bé trẻ mà xinh lắm, trông cực sang chảnh, thường xuyên lên chơi poker vào cuối tuần. Em nghe nói nó là việt kiểu Mỹ mới về nước.”
Mắt Hiệp Trọc sáng rực lên hỏi. “Thế à! Nó chơi có nhiều không?”
“Cũng khá đấy. Tuần nào chẳng chơi tầm vài ngàn đô. Có hôm nó thắng cả hơn chục ngàn đô ấy chứ. Con gái mà chơi poker như thế là được rồi. Em thấy nó chơi cũng có nghề lắm, ăn nhỏ nhưng chắc. Lúc vào dây đỏ thì nó đánh máu lắm thắng liên tục.”
“Nó đi một mình hay có bạn đi cùng?” Hiệp Trọc hai mắt lấp lánh vẻ gian tà.
“Em thấy nó toàn đi một mình. Có mấy thằng chơi cùng cứ le ve tán tỉnh suốt nhưng có vẻ chưa thằng nào vợt được con bé ấy. Có hôm nó mặc bộ đầm đỏ lượn lờ mà em nhìn cứ sốt hết cả ruột. Người nó trắng muốt đẹp lắm. Không biết chỗ đó của nó có đẹp không nữa?” Hà Rim Hai nuốt nước bọt thèm thuồng.
Hiệp Trọc háo hức liếm liếm môi, ánh mắt không dấu được vẻ tham lam.
“Thế à, tao toàn đi chơi golf nên không để ý. Được rồi cuối tuần này tao sẽ trực trên casino xem cô em ấy có ngon như mày nói không?”
Hà Rim Hai nhấm nháy.“Nó có vẻ kiêu đấy? Không dễ mà ăn được đâu.”
“Để đấy tao ra tay cho. Mày nghi ngờ khả năng của tao à?” Hiệp Trọc lừ mắt nói.
“Đại ca cứ thử vợt con bé đó đi nhưng em nghĩ là không được đâu.” Hà Rim Hai bĩu môi rất không tin tưởng, ánh mắt kinh thường. “Mấy thằng cao to đẹp trai chơi cùng tán tỉnh mãi còn chưa ăn nhằm gì kia kìa. Đại ca xem ra cũng không ăn thua.”
Thằng chó nó chê mình xấu trai, lại béo như lợn đây.
“Ơ! Đù má mày. Tao làm được thì sao, mày mất gì?” Hiệp Trọc cay cú dằn giọng.
“Em sẽ đãi đại ca một chầu hoành tráng luôn.” Rất tự tin. Hà Rim Hai nhún vai nói.
Mày thua chắc. Hiệp Trọc tỏ vẻ nguy hiểm.
“Được rồi. Mày nhớ lấy. Để tao ra tay vụ này. Tất cả đàn bà đều thích đàn ông đẹp trai có tài lẻ nhưng trên tất cả chúng nó thích tiền. Mấy thằng đẹp trai nhưng ít tiền thì đương nhiên là nó chê rồi. Tao có tiền nên không con nào mà tao không tán được.”
“Thế đại ca định làm cách nào?” Tò mò. Hà Rim Hai hỏi dò.
Hiệp Trọc cười nhếch mép vẻ mặt câng câng. “Tao nói ra thì lộ hết bài à?”
“Thôi mà, nói em nghe đi. Đằng nào em cũng độ với đại ca rồi.” Hà Rim Hai giở bài năn nỉ.
“Được rồi tao sẽ bật mí cho mày. Để cho mày mở rộng tầm mắt mà khôn hơn lên.”
“Đại ca nói đi.” Hà Rim Hai háo hức chờ đợi câu trả lời.
“Mày làm ở casino vài năm rồi thì mày thấy bản chất của bọn nghiện cờ bạc là gì?” Hiệp Trọc không trả lời mà hỏi sang vấn đề khác.
Hà Rim Hai nhíu mày suy nghĩ rồi nói.
“Vì tiền, vì thú vui, vì bị kích thích. Nhưng chủ yếu em nghĩ là vì tiền. Bọn họ máu mê kiếm tiền bằng cờ bạc.”
Hiệp Trọc lắc đầu cười kinh nói. “Mày chỉ biết một nhưng không biết hai. Bởi thế nên bất cứ cô em nào nghiện cờ bạc, tao đều chinh phục được hết, kể cả có là hoa hậu thế giới. Miễn là nó nghiện cờ bạc.”
Hà Rim Hai chồm người tới hỏi.
“Em vẫn chưa hiểu ý của đại ca. Nếu đại ca nói như thế thì tức là đã nắm chắc việc tán đổ em việt kiều Mỹ dễ như trở bàn tay rồi.”
“Đúng vậy!” Hiệp Trọc dương dương tự đắc. “Khi nắm được bí quyết này thì đứa con gái nào chơi cờ bạc là tao đều điều khiển được hết. Thế nên tao mới là ông chủ của cái casino này và cũng ra lệnh cấm tất cả nhân viên chơi cờ bạc.”
“Bí quyết là gì vậy đại ca. Nói cho em biết đi.” Hà Rim Hai hỏi tới.
Hiệp Trọc thần thái chợt nghiêm túc, chỉ tay vào thái dương rồi nhìn chăm chăm vào Hà Rim Hai.
Thật khó hiểu. Có gì thì nói mẹ nó đi cho nhanh cứ tỏ vẻ nguy hiểm
Hiệp Trọc giơ một ngón tay trỏ lên trước mặt hắn thốt lên một từ. “Não!”
“Não cái gì?” Hà Rim Hai ngớ ngẩn đờ người.
Hiệp Trọc nhìn bộ mặt ‘ngu như bò đội nón’ của Hà Rim Hai thì liền không nhịn được mà bật cười khà khà.
“Đại ca cười gì em? Thôi nói nhanh xem là bí quyết gì nào.” Hà Rim Hai gãi đầu bực bội.
Hiệp Trọc không vội trả lời mà nâng một ly rượu lên uống một ngụm to rồi giơ cái ly lên lắc lắc, những viên đá lạnh va vào thành kêu lanh canh rồi từ tốn nói.
“Trong não có một chất gọi là Dopamine một chất truyền dẫn thần kinh do não tiết ra khi con người hưởng thụ khoái lạc như ăn uống, tình dục, sử dụng ma túy. Và đặc biệt nó còn là chất kích thích ham muốn trước những thứ gì đó không chắc chắn, mạo hiểm. Tương tự như bọn nghiện ma túy, liên tục tiếp xúc với cờ bạc và những phần thưởng may rủi sẽ tạo ra những thay đổi vĩnh viễn trong não bộ con bạc. Những thay đổi trên não bộ do sự may rủi gây ra sẽ làm con bạc tăng cường khao khát ham muốn chiến thắng và trở nên cực kỳ nhậy cảm.”
Lại uống một ngụm rượu to, bập sâu một hơi thuốc Hiệp Trọc tiếp tục nói.
“Mày thấy không? Ngay cả thiết kế gian phòng casino cũng phải đảm bảo tiêu chuẩn sắp đặt. Từ ánh sáng, âm thanh, quầy bar, tất cả đều phải tạo ra một môi trường chìm đắm khiến con bạc hứng thú, yêu thích, không phân biệt được ngày và đêm. Cũng chính vì vậy mà đồng hồ là thứ đầu tiên bị cấm mang vào casino. Mục đích là giữ cho con bạc chơi lâu hơn và chơi nhanh hơn, khi đó con bạc sẽ đi vào trạng thái tâm lý lãng quên hiện thực, làm cho con bạc ước đoán sai tỷ lệ chiến thắng. Vì vậy, đối với họ, khi mất tiền sẽ kích hoạt sự thôi thúc phải tiếp tục chơi tiếp hơn là sự thất vọng có thể khiến họ phải rời bỏ cuộc chơi. Càng thua càng cay cú, càng thua càng muốn chơi tiếp, và phải chơi lớn hơn để gỡ lại phần đã mất.”
Hà Rim Hai nhíu chặt đôi lông mày, hắn đang căng trán, vắt óc ra để lắng nghe những gì Hiệp Trọc đang nói.
Mẹ kiếp! Khó hiểu thật. Hà Rim Hai đã hết kiên nhẫn giọng gắt gỏng. “Thế việc này có liên quan gì đến em việt kiều Mỹ?” Hắn cảm thấy mờ mịt, đầu óc lộn xộn với lời lẽ cao siêu của Hiệp Trọc.
Thằng đầu đất. Hiệp Trọc bực mình gắt lên. “Liên quan chứ. Cô em đấy nghiện cờ bạc đúng không?”
“Đương nhiên rồi. Tuần nào nó chẳng chơi.” Hà Rim Hai lầu bầu trong miệng vẻ bất phục.
Hiệp Trọc nén giận mặt cố tỏ ra hòa hoãn kiên nhẫn giải thích.
“Cô em việt kiều Mỹ đó liên tục tiếp xúc với bài bạc thì sẽ bị Dopamine kích thích và từ đó thay đổi thái độ về thắng và thua. Dopamine sẽ khiến cô ta tăng cảm giác lo âu, sự phấn kích bất kể là đang trong trạng thái nào. Cô ta sẽ dần dần rơi vào một trạng thái say mê trong đó con bạc nhập tâm hoàn toàn vào trò chơi, đôi khi là nhiều giờ đồng hồ. Trong chơi bạc có một thứ rất nguy hiểm nhưng ít ai nhận ra đó là Cảm giác chiến thắng ngay cả khi thua cuộc.”
“Cảm giác chiến thắng ngay cả khi thua cuộc là như thế nào?” Hà Rim Hai tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
“Mày làm trên casino mãi rồi mà không biết à?” Hiệp Trọc tỏ vẻ kinh thường nói.
“Em không biết thật?” Hà Rim Hai thú nhận.
Hừ! Hiệp Trọc lắc đầu ngán ngẩm rồi nói tiếp. “Tức là cô ta khi chơi bài poker sẽ có rất nhiều ván thắng nhưng mang về số tiền nhỏ, nhưng khi cô ta thua rất ít ván lại mất một số tiền lớn. Việc chiến thắng đó mang lại cho cô ta sự hưng phấn giả tạo, củng cố hành vi đặt cược mạo hiểm cho những ván mà cô ta ước đoán sai tỷ lệ chiến thắng. Cuối cùng một ngày đẹp trời cô ta sẽ cháy túi, ngày tiếp theo cũng vẫn cháy túi, cho đến khi cháy sạch bóc.”
Hà Rim Hai đầu óc như lâm vào ma trận càng nghe hắn càng không hiểu. “Nhưng em không hiểu là tại sao khi người ta càng thua bạc lại càng ham chơi. Cuối cùng họ lại tiếp tục chơi đến tan gia bại sản mới thấy hối tiếc. Trong khi chỉ cần đơn giản nói ‘không chơi’ là xong.”
Hiệp Trọc ngả người ra ghế thoải mái nói. “Hãy nhớ là các con bạc khi thua sẽ khiến họ mất kiểm soát. Khi một con bạc lên kế hoạch trước về việc sẽ đặt cược bao nhiêu, họ thường rất lý trí. Nhưng nếu thua thì lý trí cũng rời bỏ họ, và khi đó họ thay đổi kế hoạch ban đầu và đặt cược thậm chí còn lớn hơn. Mày hiểu chưa?”
Mẹ kiếp! Vẫn đéo hiểu cái gì. Đại ca nói cứ toàn thứ lằng nhà lằng nhằng.
“Nhưng liên quan gì đến việc tán cô em việt kiều Mỹ?” Hà Rim Hai vẻ mặt hết sức nghiêm túc hỏi lại lần nữa.
Điên với thằng này quá. Nói phòi cả nước bọt mà nó vẫn không hiểu. Hiệp Trọc gắt lên như ăn phải cá thối. “Tiên sư mày ngu thế. Tức là nó sẽ cháy túi và phải nhờ tao giúp.”
Ồi dào! Đéo nói sớm. Hà Rim Hai gật gù như là đã hiểu ra liền phủi một câu.
“À! Tức là đại ca chờ nó chơi hết tiền thì sẽ cho vay chứ gì? Rồi để nó nợ nhiều nhiều chút thì đòi nó cởi truồng ra trả nợ đúng không?” Tưởng gì cao siêu, trò này em làm thường xuyên rồi.
Thằng chó mất dạy. Mình nói bao nhiêu thứ hay ho mà nó không coi ra gì. Hiệp Trọc gật đầu thừa nhận. “Chứ còn gì nữa? Mấy con bạc máu mê nào chả chơi hết tiền.”
Hà Rim Hai liền biết ý chắp tay nịnh nọt cố gắng giảm bớt sự bực tức của gã đại ca.
“Em xin nhận thua vụ độ này mặc dù đại ca chưa ra tay. Chầu hôm nay em xin phép được chiêu đãi đại ca hết nấc luôn.”
Hiệp Trọc bật cười ha hả nói. “Chú mày đi theo anh sẽ học được nhiều cái hay mà không ai dậy cho đâu.”
Nhức cả đầu. Dậy như cứt. Tưởng gì cuối cùng là mấy cái trò xưa như trái đất.
“Vâng em cũng học hỏi ở đại ca rất nhiều.” Hà Rim Hai cố nói nịnh một câu rất trái lương tâm.
Sau khi bàn xong chuyện với Hiệp Trọc, Hà Rim Hai quay người sang vẫy ba em nhân viên phục vụ bàn vào ngồi cùng uống rượu. Chỉ chờ có thế. Ba cô em trẻ trung xinh đẹp ăn mặc hở hang, áo hai dây lộ nửa bầu vú, mặc váy ngắn cũn cỡn khoe chân thon dài, ưỡn ẹo ngồi sát lại Hiệp Trọc ngả ngớn. Hiệp Trọc quàng lấy cổ hai cô em mặt non tơ ngả người ra sau ghế, trương bụng phệ, mắt híp tịt, cười dâm dãng, bàn tay luồn vào ngực hai cô em sờ soạng nắn bóp. Cô em ngồi cạnh Hà Rim Hai nhanh tay rót rượu cho mọi người khởi động cuộc vui thâu đêm.
CHƯƠNG 43: Nhận việc ở Casino
Lê Minh đi ra vườn đứng hút thuốc ngoài sân, trong lúc chờ đợi đưa Phùng Thế Kiều đi làm việc, anh giật mình bởi một tiếng động đằng sau. Quay người lại anh thấy Phùng Thế Kiều mặc một bộ pyjama bằng lụa đứng đó từ bao giờ .
“Chào bác.” Lê Minh gật đầu chào lễ phép.
Phùng Thế Kiều gật đầu không nói, giơ tay vẫy anh lại rồi đi về phía bàn trà ngoài sân ngồi xuống, chỉ tay về phía ghế ra hiệu cho anh ngồi. Lê Minh đi đến ngồi xuống đối diện lão trùm.
Phùng Thế Kiều mở lời. “Sắp tới Hiệp Trọc sẽ đi du lịch sang Châu Âu khoảng hai tuần, nên hiện nay sòng bạc chưa có người thay thế để quản lý trong khoảng thời gian này. Hiệp Trọc có đề nghị tôi là cho cậu sang hỗ trợ bên đó. Tôi muốn hỏi ý kiến cậu về việc này, nếu không muốn tôi cũng sẽ không ép.”
Lê Minh dù không rõ lắm tại sao Hiệp Trọc lại đề nghị anh sang giúp đỡ, rõ ràng là anh với hắn từ trước đến nay chẳng có điểm gì chung, thậm trí là hắn còn luôn có vẻ đề phòng kiêng kị anh. Lê Minh suy nghĩ một chút rồi trả lời nước đôi. “Cháu sẽ làm theo sự sắp xếp của bác.”
Phùng Thế Kiều ánh mắt thoáng vẻ sững sờ, lão trùm ngạc nhiên khi anh lựa chọn như vậy. Nhìn sâu vào Lê Minh một cái rồi lão nói dứt khoát. “Thế ngày mai cậu sang đó hỗ trợ cho Hiệp Trọc đi.”
“Vâng! Chỉ có điều là sẽ không đưa đón bác đi làm việc thường xuyên được.” Lê Minh cảm thấy áy náy liền nói ra.
“Cậu không cần lo việc đó, tôi sẽ có sự sắp xếp khác.” Phùng Thế Kiều xua tay nói.
Hai người ngồi vừa uống trà vừa nhìn ngắm khu vườn được chăm sóc cẩn thận. Không ai nói với ai câu nào, mỗi người đều theo đuổi một loại suy nghĩ riêng của mình khiến bầu không khí có chút kỳ quái. Cuối cùng Lê Minh cũng lên tiếng sau một chút ngập ngừng.
“Cháu có việc này thắc mắc muốn hỏi bác không biết có được không?”
“Hỏi đi.” Phùng Thế Kiều trả lời cộc lốc rồi nâng chén trà lên uống một ngụm nhỏ.
“Bác có thể nói cho cháu về lịch sử của Vân Long Hội.” Lê Minh mạnh dạn nói. “Nhưng nếu bác thấy khó thì thôi vậy cứ coi như cháu chưa hỏi.”
Phùng Thế Kiều nhướng mắt lên nhìn chằm chằm vào Lê Minh khiến anh cảm thấy ngột ngạt, sau vài hơi thở lão trùm hướng mắt ra xa cười nhẹ nói. “Hôm nay tôi cũng rảnh rỗi, nếu cậu muốn biết về Vân Long Hội thì tôi sẽ kể cho cậu nghe.” Lão trùm sau đó lại tỏ ra khá thoải mái với đề nghị của Lê Minh. Làm anh thở nhẹ ra một hơi, mồ hôi từ lúc nào ướt cả lưng áo.
Phùng Thế Kiều trầm tư một chút rồi kể lại với giọng hồi tưởng xa xăm. “Hồi trước tôi là đàn em của đại ca Sáu Rô. Băng nhóm của tôi chủ yếu làm công việc cho vay lãi, mở sòng bạc, cá độ bóng đá, buôn lậu tại cảng Vũng Tầu. Nhưng rồi đến một ngày, tôi nhận được tin đại ca Sáu Rô bị một lũ nhóc choai choai đâm chết trong một quán nhậu. Ngay lúc đó tôi chợt nhận ra là cần phải thay đổi phương pháp hoạt động nếu không thì một ngày tôi cũng sẽ có số phận như vậy. Thời điểm đó đất đai đang lên giá cũng như các mặt hàng điện tử đang có nhu cầu rất cao. Tôi tận dụng thời cơ sử dụng những khoản tiền tích lũy có được trong thời gian trước, vay mượn thêm chỗ bạn bè bắt đầu đi kinh doanh. Tôi thắng lớn trong một vài vụ buôn lậu hàng điện tử tại cảng Vũng Tầu.”
Dừng lại một chút thở một hơi Phùng Thế Kiều nói tiếp .
“Sau đó tôi tập hợp lại các anh em trong giang hồ trước đây, cùng nhau bàn kế hoạch khôi phục mảng kinh doanh sòng bạc, buôn đá quý và cá độ bóng đá như trước khi còn làm với đại ca Sáu Rô, nhưng lần này sẽ hoạt động kín đáo, tinh vi hơn. Sau khi thống nhất xong các kế hoạch, tập hợp đầy đủ các anh em cốt cán, lúc này chính thức Vân Long Hội ra đời.”
Lê Minh chăm chú lắng nghe. Dừng lại một chút nhìn sâu vào mắt Lê Minh như muốn đọc thấu suy nghĩ của anh qua sắc mặt rồi lão nói tiếp.
“Cậu chưa thể thấy hết được sự tàn khốc của thế giới ngầm. Muốn có chỗ đứng trên đất này chỉ có máu và nước mắt mà thôi, cậu thấy cuộc sống như vậy có đáng để theo đuổi không?” Trong lời nói của Phùng Thế Kiều có ý tứ ngầm cảnh báo anh.
Lê Minh thầm nghĩ. “Lê Minh này một thân một mình, chẳng có gì để mất thì sợ gì bố con thằng nào, cứ thử thách bản lĩnh với cuộc đời thôi.” Nghĩ vậy nên anh ngẩng đầu nhìn thẳng lão trùm với ánh mắt đầy quyết tâm nói dứt khoát. “Cháu sẽ không để bác phải thất vọng.”
Phùng Thế Kiều gật gù, ánh mắt mang theo ý tán thưởng. “Người trong Vân Long Hội thì ngoài các thủ lĩnh ra thì rất ít người biết tôi là ai. Chúng ta luôn phải hoạt động hết sức kín đáo, cẩn trọng tránh mọi sự gây chú ý.”
“Vâng, cháu hiểu.” Lê Minh gật đầu nói.
Phùng Thế Kiều khoát tay nói. “Bây giờ cậu về nghỉ ngơi đi, sáng mai cùng tôi đến sòng bạc.”
Lê Minh cúi chào rồi cáo từ ra về, trong lòng anh vẫn chất chứa rất nhiều sự mâu thuẫn, nhiều câu hỏi nhưng lại không có câu trả lời. Đành phải xử lý theo kiểu “nước đến thì đắp đập, binh đến thì tướng ngăn” vậy. Tương lai phía trước của anh vẫn là một ẩn số. Cuộc hành trình của anh mới chỉ bắt đầu.