CHƯƠNG 35: Đội đặc nhiệm
Thời tiết khá nóng nực, bên trong căn phòng trung tâm võ thuật vẫn đang có khá nhiều học viên tập luyện. Hoàng Nam đang ra sức đấm đá bao cát tại góc phòng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Anh vẫn duy trì tập luyện võ thuật thường xuyên để đảm bảo sức khỏe, sự linh hoạt khi làm nhiệm vụ. Đang hăng say anh nghe thấy tiếng chuông điên thoại di động kêu vang.
Hoàng Nam gạt mồ hôi trên mặt rồi tiến tới chỗ để chiếc túi đựng quần áo lấy ra nghe. “Alô! Vâng em nghe đây sếp.
Hoàng Nam đi đi lại lại trong khi nghe điện từ đầu dây bên kia, nhíu chặt hàng lông mày suy nghĩ, anh trả lời. “Được rồi, em sẽ thực hiện điều tra ngay thưa sếp.”
Đầu dây kia vẫn tiếp tục nói, Hoàng Nam chăm chú nghe. “Rõ, thưa sếp.”
Tắt máy điện thoại di động, Hoàng Nam lướt tay trên phím bấm số gọi tiếp, phía đầu dây bên kia bắt máy. Hoàng Nam nói nhanh. “Alô! Yến, em gọi các thành viên trong đội một tiếng nữa tập trung tại phòng họp.”
Đợi đầu dây bên kia xác nhận xong mệnh lệnh, Hoàng Nam tắt máy cho vào túi, rời khỏi phòng tập đi ra ngoài cửa tiến đến bên một chiếc Honda CB 1100 cc mầu trắng đỏ
Anh nổ máy phi thẳng ra cổng.
Phòng họp của đội đặc nhiệm điều tra phòng, chống ma túy là một căn phòng đơn giản rộng khoảng 50m2, một cái bàn dài nằm chính giữa mỗi bên có sáu cái ghế. Năm người chiến sĩ đã ngồi sẵn trong đó có bốn nam và một nữ lần lượt là Bảo Yến, Chấn Phong, Trần Lâm, Đức Dũng, Chiến Thắng. Trong số đó có hai người mặc quân phục còn lại ba người mặc thường phục. Từ ngoài hành lang Hoàng Nam đi nhanh đến phòng họp, anh vẫn mặc một bộ thường phục khá đơn giản với quần bò, áo phông có cổ. Vốn dĩ bởi yêu cầu công việc thực địa nằm vùng, nên đội đặc nhiệm của anh không nhất thiết cần mặc quân phục khi họp bàn phân tích các thông tin thu thập để triển khai chuyên án.
Giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, không cảm xúc. Hoàng Nam đi thẳng vào phòng, gật đầu chào mọi người bước nhanh đến ngồi vào ghế trên đầu dành cho chỉ huy. Vừa ngồi xuống anh lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút.
Giây phút trong phòng im lặng, không gian xung quanh như đóng băng lại, thả nhẹ một hơi thuốc lên trần nhà.
Hoàng Nam nhìn vào Bảo Yến phá vỡ không khí yên lặng bằng một câu hỏi trực diện.
“Báo cáo nhanh cho tôi tình hình theo dõi Kiên Báo thế nào rồi?”
Bảo Yến nữ chiến sĩ duy nhất trong đội đặc nhiệm trả lời.
“Báo cáo anh, chúng ta đã điều tra về Kiên Báo cùng đàn em của hắn trong thời gian qua.”
Bảo Yến nói xong thì đưa tập hồ sơ tài liệu cho Hoàng Nam rồi cô tiếp tục nói.
“Hôm qua em đã nhận được thông tin của nội gián. Sang tháng sẽ có một cuộc giao dịch của Kiên Báo với bên Campuchia tại khu vực giáp biên Việt –Campuchia.”
Hoàng Nam mở tập hồ sơ ra xem nhanh, không ngẩng đầu lên lạnh lùng hỏi cộc lốc.
“Giao dịch cái gì? Số lượng hàng hóa?”
“Không rõ.” Bảo Yến trả lời. “Có thể là ma túy hoặc vũ khí, số lượng hàng hóa cũng chưa được biết chính xác.”
“Thời gian, địa điểm?” Hoàng Nam đuôi mày nhíu chặt hỏi tiếp.
“Địa điểm giao dịch là một khu vực giáp biên thuộc huyện Châu Thành tỉnh Tây Ninh, thời gian sẽ tiến hành trong tuần tới nhưng không có ngày giờ chính xác, cần chờ thêm thông tin từ nội gián của chúng ta.” Bảo Yến mặt lộ chút căng thẳng nói.
“Vậy bên Campuchia là bên bán hay bên mua hàng của Kiên Báo?” Hoàng Nam hỏi.
Bảo Yến tiếp tục nói. “Thông tin của chúng ta nhận được thì bên Campuchia sẽ là bên cung cấp, bên Kiên Báo sẽ là bên mua. Đó là một nhóm thuộc khu vực tam giác vàng chuyên cung cấp về vũ khí và ma túy cho Đông Nam Á.”
“Đã có đủ hồ sơ của những tên tham gia trong vụ này chưa?”
“Báo cáo! Chúng ta đã thu thập đầy đủ hồ sơ của những tên đàn em Kiên Báo. Trong đó đáng lưu ý nhất là tên Bình Xà, đàn em thân tín của Kiên Báo.”
Lật mở hồ sơ ra Bảo Yến nói tiếp. “Bình Xà tên thật là Tạ Quốc Bình sinh năm 1973, năm nay là 45 tuổi. Hắn là người gốc Gia Lai, năm 1990 đã từng tham gia bộ đội đặc công thuộc lữ đoàn đặc công bộ 198 Tây Nguyên do vi phạm kỷ luật trong quân đội nên đã bị đuổi khỏi quân ngũ. Năm 2000 tham gia cướp tài sản trên quốc lộ 1A bị bắt xử tù 9 năm nhưng được ra tù sớm 2 năm do cải tạo tốt. Khi còn ở trong tù, hắn có xăm một hình con rắn hổ mang trên cánh tay phải, nên có biệt danh là Bình Xà. Năm 2008 hắn vào Sài Gòn để sinh sống, sau đó xin làm đàn em dưới trướng của Kiên Báo. Những tên đàn em trong vụ giao dịch này, đều là những kẻ đã từng vào tù ra tội nhiều lần, đã được hắn kết nạp sau khi bọn chúng ra tù. Bình Xà nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực cho Kiên Báo vì khả năng sử dụng vũ khí quân dụng, võ nghệ giỏi, bản tính tàn nhẫn và rất trung thành. Hắn là kẻ đáng quan tâm nhất của chúng ta trong chiến dịch truy bắt này.”
Hoàng Nam gật đầu tỏ ý khen ngợi. “Tốt lắm, tiếp tục bám sát tình hình, có thông tin mới lập tức báo cho tôi ngay.
“Rõ, thưa đội trưởng.”
Quay sang phía bên trái nhìn Chấn Phong bằng một ánh mắt lạnh băng. Hoàng Nam hỏi. “Vụ thằng con ông đại biểu quốc hội đã xử lý xong chưa?”
Chấn Phong cười, đuôi mắt nhăn lại giơ một ngón tay cái lên nói.
“Thưa sếp, việc đã xử lý gọn gàng. Thằng con giời đó đang ngồi ăn cơm trại rồi. Bố mẹ nó chắc tự hào về thằng con buôn ma túy lắm đây, nghe nói ngất vài lần khi biết tin.”
Dập điếu thuốc xuống đất, để bộ hồ sơ của Kiên Báo xuống bàn, chỉnh lại tư thế ngồi Hoàng Nam mặt nghiêm trọng nói.
“Tôi vừa nhận được lệnh của cấp trên, yêu cầu đội chúng ta điều tra độc lập, không phối hợp với địa phương để tránh lộ thông tin chuyên án. Nhiệm vụ lần này chúng ta phải hết sức cẩn trọng, chúng là những tên tội phạm nguy hiểm manh động, sẵn sàng sử dụng ‘hàng nóng’ chống trả nên khi đột kích vây bắt, nếu thấy cần thiết có thể tiêu diệt tại chỗ. Tất cả sẽ hành động theo lệnh của tôi. Rõ chưa?”.
“Rõ, thưa đội trưởng.” Tất cả cùng đồng thanh hô to.
Hoàng Nam vẫy tay cho mọi người giải tán, lúc Bảo Yến đứng lên thì anh bất chợt gọi giật lại. “Yến, cô ở lại tôi có việc muốn bàn riêng một chút.”
Đợi mọi người đi hết ra ngoài chỉ còn lại Bảo Yến trong phòng thì Hoàng Nam nét mặt trở nên quan tâm lên tiếng hỏi .
“Tình hình của bác gái hiện giờ thế nào rồi?”
Bảo Yến ánh mắt cô trở nên sầu lắng, không giấu được vẻ buồn bã. “Mẹ em sang tuần là đi phẫu thuật, đã xét nghiệm sinh tiết đầy đủ cũng may là chưa bị di căn.
Nặng trĩu lòng. Thương mẹ quá. Cô muốn òa khóc thật to để giải tỏa tâm trạng lúc này.
“Mẹ em cũng vất vả cả cuộc đời rồi, không ngờ đến bây giờ lại mắc bệnh nan y như vậy.”
Hoàng Nam lặng lẽ lấy một phong bì trong túi ra đưa cho Yến .
“Đây là khoản đóng góp của anh em trong đội, cô nhận lấy tấm lòng của anh em, mong bác gái mau khỏe mạnh. Cô vất vả rồi nghỉ phép mấy hôm chăm sóc bác gái đi.”
Bảo Yến nhìn Hoàng Nam mắt rơm rớm ngập ngừng nói .
“Sao em có thể nhận được, lương tháng mọi người cũng có bao nhiêu đâu. Anh cho em nghỉ phép là được rồi mà.”
Hoàng Nam dúi phong bì vào tay Bảo Yến rồi nói. “Không nói nhiều, cứ cầm lấy về chăm mẹ đi, việc ở đội cứ để anh em tự xử lý. Tôi cũng phải đi công việc luôn đây.”
Bảo Yến ngậm ngùi nói. “Vâng, thế cho em gửi lời cám ơn mọi người trong đội.”
Hoàng Nam gật đầu vỗ nhẹ vai Yến nói. “Chúc bác gái mau khỏi bệnh, thôi tôi đi đây.”
Bảo Yến làm việc cùng đội trưởng Hoàng Nam vài năm nay, cô quá hiểu tính nết của anh, một con người mạnh mẽ, can đảm, rất cứng rắn. Hoàng Nam khi vào việc không thích nói nhiều, đối với tội phạm ma túy anh đặc biệt không nhân nhượng, đôi khi ra tay với chúng rất tàn nhẫn. Hoàng Nam nổi tiếng đến mức các lãnh đạo cấp trên chỉ tung đội đặc nhiệm của anh vào những chuyên án cực kỳ nguy hiểm. Nhưng với anh em trong đội thì Hoàng Nam như một người anh trai trong gia đình, luôn quan tâm đến mọi thành viên.