Chương 34: Thiếu Tá Hoàng Nam

Trong một căn phòng trống tàn tạ và đầy mùi ẩm mốc. Ánh sáng lờ mờ hắt ra từ một cái bóng đèn vàng, treo lủng lẳng giữa trần nhà đầy mạng nhện. Nằm giữa căn phòng có một bàn gỗ cũ kỹ, chỉ có hai cái ghế. Phía trong góc là một dãy kệ treo với đủ các loại dụng cụ lỉnh kỉnh bày trên mặt.

Ngồi trước cái bàn giữa nhà có một người thanh niên, làn da tai tái, môi hơi thâm. Hắn mặc một áo phông màu xanh, tay bị còng vào sau ghế.

Đối diện với hắn có hai người đàn ông mặc quần áo thường phục. Dưới ánh sáng lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy người đàn ông đang ngồi tầm khoảng 35 tuổi, anh ta có khuôn mặt khá điển trai với hàm râu quai nón, lông mày rậm, dáng vẻ phong trần, đôi mắt rất sáng, phong thái cực kỳ điềm tĩnh. Đó chính là Thiếu tá Hoàng Nam, Đội trưởng của đội đặc nhiệm phòng chống ma túy thành phố. Đứng bên cạnh là Chấn Phong, đội phó đội đặc nhiệm.

Mắt liếc một vòng quan sát xung quanh, rồi nhìn trực diện vào hai người đối diện, hắn hất hàm một cách bất cần hỏi.

“Sao các anh lại bắt tôi?” Tôi phạm tội gì?”

Hoàng Nam nhún vai kinh bỉ nói. “Mày dùng ma túy, mày buôn ma túy. Thế nào từng đó đã đủ tội chưa hả?”

Gã thanh niên tỏ vẻ ương bướng, quen thói cậy người nhà nên thái độ vô cùng kiêu ngạo. Mắt trừng lên nhìn chăm chăm, biểu lộ vẻ mặt cực kỳ căm phẫn với Hoàng Nam, giọng mang chút vị đe dọa hỏi. “Các anh biết bố tôi là ai không?”

Hai người đàn ông ngồi đối diện nhìn nhau khó hiểu, nét mặt họ rất bình thản.

Hoàng Nam mặt lạnh tanh, miệng hơi nhếch cười, hỏi một câu nhàn nhạt. “Bố mày là ai?”

Gã thanh niên thái độ khinh ngạo. “Bố tôi là đại biểu quốc hội Trịnh Văn Anh nếu các anh làm gì tôi thì các anh sẽ phải trả giá rất đắt đấy?”

Hai người trố mắt nhìn nhau. “Ha ha ha” Họ cười sặc sụa. Ôm bụng cười ngặt như đang xem phim hài Sắc lô vậy.

Mình nói sai cái gì nhỉ? Sao hai gã lại cười như điên? Gã thanh niên lúng túng vội vàng thanh minh.

“Tôi nói thật đó, các anh cười cái gì? Các anh không tin tôi à? Các anh biết mẹ tôi là ai không?”

Cố nén cười, Hoàng Nam nheo mắt hỏi lại. “Thế mẹ mày là ai?”

Gã thanh niên tỏ vẻ tự hào. “Mẹ tôi là bí thư quận 3 Nguyễn Thị Bích. Còn tôi là Trịnh Văn Khoa con trai út trong nhà.”

“Ha ha ha.” Họ lại nhìn nhau, cười phá lên ngặt nghẽo. Chảy cả nước mắt.

Lần này mặt thằng ranh trắng bệch. Nó chẳng hiểu gì nữa. Trong thâm tâm nó thấy sợ hãi vô cùng, lúc này nó vã mồ hôi như tắm. Nhịn cười, Hoàng Nam nói ra vẻ thông cảm.

“Ôi xin lỗi! Đáng nhẽ mày nên nói sớm với bọn tao.”

Trịnh Văn Khoa mừng hú vía. “Các anh thả tôi ra luôn đi. Tôi sẽ trả các anh tiền. Các anh muốn bao nhiêu?”

Hoàng Nam thong thả rút điếu thuốc ra châm hút. Anh bập bập mấy hơi rồi nhìn gã thanh niên ngây thơ nở một nụ cười ấm áp, cơ mặt kéo dãn làn da dồn về đuôi mắt, lộ hằn những vết chân chim.

Trịnh Văn Khoa tỏ thái độ không thể chịu nổi, nghiến răng nói.

“Anh cười cái gì, các anh muốn lấy bao nhiêu tiền để thả tôi ra?”

Hoàng Nam lắc đầu im lặng nhìn gã rồi tiếp tục nhàn nhã hút thuốc. “Tao không cần tiền.”

“Thế các anh muốn gì?” Trịnh Văn Khoa thiếu kiên nhẫn bực bội hỏi.

“Mày hỏi đúng rồi đó.” Hoàng Nam cười gằn.

Vứt điếu thuốc đi, anh nhổm người, lao chồm tới hỏi dồn dập.

“Tao cần mày nói ra ai là người bán ma túy cho mày? Tên là gì? Cách thức giao dịch như thế nào? Mật hiệu giao dịch? Thời gian giao dịch?”

“Tôi đúng là có dùng ma túy thật nhưng tôi không buôn ma túy. Tôi chỉ mua lẻ của một thằng ma cô ở quận 12 tên là Bắp. Còn tôi không buôn ma túy, các anh bắt nhầm người rồi. Mua để sử dụng ma túy như tôi, theo luật chỉ phải chịu phạt hành chính thôi.” Trịnh Văn Khoa lắc đầu chối đây đẩy.

“Mày rất biết đùa đấy? Nếu mày chỉ mua để sử dụng như mấy thằng nghiện khác thì đâu có ngồi trước mặt tao.” Hoàng Nam mặt như phủ một lớp băng, anh cười gằn. “Tao cho mày cơ hội cuối cùng, mau khai ra bọn bán ma túy cho mày không thì mày sẽ không còn thấy mặt bố mẹ nữa đâu.”

“Tôi đã nói là không biết.” Trịnh Văn Khoa cứng đầu thách thức. “Tôi mua để sử dụng cá nhân. Anh dám làm gì tôi sao? Tôi sẽ tố cáo các anh bức cung tôi.”

Hoàng Nam nhìn sang Chấn Phong gật đầu ra hiệu, rồi lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc. Chấn Phong đi vòng ra sau lưng hắn, lấy một miếng vải trùm lên đầu Trịnh Văn Khoa, giật cổ hắn ngửa ra sau. Tay còn lại anh cầm một bình nước dội thẳng xuống.

Trịnh Văn Khoa ngạt hơi, miệng thổi phì phò bóng nước nhưng có vẻ giãy dụa vô ích. Một tay hắn bị khóa còng, ngón tay hắn co quắp giật giật liên hồi như bị dính điện cao thế. Hắn vặn người co giật, nước từ ca vẫn dội xuống tràn vào miệng, vào mũi hắn qua tấm vải khiến hắn cứ kêu nấc từng tiếng ặc ặc.

Đây là kiểu xử lý nhục hình của bên đặc vụ khi tra khảo. Hình thức này khiến cho nạn nhân không thể thở được, đó là cảm giác của người bị đuối nước. Tuy không tạo ra thương tích nhưng gây chấn động tâm lý vô cùng khủng khiếp. Việc tra khảo với giới tội phạm cứng đầu nguy hiểm được các đơn vị đặc vụ sử dụng như là món đặc sản hiệu quả để lấy thông tin. Tất nhiên theo luật nó bị cấm.

Vài chục giây trôi qua thấy gã thanh niên sắp chết ngạt, Chấn Phong liền dừng lại, trên khuôn mặt anh không có biểu cảm gì ngoài vẻ mặt lạnh như tiền.

Tấm vải được bỏ ra khỏi mặt, Trịnh Văn Khoa thở dốc, nước mũi, nước dãi hắn chảy ra dòng dòng. Sốc. Có lẽ vừa xong hắn trải qua những giây phút kinh hoàng nhất trong cuộc đời làm lưu manh của mình. Chấn Phong làm thêm vài lần trấn nước nữa với hắn.

Hoàng Nam quay lại ngồi đối diện với hắn. Trịnh Văn Khoa vẫn ngáp thở từng hơi hổn hển, phổi còn nghẹn vì nước, tâm trạng hắn kinh hãi đến cùng cực.

“Nào bây giờ mày khai ra không?”

Khai thì dựa cột à. Đừng có mơ. Trịnh Văn Khoa thừa hiểu rằng với số lượng ma túy hắn đang giao dịch là rất lớn. Mà nếu khai ra thì bọn trong băng đảng sẽ không tha cho hắn. Chúng sẽ cho người giết hắn để diệt khẩu. Đằng nào cũng chết, hắn nghiến răng bất khuất.

“Tôi không biết. Các anh sẽ phải chịu trách nhiệm cho việc này.”

Hoàng Nam thả một hơi khói rồi nhìn chằm chằm vào hắn, với kinh nghiệm đối diện với hàng trăm tên tội phạm ma túy, anh cười nhếch mép lạnh lùng nói.

“Tao cần mày khai ra những gì mày biết. Ông chủ mày là ai? Ai là người thuê mày?”

Trịnh Văn Khoa vẫn hết sức gan lỳ.

“Tôi chẳng biết gì hết. Tôi bị oan. Tôi chỉ mua để dùng thôi. Các anh phải tin tôi.”

Hoàng Nam bập sâu một hơi thuốc, lúc này anh cần dùng nghiệp vụ để tạo áp lực cho hắn. Việc này anh đã quá quen thuộc đến mức chẳng cần phải hù dọa hay cố gây ấn tượng với chúng làm gì. Anh sẽ nói cho chúng biết kết quả của hành vi phạm tội buôn bán ma túy.

“Nếu mày nghĩ vậy thì để tao nói cho mày biết cách hoạt động trong ngành tư pháp này nhé? Trong một vụ buôn bán lượng lớn hàng ma túy như vậy. Cảnh sát sẽ không quan tâm đến việc mày có biết hay không biết về lượng ma túy đó mà cần có kẻ chịu trách nhiệm. Bên tòa án sẽ vui lòng tặng cho mày một cái án tử hình. Và kết quả là họ sẽ được thăng cấp, được thưởng và cả xã hội vỗ tay vì đã có công loại trừ được những thằng cặn bã gây nguy hiểm đến xã hội như loại chúng mày ra khỏi đời sống xã hội. Mày sẽ bị đưa ra pháp trường lúc đó trên người mày sẽ có đủ lỗ đạn để những con giòi bọ đỡ phải mất công đục, mà chui vào thưởng thức miếng thịt thơm ngon trên cơ thể mày. Bố mẹ mày không cứu được đâu mà còn mất chức vì mày đấy?”

Trịnh Văn Khoa run bắn người, hắn vã mồ hôi trán nói.

“Anh nói cho tôi việc đó có ý gì vậy?”

“Bởi nếu mày hợp tác tốt, khai báo thành khẩn thì chỉ có tao mới cứu được cái mạng chó của mày thôi hiểu chưa?” Hoàng Nam lạnh lùng nói. “Mà mày không khai thì những thằng khác sẽ khai nhận, lúc đó mày mất cơ hội được giảm án thì đừng có hối tiếc.”

Hắn đang dọa mình. Trịnh Văn Khoa hỏi. “Thế anh cứu tôi như thế nào?”

Hoàng Nam dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ. “Mày chỉ cần khai nhận ra toàn bộ tổ chức tội phạm của mày và người cầm đầu các vụ buôn bán ma túy, sau khi ra tòa mày làm nhân chứng tố cáo bọn chúng.”

Trịnh Văn Khoa cứng giọng nói. “Tôi chỉ là người được thuê để chuyển tiền hộ thôi. Tôi đâu có biết họ vận chuyển cái gì ‘không biết không có tội’.”

“Mày vui tính thật.” Hoàng Nam cười khẩy nói. “Có lẽ mày không hiểu biết về luật pháp để tao nói cho mày nghe. Việc mày tham gia nhận tiền, chuyển tiền trong quá trình giao dịch mua bán ma túy, thì có nghĩa là mày đã tham gia vào hành vi tội phạm rồi, cho dù mày có biết hay không biết việc đó, hiểu chưa? Nếu mày ngoan ngoan khai báo thành khẩn, mày vẫn còn cơ hội làm lại cuộc đời sau khi ra tù. Thế nào mày muốn lựa chọn điều gì hả? Suy nghĩ nhanh đi?”

“Đừng hòng mớm cung tôi, nên nhớ là bố mẹ tôi đều làm trong ngành đấy. Tôi cũng thừa biết mấy bài dụ dỗ của các anh. Tôi mà nhận tội thì còn lâu mới được giảm án, có khi án còn nặng hơn ấy. Tôi chỉ khai khi có luật sư tham gia.” Trịnh Văn Khoa hét lên.

Hừm. Thằng này ngon gớm. Thanh niên nhà giầu, loại công tử như nó xem có chịu nổi 7 bài nhục hình bức cung không. Bẻ gẫy ý chí, nghiền vụn thân thể. Để xem nó chịu được đến bài số mấy. Hoàng Nam đe dọa.

“Ở chỗ này không có luật sư và bố mẹ mày. Chỉ có tao và mày. Nếu mày không khai tao sẽ tra tấn mày đến lúc mày sụp đổ. Hiểu chưa cưng?”

Hoàng Nam ra hiệu tiếp tục. Chấn Phong mang một chậu nước ra, đặt nó dưới chân của Trịnh Văn Khoa.

Úi! Nước lạnh thế. Bàn chân hắn bị nhúng vào chậu nước ngập đến mắt cá. Chúng định làm gì mình vậy.

Chấn Phong bật điện bình ắc quy, tay cầm cái gọng sắt tiến đến kẹp vào bắp chân Trịnh Văn Khoa.

Bay lên nào. Soẹt soẹt dòng điện phát ra. Từng sợi thần kinh trong thân thể hắn bốc cháy, trong lúc gã giật nảy người dính chặt vào ghế, hét lên trong cơn đau câm nín.

Đố thằng nào bị điện giật mà hét được đấy. Chấn Phong hiểu rõ điều đó. Anh bắt đầu lần vặn lần thứ hai. Dòng điện xuyên qua tế bào làm tê liệt các dây thanh âm của Trịnh Văn Khoa.

Hoàng Nam hỏi dằn giọng. “Thế nào mày có nói không?”

Trịnh Văn Khoa lắc đầu, ú ớ trong họng. Dòng điện tồn dư khiến hắn chưa thật sự tỉnh táo.

“Tiếp tục trấn nước đi. Xem nó có chịu được không?” Hoàng Nam ra lệnh.

Vừa định thần bởi hai cú giật sốc điện. Trịnh Văn Khoa đầu óc lơ mơ như rơi vào chốn vô định. Cú trấn nước tàn bạo khiến hắn bừng tỉnh quay về hiện thực. Cảm giác đuối nước làm hắn mất hết cảm giác, mặt nhăn nhúm giãy đành đạch. Hắn co giật và buồn nôn khủng khiếp.

Chấn Phong dừng lại, bỏ tấm khăn ra. Trịnh Văn Khoa thều thào trong tuyệt vọng.

“Tôi nói… để tôi nói… dừng lại!”

Trịnh Văn Khoa trắng bệch giống như một cái xác vô hồn. Hoàng Nam lúc này mới tỏ vẻ hài lòng nói.

“Nói nhanh đi, đừng để tao tiếp tục làm cái việc mà tao cũng chẳng hứng thú lắm.”

Trịnh Văn Khoa giọng nhát gừng yếu ớt, hắn bị thẩm vấn quá tải sức chịu đựng.

“Tôi mua bán ma túy với một người biệt danh là Bình Xà... thằng đó là đàn em của ông trùm... Kiên Báo ở Vũng Tầu... Cách thức, thời gian và địa điểm giao dịch thì tùy từng lô hàng sẽ thông báo lúc sát giờ...... để tránh bị cảnh sát phát hiện hoặc có nội gián.”

Hoàng Nam hỏi tới. “Liên lạc với Bình Xà như thế nào?”

Trịnh Văn Khoa miệng khô khốc, lưỡi quẹt một vòng lên môi thì thào.

“Khi giao dịch... hắn sẽ nhắn cho tôi một tin với nội dung được mã hóa.... Chỉ hai người giao dịch mới biết cách để hiểu.”

Hoàng Nam mặt thoáng chút căng thẳng. “Bao giờ đợt hàng tiếp theo được giao dịch.”

“Sang tháng.” Trịnh Văn Khoa trả lời.

“Mày vẫn đọc được tin nhắn chứ.” Hoàng Nam lạnh giọng.

Trịnh Văn Khoa gật đầu xác nhận. Hoàng Nam thấy đã đủ thông tin cần thiết, anh đưa mắt nhìn Chấn Phong gật nhẹ đầu rồi quay người bước ra ngoài.