CHƯƠNG 33: Cuộc họp của những ông trùm
Hôm nay Phùng Thế Kiều tổ chức một cuộc họp trong văn phòng penthouses sang trọng này. Căn phòng họp được bố trí theo phong cách Nhật Bản với một chiếc bàn dài thấp. Lê Minh được giao nhiệm vụ đón tiếp những thành viên quan trọng trong tổ chức nội bộ.
Có mặt đầu tiên là Tiến Kim Cương cùng tên thủ hạ thân cận Quyết Đen. Tiến Kim Cương có vẻ ngoài trung niên nhưng bảnh trai, sạch sẽ, ăn mặc cầu kỳ trông chẳng có vẻ gì là giang hồ, mà giống doanh nhân, lên xe xuống ngựa. Ai ngờ Tiến Kim Cương lại là thủ lĩnh nắm giữ một mảng kinh doanh cực kỳ quan trọng trong tổ chức, đó là kim cương máu, đồ cổ lậu và hệ thống vận tải miền Nam.
Tiến Kim Cương móc ngoặc với thằng Tài Đức, con trai trưởng của bí thư thành phố, nên nghiễm nhiên Tiến Kim Cương có quyền kinh doanh vận tải “xe vua”. Khắp cả các tuyến quốc lộ miền Nam, xe tải trọng lớn của hắn chở nặng tha hồ cày xéo, làm hư hại hầu hết đường xá cầu cống, lại càng được thằng Tài Đức hưởng ứng, vì nó dựa hơi ông già, nên trúng thầu hết các công trình xây dựng hạ tầng trong phía Nam. Càng chở nhiều hàng nặng, đường xá cầu cống càng mau hư hỏng, thì thằng Tài Đức lại càng trúng mối lớn.
Tiến Kim Cương cũng là tay ăn chơi có tiếng, hắn thường thuê nguyên một con du thuyền hạng 5 sao của hãng Ferretti Yachts nhập khẩu từ Italia, gọi cỡ chục em người mẫu trong đó có cả hoa hậu, ca sĩ nổi tiếng, người mẫu, đi nghỉ dưỡng ngoài biển. Tiệc khỏa thân thâu đêm, thích đè em nào ra là chơi, khỏi cần dùng bao cao su, thậm trí còn làm tình tập thể luôn ngoài trời trên boong du thuyền. Ma túy, côcain thì chất đống lên bàn như bột bánh mỳ, ai thích dùng thì tự ra lấy cả nắm mà hút hít thả phanh.
Mấy em hoa hậu, ca sĩ, người mẫu tuy bên ngoài ngon lành, nổi tiếng, nhưng thực chất nát tươm, đều thuộc loại gái nghiện có hạng. Chơi ma túy xong thì nằm ngửa ra, chấp một lúc năm sáu anh to khỏe suốt đêm.
Còn thằng Quyết Đen là một tay du côn miền bắc chính hiệu, dân đất mỏ Quảng Ninh. Trong một lần tranh chấp mỏ than thổ phỉ, quân của hắn bị hai anh em nhà Tráng “chó điên” là dân gốc Thái Nguyên lùa chém, làm 6 thằng đi nằm viện. Sau đó cả hai anh em nhà Tráng “chó điên” trốn lên bãi vàng ở mãi tận Vĩnh Linh, Quảng Trị.
Quyết Đen cay cú liền cùng rủ theo một thằng đàn em đi lùng để “lấy số” anh em nhà Tráng “chó điên”. Hắn muốn chơi thật dữ. Trong một đêm lần mò tìm ra được kẻ thù. Hắn lập tức ra tay quất chết cả đôi rồi vác xác ra bìa rừng thiêu luôn. Sau đó Quyết Đen di cư luôn vào trong Nam, đầu quân làm đệ tử của Tiến Kim Cương. Từ đó theo chân hắn suốt đến bây giờ.
Kế tiếp đến sau là Kiên Báo, mặt hắn tròn xoe, bụng to, hai má béo xệ xuống, kèm theo đôi mắt trố, hàng lông mày rậm trông hắn chẳng khác nào một con chó ngao. Kiên Báo quản toàn bộ hệ thống bar, vũ trường, cả nguồn rượu ngoại cung cấp cho các nhà hàng, trên địa bàn thành phố biển Vũng Tầu. Hắn vừa đến đã oang oang cười nói, rồi tới ôm thân mật lão trùm.
Đi cùng hắn là hai tên đệ tử thân tín Bình Xà và Hoàng Ruồi. Chúng cầm theo một cái vali. Kiên Báo thời gian vừa qua đã va chạm mạnh với băng Hải Rulô dưới cảng cá Vũng Tầu. Hải Rulô chơi dữ với quân của Kiên Báo, khiến hắn phải làm hòa nhường lãnh thổ cảng cá cho Hải Rulô.
Kẻ đến cuối cùng là Hiệp Trọc, đi cùng hắn là tên đệ tử Hà Rim Hai. Hiệp Trọc có một lợi thế là em họ của lão trùm. Người nhà nên oai thế cũng hơn hẳn. Hắn phụ trách quản lý toàn bộ mảng kinh doanh tại Sài Gòn như khách sạn, bar, casino và đường dây cá độ bóng đá xuyên quốc gia sang tận Hồng Kông. Hiệp Trọc nổi tiếng bởi cách quản lý khôn lỏi, bằng phương pháp quả đấm thép bọc nhung với bọn đàn em bên dưới. Hắn cho đám đàn em ăn chơi thả phanh nhưng ngược lại phải làm ra làm. Thằng nào lớ xớ là hắn xử ngay lập tức làm gương.
Hà Rim Hai là một tên làm nghề “mặt trái” đúng nghĩa với cái đầu cua trọc lốc, ngực có hình xăm con hổ với mầu mực đốt từ mủ xăm cao su, hồi còn trong tù. Hình xăm cao lên gần sát cổ, nên khi hắn mặc áo phông vẫn để lộ ra một chút, chắc để dọa những người yếu bóng vía. Hắn có biệt danh nghe như hàn quốc này, xuất phát từ hồi trước chuyên sử dụng xe Honda Dream 2 xoáy nòng đi cướp giật tài sản. Hắn bị cảnh sát bắt và bị xử 7 năm ngồi tù tại trại giam Chí Hòa.
Sau khi ra tù hắn được Hiệp Trọc tuyển dụng về dưới trướng. Hà Rim Hai phụ trách các vấn đề như xử lý an ninh, cho vay nóng tại sòng bài, đòi nợ, thu tiền phế và quản lý đường dây cá độ bóng đá cho Hiệp Trọc. Trong băng đảng Vân Long thì cỡ như Hà Rim Hai chỉ là loại đầu gấu tép riu, nhưng nhờ có sự nâng đỡ của Hiệp Trọc. Hắn cũng ngoi lên làm đại ca cấp trung trong Vân Long Hội.
Ngồi vị trí chủ tọa là Phùng Thế Kiều bên trái là Hiệp Trọc, Tiến Kim Cương, Quyết Đen, Hà Rim Hai, bên phải có Kiên Báo, Bình Xà, Hoàng Ruồi. Việc ngồi họp cũng cần phải theo thứ bậc quy định về chức vị và uy thế trong hội.
Lê Minh ngồi phía sau lưng Phùng Thế Kiều. Lần đầu anh được tham dự một cuộc họp của thế giới ngầm. Ngoài Hiệp Trọc đã biết từ trước ra thì những người còn lại bây giờ anh mới gặp mặt. Anh cũng đã biết Phùng Thế Kiều chính là lão trùm Hội trưởng Vân Long Hội.
Nhìn mọi người một lượt với ánh mắt sắc như dao. Phùng Thế Kiều cất giọng nói sang sảng trầm hùng.
“Chào mừng tất cả các anh em trong Vân Long Hội đến tham dự cuộc họp nội bộ.”
Dừng lại một chút, Phùng Thế Kiều với phong độ khí thế bức người dằn giọng thị uy.
“Trước khi bắt đầu cuộc họp chính thức, tôi cần phải xử lý một thành viên vi phạm quy định của Hội. Hắn đã buôn ma túy sau lưng chúng ta.”
Hiệp Trọc trợn tròn mắt kinh ngạc, chồm người tới cất giọng khàn khàn. “Hội trưởng xin nói rõ, ai đã buôn ma túy trong Hội?”
Chưa vội nói về thủ phạm, lão trùm liền hạ giọng bộc bạch nói.
“Tôi không muốn đụng chạm đến ngành kinh doanh ma túy, vì tôi biết không thể làm được. Ma túy mang lại nguồn lợi nhuận khổng lồ, nhưng đụng vào món đấy là hỏng hết cơ nghiệp gây dựng bấy lâu nay. Đó là thứ cả nước cấm kỵ, không như rượu, không như cờ bạc, không như buôn lậu hay trốn thuế. Ngay kể như thú vui đĩ điếm là những thứ ai cũng thích, ai cũng từng đi chơi gái, nhưng bị cấm chỉ vì có một vài người muốn cấm mà thôi, do mấy ông lãnh đạo nhà nước hay thầy tu với vài lý do lãng nhách. Nhưng ma túy thì khác, bất kỳ ai dây dưa với nó cũng nguy hiểm hết, nó phá hủy thế hệ trẻ, nó phá hủy tương lai đất nước, nó phá hủy tất cả. Tôi rất hãnh diện khi tạo được thế lực xứng tầm đối với ông lớn trong giới quan trường. Tôi quen biết nhiều thật nhưng dính vào ma túy là hết quen ngay lập tức. Chắc chắn luôn! Vì họ sợ ma túy, tối kỵ ma túy. Kể cả tiền ăn ngập mồm, họ vẫn sẵn sàng dứt bỏ ngay lập tức nếu biết dính tới ma túy.”
Tiến Kim Cương sau khi nghe bài lên lớp của lão trùm thì đột ngột lên tiếng.
“Hội trưởng cứ xử phạt thật nặng những kẻ nào dám buôn ma túy trong hội chúng ta.”
Hiệp Trọc gật gật đầu hùa theo. “Đúng vậy! Đã có luật giới nghiêm, thằng nào dám ‘vượt rào’ sẽ phải trả giá.”
Phùng Thế Kiều ánh mắt lạnh như băng, mắt như lưỡi dao nhìn về phía Hoàng Ruồi, cất giọng trầm trầm thấy ghê. “Hoàng! Mày biết tội chưa?”
Hoàng Ruồi giật bắn người khi nghe như âm thanh réo gọi tử thần, hắn hoảng đến đờ đẫn cả người, run lập cập. “Dạ! tội gì ạ?”
Bầu không khí nặng nề, cảm nhận thấy từng hơi thở của người đối diện. Một lúc im lặng trôi qua, lão trùm quét mắt về phía Hoàng Ruồi, phá tan bầu không khí cô đặc bằng một giọng điệu nghiêm khắc.
“Hoàng!... Tại sao mày lại bán ma túy? Hội đã có luật cấm rồi, mày vẫn cố tình vi phạm sao?”
Hoàng Ruồi liếc nhanh nhìn Kiên Báo ánh mắt cầu cứu. Biết không thể nói dối lão trùm được nữa, hắn giọng sợ sệt run run sắp khóc.
“Em xin lỗi Hội trưởng! Em chót dại, em xin hứa là từ nay sẽ không dám nữa.”
Mẹ kiếp! Thằng Hoàng Ruồi nó khai tồng tộc ra thì chết toi. Cứu nó cũng là cứu mình. Cảm thấy sức ép vô hình đè nặng lên ngực Kiên Báo lập cập đỡ lời.
“Xin lỗi Hội trưởng, cũng là do em quản quân không tốt. Em xin nhận lỗi với anh em trong Hội. Mong mọi người tha thứ cho lần sai phạm này.”
Giận run người, Phùng Thế Kiều đập tay mạnh xuống bàn, tròng mắt lúc này vằn lên tia máu đỏ đáng sợ, hơi thở gấp gáp quát lớn.
“Mày im đi!”
Tất cả đều chìm vào im lặng sợ hãi tột độ, bầu không khí trong phòng lại trở nên lạnh ngắt. Mất hồi lâu để kìm nén cơn giận đang dâng trào cuồn cuộn trong lòng, trấn tĩnh lấy lại tinh thần.
“Hoàng!” Phùng Thế Kiều gắt lên lần nữa.
Hoàng Ruồi run bắn người nói. “Dạ em xin nghe.”
Vẻ mặt Phùng Thế Kiều lạnh băng như phủ một lớp tuyết, trầm giọng nói.
“Người nào làm người đó chịu trách nhiệm. Mày để lại cái gì chứng minh lời hứa đi?”
Phùng Thế Kiều ném con dao găm xuống mặt bàn. Tất cả mọi người đều cúi đầu im lặng. Thừa hiểu là cần phải làm gì. Hoàng Ruồi run run cầm con dao, rồi đặt lên ngón út của hắn. Sao hắn cảm thấy muốn xỉu thế này. Đau lắm đấy.
Sao đại ca không xin hộ hắn lúc này? Sao đại ca lại im lặng chấp nhận hắn bị mất ngón tay? Không công bằng với hắn, hắn chỉ làm theo chỉ đạo của đại ca thôi mà. Kiên Báo mới là người phải chịu hình phạt này chứ? Tại sao lại dồn hết tai vạ lên đầu hắn?
Thời khắc dần trôi, Hoàng Ruồi tái xanh mặt, run rẩy lập bập nói.
“Em… em không làm được việc này.”
Lão trùm đưa mắt nhìn sang Lê Minh phát ra tia nhìn tràn đầy lãnh ý. Anh lập tức hiểu ý của lão trùm liền đứng dậy tới bên cạnh Hoàng Ruồi, cầm lấy con dao găm. Lê Minh trong lòng hơi xao động, anh chưa từng làm việc này nhưng lúc này cần phải thể hiện trước mặt lão trùm cùng tất cả những người có mặt ở đây. Lê Minh cúi người xuống giữ lấy tay Hoàng Ruồi định một dao chặt ngón út. Bất chợt Hoàng Ruồi rút tay lại mếu máo.
“Hội trưởng tha cho em lần này đi.”
Lê Minh liếc nhìn lão trùm. Mặt lão lạnh te vẫn nhìn chằm chằm vào anh không cảm xúc. Lại một thử thách của lão trùm với anh nữa rồi.
Mày giỡn à. Bực mình thật. Chẳng nhẽ bị mất mặt trước mọi người.
Anh nhanh như cắt túm cánh tay của Hoàng Ruồi kéo mạnh ra, không để cho hắn kịp phản ứng vung tay đâm.
“Phập!”. Lực mạnh khiến mũi dao cắm ngập xuống bàn, ghim cứng bàn tay của hắn.
“A!… Mày… giết tao.” Hoàng Ruồi hét lên môt tiếng đau đớn, máu túa ra trên mặt bàn. Mọi người xung quanh tuy toàn tay giang hồ khét tiếng loại gộc mà mặt mày tái xanh, ngồi trước lão trùm cúi gằm im thin thít.
Lê Minh rút dao ra. Máu túa lên mặt bàn từ vết thương của Hoàng Ruồi. Phùng Thế Kiều không thay đổi sắc mặt, nhếch mép nói.
“Loại hèn nhát như mày sao xứng đáng ở trong Vân Long Hội được. Đuổi nó đi, đừng để tôi thấy loại rác rưởi này ở đây.”
Lê Minh Túm lấy tay của hắn kéo ra. Hoàng Ruồi khóc lóc, cố giằng tay thoát khỏi Lê Minh, miệng không ngớt van xin.
“Đừng mà Hội Trưởng, đừng đuổi em ra khỏi Hội. Em thề sẽ không làm sai quy định nữa…Hội Trưởng tha cho em. Em xin Hội Trưởng.”
“Hự!” Hoàng Ruồi nấc lên một tiếng khô khốc.
Một cú đấm xuyên vào mạng sườn khiến Hoàng Ruồi quặn người lại cong như con tôm. Hắn cảm thấy một cơn đau nhói cực độ xuyên qua nội tạng. Ho nấc lên từng tiếng như gẫy xương sườn, hắn buồn nôn khủng khiếp, nước bọt ứ lên cổ, thân thể co gập lại Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được thằng ranh vệ sĩ của Hội trưởng, trông mặt thư sinh mà tay lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.
Lê Minh túm cổ Hoàng Ruồi kéo xềnh xệch ra ngoài cửa. Hoàng Ruồi hét lên tuyệt vọng, ánh mắt vô cùng thảm.
“Bỏ tao ra thằng chó. Bỏ tao ra.”
Lê Minh co chân đá văng hắn ra ngoài hành lang rồi đóng cửa lại. Hoàng Ruồi mặt nhăn như trái táo tầu, ôm bàn tay đầy máu loạng choạng chui vào thang máy. Hắn uất hận. Đôi mắt lóe lên tia hận thù lên đến đỉnh điểm, chỉ là không thể phát tác được thôi.
Kiên Báo đưa mắt nhìn Hoàng Ruồi một cách không cam lòng nhưng vì đại cục hắn đành phải chốt thí một tên đàn em thân cận thôi vậy. Hôm nay coi như hắn gặp vận đen đủi.
Quay trở vào trong phòng, Lê Minh nhanh nhẹn lau sạch máu còn vương trên bàn, rồi lặng lẽ ngồi về vị trí ban đầu của mình để tiếp tục cuộc họp.
Lê Minh nghĩ thầm. “Mình cũng có tố chất làm xã hội đen đó chứ. Pha ra tay với thằng Hoàng Ruồi vừa xong chắc khiến bọn ngồi quanh vãi đái ra quần. Kỹ thuật dùng dao găm của mình học trong trại huấn luyện, hôm nay mới được thử nghiệm lần đầu. Cảm giác cũng thật thích!”
Phùng Thế Kiều chỉnh lại dáng ngồi, hắng giọng nói. “Bây giờ chúng ta vào công việc chính, chú Kiên nói trước đi.”
“Hiện nay thị trường rượu ngoại đã được thâu tóm xong.” Kiên Báo đặt va li lên bàn nói. “Tất cả đầu mối của chúng ta đều cung cấp rượu ngoại vào toàn bộ các vũ trường, quán bar trong phạm vi thành phố. Dưới Vũng Tầu em đã có thỏa thuận xong với Hải Rulô đồng ý phân chia địa bàn với hắn. Các khu vực các cảng cá hắn sẽ quản lý thâu tóm hết, ngược lại hắn sẽ không xâm phạm các địa bàn của chúng ta bên trong thành phố. Em xin gửi Hội trưởng sổ sách kế toán và lợi nhuận trong tháng này.”
“Tốt lắm!” Phùng Thế Kiều gật đầu nói. “Chúng ta có thể yên ổn làm ăn trong thành phố là được rồi. Hải Rulô rất có thực lực va với hắn cũng không dễ chơi. Thời buổi bây giờ cứ tranh giành nhau sẽ rất khó sống, đám cớm sẽ nhảy ngay vào cuộc thì thiệt hại cả hai bên. Nhưng tuyệt đối không để các băng nhóm khác quấy phá, xâm chiếm địa bàn đang hoạt động của chúng ta, nếu có thì cần phải triệt hạ ngay.”
Hiệp Trọc tự dưng nói chen vào. “Tuần trước có đám đàn em của băng Hưng Kiếm sang chơi vũ trường bên mình, gây sự đánh nhau với khách. Hưng Kiếm đã đứng ra xin lỗi cho đàn em và đền bù thiệt hại. Em cũng cho qua vụ đó vì không muốn làm căng lên, bọn cớm lại ngửi thấy mùi.”
Phùng Thế Kiều rút một điếu xì gà Cohiba, Lê Minh ngồi sau liền di chuyển tới châm thuốc bằng bật lửa ga chuyên dụng, sau vài hơi bập lão trùm nói.
“Hưng Kiếm với chúng ta đã có giao ước không xâm phạm địa bàn của nhau. Đàn em nó ẩu thì nó phải xin lỗi là đúng rồi. Băng Hưng Kiếm cũng là đối thủ ngang tầm của chúng ta nên phải hết sức cảnh giác với hắn.”
Hiệp Trọc lấy vali ra rồi đặt lên bàn nói. “Doanh thu từ sòng bạc đạt doanh thu khoảng hai triệu đô. Thấp hơn tháng trước nhưng lượng khách mới gia tăng thêm một số đối tượng Vip. Hiện nay đường dây cá độ bóng đá vẫn hoạt động rất hiệu quả, em giao cho hai thằng Quang “mập” và Hiếu “xoăn” đứng đầu quản lý. Lượng tiền giao dịch trong ngày đạt gần 100 ngàn đô, doanh thu mang về hơn ba triệu đô trong tháng. Em xin gửi Hội trưởng sổ sách kế toán và phần lợi nhuận thu được trong tháng này.”
Phùng Thế Kiều vuốt vuốt cằm, mắt thâm sâu trầm ngâm suy ngẫm.
“Đường dây cá độ này hoạt động trong một năm nữa thì cho đóng cửa đi. Nếu chúng ta để kéo dài rất dễ bị cảnh sát phát hiện. Đợt này đang có chiến dịch ra quân truy quét tệ nạn cá độ bóng đá của bên bộ công an. Làm ăn không kín kẽ rất dễ bị rơi vào tầm ngắm của cảnh sát, lúc đó thì bọn nó bóc lịch dài hạn đấy.”
“Vâng.” Hiệp Trọc gật đầu nói. “Em sẽ nhắc nhở chúng nó cẩn thận.”
Đến lượt Tiến Kim Cương lên tiếng. “Việc buôn bán kim cương và đồ cổ hiện nay đang tạm ngừng do phía đầu bên kia khan hàng, nên trong tháng vừa qua tụi em án binh bất động. Sang tháng khi có thông tin bên đầu kia sẽ nối lại giao dịch.”
Phùng Thế Kiều gật đầu nói. “Tôi hiện này có khá nhiều khách hàng đang muốn chuyển một lượng lớn tiền bẩn sang mua kim cương máu để cất trữ. Cậu nối lại giao dịch đó các sớm càng tốt, bên đối tác có bao nhiêu thì mua hết bấy nhiêu. Chất lượng kim cương phải đảm bảo tuyệt đối là hàng đẹp loại một.”
“Dạ em sẽ cố gắng nối lại việc này sớm.” Tiến Kim Cương lấy chiếc vali đặt lên bàn rồi nói .
“Doanh thu từ mảng bán đá quý, đồ cổ mang về cho chúng ta doanh thu là một triệu bốn trăm ngàn đô mức lợi nhuận đạt 60% trong tháng. Em xin gửi Hội trưởng phần lợi nhuận sau khi trừ chi phí cho các anh em.”
Phùng Thế Kiều nhìn qua những vali tiền trên bàn, sắc mặt không buồn không vui nói.
“Chúng ta cần duy trì ở mức ổn định như vậy. Trừ chi phí gốc, chi phí hoạt động và tiền lại quả cho những nhà bảo trợ thì chúng ta chỉ còn khoảng 40% lợi nhuận trên doanh thu. Như vậy trên toàn bộ hệ thống kinh doanh của chúng ta, hiện tại mang về mức lợi nhuận khoảng hơn sáu triệu đô la một tháng trong thời điểm này. Chúng ta cần tập trung nguồn tiền để có thể mua vào những mảnh đất vàng trên thị trường bất động sản tại thành phố.”
Ngừng một chút để lấy hơi Phùng Thế Kiều nói tiếp. “Thị trường bất động sản hiện nay, rất nhiều các thế lực mạnh thâu tóm những khu đất vàng, với mức sinh lợi lên đến hàng ngàn tỷ đồng. Chúng ta cần nhanh chân tham dự càng sớm càng tốt. Đồng nghĩa với việc, chúng ta cần có nguồn vốn tự thân phải mạnh mẽ, kết hợp với mối quan hệ với chính quyền vài người tay to. Như vậy mới đủ sức đấu chọi lại với những thế lực khác tại thành phố.”
Tiến Kim Cương giơ ngón cái lên khen ngợi. “Hội trưởng tính nước cờ xa như vậy là rất đúng.”
Không khí chợt trùng xuống rơi vào im lặng. Phùng Thế Kiều đảo mắt nhìn một lượt rồi hỏi. “Còn việc gì nữa không?”
Tất cả lắc đầu. Cuộc họp kết thúc. Mọi người ra về nhanh chóng như lúc đến.