Lê Minh ngồi chờ bên ngoài văn phòng làm việc của Phùng Thế Kiều. Đó là một căn hộ penthouses, trên tầng thượng của một tòa nhà chung cư thương mại cao 30 tầng, tọa lạc bên sông Sài Gòn. Xung quanh văn phòng đều là kính, toàn bộ đồ nội thất được sử dụng bằng gỗ óc chó nhập khẩu, rèm cửa có nguồn gốc từ Đức.
Phùng Thế Kiều đã mua đứt căn hộ tầng thượng này với giá hơn hai triệu đô, với mục đích vừa để làm việc, vừa để nghỉ ngơi. Từ văn phòng này có thể nhìn ra được toàn cảnh thành phố, mang đến sự thư giãn nhất định cho người sống tại đây. Văn phòng làm việc này là nơi xử lý mọi vấn đề trong công việc của lão.
Tiếng chuông cửa vang lên Lê Minh bước ra mở cửa, đó là Vĩ Bình Tổng Giám Đốc của công ty địa ốc Ba Bình. Một người bạn lâu năm của Phùng Thế Kiều, hiện nay hai người đang kết hợp làm dự án bất động sản. Lê Minh gật đầu chào, mời Vĩ Bình vào phòng làm việc của Phùng Thế Kiều rồi đứng sang một bên.
Lê Minh lần đầu gặp Vĩ Bình, anh đứng quan sát người đàn ông đối diện, khoảng 60 tuổi, đôi mắt lươn giảo hoạt, môi mỏng, phía trên đính kèm một bộ râu con kiến được cắt tỉa gọn gàng. Lão mặc một bộ áo vét mầu ghi sáng, được cắt may cẩn thận, cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ hiệu Patek Philippe Grand có giá cỡ khoảng 300 ngàn đô la.”
Phùng Thế Kiều chỉ tay mời khách khí. “Anh Bình ngồi đi.”
Vĩ Bình ngồi xuống vắt chéo chân, nhân tiện bắn một tia nhìn kỳ lạ về phía Lê Minh thầm đánh giá người thanh niên lạ mặt này. Lần đầu tiên ông ta thấy Lê Minh tại văn phòng lão trùm, ngoại hình mang dáng vẻ lạnh lùng vững vàng. Vĩ Bình thu lại ánh mắt rồi quay sang nói. “Hôm nay tôi qua để bàn riêng cùng anh việc đấu thầu mảnh đất quận 7.”
“Đây là cậu Minh trợ lý của tôi, là người thân cận của tôi nên anh cứ tự nhiên nói không phải ngại.” Phùng Thế Kiều thấy thái độ của Vĩ Bình liền hiểu ý tứ.
Vĩ Bình cảm thấy chưa thực sự tin tưởng người thứ ba nhưng Phùng Thế Kiều đã nói vậy thì ông ta không tiện lên tiếng đuổi người đành mạnh dạn nói.
“Tôi đã sắp xếp được ba đơn vị địa ốc, làm quân xanh cho vụ đấu thầu này rồi. Ngoài ra cũng đã mua được hết toàn bộ ban đấu thầu, nên việc đấu thầu lần này chỉ còn là nội bộ của chúng ta.
“Tốt lắm!” Phùng Thế Kiều tỏ vẻ hài lòng, gật đầu nói.“Tôi cũng đã làm việc xong với ông Quang phó chủ tịch thành phố rồi. Suất của riêng ông ấy là 2 căn biệt thự trong dự án ở vị trí đẹp. Dự án này chúng ta mất 7 căn biệt thự, 12 căn hộ chung cư để làm chi phí ‘lobby’ cho các quan chức, trị giá thị trường hiện nay cũng khoảng 50 tỷ. Ngoài ra chi phí ngầm lót tay bằng tiền mặt cũng lên đến hơn 20 tỷ nữa. Mọi việc bây giờ quá ‘xuôi chèo mát mái’ rồi, nên cần phải đẩy nhanh dự án triển khai sớm để thi công xây dựng.”
“Phía ngân hàng đã đồng ý ứng vốn cho chúng ta toàn bộ dự án.” Vĩ Bình hồ hởi nói. “Ngoài ra còn có chương cho khách vay mua nhà lên đến 80% trong 20 năm. Nên tôi tin sẽ tạo ra sự kích cầu mua bán trong dân sẽ rất khả quan trong tương lai.”
Phùng Thế Kiều nở một nụ cười đắc ý. “Việc đấu thầu bây giờ chỉ còn là thủ tục, ngay khi nhận được giấy phép đầu tư chúng ta cần xử lý luôn việc tuyển chọn nhà thầu. Tiêu chí là dự án cao cấp, nên phải chọn các nhà thầu có thương hiệu mạnh. Thiết kế phải theo tiêu chuẩn châu âu, ngoài ra nằm giữa dự án sẽ có một cái hồ điều hòa, mục đích là để tăng giá bán lên cao vừa là điểm nhấn để quảng bá.”
Vĩ Bình gật đầu thể hiện quan điểm đồng tình. “Tôi nhất trí phương án của anh. Theo quy hoạch dự án, chúng ta sẽ phải làm một con đường nội bộ dẫn vào khu đô thị, nhưng hiện nay trên đoạn này vẫn còn vướng vài nhà dân chưa di dời. Cần một khoản tiền đền bù cho họ phù hợp, để di chuyển nhanh trả lại mặt bằng cho chúng ta.”
“Việc đó anh xử lý được chứ?” Phùng Thế Kiều hất hàm.
“Đương nhiên rồi.” Vĩ Bình tự hào cười lớn, cũng nhân dịp khoe khoang thành tích với Phùng Thế Kiều. “Tôi là chuyên gia trong việc giải phóng mặt bằng mà. Không đứa nào dám chây lỳ được khi Vĩ Bình này ra tay. Anh còn nhớ dự án Platium Tower không? Đấy một đống nhà dân kiện tụng, kêu réo suốt ngày. Tôi cho quân đi làm việc từng nhà một. Thằng nào láo thì dùng bọn đầu gấu nện, thằng nào ngoan thì cho thêm ít tiền. Đám cảnh sát thì ngó lơ, bọn nó ăn tiền ngập mồm rồi mà lại. Còn dự án lấy đất ở Quận 12 là khó khăn nhất, tụi dân còn mang cả bom xăng cố thủ. Tôi gọi đám cảnh sát vào bắt mấy thằng cứng đầu nhất ra phường giã cho một trận xong truy tố hình sự. Sau đó mua chuộc mấy lão già tổ trưởng có uy tín đi thuyết phục các hộ dân còn lại. Thằng nào cứng đầu cho đám đàn em giang hồ vào quấy suốt ngày đêm. Bọn nó phát ngán là tự động giao đất thôi. Khà khà”
Phùng Thế Kiều với tay lấy điếu xì xà để trên gạt tàn ra, châm lửa hút bập vài hơi rồi hỏi.
“Việc bên công ty Phú Gia Bảo của lão Tường thế nào rồi? Anh đã đàm xong chưa?”
Vĩ Bình tỏ vẻ ngập ngừng một chút, gã đổi thế vắt chân sang bên, thấy khó xử.
“Tôi đã đàm phán với hội đồng quản trị bên đó rồi. Theo chỉ đạo của anh, tôi đã đề xuất mua 60% cổ phần nhưng lão Tường chủ tịch chỉ để cho chúng ta tối đa 30% cổ phần. Lão vẫn muốn nắm quyền điều hành công ty. Lão nói. ‘Công ty này tôi xây dựng hơn 20 năm tâm huyết, bây giờ công ty thiếu vốn nên mới phải bán cổ phần đi, thực lòng không muốn chút nào.’ Đúng là suy nghĩ của một thằng già sắp chết cổ hủ. Mấy thằng cha trong hội đồng quản trị còn lại thì rất hoan nghênh thương vụ này. Bọn chúng cũng muốn hưởng lợi lộc từ vụ mua bán cổ phiếu để có chút tiền về hưu.”
Phùng Thế Kiều ánh mắt sa sầm lại phủ một mầu u tối, thái độ dứt khoát nói. “Nếu vậy thì để lão ôm công ty đó mà chết xuống mồ. Có được người mua như chúng ta lúc này, lão phải thắp hương cảm ơn tổ tông cả năm. Đúng 60% cổ phần, không thì thôi, anh chốt với lão như vậy.”
“Tôi sẽ làm đúng như yêu cầu của anh, phải rắn với lão như vậy mới được, không lão lại tưởng công ty của lão giá trị cao lắm.” Vĩ Bình cũng đồng tình gật đầu nói.
“Bản chất là chúng ta mua thương hiệu Phú Gia Bảo, cùng với bộ máy nhân sự lành nghề sẵn có. Điều quan trọng nhất đó là công ty đã lên sàn chứng khoán, sẽ rất thuận tiện cho việc thổi giá cổ phiếu khi làm các dự án sau này.” Phùng Thế Kiều
Vĩ Bình mở cặp da lấy từ trong xấp tài liệu, một bảng quyết toán đóng quyển đưa cho Phùng Thế Kiều rồi nói. “Tôi cần chuyển tiền để thanh toán cho các nhà thầu đợt này. Tôi đã gửi một bản sang bên phòng kế toán công ty. Bản này tôi gửi anh xem trước. Tôi mong là anh sẽ sớm ký duyệt để chuyển tiền sang cho bên tôi xử lý công việc.”
Một thoáng cân nhắc vụt qua nhưng nhanh chóng biến mất, Phùng Thế Kiều gật đầu.
“Tôi sẽ xử lý nhanh cho anh việc này. Anh còn việc gì nữa không?”
Vẻ bối rối hiện rõ, một khoảng im lặng ngột ngạt trước khi Vĩ Bình ngập ngừng lên tiếng. “Còn một việc nữa tôi muốn bàn với anh.”
Vĩ Bình đảo mắt liếc nhìn sang Lê Minh như để lảng tránh áp lực đang nén chặt trong lồng ngực khi đối diện với ánh mắt soi thấu ruột gan kẻ khác của Phùng Thế Kiều.
“Anh cứ nói.” Phùng Thế Kiều mang vẻ mặt bình thản, đuôi mày hơi nheo lên, nhướng mắt nói gọn.
Tự trấn tĩnh, tập trung tất cả sức mạnh và cố gắng chuyển hóa từ ý nghĩ thành lời nói. Vĩ Bình mím chặt môi rồi khó khăn lắm mới nhả ra chữ.
“Tôi muốn có thêm 2% cổ phần nữa trong dự án Green City. Không biết ý anh thế nào?”
Phùng Thế Kiều hơi run nhẹ vai, sự tức giận sôi trào trong mạch máu. Vĩ Bình! Hắn quả là quá tham lam rồi đó. Mắt nổ hoa lửa một lúc lâu, lão trùm nhướng mày gay gắt hỏi. “Với số cổ phần hiện đang có, anh vẫn cảm thấy chưa đủ sao?”
Thoáng sợ hãi xuất hiện trên gương mặt Vĩ Bình, gã cười ve vãn cố cứu lấy lời đề nghị.
“Tôi cũng bỏ nhiều công sức cho dự án, nên thêm chút đỉnh nữa cũng là hợp lý.
Phùng Thế Kiều sa sầm nét mặt lại, lão trùm thực sự không hài lòng. Rất không vui.
“Dựa vào điều gì mà anh đòi thêm 2% nữa?”
Cố che dấu bất kỳ dấu hiệu thất vọng lộ liễu của bản thân mình. Vĩ Bình phân trần. “Tôi cũng mất rất nhiều chi phí ngầm để nuôi các anh em trong công tác giải phóng mắt bằng. Ngoài ra cũng tốn không ít công sức ngoại giao để thiết lập quan hệ với quan chức thành phố nữa. Anh xem bù đắp cho tôi được không? Không thì tôi thiệt thòi quá.”
Giả dối. Phùng Thế Kiều nhìn thấu lòng dạ của ông bạn mình. Một lão hồ ly chính hiệu ngay trước mặt. Nhưng trong dự án này lão cần phải nhượng bộ Vĩ Bình đôi chút vậy. Nét mặt lão cau chặt lại cân nhắc, im lặng suy tính vài giây. Phùng Thế Kiều thở mạnh ra một hơi, nhếch môi nói.
“Anh quả là mồm rộng nhưng nếu anh đã nói vậy thì thôi. Thêm 2% nữa cho dự án Green City.”
Đã đạt được mục đích, vẻ mặt tươi tỉnh Vĩ Bình đứng dậy tủm tỉm cười. “Cảm ơn anh! Bây giờ tôi xin phép về để xử lý công việc.
“Anh cứ tự nhiên.” Phùng Thế Kiều vẫn ngồi yên một chỗ, giữ phong độ ông chủ lớn đưa tay hướng ra cửa đuổi khách.
Lê Minh đi ra mở cửa cho Vĩ Bình. Khi bóng dáng Vĩ Bình khuất sau cánh cửa thang máy, anh mới quay lại phòng làm việc của Phùng Thế Kiều, không kìm được uẩn khúc trong lòng liền hỏi.
“Lão giảo hoạt như vậy sao bác vẫn hợp tác làm ăn? Loại người này không phải là rất dễ tính toán thiệt hơn hay sao?”
Phùng Thế Kiều đáy mắt lóe lên tà ý, âm điệu thâm trầm khó đoán.
“Lợi nhuận không kể trắng đen, lợi ích biến kẻ thù thành bạn bè.”
Lê Minh bị câu nói rơi vào trầm tư hồi lâu. Anh nhăn trán suy ngẫm về câu nói này của lão Kiều, câu nói khiến anh bừng tỉnh. Trước đây những người có tính cách xảo trá hay tham lam anh đều tránh xa. Khi được Phùng Thế Kiều giáo huấn, thì anh chợt hiểu ý nghĩa lời dậy của lão. Khóe môi Lê Minh cong lên, mầu mắt phát lộ thần sắc bất thường.