Chương 31: Những Gã Đại Gia

CHƯƠNG 31: Những gã đại gia

Sân Golf Thủ Đức. Ngày chủ nhật!

Thời tiết nắng nhẹ. Cỏ xanh mướt. Không khí thật trong lành, xa xa là những ngôi biệt thự liền kề ngói xanh thấp thoáng tọa lạc bên cạnh hồ nước trong veo.

Sáng nay anh phải dậy từ 5 giờ để ra sân golf. Phùng Thế Kiều thì vừa chơi, vừa trò chuyện với hai người đàn ông trung niên, đều là quan chức của thành phố.

Lê Minh đứng ngắm nhìn mấy em “két đi”. Ngon thật, trông dáng như người mẫu. Nghề này cũng khá vất vả với phụ nữ khi mà cứ phơi nắng cả buổi, lại lọ mọ kéo cái túi golf nặng chịnh theo. Nhưng bù lại toàn được phục vụ những đại gia nên các em cũng được típ một khoản kha khá.

Ở sân Golf thì tiêu chuẩn để tuyển dụng các em “két đi” cũng khá nghiêm ngặt, ngoại hình trẻ đẹp được đưa lên đầu tiên. Trong môi trường tiếp xúc toàn đại gia thế này thì các em rất dễ sa ngã thành gái bao. Nói thật, các em “két đi” cũng tranh thủ kiếm chác ác liệt, mỗi lần đi ngủ với đại gia, các em bèo cũng kiếm được vài trăm đô. Số hên có em còn lấy được đại gia làm chồng, còn để làm vợ hai, vợ ba, tình một đêm thì bạt ngàn.

Lê Minh tuần trước đi chơi Golf cũng tranh thủ lấy được số điện thoại của em Mẫn, trông xinh ngon nhất đám “két đi” rồi hẹn hò với cô em đi uống cà phê. Cà phê cái gì. Loanh quanh lại lấy lý do trời nóng rồi đưa thẳng vào khách sạn điều hòa mát lạnh mà nện cho nhanh. Vật nhau trong đó cả đêm, la hét toát mồ hôi chứ mát mẻ nỗi gì. Phát mệt với em “két đi”tình một đêm. Đúng là gái càng xinh đẹp càng dễ làm cave kiếm tiền.

Sau khi đánh một cú mạnh người đàn ông trung niên luống tuổi, đeo kính gọng đen, mái tóc hai bên mai đã bạc nhiều, mặc áo xanh quay sang nhìn Phùng Thế Kiều nói giọng dâm tà.

“Dạo này cái lưng tôi không được tốt, một trận chơi bóng căng một chút là về đau ê ẩm cả ngày. Chả bù cho cách đây vài năm đánh xong lại đi vật nhau cùng mấy em ‘két đi’ trẻ đẹp cả ngày không thấy mệt.”

Phùng Thế Kiều cười mỉm. “Anh Quang có sức khỏe hơn người vẫn phong độ lắm, còn tôi cũng có tuổi rồi cũng cần điều độ hạn chế, chứ sức già mà đua với bọn trẻ bây giờ thì mệt lắm. Chỗ tôi vừa mới lấy ít cao hổ xong, tôi gửi tặng anh vài lạng về ngâm rượu để dùng dần. Tôi sẽ bảo cậu Minh chuyển đến nhà cho anh.”

Phó chủ tịch Lê Văn Quang vung vẩy cây gậy golf vừa chậm rãi bước, miệng cười ha hả, hai má căng bóng vẻ béo tốt tỏ vẻ vui thích nói. “Đồ của anh Kiều tặng thì đều là hạng thượng phẩm rồi. Tôi mà từ chối thì lại mang tiếng khách sáo thế xin cảm ơn anh trước nhé.”

Phùng Thế Kiều cười nhẹ, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh thường rồi vụt tắt ngay. Lão trùm thừa biết mấy lão này toàn loại mồm rộng bao nhiêu tài vật vẫn còn là ít.

Người mặc áo trắng, đội mũ mầu đen đi bên cạnh trông mặt có vẻ trẻ tuổi hơn hai người bên cạnh là Chủ tịch ủy ban chứng khoán nhà nước Triệu Phát hỏi.

“Anh Kiều! Công ty anh đợt này định phát hành bao nhiêu cổ phiếu ra công chúng.”

“Tôi tính phát hành khoảng 200 triệu cổ phiếu thường của công ty Vân Long ra đợt này ra thị trường để tăng vốn. Việc chào bán thành công thì còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của cậu đó.”

Triệu Phát cười khà khà nói. “Việc này thì anh yên tâm, cổ phiếu của công ty Vân Long sẽ chào bán hết veo ngay lập tức. Em đã găm vài quỹ đầu cơ tầm cỡ cùng hơn chục đội lái chuyên nghiệp để chuẩn bị đánh cổ phiếu của công ty Vân Long rồi. Anh cứ ngồi một chỗ đếm tiền thu về thôi.”

Phùng Thế Kiều nở nụ cười nhàn nhạt không vui không buồn nói. “Việc này tôi hoàn toàn tin tưởng ở năng lực của cậu. Phần tiền ứng trước tôi sẽ chuyển trong tuần tới, khi chào bán xong đống cổ phiếu thì sẽ tất toán đầy đủ phần còn lại.”

Triệu Phát nghe thấy tiền thì mắt sáng rực rỡ, miệng cười không ngậm lại được nói vuốt. “Chúng ta còn làm việc lâu dài mà anh nói vậy khiến em ngại chết.”

Phó chủ tịch Lê Văn Quang không để mất phần của mình liền mặt dầy nói ngay. “Anh Kiều tính để cho tôi bao nhiêu cổ phiếu phát hành lần này đây.”

Phùng Thế Kiều cười nói. “Riêng anh thì phải có sự ưu đãi đặc biệt chứ. Tôi tính để cho anh 10 triệu cổ phiếu lần này. Anh thấy đã đủ chưa?”

“Được..được với tôi thế là đủ rồi.” Phó chủ tịch Lê Văn Quang cười híp mắt nói. “Cô em vợ tôi cũng muốn mua một ít, anh có thể để cho nó một vài triệu cổ phiếu có được không?”

Phùng Thế Kiều cau mày lại, trầm ngâm. Hừm! lão già này tham thật, phần của mình lấy xong rồi lại còn muốn lấy cho cả người nhà nữa.

Phó chủ tịch Lê Văn Quang thấy vậy thì xua tay nói. “Nếu anh Kiều thấy khó khăn thì thôi vậy, tôi cũng không ép.”

Phùng Thế Kiều cười nói. “Thực ra cổ phiếu lần này cũng phát hành để cho mọi người mua vào kiếm tiền thôi mà. Tôi sẽ để cho cô ấy lấy năm triệu cổ phiếu, anh thấy đã đủ chưa?”

“Đủ... đủ rồi. Ha ha...” Phó chủ tịch Lê Văn Quang cười vang. Lão thừa biết là cổ phiếu phát hành với mệnh giá 10 ngàn đồng sau khi qua các quỹ đầu cơ cùng đội lái đánh lên thì chí ít cũng tăng được gấp đôi trong vài tháng, lúc đó xả bán ra thì kiếm được mớ tiền ngon lành.

Tài phú đến miệng như vậy làm sao mà lão không hạnh phúc cho được. Lão cùng cô em gái chỉ cần ngồi gảy đàn vài tháng, chẳng cần động tay động chân gì nhưng cũng có thể kiếm cả trăm tỷ rồi.

“Việc dự án BT thế nào rồi anh Quang? Thành phố đã có quyết định về mảnh đất được đổi chưa?” Phùng Thế Kiều hỏi.

“Xong rồi, mảnh đất nằm ở quận 9 diện tích là 40 héc ta. Tuy là về nguyên tắc là phải giao cho anh đất sạch nhưng hiện vẫn còn một số hộ dân chưa di dời cần đền bù. Nếu muốn triển khai xây dựng nhanh thì phải xử lý giải phóng mặt bằng ở đó.” Phó chủ tịch Lê Văn Quang nói.

Phùng Thế Kiều nhíu mày hỏi. “Còn bao nhiêu hộ dân trên mảnh đất đó chưa giải tỏa?”

“Hơn 300 hộ dân. Giá đền bù trung bình là bảy triệu một mét vuông. Thành phố sẽ chịu chi phí đền bù này nhưng hiện nay chưa có ngân sách.”

Phùng Thế Kiều lộ vẻ suy tư hỏi. “Vậy muốn triển khai nhanh thì theo anh cần làm như thế nào?”

Phó chủ tịch Lê Văn Quang vẻ mặt nghiêm túc nói. “Nếu muốn triển khai nhanh thì công ty anh sẽ ứng tiền ra giải phóng mặt bằng sau đó quyết toán lại với thành phố.”

Phùng Thế Kiều cười khẩy nói. “Công ty tôi vừa phải làm dự án BT lại ứng tiền ra giải phóng mặt bằng. Anh nghĩ chúng tôi nhiều vốn đến như vậy ư? Anh nên tính cách nào khác để cho công ty tôi có thể triển khai được.”

Phó chủ tịch Lê Văn Quang mặt lộ vẻ trầm tư suy nghĩ, đương nhiên là lão không thể khôn hết phần thiên hạ được. Ở địa vị này lão quá hiểu một điều chính là lợi ích song phương. Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng lão quyết định. “Tôi sẽ để anh dùng nguồn vốn triển khai giải phóng mặt bằng rồi xây dựng trước trên mảnh đất này. Sau khi bán nhà ra, anh lại dùng tiền đó quay lại làm dự án BT. Nhưng để cho hợp tình hợp lý thì anh phải dùng một ít vốn để triển khai cho thiên hạ thấy là dự án BT vẫn đang làm chỉ là vừa làm vừa kéo dài thời gian ra thôi.”

Phùng Thế Kiều mặt bắt đầu giãn ra, cũng đã đạt được mục đích của mình. “Tôi đồng ý với kế hoạch này của anh.”

Lê Minh đứng cách xa một đoạn nên hầu như các cuộc nói chuyện giữa ba người anh chỉ nghe được loáng thoáng không rõ nội dung. Có điều thấy mấy lão rầm rì trò chuyện không thôi, ra điều rất tâm đắc, đôi lúc còn quay sang chọc ghẹo cả em “két đi” có đôi mắt dâm đãng cầu tình đi kè kè bên cạnh.

Buổi đánh gôn kéo dài đến gần năm tiếng đồng hồ đến khi mặt trời giữa đỉnh đầu. Cuối cùng cũng kết thúc. Hôm nay Phùng Thế Kiều tỏ vẻ rất vui, lão cười nói suốt buổi khác hẳn với những ngày bình thường.

Lê Minh nghĩ bụng. “Để lúc nữa trên xe, mình sẽ hỏi lão xem hôm nay có việc gì thành công, mà lão cười suốt như vậy? Không biết có phải là lão vớ được phi vụ gì béo tốt không đây?”

Nghĩ xong Lê Minh lập tức đứng dậy, đi ra xe chờ sẵn. Một lúc sau Phùng Thế Kiều cũng ra về sau khi ngồi uống vài cốc bia với hai người bạn quan chức.

Lê Minh cho xe chạy trên đường một đoạn thì hỏi. “Hôm nay bác có việc gì vui vậy?”

Chất cồn trong cơ thể phát huy tác dụng. Phùng Thế Kiều cười lớn nói.

“Dự án BT của công ty đã được duyệt xong rồi. Thật tốt quá!”

“Dự án BT có nghĩa là gì vậy bác?” Lê Minh hỏi lại .

“Đó là dự án đổi đất lấy hạ tầng, chúng ta sẽ đầu tư xây dựng hạ tầng cho thành phố. Sau đó thành phố sẽ đổi cho chúng ta một miếng đất để xây dựng, kinh doanh thu hồi lại vốn.” Phùng Thế Kiều hồ hởi giải thích.

“Vậy việc đầu tư này mang lại lợi ích như thế nào vậy bác?” Lê Minh hỏi tiếp.

Phùng Thế Kiều nghiêm túc nói.

“Nếu làm theo cách thông thường thì rất khó, vì chúng ta phải bỏ ra số tiền rất lớn để làm hạ tầng, sau đó lại bỏ tiếp một số tiền lớn nữa để xây dựng thu hồi lại vốn, chưa nói là sẽ mất nhiều năm cho cả hai công việc này.”

“Vậy chúng ta sẽ làm cách nào để có lợi?” Lê Minh thắc mắc.

“Đó mới cần quan hệ với quan chức thành phố là vì vậy. Chúng ta cần xác định trước mảnh đất sẽ đổi trong dự án BT này. Sau đó công ty sẽ bỏ ra một khoản vốn nhỏ triển khai dự án hạ tầng, khi thi công một phần xong sẽ đề xuất thiếu vốn lên thành phố, rồi làm văn bản xin được ứng trước một phần đất trong mảnh đất được đổi để kinh doanh. Lúc đó tiến hành thi công xây dựng nhà chung cư rồi bán ra, rồi lại dùng tiền bán chung cư đó, tiếp tục hoàn thành xây dựng hạ tầng cho thành phố.”

“Như vậy về mặt bản chất là chúng ta sẽ đối ứng được tiền và thời gian, của cả hai dự án này với nhau.” Lê Minh chợt hiểu ra, hai hàng lông mày nhướng lên nói.

“Tất nhiên là cần sự hỗ trợ của quan chức thành phố thì mới được linh động như vậy. Họ cũng đều có phần trong đó cả rồi. Về phía xây dựng chung cư thì đã có ngân hàng đứng ra ứng vốn để triển khai. Chúng ta có rất nhiều tiền mặt cần rửa, nên sẽ sử dụng dự án này để hợp pháp hóa số tiền đó.” Phùng Thế Kiều gật gật đầu nói.

“Tại sao cần ngân hàng ứng vốn mà không dùng luôn tiền đó để làm?”

“Cậu thật là ngây thơ.” Phùng Thế Kiều cười nhàn nhạt nói. “Tiền của chúng ta không thể đi vào trực tiếp như vậy được. Ví dụ như dự án này cần ngân hàng ứng vốn là 100 triệu đô, chúng ta sẽ chuyển các nguồn tiền cần rửa vào ngân hàng đó gửi là 50 triệu đô. Ngân hàng dùng chính số tiền chúng ta gửi cho họ, mang ra cho chúng ta vay lại thi công dự án, để hưởng chênh lệch lãi suất mà không cần truy xét nguồn gốc. Khi chúng ta xây dựng nhà lên đến cốt 0, thì được bán ra theo luật. Khách mua nhà phải trả 30% giá trị một căn nhà cho lần đặt cọc đầu tiên và sau 3 tháng là trả tiếp 20 % cho lần thứ 2. Như vậy trong năm đầu tiên ngân hàng lại thu về 50% giá trị gốc nữa. Toàn bộ dự án này ngân hàng chẳng bỏ ra một xu nào, nhưng sẽ hưởng lãi suất cả hai đầu.”

Lê Minh vỡ lẽ, anh gật đầu trầm trồ tán thưởng. “Thật thông minh! Đúng là một nghệ thuật tài chính.”

“Chúng ta còn nhiều nguồn tiền bẩn cần phải rửa cho các quan chức, nên để tiếp tục hợp thức hóa những khoản tiền tiếp theo khi gửi vào ngân hàng.” Phùng Thế Kiều nói tiếp. “Chúng ta lợi dụng việc nhận được dự án BT. Lúc này các công ty con sẽ được quảng bá tung hô lên với các nhà đầu tư, là sẽ có lợi nhuận cao, doanh thu lớn, mục đích để đẩy cổ phiếu ra thị trường chứng khoán. Cổ phiếu sẽ tăng giá như diều gặp gió. Lúc này dù có bao nhiêu tiền, cũng sẽ được rửa sạch sẽ đến tận gốc.”

Lê Minh gật đầu nói. “Vâng! Cháu hiểu rồi.”

“Đợt tới công ty Vân Long phát hành thêm 200 triệu cổ phiếu ra thị trường, tôi sẽ để cho cậu suất mua nửa triệu cổ phiếu.”

Nhìn thấy Lê Minh im lặng chưa trả lời, Phùng Thế Kiều hiểu liền mỉm cười nói tiếp. “Cậu không cần phải lo đến tiền, tôi cho cậu mua nợ. Đợi sau khi phát hành xong các quỹ đầu cơ và đội lái thốc giá trong vài tháng sẽ lên gấp đôi lúc đó cậu chỉ cần xả bán ra rồi trả lại cho tôi tiền gốc, tiền lời cậu giữ.”

Lê Minh run người mừng rỡ. Sau vài tháng nửa triệu cổ phiếu tăng giá lên gấp đôi, gấp ba nếu xả ra bán, sau khi trả tiền gốc anh vẫn còn dư cả chục tỷ đồng bằng mười năm lương ở công ty Hoa Nam trước đây. Trong khi toàn bộ cổ phiếu lại được ông chủ cho mua nợ thì còn gì tốt hơn nữa. Đây mới là ông chủ mà anh xứng đáng đi theo hầu hạ chứ.

Cố giữ cảm xúc bản thân đang dâng trào bình tĩnh trở lại Lê Minh run run giọng nói. “Vâng, cảm ơn bác.”

“Ừ! Cậu cứ cố gắng thì đi theo tôi chẳng thiếu thứ gì đâu.” Phùng Thế Kiều tỏ vẻ lười biếng, khép mắt lại.

Lê Minh hít sâu một hơi lấp căng lồng ngực, trong đáy mắt lấp lánh một quyết tâm cao độ. Anh muốn có thật nhiều tiền.