Đội đặc nhiệm của Hoàng Nam đóng quân tại một ngôi nhà nhỏ, nằm trên huyện Châu Thành tỉnh Tây Ninh cách biên giới hơn chục cây số, để phục vụ cho chiến dịch truy bắt Kiên Báo, một tên trùm đầu sỏ về vận chuyển buôn bán chất gây nghiện và vũ khí.
Khu vực này chính là nơi đội đặc nhiệm xác định bọn chúng sẽ thực hiện vụ giao dịch với bọn Campuchia. Khu vực biên giới luôn là điểm nóng buôn lậu của Miền Nam. Từ đây chúng tuồn các loại hàng hóa trong đó có cả ma túy vào Sài Gòn một cách nhanh chóng, vì khoảng cách từ biên giới Campuchia, Tây Ninh đến Sài Gòn khoảng 200 km.
Trên con nhỏ đi vào huyện Châu Thành, một chiếc xe ô tô con hiệu Toyota đang di chuyển, khu vực ngoại thành này đất đai rộng rãi, xung quanh có nhiều ao hồ, kênh rạch. Chiếc xe tiến vào một căn nhà miệt vườn, xung quanh kín đặc các loại cây ăn trái. Hoàng Nam đứng hút thuốc lá ở ngoài sân, trầm lặng, hơi bồn chồn đi lại như đang đợi ai đến.
Phía xa xa trong một mô đất nằm trên cao, trong lùm cây rậm rạp một nòng súng đen sì thò ra, thuộc loại súng trường bắn tỉa. Điểm hồng tâm của khẩu súng trường soi lên gương mặt của Hoàng Nam, khi anh di chuyển điểm hồng tâm bám theo. Bất chợt điểm hồng tâm di chuyển nhanh ra phía con đường nhỏ nơi chiếc xe Toyota tiến vào. Lùm cây động đậy, xuất hiện ra một người lính bắn tỉa, Trần Lâm rút điện thoại ra bấm số.
Hoàng Nam nghe tiếng chuông điện thoại lập tức nhấc máy lên nói. “Alô! Nói đi.”
“Anh Nam có khách đến, xe của sếp trưởng.”
“Ừ tôi biết rồi, cậu tiếp tục luyện tập quan sát đi.”
“Yes, sir.”
Chiếc xe tiến vào sân từ từ dừng lại, cửa xe phía sau mở ra, bước xuống một người đàn ông khoảng 60 tuổi, mặc một bộ comple màu ghi xám, đeo kính râm gọng đồi mồi, mái tóc được cắt cao gọn gàng mầu muối tiêu, bạc nhiều ở phía hai bên tai. Hoàng Nam tiến đến bắt tay sếp trưởng, họ thong thả đi dọc bờ ao trò chuyện. Khởi đầu bằng những câu chuyện hỏi han tình hình hàng ngày, công việc, nơi ăn chốn ở của đội đặc nhiệm.
Sếp trưởng hỏi. “Cậu biết tại sao vụ này tôi lại giao cho bên đội đặc nhiệm của cậu xử lý không?”
Hoàng Nam nhún vai trả lời. “Các cấp lãnh đạo thường có sự tính toán riêng nên em cũng không quá quan tâm. Chỉ sao cố gắng hết khả năng hoàn thành tốt nhiệm vụ được lãnh đạo giao phó.”
Sếp Trưởng gật đầu hài lòng lúc này trên khuôn mặt ông lộ vẻ nghiêm nghị nói tiếp .
“Theo báo cáo tôi nhận được, thời gian qua, hoạt động tội phạm ma túy ở khu vực biên giới Việt Nam, Campuchia và tại địa bàn các tỉnh biên giới tuyến Tây Nam ngày càng diễn biến phức tạp. Bọn tội phạm ma túy câu kết chặt chẽ với tội phạm hình sự và các loại tội phạm khác. Loại ma túy đưa từ Campuchia vào Việt Nam chủ yếu là cocain, heroin, cần sa, ma túy tổng hợp, thuốc tân dược gây nghiện, tập trung nhất là khu vực biên giới Tây Ninh, An Giang, Bình Phước và Kiên Giang từ đó chuyển vào Sài Gòn. Hiện nay C47 phối hợp với Cục phòng chống ma túy và tội phạm bên Bộ đội biên phòng, Tổng cục Hải quan, Công an thành phố, đang tung quân đi nhiều tỉnh thành để thu thập thông tin, nắm bắt quy luật hoạt động của bọn tội phạm để triệt phá các đường dây buôn bán ma túy xuyên quốc gia này. Cậu biết đấy, để làm một chuyên án ma túy rất tốn người. Cuối cùng bắt được ai? Toàn những tên tay sai, buôn bán lẻ. Một vài kẻ háo danh thì tranh thủ kéo báo chí vào cuộc làm cho rùm beng lên như lập được đại công, mục đích lấy uy thế để tiện bề thăng quan tiến chức. Nhưng ông trùm đứng sau chúng giật dây thì chẳng hề hấn gì và ma túy thì vẫn cứ tiếp tục được tuồn vào.”
Hoàng Nam im lặng, anh rút một điếu thuốc ra hút. Sếp Trưởng nói đúng. Có bao giờ quán bar, vũ trường ở Sài Gòn thiếu ma túy đâu. Lúc nào cần là có. Đầy các vụ triệt phá ma túy rồi đó thôi, đứa này bị bắt, đứa khác lại mọc lên như nấm sau mưa.
Vừa đặt chân vào chốn ăn chơi đã có thằng ma cô ra hỏi kiểu như. Anh Hai có muốn chơi đồ không? Loại nào tụi em cũng có hết. Ma túy tổng hợp phổ biến đến mức, cứ lên sàn nhảy, quán bar, đại hội nhạc rock nào cũng có. Chúng bán thứ hủy diệt đó công khai như bán rau. Chỉ cần có tiền.
Sếp Trưởng nói tiếp. “Để triệt tiêu được các ông trùm chúng ta cần phải chơi cách khác. Nhiệm vụ lần này của cậu là phải lôi được các ông trùm đứng đằng sau ra trước ánh sáng công lý. Trong chuyên án này cậu chỉ nghe lệnh duy nhất từ một mình tôi. Cậu có toàn quyền hành động.”
“Em hiểu.” Hoàng Nam gật đầu nói ngắn gọn.
“Có nghĩa là tôi vừa cấp cho cậu thẻ bài ‘sát thát’ rồi đó. Dùng nó thật cẩn trọng.”
“Vâng, thưa sếp.”
Sếp Trưởng vẫn rảo bước không dừng lại, ông rút ra một điếu thuốc châm lửa hút hỏi .
“Tình hình theo dõi vụ Kiên Báo tiến triển tới đâu rồi?”
“Báo cáo sếp,” Hoàng Nam trả lời. “Theo thông tin chúng ta nhận được từ nội gián, thì trong tháng này Kiên Báo cùng đàn em sẽ có một cuộc giao dịch với bọn Campuchia, thuộc khu tam giác vàng tại biên giới khu vực huyện Châu Thành – Tây Ninh. Giao dịch lần này chúng có thể là ma túy hoặc vũ khí, nhưng không nắm rõ được là với số lượng bao nhiêu, nên đang chờ thông tin của nội gián cung cấp tiếp. Đội đã sẵn sàng, chỉ cần chúng tiến hành giao dịch là sẽ quây bắt ngay.”
Sếp Trưởng đáy mắt ánh lên vẻ trầm ngâm. “Hành động lần này phải hết sức bí mật, trong hàng ngũ cảnh sát địa phương có thể có người cung cấp tin tức cho Kiên Báo. Tôi vẫn chưa biết là ai cung cấp tin chuyên án của chúng ta ra bên ngoài, nên nhiều lần thực hiện vây bắt thì bọn chúng luôn đi trước một bước, luôn thoát một cách dễ dàng. Tôi đã cài người để điều tra tên nội gián này trong hàng ngũ của chúng ta tại thành phố rồi, sớm muộn cũng tìm ra hắn thôi. Nên lần này tôi trực tiếp giao vụ này cho đội đặc nhiệm của cậu để triệt phá đường dây này, mục đích là đảm bảo bí mật và lôi cổ được ông trùm đứng sau của chúng ra. Khi con sói bị thương nó sẽ để lộ điểm yếu, lúc đó chúng ta sẽ đánh trọn ổ của chúng.”
Hoàng Nam nắm chặt tay, nghiến răng nói. “Nội gián là vấn đề nhức nhối nhất trong đội ngũ của chúng ta. Nếu chuyên án bị lộ thì tính mạng chiến sĩ nằm vùng đều rất nguy hiểm. Công sức của mọi người đều đổ sông đổ biển hết.”
“Tôi hiểu.” Sếp Trưởng gật đầu dặn dò. “Chuyên án lần này tuyệt đối bí mật, nhất định phải thu được chứng cứ, tang vật trong vụ giao dịch. Trong lúc hành động có thể thương vong sẽ không lường trước được, cần thiết thì tiêu diệt, còn nếu hạn chế được sát thương bắt sống được kẻ chủ mưu là tốt nhất.”
Hoàng Nam im lặng gật đầu. Nhìn ra xa ngắm nhìn những cành cây trái trĩu nặng quả, nơi đây thật yên bình. Hít sâu một hơi tràn đầy không khí trong lành vào phổi, bất chợt anh hỏi.
“Đội em cần thêm người. Sếp xem đợt này có ai tốt để bổ xung thêm quân số cho đội em không?”
Sếp Trưởng cười nói. “Tôi có để ý đến một cô gái tên là Ngọc Mai. Cô ấy mới tốt nghiệp loại xuất sắc trong trường huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm. Nhưng còn non quá, nếu về đội này cậu phải huấn luyện thêm cho cô ấy ngoài thực địa.”
“Được mà sếp. Lính mới vào tay em đều thành sói hết.” Hoàng Nam hất hàm đầy kiêu ngạo.
“Tôi sẽ điều cô ấy về đội cậu trong tháng tới.” Sếp Trưởng nháy mắt đầy tà ý. “Cô ấy rất xinh đó nhé.”
Hoàng Nam tảng lờ ý tứ của sếp trưởng, anh không nghĩ nhiều đến chuyện tình yêu nam nữ trong cơ quan. Huống chi vị trí của anh công tác thường xuyên đối mặt với nguy hiểm, mang gánh nặng gia đình thì người chịu thiệt thòi nhất vẫn là vợ con. “Nếu thế cũng tốt, Yến lại có bạn tâm sự chuyện phụ nữ với nhau.”
Chợt nhớ ra điều gì ông hỏi. “À tình hình mẹ của Yến thế nào? Tôi nghe nói mẹ cô ấy bị ung thư.”
“Mẹ cô ấy đã phẫu thuật xong, xuất viện rồi. Yến đã quay lại đội để nhận nhiệm vụ.”
Từng nếp gấp thời gian hiện lên vẻ mặt người chiến sĩ già. Sếp trưởng thở dài âu sầu, giọng hồi tưởng.
“Tôi đợt này quá nhiều việc chưa đến thăm hỏi được mẹ cô ấy. Tôi biết Yến từ hồi cô ấy còn là học viên trong trường huấn luyện. Đó là cô gái giỏi hãy chăm sóc cho cô ấy tốt nhé.”
“Sếp yên tâm, mọi việc ở đây em sẽ xử lý ổn thỏa.” Hoàng Nam gật đầu nói.
Sếp trưởng gật đầu rồi giơ tay ra xem đồng hồ. “Thôi tôi phải về cơ quan đây, chiều còn phải họp nữa.”
Hoàng Nam bắt tay ông. “Chào sếp, em xin phép không tiễn.”
Sếp Trưởng nhanh chóng quay lại xe ô tô, chiếc xe lăn bánh rời khỏi ngôi nhà phóng thẳng ra đường. Hoàng Nam đứng tần ngần nghĩ ngợi, chợt chuông điện thoại vang lên, anh bấm máy nghe.
Trần Lâm háo hức. “Sếp trưởng có mang quà gì đến bồi dưỡng cho anh em không anh Nam?”
“Cậu nằm mơ à, có muốn nằm trên đó đến tối không?” Hoàng cười khẩy nói.
Trần Lâm vội vàng hốt hoảng. “Thôi… thôi, em đang đói hoa cả mắt lên rồi đây này.”
“Được rồi về đi, gọi cho lũ kia về ăn cơm nữa.” Hoàng Nam thở một hơi dài uể oải.
“Yes, sir.”
Trần Lâm sinh ra trong một gia đình có truyền thống nhà giáo, điều kiện kinh tế cũng khá giả, cậu ta thi đỗ vào trường cảnh sát, trong quá trình học tập vì mải mê với món cá độ bóng đá đến mức cắm cả thẻ học viên. Còn bị bọn nhà cái suốt ngày rình rập săn đuổi khiến cậu ta không dám lên lớp, suýt bị đuổi học. Do có quen biết nên bố cậu ta cậy nhờ Hoàng Nam đứng ra xử lý vụ việc.
Hoàng Nam đích thân đến gặp mấy thằng giang hồ nhà cái dằn mặt, rồi đứng ra thanh toán khoản nợ giúp cho Trần Lâm lấy lại được thẻ học viên. Lúc đưa thẻ trả cho Trần Lâm, anh ta nói một câu. “Cậu còn có cha mẹ. Tôi thì không?”. Trần Lâm hiểu ra, từ đó chí thú học tập, sau này đạt giải nhất thiện xạ và quán quân võ thuật toàn thành phố. Tốt nghiệp ra trường loại xuất sắc, anh ta liền viết đơn xin lãnh đạo cho điều động về đội của Hoàng Nam.