CHƯƠNG 28: Gia nhập thế giới ngầm
Thời gian thấm thoát trôi qua, cũng đã chín tháng kể từ ngày Lê Minh lần đầu lên trại huấn luyện. Anh cũng đã chuyển chỗ ở từ khu chung cư cũ, sang thuê một ngôi nhà ba tầng khá rộng rãi ở gần khu biệt thự của Phùng Thế Kiều để tiện di chuyển.
Ở đây thì rộng rãi nhưng Ngân Hà lại ít sang chỗ anh ngủ. Nguyên nhân là chỗ này cách bệnh viện nơi cô làm việc khá xa mà sáng ra đi làm thường xuyên tắc đường, di chuyển thật vất vả. Nên thường cuối tuần nàng mới sang cùng anh đêm hôm vui vẻ.
Buổi sáng Lê Minh đi bộ đến căn biệt thự, rồi vào phòng chờ dành cho lái xe. Trong những lúc chờ đợi việc duy nhất của anh là đọc sách, tìm hiểu thông tin về những vấn đề về bất động sản, tài chính, chứng khoán, các vụ án hình sự, cách thức điều tra của cảnh sát.
Phòng ngủ của Thu Lan nằm trên tầng hai ngôi biệt thự, một buổi sáng anh vô tình nhìn thấy Thu Lan mặc đồ lót đi ra vén rèm cửa khi cô thức dậy. Từ đó gần như theo thói quen, sáng nào anh cũng ra sau vườn ngó lên cửa sổ phòng cô.
Anh thậm trí còn nắm rất rõ cả thói quen ăn uống, sở thích về mầu sắc của Thu Lan. Anh tận dụng mọi cơ hội tiếp cận để trò chuyện cùng Thu Lan, nhưng anh cũng nhanh chóng thất vọng khi nhận ra Thu Lan chỉ coi anh như một người làm thuê bình thường không quá chú ý.
Chó chết thật! Anh rất muốn quên Thu Lan đi, nhưng do công việc hàng ngày anh phải đến nhà Thu Lan để đón ba cô.
Tình cảm của anh luôn bị xáo trộn khi gặp cô, nó giống như một sự gắn bó vô hình rất khác biệt, dù chỉ là những cuộc trò chuyện thoáng chốc vào buổi sáng.
Ôi! Nhớ nhung là căn bệnh virút não chết người!
Ngày nào không gặp cô để được thấy nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng cơ thể gợi cảm của Thu Lan, anh như thiếu một thứ gì đó rất khó tả. Nhưng sự thật bao giờ cũng làm người ta đau lòng đến khô héo. Đôi khi anh tự giận bản thân mình không thể kiểm soát được cảm xúc lo lắng cho nàng. Muốn được trở thành người đàn ông của nàng, được nàng quan tâm chăm sóc dành tặng những nụ cười xinh đẹp như hoa ngọc lan của nàng.
Tiếng mở cửa xe kéo Lê Minh quay trở lại hiện thực. Phùng Thế Kiều lên xe tiện tay đóng của lại rồi ngả người ra ghế nhắm mắt lại, trông thần sắc lão hôm nay trông khá mệt mỏi.
“Cậu đưa tôi về văn phòng.” Lão nhướng cặp lông mày lên, hé mắt rồi chợt nói.
“Vâng” Lê Minh gật đầu trả lời.
Công việc hàng ngày của Lê Minh vẫn là lái xe chở Phùng Thế Kiều đi làm việc với các đối tác. Trong đó phần lớn thời gian sẽ đến văn phòng của lão. Nhưng hôm nay anh cùng Phùng Thế Kiều đến sòng bạc nơi Hiệp Trọc quản lý. Qua mấy tháng làm việc anh cũng không xa lạ gì về cách thức xử lý tiền nơi casino, chỉ cần một kẻ hơi có đầu óc về tài chính một chút cũng có thể nhận ra đó chính là nơi kiếm tiền siêu lợi nhuận cũng như là nơi rửa các dòng tiền không xác định nguồn gốc một cách hợp pháp.
“Trông bác có vẻ mệt?”
“Ài! Có mấy cái hóa đơn thôi mà vẫn chưa xử lý ổn thỏa. Bên thuế lại đang thanh tra casino tháng này nữa. Thật là mệt đầu a.” Phùng Thế Kiều thở dài một hơi nói.
“Cháu hỏi không phải, có phải là casino thường xuyên cần phải xử lý những khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc?” Lê Minh bất chợt hỏi một câu không đầu không đuôi trong khi vẫn nhìn về phía trước kính lái, dừng lại trước một ngã tư đèn đỏ.
“Cậu biết được điều gì sao?” Phùng Thế Kiều nhướng đôi lông mày, thần sắc trở nên nghi hoặc, đáy mắt thoáng tia kỳ lạ lóe lên.
“Cũng không có gì? Chỉ là cháu quan sát một chút thôi” Lê Minh sau khi buông một câu hỏi đường đột, anh tự hiểu điều này có thể mang lại bất lợi cho chính bản thân mình. Việc biết sâu vào nội tình của một băng đảng xã hội đen là cực kỳ nguy hiểm. Nhưng Lê Minh biết chắc rằng lão trùm có đủ yếu tố để tin tưởng anh. Dựa vào việc lão trùm thường cho anh đứng bên cạnh khi trò chuyện riêng với Hiệp Trọc không quá cố kỵ cũng đủ để chứng minh điều đó.
“Cậu biết được những gì thử nói ra xem?” Phùng Thế Kiều hơi hé mắt, sắc mặt tỏ ra bình thản không vui, không buồn, không hấp tấp.
“Có phải là casino đang rửa những nguồn tiền bẩn.” Lê Minh ngập ngừng một chút rồi hít sâu một hơi mạnh dạn nói.
“Cậu có thấy là mình quá tò mò không? Tò mò thường có kết cục không tốt đâu.” Phùng Thế Kiều mặt âm lạnh cong môi nói.
“Nếu bác coi cháu đủ tin tưởng thì có thể cho phép cháu tham gia nhiều hơn vào hoạt động của sòng bạc.” Lê Minh chợt nói một cách khẳng định.
“Cậu đã sẵn sàng cho việc đi sâu vào ngành kinh doanh phi pháp này chưa đã. Sẽ có trả giá không nhỏ đâu. Chắc cậu cũng đủ thông minh để hiểu chuyện này?” Phùng Thế Kiều tỏ ra hứng thú nhìn anh.
“Mạo hiểm càng cao thì lợi ích càng lớn, cháu hiểu điều này” Lê Minh gật đầu kiên nghị nói.
“Được rồi! Nếu cậu đã quyết tâm tham gia vậy có điều gì cần hỏi thì tôi sẽ trả lời cho cậu cảm thấy thỏa mãn.”
“Sòng bạc rửa bao nhiêu tiền ngoài luồng một năm vậy bác?” Lê Minh hỏi trực tiếp không vòng vo.
Phùng Thế Kiều liếc nhanh Lê Minh rồi nhếch mép cười âm trầm đầy ý nhị rồi trả lời. “Khoảng 50 triệu đô mỗi năm!”
Thế là đã rõ. Lê Minh đại biến sắc mặt. Một số tiền quá lớn với một kẻ làm công ăn lương như anh. Hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh anh lại hỏi tiếp.
“Một khoản tiền rất lớn, nhưng hiện nay công ty rửa số tiền này bằng cách nào?”
Phùng Thế Kiều đảo mắt, người hơi nhổm dậy suy tính. Không biết bản thân có nên tin tưởng Lê Minh không? Anh ta vừa là ân nhân, vừa là vệ sĩ, cũng đã trải qua khảo thí của lão. Lý lịch của Lê Minh trong thời gian huấn luyện vệ sĩ trên trại Hoàng Long đã được lão cử người về tận quê xác minh làm rõ. Nói thật ra Lê Minh hoàn toàn sạch để trở thành người tin cẩn của lão. Lúc này lão phải tin tưởng vào khả năng kinh nghiệm nhìn người của mình thôi vậy. Nghĩ xong lão trùm hạ giọng nói.
“Hiện nay công ty Vân Long có ba công ty thành viên về các mảng giải trí, tài chính và bất động sản. Các công ty này đều là bình phong để xử lý vấn đề hóa đơn từ nguồn tiền không khai báo thuế.”
Lê Minh hiểu các công ty “bình phong” là một thực thể được thành lập hợp pháp, nhưng hoạt động của công ty không nhằm thực hiện các chức năng vốn có, mà nhằm mục đích rửa các nguồn tiền bất chính. Tội phạm sử dụng các công ty này để trộn lẫn các nguồn tiền phi pháp với tiền hợp pháp của công ty, hoặc sử dụng công ty để chuyển tiền qua lại với nhau, mục đích tách số tiền có được từ hoạt động bất hợp pháp ra xa nơi chúng thực hiện hành vi phạm tội và nhằm gây khó khăn cho các cơ quan thực thi pháp luật trong việc dựng lại các giao dịch tài chính hoặc thu hồi tài sản phạm tội.
“Phí rửa tiền được được tính như thế nào?” Lê Minh hỏi tiếp.
“Cũng tùy theo thương vụ nhưng là một khoản rất khá đó.” Phùng Thế Kiều cố ý né tránh việc đưa ra câu trả lời cụ thể.
Lê Minh ‘à’ lên một tiếng nhỏ, quay vô lăng một vòng rẽ vào một con đường hai làn. Anh hít một hơi sâu căng lồng ngực rồi hỏi tránh sang vấn đề bớt nhậy cảm hơn.
“Bác đầu tư rất nhiều mảng như bất động sản, chứng khoán, casio với nhiều loại tài sản khác chắc cũng không khó khăn gì trong việc xử lý một số tiền lớn ha?”
“Không dễ như cậu nghĩ đâu. Rửa tiền, trốn thuế là việc bất hợp pháp sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Tôi không muốn bản thân mình phải ăn cơm tù khi về già. Chính vì vậy mà cần có một hệ thống kế toán thuế vững chắc để không để lộ dấu vết đuôi thỏ ra. Còn cậu nếu muốn tìm hiểu sâu hơn về lĩnh vực này cậu sẽ cần phải có thời gian nghiên cứu và thực hành dần dần.” Đối với một người cẩn trọng như Phùng Thế Kiều thì việc để lộ thông tin kinh doanh phi pháp đối với một người mới như Lê Minh là quá mạo hiểm nên lão ngầm ý cảnh cáo.
Lê Minh hiểu ngay ý của lão hồ ly này là muốn dò ý xem anh có đủ lá gan to để tham gia vào công việc phi pháp của lão đang làm hay không? Cũng muốn biết anh có ý kiến bất đồng gì về việc lão đang làm hay không? Tất nhiên là Lê Minh có tham vọng rất lớn về tiền bạc, anh không bỏ lỡ cơ hội.
“Vâng! Cháu sẽ cố gắng học hỏi những kiến thức này. Cháu rất thích có nhiều tiền” Lê Minh cười nói.
Nghe xong câu trả lời của Lê Minh, Phùng Thế Kiều thở nhẹ một hơi, tâm trạng buông lỏng xuống rất nhiều.
Phùng Thế Kiều không bao giờ nói trước địa điểm cần đến và thời gian cho Lê Minh biết. Lão ta chỉ hẹn tám giờ sáng là anh có mặt để lái xe cho lão còn đi giờ nào, làm việc gì thì lên xe lão mới nói. Hôm nay Lê Minh chở lão đi đến ngân hàng. Sau khi làm việc với ba giám đốc ngân hàng xong Lê Minh lại chở lão về văn phòng. Trên xe luôn là không gian trao đổi riêng tư giữa anh với Phùng Thế Kiều.
“Cậu thấy được điều gì khi quan sát tôi làm việc với các giám đốc ngân hàng không?” Trên đường đi Phùng Thế Kiều hỏi trực tiếp.
“Chúng ta tạo được mối quan hệ với ngân hàng mang lại sự đảm bảo về thu xếp nguồn vốn vay.” Lê Minh vừa lái xe, vừa trả lời. “Với một khách hàng lớn thì sẽ có lợi thế trong việc đàm phán, thỏa thuận mức lãi suất cho vay tốt hơn, thời hạn dài hơn cùng nhiều ưu đãi hơn.”
“Cậu khá tinh ý đó, còn biết được gì nữa không?” Phùng Thế Kiều gật đầu hỏi tiếp.
“Có thể sử dụng các giám đốc ngân hàng như những nhà tư vấn.” Lê Minh nhún vai trả lời, tận dụng các kiến thúc thu được nhằm cố ý gây ấn tượng với Phùng Thế Kiều. “Thông qua họ chúng ta cũng nắm được các dự thảo chính sách mới của Bộ Tài Chính. Ngân hàng là trung tâm quyền lực của nền tài chính trong một đất nước.”
Phùng Thế Kiều tỏ vẻ không để ý đến câu trả lời, lão vô tình hạ giọng.
“Đó không phải là việc chúng ta cần quan tâm. Mục đích của chúng ta hoàn toàn khác.” Dừng lại một chút Phùng Thế Kiều giảng giải. “Với ngân hàng các khoản vay thì khách hàng là con nợ, các khoản gửi khách hàng là chủ nợ, các khoản giao dịch khách hàng là đối tác. Công ty Vân Long giao dịch hàng triệu đô một tháng qua ngân hàng, đương nhiên chúng ta là đối tác quan trọng nhưng tôi còn gửi một khoản tiền lớn trong mục tiết kiệm dài hạn, như vậy tôi còn là chủ nợ của họ. Ngân hàng sẽ tận dụng các khoản tiền gửi của tôi để kinh doanh lấy lãi.”
Lê Minh cau mày khó hiểu, trong lòng khúc mắc liền thắc mắc. “Nhưng về nguyên tắc tài chính thì chúng ta không nên gửi số lượng tiền lớn làm tiết kiệm vì lãi suất hàng năm được hưởng sau khi trừ đi các chi phí như lạm phát, chi phí cơ hội, tỷ giá thì chúng ta sẽ bị lỗ.”
Phùng Thế Kiều cười nhàn nhạt, chỉnh nhẹ mép áo vét mầu xám may bằng chất vải nhập khẩu rồi trả lời. “Đáng gì đâu khi mà nhờ vào khoản gửi tiết kiệm đó mà ngân hàng sẽ dễ dàng giúp cho chúng ta đẩy những khoản tiền không rõ nguồn gốc. Hợp thức hóa chúng qua các giao dịch kinh doanh và thanh lý tài sản.”
Lê Minh chợt bừng tỉnh, anh chủ động hỏi. “Tức là chúng ta lợi dụng ngược lại ngân hàng làm nhà chứa tiền. Còn những vị giám đốc ngân hàng là máy rửa tiền. Đó mới là mục đích chính của công ty Vân Long.”
“Đúng vậy!” Phùng Thế Kiều gật đầu thừa nhận. “Công ty sẽ liên tục dịch chuyển hàng trăm giao dịch khắp nơi, quay vòng nhiều lần trong tháng để xóa dấu vết. Ngoài ra vừa là đối tác, vừa là chủ nợ của họ nên những tài sản ngân hàng đang nắm giữ như bất động sản, các khoản vay tài chính, chứng khoán, trái phiếu được thanh lý đều sẽ ưu tiên chúng ta mua trước. Mục đích của họ là cắt lỗ thu hồi tiền gốc nên vốn dĩ sẽ không cần quan tâm đến xuất xứ nguồn tiền. Sau khi mua xong chúng ta lại nhờ ngân hàng bán các tài sản đó đi, với một giá trị thấp hơn thị trường một chút, số tiền đó quay lại ngân hàng hoàn toàn sạch sẽ.”
“Cháu hiểu rồi! Nhưng tiền của chúng ta cần rửa xuất phát từ nguồn nào vậy bác?” Lê Minh thốt lên.
“Có hai nguồn cần rửa.” Phùng Thế Kiều mỉm cười nhẹ đầy thâm ý hạ giọng nói. “Thứ nhất là các khoản tiền xuất phát từ việc kinh doanh hợp pháp. Thu nhập từ các hoạt động như khách sạn, nhà hàng, vũ trường, quán bar, casino đều là thu nhập hợp pháp nhưng vì trốn thuế nên cần rửa sạch khoản tiền không khai báo thuế. Thứ hai các khoản tiền xuất phát từ bất hợp pháp đó là buôn kim cương máu, đồ cổ lậu và cá độ bóng đá.”
Quả là không đơn giản khi Phùng Thế Kiều điều hành cả một hệ thống kinh doanh đồ sộ như vậy, xen kẽ kết hợp giữa nguồn thu từ kinh doanh hợp pháp lẫn phi pháp mà tồn tại một thời gian dài không bị cơ quan pháp luật sờ gáy. Rất chặt chẽ và tinh vi.
“Công ty chúng ta nên mua hẳn một quỹ đầu tư chứng khoán, một công ty game trực tuyến như vậy cách thức rửa tiền sẽ dễ dàng hơn.” Lê Minh gợi ý một cách vô nghĩa, cũng có thể nói là những ý kiến này lão đã biết.
Phùng Thế Kiều bật cười một tiếng, tự nhiên ngả người thư giãn nói. “Cũng là một ý hay…. Sáng mai 8h cậu qua đón tôi.”
“Vâng cháu sẽ đến sớm.” Lê Minh gật đầu trả lời rồi từ đó im lặng.
Chiếc Mercedes S65 từ từ lăn bánh đến trước cổng ngôi biệt thự.
………………..
Sáng hôm sau anh đến đón Phùng Thế Kiều. Lần này lão yêu cầu anh đưa đến một trại trẻ mồ côi trong thành phố. Trại trẻ mồ côi Hoa Hướng Dương nằm trên một khu đất rộng rãi cách khá xa trung tâm nhưng vẫn thuộc khu vực nội thành. Đó là một dãy nhà ba tầng với mái ngói đỏ khá khang trang sạch sẽ. Ngoài sân nhiều dụng cụ vui chơi của trẻ em
Ra đón ở cửa là bà giám đốc trại trẻ mồ côi, một người phụ nữ dáng người đậm khoảng hơn 40 tuổi, da trắng, trang điểm đậm, ăn mặc khá diêm dúa không phù ăn nhập lắm với công việc chăm sóc trẻ em.
“Bác Kiều hôm nay đến thăm các con như thế này thật là quý hóa quá.” Bà giám đốc cười niềm nở khách sáo nói.
Phùng Thế Kiều cười cười nói.
“Tôi tranh thủ ít thời gian qua đây để đóng góp chút tiền mua quần áo cho các cháu thôi.”
“Thay mặt các con trong trại, cảm ơn bác nhiều ạ.” Bà giám đốc với thái độ xun xoe cười nói.
“Đây là chị Nhung giám đốc trại trẻ này.” Phùng Thế Kiều nhìn sang Lê Minh giơ tay giới thiệu. “Còn đây là cậu Minh là vệ sĩ riêng của tôi.”
Hai người bắt tay nhau làm quen. Bà Nhung hồ hởi nói. “Mời bác với anh vào trong phòng xơi nước.”
Ngồi trò chuyện một lúc thì Bà Nhung ra đón thêm một người nữa đến. Hai người cùng đi vào phòng khách. Đi cùng Bà Nhung là một người đàn ông trạc gần 60 tuổi, đeo kính cận, mái tóc hoa râm. Nhìn thấy người đàn ông bước vào thì ngay lập tức Phùng Thế Kiều đứng lên ra bắt tay vui mừng ra mặt.
“Ôi! Không ngờ lại gặp anh Quang ở đây.”
“Anh Kiều hôm nay lại đến đóng góp từ thiện cho các cháu hả?” Ông Quang cười xã giao nói. “Đúng là người doanh nhân thành đạt luôn biết nghĩ cho cộng đồng.”
Phùng Thế Kiều hé nụ cười nhàn nhạt tỏ vẻ khiêm tốn nói. “Ồ có gì đâu anh. Nào mời anh ngồi. Chúng ta uống chén nước thong thả trò chuyện đã.”
Mấy người ngồi uống nước trò chuyện dăm ba điều xã giao một hồi. Ông Quang nhấp một ngụm trà nóng, nét mặt chợt nghiêm trọng chủ động hỏi. “Anh Kiều việc lần trước tôi nhờ anh đã xử lý xong chưa?”
Phùng Thế Kiều gật đầu nói. “Tôi đã mua cho anh được 12% cổ phần của tập đoàn Thiên Nam rồi. Hiện nay vẫn đang tiến hành bí mật mua vào tiếp. Nếu thuận lợi thì có thể mua thêm được 5% cổ phần nữa trong thời gian tới.”
“Vậy thì tốt rồi. Tôi vẫn đang lo là không mua được đến 10% cơ nữa đấy. Anh làm việc quả thật là hiệu quả rất khác người.” Ông Quang thở một hơi nhẹ nhõm, giơ một ngón cái lên khen ngợi.
Phùng Thế Kiều mặt vẫn bình thản, không biểu lộ cảm xúc kiêu ngạo hay xiểm nịnh nói tiếp. “Đợt này tôi cũng nhập một lô kim cương vừa xong, đều trên 10 carat chất lượng tuyệt hảo. Anh Quang muốn lấy thêm thì nên đặt hàng sớm, chậm chân là không còn hàng tốt nữa. Đặc biệt lần này bên tôi có một viên kim cương mầu vàng 35 carat được đặt tên là ‘Thịnh Vượng’, dành cho các khách hàng thân thiết đấu giá.”
Mắt Ông Quang vụt sáng lên một tia mừng rõ. Hàng tốt thì đương nhiên là hắn quá yêu thích rồi nhất là với một kẻ xem kim cương là công cụ đầu tư như lão. Một viên kim cương vàng 35 carat chất lượng cao trên thị trường có giá đến cả triệu đô. Vậy đợt này lão phải tranh thủ sớm hơn người khác mới được.
“Tốt quá, vậy với viên ‘Thịnh Vượng’ anh báo sớm cho tôi thời gian đấu giá là được. Còn loại trên 10 carat kia tôi muốn lấy ba viên.” Ông Quang ánh mắt lộ vẻ vô cùng háo hức.
“Việc này coi như xong.” Phùng Thế Kiều cười nhẹ, ánh mắt không buồn không vui. Loại khách hàng như Ông Quang lão có rất nhiều. Liếc nhìn sang Bà Nhung một tia ẩn ý rồi đi thẳng vào việc chính. “Dự án bên quận 7 như thế nào rồi anh. Khu đất đấy bên tôi có thể lấy được không?”
Ông Quang nhíu mày trầm tư một chút, nâng chén trà lên uống một ngụm nhỏ rồi đặt nhẹ xuống bàn. Lão trả lời ỡm ờ. “Tôi đang gặp vướng mắc với địa phương trong vấn đề quy hoạch nên cần xử lý thêm thời gian.”
“Vấn đề mấu chốt là vì điều gì? Anh cứ nói thẳng.” Phùng Thế Kiều nhanh ý đón gió ngay lời Ông Quang. Lão biết thừa thằng cha này đang làm trò để vòi tiền dự án.
Ông Quang không trả lời mà đưa mắt nhìn sang Lê Minh hơi nhíu mày, mặt không biểu lộ cảm xúc nào thêm nữa, nâng chén trà lên nhấp ngụm.
Phùng Thế Kiều tinh ý liền quay sang ghé tai nói nhỏ với Lê Minh. “Cậu ra ngoài đợi tôi!”
“Vâng, thưa ông chủ.” Lê Minh ngồi yên bên cạnh im lặng từ lúc đầu nghe câu chuyện của hai người họ tuyệt chưa lên tiếng liền gật đầu nói.
Anh cúi chào mọi người trong phòng rồi đi ra ngoài sân, tiến đến một chiếc ghế đá ngồi đợi. Khoảng một tiếng sau thì Phùng Thế Kiều đi ra ngoài, ngồi xuống ghế đá bên cạnh Lê Minh. Lão lấy ra một điếu xì gà rồi châm hút. Được một lúc im lặng, bập vài hơi thuốc Phùng Thế Kiều hỏi đột ngột.
“Cậu có quan sát được điều gì không?”
Lê Minh vẻ mặt ngơ ngác, nghi hoặc hỏi lại. “Quan sát cái gì hả bác?”
“Cậu thấy hai người đó như thế nào?” Phùng Thế Kiều mặt thản nhiên như không hỏi.
Lê Minh cảm thấy trong lòng dâng lên sự tò mò vô hạn. “Cháu thực sự không hiểu. Hai người đó có vấn đề gì sao?”
“Đó là Phó chủ tịch thành phố Lê Văn Quang, cuộc gặp này không phải chúng tôi vô tình mà có hẹn từ trước.” Phùng Thế Kiều trầm ngâm một lúc rồi nói.
Lê Minh lúc này mới vỡ lẽ. “Thì ra là vậy! Sao hai người lại hẹn ở trại trẻ mồ côi mà không phải nơi khác?”
“Nếu hẹn ở nhà hàng, khách sạn thì quá lộ liễu, đến nhà riêng thì không ổn sẽ gây ra nhiều điều tiếng cho cả hai bên.” Phùng Thế Kiều thở ra một làn khói dầy rồi nói. “Trại trẻ mồ côi là nơi thích hợp nhất khi doanh nhân và quan chức gặp nhau mà không bị dòm ngó.”
Lê Minh ồ lên một tiếng, gật đầu tỏ vẻ khâm phục cơ trí của lão trùm. “Bác quả là tính toán cẩn trọng.”
“Tôi mua khu đất này với giá ưu đãi của thành phố rồi cho xây trại trẻ mồ côi. Chị Nhung giám đốc trại trẻ này là vợ chú Hiệp Trọc.” Phùng Thế Kiều nói.
“Thật không ngờ.” Lê Minh ngạc nhiên thốt lên.
“Tôi dùng trại trẻ mồ côi này làm nơi gặp gỡ các quan chức thành phố, để bàn về các vấn đề đi đêm trong bất động sản.” Phùng Thế Kiều thái độ nghiêm trọng nói. “Ngoài ra trại trẻ cũng giúp rửa tiền bẩn từ việc hối lộ, tham nhũng cho các vị quan chức. Nguồn tiền bẩn này sẽ được chuyển sang quỹ từ thiện bên Ma Cao, sau đó lại được đầu tư ngược lại để trở nên sạch sẽ.
“Vậy chị Nhung là người phụ trách việc chuyển tiền sang bên quỹ nước ngoài, sau đó lại nhận đầu tư ngược lại nguồn tiền ?” Lê Minh hỏi.
Phùng Thế Kiều không trả lời ngay, lão mím môi đột ngột lên giọng bực tức.
“Hừ! Tôi biết con Nhung đang ăn cắp tiền của tôi, nhưng nó vừa là người nhà vừa là mắt xích quan trọng để liên lạc với bên quỹ Ma Cao. Sắp tới thằng giám đốc bên kia sang đây, mà chỉ có nó biết sử dụng tiếng Anh giao dịch được với bọn khốn tham lam đó.”
Tiếng Anh? Không phải là bản thân anh có vốn ngoại ngữ rất tốt hay sao. Bao nhiêu năm làm việc với các công ty nước ngoài trước đây cũng giúp cho anh tăng cường vốn khả năng giao tiếp ngoại ngữ khá ổn. Đây có phải là một cơ hội thể hiện trước ông chủ hay không?
“Cháu biết tiếng Anh khá tốt, có thể giao dịch được với người nước ngoài.”
Phùng Thế Kiều mừng ra mặt nhưng vẫn giữ một thái độ nhàn nhạt không biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài. “Thế thì tốt quá. Cậu sẽ cùng Nhung làm việc với bên kia cho tôi vụ này. Tôi sẽ yêu cầu nó chuyển cho cậu các thông tin liên quan đến việc hợp tác để cậu nghiên cứu trước.”
“Vâng. Cháu sẽ cố gắng.” Lê Minh đáp gọn.
Đương nhiên đây là một cơ hội tốt để anh có thể tham gia trực tiếp vào công việc của trại trẻ, cũng nhân tiện tìm hiểu luôn các kỹ thuật rửa tiền với đối tác nước ngoài, thật là một cơ hội tốt. Cũng giúp tăng cường niềm tin với ông chủ hơn nữa, nếu đơn thuần chỉ làm công việc vệ sĩ kiêm lái xe thì quá là uổng so với khả năng của anh rồi.
Phùng Thế Kiều thấy thái độ ngoan ngoãn như vậy cười nói. “Hôm tới tôi tổ chức đấu giá kim cương, cậu cũng có thể tham gia học hỏi thêm chút ít kinh nghiệm. Về sau thành thạo rồi thì có thể đứng ra chủ trì những buổi như vậy.”
“Cháu có thể tham dự được sao?”
Lê Minh trong lòng nở hoa, anh vô cùng vui mừng không thôi,trong thâm tâm vẫn chưa tin là mình có thể được tham gia vào quá trình mua bán kim cương sớm như vậy.
Phùng Thế Kiều gật đầu không nói. Thâm ý của lão muốn cho Lê Minh tham dự sớm vào những việc như vậy. Cũng nhân tiện thử thách bản lĩnh của cậu ta như thế nào.
Đúng lúc này bọn trẻ mồ côi trong trại ùa ra sân, chạy nhảy nô đùa vui vẻ với những dụng cụ ngoài trời. Lê Minh ngồi nhìn chúng mà nghĩ lại tuổi thơ thiếu vắng bóng người cha của mình. Nhưng dù sao thì anh vẫn có mẹ bên cạnh để chăm sóc đến khi trưởng thành.
Dù mục đích xây dựng trại trẻ mồ côi này có sự tính toán lợi ích của Phùng Thế Kiều, nhưng nhờ có trại trẻ này mà chí ít vài trăm đứa trẻ mồ côi cũng có nơi nương tựa, được ăn uống, học hành, chăm sóc y tế đầy đủ. Đó cũng là điều tốt đẹp mà Phùng Thế Kiều mang lại cho những đứa trẻ mồ côi đáng thương này.
Trại trẻ mồ côi trở thành trung tâm rửa tiền. Nghĩ cũng hài.