CHƯƠNG 28: Mối tình thầm kín
Thu Lan có thói quen cuối giờ chiều tập Gym bên dưới tòa tháp văn phòng nơi cô làm việc. Nằm trên tầng 18 của tòa nhà, công ty của cô cũng là một thương hiệu mạnh trong giới thời trang. Thu Lan rất chịu khó tham gia những show diễn thời trang trong nước, thuê những người mẫu nổi tiếng giới thiệu những mẫu thiết kế mới. Các sản phẩm thiết kế của cô hướng tới giới thượng lưu, phục vụ chủ yếu cho giới nhà giầu và nghệ sĩ nổi tiếng.
Thu Lan thường có thói quen chạy bộ khoảng 20 phút trên máy tập, Plank, Squat, bơi vài vòng trước khi tắm rửa về nhà. Tập luyện thể thao thương xuyên giúp cô luôn giữ được vóc dáng thon gọn, nẩy nở căng tràn sức sống. Vẻ đẹp sexy nhất của cô là khi cô mặc bikini hai mảnh, quả thực cô như một quả bom hẹn giờ, có thể làm nổ tung bất cứ ánh mắt của mọi chàng trai xung quanh.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Thu Lan trồi lên mặt nước, trèo lên thành bể bơi, quơ tay vớ lấy tấm khăn tắm lau nhanh lên mặt, bấm máy nghe.
“Alô! Thu Lan xin nghe.”
“Lan à! Anh Johnny đây. Anh mới về nước hôm qua.” Đầu dây bên kia một giọng đàn ông vang lên.
“A! Anh Johnny!” Thu Lan ngạc nhiên thảng thốt. “Anh về lúc nào vậy? Sao bây giờ mới gọi cho em?”
“Anh bay đêm nên phải ngủ cho lại sức, với lại anh chưa quen múi giờ tại Việt Nam.”
“Em đùa thôi.” Thu Lan mỉm cười nói. “Anh về Việt Nam có lâu không hay về một thời gian rồi lại sang Mỹ?”
“Anh đợt này về hẳn để phụ giúp ba anh trong công việc kinh doanh. Anh sẽ về làm tại công ty của ba anh luôn.” Johnny trả lời.
“Anh làm ông chủ lớn rồi đó nha!”Thu Lan bĩu môi, giọng trêu ghẹo nói.
“Ông chủ lớn gì đâu em.” Johnny lắc đầu cười trừ nói. “À tối nay anh muốn mời em đi ăn tối nếu em không bận gì?”
“OK! Tất nhiên là với anh thì em luôn có thời gian mà.” Thu Lan đáy mắt lộ tia hào hứng hỏi. “Vậy gặp anh ở đâu?”.
“Anh thấy không gian tại nhà hàng Bistro Thảo Điền Quận 2 mà buổi tối vừa ăn, vừa ngắm nhìn ra sông Sài Gòn sẽ rất đẹp, không biết ý em thế nào ?” Johnny hỏi ý kèm theo nụ cười nhàn nhạt.
“OK! Hẹn anh bảy giờ tối gặp nhau tại đó nhé.” Thu Lan vui vẻ nói.
Thu Lan chào tạm biệt Johnny rồi gác máy. Đã hơn 6 năm nay cô chưa gặp lại Johnny từ ngày anh đi Mỹ du học. Johnny tốt nghiệp xong thì ở lại làm việc luôn bên Mỹ, làm việc cho một công ty về chứng khoán. Cô vẫn nhớ vóc dáng cao to của anh, đặc biệt khuôn mặt vô cùng đẹp trai như một tài tử điện ảnh. Ba của Johnny là bạn của ba cô.
Từ nhỏ cô đã cùng chơi đùa với Johnny, anh là một người bạn thời thanh mai trúc mã. Thu Lan luôn hâm mộ Johnny vì trong tư duy của cô, Johnny là một người đàn ông có học thức, lại sống và làm việc ở nước phát triển hàng đầu như Hoa Kỳ.
Johnny trong con mắt của cô luôn cao hơn mọi người đàn ông, đó là một cảm giác mà chính bản thân cô cũng không thể hiểu được. Cô luôn cảm thấy tâm hồn mình vui vẻ hạnh phúc khi được gần gũi Johnny, dù trong suy nghĩ vô cùng trong sáng. Đó là một dạng thần tượng hóa Việt Kiều như một xu hướng của giới trẻ bây giờ.
Suy nghĩ lan man một hồi Thu Lan lấy máy gọi điện cho Lê Minh.
“Anh đã xong việc của ba em chưa?”. Thu Lan hỏi.
Lê Minh vừa chợp mặt được một giấc, giọng vẫn ngái ngủ trả lời.
“Anh xong rồi, đang đợi đưa em về đây.”
“Anh qua đón em lúc sáu giờ chiều nhé?” Thu Lan nói.
“OK em! Đúng giờ anh sẽ đợi bên dưới tòa nhà.” Lê Minh ngồi dậy liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay.
Lê Minh đi vào nhà tắm, anh muốn mình thật sạch sẽ, thơm tho. Không quên xịt ít nước hoa lên bộ vét đen mới mua. Phải gây ấn tượng mạnh với người đẹp trong mộng. Lê Minh lấy xe ô tô ra khỏi gara. Anh muốn đi sớm để tránh kẹt xe.
Sài Gòn vào những giờ tan tầm thì kẹt xe phải nói là kinh khủng, nhất là vào mùa mưa. Đậu xe vào khu vực quy định của tòa nhà. Lê Minh nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn, ngả người ra ghế anh bật vài bản nhạc trữ tình lên nghe.
Đúng giờ. Thu Lan bước ra từ tòa nhà. Cô mặc một cái đầm mầu đen rất sành điệu do chính tay mình thiết kế làm nổi bật lên làn da trắng mịn màng. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạch kim có mặt hình giọt nước nhỏ nhắn, với đôi bông tai nhỏ đính kim cương.
Rất sang trọng. Bước nhanh ra khỏi xe, Lê Minh vòng sang bên mở cửa cho Thu Lan ngồi hàng ghế phía sau. Mùi nước hoa Chanel 5 thơm mát ngay lập tức lan tỏa trong không gian chật chội của xe ô tô. Lê Minh cảm thấy trong người rạo rực.
“Hôm nay em có hẹn với một người bạn cũ từ Mỹ mới về Việt Nam. Anh cho em đến nhà hàng Bistro Thảo Điền nằm ở quận hai nhé.” Thu Lan mỉm cười nói với anh.
“Ồ! Bạn trai à?”
“Vâng! Anh ấy tên là Johnny là bạn từ hồi nhỏ với em. Ba anh ấy là bạn của ba em, nên tụi em rất quý nhau.”
Lê Minh cảm thấy trong lòng một chút khó chịu nhưng ngoài mặt thì tỏ ra bình thản. Nhẹ nhàng vào cần số, đạp ga để bắt đầu di chuyển. “Thế em có cần anh vào cùng để bảo vệ không? Anh cũng là vệ sĩ của em mà.”
Thu Lan lấy cái gương trong túi xách ra soi lại gương mặt xinh đẹp của mình, tô lại chút son môi mầu hồng đỏ bóng.
“Không cần đâu, sau khi đưa em đến đó anh cứ đánh xe về, bạn em sẽ đưa em về sau.”
“Được thôi, thưa cô chủ.” Lê Minh hài hước cười nói.
“Trời ơi! Đừng gọi em như thế, em ngại chết mất.” Thu Lan nhăn mặt chun mũi làm xấu, trông cô lại càng xinh đẹp nổi bật. Mầu son môi phớt đỏ nổi bật lên làn da trắng mịn màng.
Đang giờ cao điểm. Chiếc xe ô tô di chuyển như rùa bò trên đường. Ghét thật.
Xe máy, xe ô tô chen chúc nhau, kín đặc trên con đường nhỏ. Tắc đường, ô nhiễm là những món đặc sản tại thành phố này nơi mà vài chục năm trước còn được xưng tụng là hòn ngọc Viễn Đông.
“Hôm nay ngày đầu anh đi làm việc cùng ba em, thấy thế nào?” Thu Lan lên tiếng hỏi một cách quan tâm. “Có gặp khó khăn gì không?”.
Lê Minh mắt vẫn nhìn thẳng lái xe trả lời. “Mọi việc ổn, anh đang làm quen dần với công việc mới.”
“Anh thấy thích là được rồi, ba em là người khó tính cẩn trọng, ông luôn tự mình lái xe nhiều năm nay, nhưng trường hợp của anh là ngoại lệ.” Thu Lan khích lệ. “Em thấy ba rất có niềm tin ở anh.”
“Anh hiểu, anh sẽ cố gắng để ba em không thất vọng.” Lê Minh gật gật đầu nói.
Cuối cùng xe đã đến nơi, Lê Minh mở cửa xe cho Thu Lan, cô gật đầu chào anh rồi đi vào trong nhà hàng. Nhìn bóng dáng yêu kiều của Thu Lan đi vào trong, Lê Minh thấy ghen tỵ với bạn trai cô, anh không thể kìm được sự tò mò.
Anh thầm nghĩ. “Không biết anh bạn trai của Thu Lan trông như thế nào nhỉ? Mình phải tìm hiểu mới được.” Không kìm nén được sự tò mò trào dâng trong huyết quản, anh liền gửi xe ở một địa điểm cách đó không xa, rồi đi bộ quay trở lại nhà hàng.
Thu Lan bước vào nhà hàng, cô quan sát nhanh một vòng tìm kiếm. Chợt nhận ra bóng dáng người quen cũ, cô rảo chân bước đến một bàn được kê sát cửa sổ hướng nhìn ra sông Sài Gòn. Johnny đứng dậy nở một nụ cười chào đón. Tối nay anh mặc một bộ vét mầu xanh dương được cắt may cẩn thận, tay trái đeo một chiếc đồng hồ hiệu Montblanc hạng sang, mái tóc vuốt gel bóng mượt cầu kỳ.
Johnny ôm hôn Thu Lan theo kiểu xã giao phương Tây, kéo ghế mời cô ngồi một cách lịch thiệp. Trên bàn bày sẵn một chai rượu vang Pháp loại hảo hạng, một lọ hoa địa lan đỏ rất đẹp, loài hoa mà Thu Lan thích nhất.
Johnny cất tiếng khen ngợi. “Đã lâu không gặp, không ngờ em vẫn xinh đẹp như vậy.”
“Anh cũng vậy, em thấy anh lúc nào cũng phong độ hào hoa.” Thu Lan thái độ e lệ, đáy mắt long lanh ẩm ướt.
Trong lúc đợi nhà hàng mang món ăn ra, Johnny lấy chai rượu vang Pháp rót vào ly cho hai người. Johnny nâng ly rượu lên cười nói . “Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng sự hội ngộ nào.”
Sau khi nhấp một chút rượu vang, Johnny đặt ly rượu xuống rồi cho tay vào trong áo lấy ra một hộp quà nhỏ được bọc cẩn thận. Johnny nheo mắt nhìn cô cười nói.
“Anh có quà tặng em này. Anh mua nó bên Mỹ nhưng không biết có vừa ý em không?”
“Ôi! Có quà cho em à.” Thu Lan nhướng mày ngạc nhiên thốt lên vui mừng nhưng cứ giả bộ từ chối khéo. “Anh thật là chu đáo quá nhưng em không dám nhận đâu.”
“Tại sao vậy?” Johnny ngạc nhiên hỏi.
Thu Lan bật cười khúc khích trước vẻ mặt ngơ ngác của Johnny.
“Thì vô công bất hưởng lộc chứ sao.”
Johnny đảo mắt nghĩ nhanh. Hắn đang tìm một lý do thật sự hợp lý để khiến Thu Lan phải vui vẻ nhận món quà này. Thu Lan bây giờ không còn là cô bé nhí nhảnh cách đây sáu năm nữa mà đã là một phụ nữ trưởng thành xinh đẹp lại còn là một nữ doanh nhân có tiếng trong làng thời trang, với nhiều kinh nghiệm sống. Một tia lãnh ý lóe lên.
“À! Vậy anh sẽ nhờ em giúp đỡ trong thời gian anh còn bỡ ngỡ khi mới về Sài Gòn. Được không?”. Johnny bần cùng bất đắc dĩ đưa ra một đề nghị hợp lý nhất.
Thu Lan chu môi nhí nhảnh lắc đầu. “Nghe lý do cũng hợp lý đó nhưng chưa đủ thuyết phục em.
Johnny nghĩ không ra cách nào nữa, đành trơ trẽn mặt dầy nài nỉ.
“Vậy em sẽ nhận món quà này coi như là sẽ đồng ý giúp đỡ anh sau này đi?”.
Thu Lan biết không thể từ chối được. Cô gật đầu đưa tay ra nhận món quà, miệng nở một nụ cươi tươi như hoa, khoe hàm răng trắng đều hạt ngô.
“Em mở ra xem đi!” Johnny thúc giục, mặt háo hức.
Thu Lan chậm rãi mở chiếc hộp ra, thấy trong đó có một sợi lắc tay được chế tác cầu kỳ với vàng trắng, có mặt bằng đá saphia mầu xanh nước biển.
“A! Đẹp quá! Em thích lắm.” Thu Lan thích thú reo lên.
“Để anh đeo cho em nhé.” Nói xong Johnny giúp cô đeo vòng đá lên tay của mình. Thu Lan đưa tay lên ngắm nhìn hồi lâu, luôn miệng trầm trồ khen ngợi.
Hắn quả là hiểu tâm lý phụ nữ. Đối với phụ nữ thì nữ trang luôn có sức hút kỳ lạ không thể cưỡng lại. Thu Lan cũng không ngoại lệ. Dù là một bà chủ của hãng thời trang, có cả đống trang sức trong phòng ngủ nhưng rõ ràng là cô vẫn thực sự chết mê.
Lê Minh nhẹ nhàng tìm một chỗ ngồi kín đáo khuất sau lưng Thu Lan, để có thể quan sát hai người họ dễ dàng hơn. Anh kêu ít đồ ăn nhẹ, một chai bia Heniken. Uống một ngụm bia lạnh đồng thời Lê Minh đảo mắt quan sát kỹ anh chàng Việt Kiều, hắn ta trạc khoảng độ 30 tuổi, dáng người cao, cân đối, khuôn mặt điển trai, môi mỏng với đôi lông mày rậm.
Điểm đặc biệt là hắn có một nốt ruồi nhỏ ở trên mép, người nào có nốt ruồi như vậy thường là rất hoạt ngôn. Thực sự Lê Minh không thích cái vẻ đàn ông đẹp trai ủy mị, ai ái, mặt trắng phau như diễn viên Hàn Quốc của anh chàng này. Về phía Thu Lan thì cô lại không suy nghĩ giống anh. Cô luôn miệng tươi cười, nét xuân rạng rỡ như trăng rằm, lộ tia trìu mến tràn ngập gương mặt từ lúc gặp Johnny.
Chó thật! Cô ấy thích cái thằng việt kiều này rồi. Uống một ngụm bia lạnh thật sâu gần đến đáy, anh cố gắng dìm nén sự ghen tức đang bộc phát trong tâm trí.
“Mình chỉ là một thằng vệ sĩ kiêm lái xe. Được làm cho một ông chủ lớn là tốt lắm rồi! Còn kia là cô chủ sang trọng, kén người yêu cũng phải môn đăng hộ đối. Việc gì mình phải ghen tỵ chứ, cô ấy có là gì của mình đâu.” Anh bắt đầu mỉa mai bản thân.
Không thật thoải mái. Lê Minh gọi tính tiền, anh muốn biến khỏi đây thật nhanh. Tâm trạng trở nên nặng nề, anh lặng lẽ rời khỏi nhà hang.