Chương 27: Công Việc Mới

Lê Minh mặc một bộ vét mỏng mầu đen, bên trong là áo sơ mi trắng được trang điểm thêm chiếc cà vạt mầu bã trầu, đầu tóc được cắt gọn gàng. Anh không quên xịt chút nước hoa hiệu Lacoste dành cho nam giới lên cơ thể, đặc trưng mùi thơm nồng ngọt.

Ngồi trong phòng khách căn biệt thự sang trọng quá mức của Phùng Thế Kiều chờ đợi. Đưa tay lên xem chiếc đồng hồ hiệu Omega mới sắm hôm qua khi về thành phố, với chi phí hơn hai ngàn đô.

Có lẽ việc mua sắm khiến anh đã hoang phí cho vẻ bề ngoài của bản thân một khoản tiền kha khá, cũng vì do anh muốn có một ngoại hình thật tươm tất đẹp đẽ khi ở trước mặt Thu Lan. Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm việc, với tư cách lái xe kiêm vệ sĩ cho Phùng Thế Kiều, sau khi tốt nghiệp khóa huấn luyện vệ sĩ đặc nhiệm.

Không phải chờ lâu Phùng Thế Kiều đã bước ra trên người mặc một bộ comple mầu ghi sáng nhìn Lê Minh gật đầu nói.

“Hôm nay cậu đưa tôi đến thăm các cơ sở kinh doanh của công ty. Tôi muốn giới thiệu cậu với những người quản lý ở đó để làm quen luôn.”

“Vâng, thưa bác.” Lê Minh cúi người lễ phép nói.

“Ra ngoài cậu phải gọi tôi là ông chủ nhớ chưa?” Phùng Thế Kiều nhắc nhở với vẻ mặt nghiêm khắc.

Cảm thấy uy lực từ Phùng Thế Kiều, chợt hiểu vai trò vệ sĩ của mình Lê Minh liền thay đổi cách xưng hô ngay lập tức.

“Vâng, thưa ông chủ.”

Phùng Thế Kiều gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng sau đó liền quay người đi ra ngoài sân.

Đeo lên mắt cặp kính đen Rayban mầu đen kịt. “Hừm! Mình trông ngầu đấy chứ”. Anh nghĩ thầm.

Lê Minh đánh chiếc Mercedec S65 mầu đen trong gara ô tô từ từ tiến đến giữa sân và dừng lại. Lúc này Phùng Thế Kiều đang đứng cùng Thu Lan trò chuyện. Thấy xe đến, Thu Lan tiến lại gõ nhẹ vào cửa. Lê Minh hồi hộp trong lòng vô cùng, anh nhấn nút hạ kính xuống.

Thu Lan cúi người ghé lại, áo lót của nàng vô tình chèn ép, bóp căng phồng lên khe ngực sâu hun hút trắng trẻo.

“Chào anh Minh, lâu lắm mới được gặp anh? Anh khỏe không?”

Lê Minh đặt tay lên vô lăng, không dấu vẻ tự hào khoe ngay.

“Anh ổn! Anh đã hoàn thành xong khóa huấn luyện vệ sĩ rồi đó."

“Thế thì em yên tâm rồi, có anh bảo vệ ba em sẽ được an toàn.” Thu Lan giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi.

“Em yên tâm, có anh bảo vệ ba em sẽ luôn an toàn.” Lê Minh ra hiệu cam kết.

“Xe ô tô của em đang bảo dưỡng! Tối nay sau khi đưa ba về xong, anh qua công ty đón em nhé. Em đã nói chuyện này với ba rồi.”

“OK! Tầm mấy giờ thì em xong việc để anh qua đón?” Thật tình cờ và thật bất ngờ. Anh muốn reo lên vì vui sướng.

“Khoảng 7h tối. Em sẽ gọi điện trước cho anh 30 phút.”

“OK! Anh sẽ đến đón khi em gọi.”

Sau khi nói chuyện với Lê Minh xong, Thu Lan đi về phía Phùng Thế Kiều ôm hôn ông, rồi quay trở vào trong nhà. Anh nhìn theo đến khi cô khuất sau cửa. Suốt ba tháng huấn luyện cấm trại, trong tâm trí của Lê Minh vẫn mơ tưởng đến nụ cười xinh đẹp, thân hình gợi cảm, giọng nói nhẹ nhàng của Thu Lan.

Phùng Thế Kiều lên xe ngồi ở dãy ghế phía sau, nhắm mắt im lặng. Miên man suy nghĩ một hồi, xe ô tô đã di chuyển đến địa điểm mà Phùng Thế Kiều yêu cầu. Lần đầu lái dòng xe sang trọng như chiếc S65 này khiến Lê Minh có chút lo lắng, mặc dù tay lái của anh khá tốt. Xe loại này dài hơn các dòng xe hơi phổ thông, ngoài ra các thiết bị thay thế cũng rất đắt đỏ. Chỉ cần va chạm xước xát hay mất gương chiếu hậu cũng khiến anh phải đau đầu. Rất may Phùng Thế Kiều nói xe đã được bảo hiểm toàn bộ, nếu có xảy ra va quyệt trên đường thì anh cũng sẽ không mất tiền bồi thường.

Chiếc Mercedec S65 dừng lại trước một khách sạn cao 20 tầng loại 5 sao sang trọng, khách sạn Khách sạn Diamond nằm ở Quận 1, tọa lạc trên một khu đất đẹp rộng hơn 5000m2 trên trục đường chính của thành phố.

Lê Minh điều khiển xe xuống dưới tầng hầm rồi cùng Phùng Thế Kiều vào thang máy lên tầng cao nhất. ‘Ping’ Cửa thang máy mở ra Phùng Thế Kiều nhanh nhẹn ra trước. Lê Minh đi theo bám sát sau lưng. Khu vực trên tầng cao nhất của khách sạn này chính là các phòng Penthouse sang trọng được thiết kế làm Casino.

Ngay trước hành lang có một chốt bảo vệ, trong đó có hai người vệ sĩ mặc đồng phục. Nhìn thấy Phùng Thế Kiều, hai người đàn ông cúi đầu chào. “Ông chủ”.

Phùng Thế Kiều không dừng bước đi thẳng vào bên trong, vừa đi vừa nói với Lê Minh.

“Đây là một cơ sở của công ty, phụ trách ở đây là Hiệp Trọc, em họ tôi. Anh ta là một trong những người thân tín của tôi.”

Đi đến cuối hành lang đến trước một cái cửa, ngồi chặn trước cửa có một người vệ sĩ. Người vệ sĩ thấy Phùng Thế Kiều đến liền cúi đầu chào rồi gõ vào cánh cửa. Người bên trong gạt ô cửa chớp ra, trao đổi nhanh. Cánh cửa được mở từ bên trong. Lê Minh chú ý quan sát thấy cánh của này không hề có tay nắm bên ngoài, chỉ có thể từ bên trong mở ra.

Lê Minh đi sau Phùng Thế Kiều bước vào bên trong, căn phòng có trần nhà cao đến 6m với hệ thống đèn chùm sang trọng. Casino với nhiều dãy bàn chơi bài, một quầy bar, kệ rượu cùng bạt ngàn các loại đồ uống. Nhân viên nữ phục vụ mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo ghi lê mầu đỏ, thắt nơ ở cổ.

Trong căn phòng này không có của sổ, không có đồng hồ treo tường, người chơi sẽ không thể phân biệt được thời gian, không gian bên ngoài trong lúc chơi bạc. Tất cả căn phòng được chiếu sáng suốt ngày đêm, bằng hệ thống đèn trần nhập ngoại hết sức cầu kỳ rực rỡ.

Lê Minh quan sát thấy có sáu bàn chơi bài poker, mỗi bàn đều có người ngồi chơi. Vẻ mặt thiếu ngủ chứng tỏ họ đã chơi qua đêm đến sáng nay. Họ rất tập trung vào cuộc chơi của mình. Trước mặt mỗi người đều có một chồng thẻ chíp với các mầu xanh, đỏ, vàng, đen, trắng trên đó thể hiện mệnh giá trị tiền khác nhau.

Phùng Thế Kiều tiến tới khu phòng điều hành. Từ bên trong đi ra một người đàn ông khoảng 50 tuổi, to béo, đầu tròn xoe trọc lốc, mặc một bộ đồ thể thao của hãng Adidas, trên cổ đeo một dây chuyền vàng với cái mặt to bự hình con hổ.

Hiệp Trọc toe toét cười từ xa nói giọng oang oang.

“Hôm nay bác qua đây sớm vậy? Sao không báo trước để em xuống đón dưới nhà?”

“Tôi tiện đường nên qua thăm cơ sở xem tình hình kinh doanh thế nào thôi.” Phùng Thế Kiều nói kèm theo nụ cười nhàn nhạt.

Hiệp Trọc nói xong liền đưa tay ra mời Phùng Thế Kiều, rồi nhanh chân đi lên trước để mở cửa phòng cười xiểm nịnh nói.

“Mời bác vào trong phòng nói chuyện.”

Phùng Thế Kiều đi vào phòng, ngồi xuống bộ ghế salon sang trọng. Lê Minh đi theo, đứng thẳng hơi chếch về bên trái, khoảng cách một bước chân, theo đúng tiêu chuẩn bảo vệ thân chủ mà anh được huấn luyện. Lúc này tên béo mới để ý đến Lê Minh, hắn nhìn anh từ đầu đến chân đánh giá.

“Đây là cậu Minh. Vệ sĩ mới của tôi.” Phùng Thế Kiều liếc mắt lập tức hiểu ý trong đầu Hiệp Trọc đang nghĩ liền lên tiếng nói trước. “Sau sự việc lần trước, Thu Lan muốn có người bảo vệ tôi trong lúc này thì nó mới yên tâm được.”

Hiệp Trọc gật gật đầu xong lại ngẩng lên nhìn Lê Minh một lần nữa, lần này hắn nhìn xoáy vào anh, ánh mắt đó khiến anh cảm thấy hơi ngột ngạt. Lê Minh gật đầu chào xã giao Hiệp Trọc một cách lễ phép nhưng tuyệt không nói năng gì.

Hiệp Trọc gật gù nói. “Em thấy Thu Lan lo cho bác như thế là đúng đó, bác cũng lớn tuổi rồi, lại gánh nhiều trọng trách của bang hội….” Hiệp Trọc chợt giật mình đừng lại, hắn biết chót lỡ lời nên liếc xéo Lê Minh một cái rồi đổi giọng nói tiếp. “….À của công ty. Nhất là sau vụ vừa qua bác cũng nên cẩn trọng trong việc di chuyển bên ngoài, tình hình an ninh bây giờ phức tạp lắm.”

“Được rồi bây giờ bàn vào việc chính thôi. Khoản tiền đó chú đã xử lý được chưa?” Phùng Thế Kiều xua tay trực tiếp nói.

“Em mới xử lý được một khoản bằng hóa đơn, số còn lại thì chưa có cách nào hợp thức hóa được.” Hiệp Trọc đưa tay lên xoa xoa cái đầu trọc ngại ngùng trình bày.

“Phải xử lý nhanh, bằng mọi cách không thể để chậm như vậy được.” Phùng Thế Kiều trầm giọng có ý tứ trách nhẹ.

Hiệp Trọc vẻ mặt trở nên căng thẳng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, thở hắt một hơi rồi nói.

“Số tiền đó không thể rửa nhanh được. Em đang…” Nói đến đây bất chợt Hiệp Trọc ngừng lại đưa mắt nhìn Lê Minh.

Phùng Thế Kiều hiểu ý liền vẫy Lê Minh lại gần. “Cậu đi ra ngoài quầy bar ngồi đợi tôi.”

“Vâng, thưa ông chủ.” Lê Minh cúi người lễ phép.

Lê Minh quay người bước ra khỏi phòng, khép cửa lại, đi về phía quầy bar. Trèo lên ghế anh gọi một ly rượu Rhum Martinique. Rượu ở đây chủ yếu phục vụ cho những người chơi cờ bạc hoàn toàn miễn phí. Lê Minh được dịp quan sát kỹ hơn khu Casino sang trọng, tiêu chuẩn năm sao của lão Phùng Thế Kiều.

Anh chột dạ thầm nghĩ. “Thằng cha Hiệp Trọc vừa nói nhỡ từ bang hội xong lấp liếm đi ngay, không biết đây có phải là một bang hội xã hội đen núp bóng kinh doanh công ty hay không?”

Nhìn đám người chơi bạc với đống tiền chíp chất cao trên bàn. Lê Minh đưa chén rượu rum lên, tợp một hơi hết sạch nghĩ bụng. “Hiệp Trọc trông như một thằng ma cô, nhìn qua là biết chẳng có tý học thức nào, mà cũng đứng làm quản lý cả một cái khách sạn lớn như thế này. Vừa nãy hắn có nói đến việc rửa tiền, nhưng mình đứng đó khiến hắn không dám nói tiếp nữa, có ý đồ che dấu.”

Lê Minh đã học nghiệp vụ điều tra và theo dõi trong trại huấn luyện vệ sĩ của lão Tiệp Chột, anh còn là một học viên luôn hoàn thành xuất sắc các bài tập trong khóa huấn luyện. Tự nhiên một cảm giác không yên tâm chợt xuất hiện trong trí não của anh như một tia sét.

Chết cha. Mình quên mất bài học cơ bản của vệ sĩ. Ngày đầu tiên đi làm mà đã mắc lỗi như vậy rồi Lê Minh tự trách bản thân. Anh vội vàng đi xuống khu vực để xe, kiểm tra vòng quanh thân xe, rờ rẫm từng chi tiết trong nội thất, kiểm tra dưới gầm xe thật tỷ mỷ,

Nó đây rồi. Có thế chứ. Lê Minh phát hiện ra một con chíp rất nhỏ được gắn phía dưới gầm xe. Anh cẩn thận tháo con chíp ra rồi cất vào túi, rồi quay lên phòng bar tiếp tục ngồi uống rượu đợi Phùng Thế Kiều.

Ngồi chờ khoảng gần một tiếng đồng hồ, lúc này Phùng Thế Kiều đi ra, rảo bước đi thẳng về phía cửa. Lê Minh lập tức đứng dậy đi theo sau lão. Chiếc xe Mercedec S65 màu đen lăn bánh khỏi khách sạn.

Phùng Thế Kiều vẫn luôn hiện hữu một phong cách âm trầm bí ẩn, ngồi ghế sau xe nói.

“Sáng mai cậu chở tôi đi công việc lúc 8h sáng.”

“Vâng, thưa bác.” Lê Minh đáp gọn.

Phùng Thế Kiều ngả người dựa sâu, nhắm mắt lại thư giãn, không khí trên xe trở lên im lặng một cách kỳ quái.

Trên đường đi Lê Minh cũng không nói cho Phùng Thế Kiều biết việc xe bị gắn chíp theo dõi hành trình, để tránh việc lão phải bận tâm lo lắng. Phùng Thế Kiều không được đảm bảo an toàn đó hoàn toàn là trách nhiệm của anh một người vệ sĩ. Một phần anh cũng muốn tự mình điều tra xem ai đã làm việc này. Anh sẽ tìm ra kẻ đó.

Chiếc xe Mercedec S65 đã đi đến cổng căn biệt thự. Ông quản gia vội vã ra mở cổng. Đánh xe vào gara ô tô xong xuôi, anh đi xuống một căn phòng nhỏ dành cho lái xe, vứt cái áo vét lên ghế. Lê Minh nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn còn rất sớm đến giờ hẹn với Thu Lan. Anh ngả người nằm dài trên giường, thiu thiu đi vào giấc ngủ say.