Chương 25: Lê Minh Bị Bắt Cóc

Đã 87 ngày huấn luyện trôi qua. Chỉ còn 3 ngày nữa là tốt nghiệp.

Thế là đã bước vào tuần cuối của chương trình huấn luyện rồi. Trại huấn luyện quy định các học viên phải thay nhau trực đêm lần lượt. Đêm nay đến lượt Lê Minh trực đêm, thời tiết mát mẻ, trăng sáng anh ngồi trong phòng trực đọc sách. Những quyển sách này anh cũng nhờ lão Tứ lái xe mua hộ, đọc sách không chỉ là tăng thêm kiến thức, mà còn khiến cho anh cảm thấy đó là một phương pháp giải trí thú vị. Sách giúp anh tăng cường trí tưởng tượng một cách tối đa, cảm nhận sự hòa nhịp cùng các nhân vật trong đó.

Bất chợt một mùi khó chịu lại sộc vào mũi của anh, một thứ mùi quen thuộc trong tiềm thức!

Đó là mùi thuốc mê!

Lê Minh bật dậy, thì ngay lập tức đầu óc thấy choáng váng, ngã xuống ngất lịm.

Thời gian trôi qua không biết là đã bao lâu, một mùi hắc kinh khủng xộc lên mũi khiến Lê Minh bừng tỉnh lại. Anh bắt đầu nhận thức bản thân đang bị trói trên một cái ghế gỗ, đầu bị bịt kín bằng một cái khăn đen, khiến anh không thể nhìn được xung quanh. Anh chỉ thấy lờ mờ qua tấm vải có người ở trước mặt mình.

Một giọng nói vang lên của người đứng trước mặt anh.

“Ai là người đưa mày lên trại huấn luyện của bọn gián điệp hả?”

Lê Minh cảm thấy đầu óc nặng chịch, nhưng ý thức được câu hỏi nên trong lòng cảm thấy hoang mang.

Lê Minh nghĩ nhanh trong đầu . “Sao lại là trại huấn luyện gián điệp được? Đó là trại huấn luyện vệ sĩ cơ mà? Sao người này lại bắt cóc mình? Sao lại hỏi về Phùng Thế Kiều?”

Giọng nói tiếp tục vang lên một lần nữa.

“Trả lời tao! Mày làm gián điệp cho ai? Ai là người đưa mày lên trại huấn luyện?”

“Đó là trại huấn luyện vệ sĩ. Tôi không biết gì hết.” Lê Minh hét lên sợ hãi.

Người tra hỏi đấm một cái rất mạnh vào vùng bụng của Lê Minh, khiến anh quặn người lại vì đau đớn, cơn ho nấc bật ra khỏi cổ họng.

Người đó hỏi dằn giọng, hỏi từng từ một rõ ràng.

“Ai là người đưa mày lên trại huấn luyện?”

Cú đấm đau quá. Mẹ kiếp thằng chó đẻ.

“Không ai cả.” Lê Minh gan lỳ nói lý lẽ. “Tôi lên trại Hoàng Long tập huấn, mục đích để trở thành vệ sĩ chuyên nghiệp. Ông nghĩ một người đàn ông trưởng thành như tôi mà cần ai đưa lên hay sao? Tôi đâu phải trẻ con đúng không? Ba mẹ tôi đều mất sớm, tôi cũng đâu còn người thân nào? Chuyện này đúng là ngớ ngẩn thật.”

Vừa nói dứt một cú đấm cực mạnh nữa lại phang thẳng vào bụng anh. Lần này còn mạnh hơn lần trước khiến Lê Minh người cong như con tôm, gục xuống nấc từng tiếng một để lấy hơi, ho khù khụ.

Không thoát được rồi. Nó định làm gì mình tiếp đây.

Một chất lỏng được đổ lên người anh từ vai xuống chân, mùi xăng xộc vào mũi. Lê Minh hốt hoảng hét lên.

“Ông đang làm gì vậy?”

“Nếu mày không trả lời đúng, tao sẽ đốt mày! Cơ hội cuối cùng của mày đó!” Người lạ giọng thâm trầm nói.

Lê Minh hoảng sợ, anh chưa bao giờ đối đầu với việc bị đe dọa nguy hiểm tính mạng như vậy. Nếu anh không nói ra Phùng Thế Kiều là người đã đưa anh lên trại, thì anh sẽ chết như một con chó bị thui sống. Nếu nói ra Phùng Thế Kiều là người đưa anh lên trại, thì liệu hắn có tha anh, hay vẫn đốt anh thì sao? Nhưng có chắc là Phùng Thế Kiều đưa anh lên đây không ? Lão đâu có xuất hiện khi anh bị đánh thuốc mê?”

Một tiếng tách của nắp chiếc bật lửa zippo, người tra hỏi gằn giọng.

“Tao hỏi lần cuối cùng. Ai là người đưa mày lên trại huấn luyện?”

Lê Minh nhìn thấy ánh sáng của lửa ngay trước mặt mình. Chết rồi. Nghiến răng ken két. Giữa sống và chết, đánh cuộc nào. Chơi đi thằng chó.

“Tôi nói thật. Tôi muốn trở thành vệ sĩ! Không ai đưa tôi lên đây hết.” Lê Minh gồng mình lấy hết can đảm quát to.

Sự im lặng trong vài giây như cả ngàn năm trôi qua, cơn đau dưới bụng khiến Lê Minh nổi cáu. Máu dồn lên não, tự dưng anh thấy mình can đảm lạ thường. Vụt thoáng một khoảng khắc trong tâm trí, anh thấy ba mẹ mình trong ánh sáng đang vẫy gọi. Con đến đây ba mẹ.

Đằng nào chẳng chết. Chờ lâu quá. Anh đánh liều hét lên lần nữa.

“Thằng chó chết, mày đốt đi. Đằng nào tao cũng chết. Mẹ kiếp! Mày tưởng tao sợ chết à.”

Một tiếng tách nữa vang lên chiếc zippo đóng nắp lại. Lê Minh thấy trước mặt mình bừng sáng. Ánh đèn trần rọi vào mắt.

Khăn bịt mặt được tháo ra. Nheo mắt vài lần cho quen ánh sáng, không gian xung quanh quen thuộc quá. Nhà của Phùng Thế Kiều đây chứ đâu?

Đảo mắt quan sát, anh nhìn thấy Phùng Thế Kiều đang ngồi ở góc phòng. Đứng bên cạnh là ông quản gia, còn kẻ tra khảo anh chính là Tiệp Chột.

“Thế này là thế quái nào?” Tròn mắt kinh ngạc, Lê Minh ức chế hét lên.

Phùng Thế Kiều nhìn anh một cái khó hiểu, im lặng đứng dậy đi vào bên trong.

Tiệp Chột cởi trói cho Lê Minh rồi vỗ vai nói.

“Xin chúc mừng! Cậu đã chính thức tốt nghiệp khóa đào tạo vệ sĩ đặc nhiệm Hoàng Long.”

Không thừa lời, nói xong Tiệp Chột lặng lẽ bước ra ngoài. Lão đã hoàn thành công việc của mình. Ông quản gia tiến đến tay cầm một bọc giấy đưa ra.

“Chúc mừng cậu đã hoàn thành xong chương trình huấn luyện. Đầu tuần cậu có mặt ở đây lúc 8 giờ để bắt đầu công việc. Còn bây giờ cậu có thể về nhà nghỉ ngơi được rồi.”

Nói xong, ông quản gia đưa cho Lê Minh một cái bọc giấy rồi lùi ra ngoài. Lê Minh ngơ ngẩn một lúc, bụng vẫn còn quặn đau vì những cú đấm cứng như thép của Tiệp Chột.

Thật khó hiểu. Bọn họ đang làm cái quái gì vậy? Anh mở bọc giấy ra xem. Ôi nhiều tiền vậy.

Năm ngàn đô. Ngoài ra còn điện thoại, đồng hồ của anh tất cả đều đầy đủ.

Lắc mạnh đầu một cái, cố xua đi những thắc mắc Lê Minh trở về nhà. Căn hộ ấm cúng đã vắng bóng chủ nhân trong ba tháng.

Tại sao Phùng Thế Kiều lại đối xử với anh kỳ lạ như vậy? Ông ta có ý đồ gì? Tại sao lại thử thách anh? Hàng trăm câu hỏi đổ lên đầu Lê Minh trên đường về nhà, nó khiến anh rối trí.

Quần áo ướt nhẹp, hôi rình mùi xăng dầu pha loãng.

Chó chết thật. Mình bị bắt cóc những hai lần.