Trong một quán rượu. Hơi nóng bốc lên trong phòng từ nồi lẩu đặt giữa bàn.
Tấn Phát ngồi lai rai cùng mấy anh em chiến hữu, hắn gác chân lên ghế oai như cóc cụ, nâng chén rượu lên miệng tợp một hơi cạn sạch. Thò đũa gắp mấy miếng thịt trong nồi, chấm gia vị rồi đưa vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Tấn Phát vừa ăn vừa nói. “Ức đéo chịu được. Đù má nó! Tưởng Lương ‘chàm’ thế nào. Nhìn thấy một thằng chột mà sợ són đái cong đuôi chạy mất. Tao quá thất vọng cho một đại ca giang hồ như nó.”
Thằng tóc vàng len lén nhìn Tấn Phát, thái độ buông xuôi theo dòng nước, tỏ ý chán chường bất lực nói.
“Em thấy Lương ‘chàm’ sợ như vậy là có lý do đấy anh. Nhìn thằng chột đó em cũng thấy rét rét. Lúc đó anh không nhìn bên nó hơn chục thằng cầm dao găm, mà thằng nào cũng như hổ báo, cơ bắp cuồn cuộn như thép. Bọn nó mà đấm mình một phát thì ngất nặng. Nói chung em thấy không nên dây vào, dễ chết oan.”
“Oan cái gì? Sợ cái đéo gì? Chúng mày hèn thế.” Tấn Phát gào lên, tròng mắt muốn lồi ra ngoài, cổ gân máu nổi một cục cực kỳ hung bạo quát to.
“Đến Lương ‘chàm’ còn sợ nó huống chi là bọn ruồi muỗi như em. Vụ này em nhận hèn cũng được. Anh giỏi thì tự mình đến đó gây sự đi.” Thằng tóc vàng bị chửi thấy uất ức cự lại.
“Thằng Tồ nó nói đúng đấy anh. Vụ thằng Minh bỏ qua đi, không dây vào bọn này được đâu.” Thằng bên cạnh lên tiếng.
“Em cũng nghĩ vậy. Bỏ qua đi anh, chịu nhịn một tý cho lành.” Thằng tóc húi cua nói.
Bực bội nhìn bộ mặt đám đàn em nhát chết, Tấn Phát cố kìm nén cơn giận trong lòng xuống, hắn tợp sạch ly rượu rồi dằn mạnh xuống bàn, đứng dậy nói cộc lốc.
“Tao đi vệ sinh.”
Bên ngoài bóng đêm âm trầm, mây che khuất ánh trăng. Tầm nhìn mịt mờ không nhận ra cảnh vật phía trước vài bước chân. Trên không trung, một con chim két lẻ loi bay qua, phá vỡ khung cảnh tĩnh mịch bằng tiếng kêu đầy ám ảnh.
Tấn Phát đi ra phía khu nhà vệ sinh bên cạnh quán rượu, vạch quần ra tiểu tiện. Không khí sương đêm cộng với sự thoát nhiệt của bản thân khiến hắn rùng mình một cái, thở mạnh một hơi cho hả rượu. Chuẩn bị kéo quần lên thì hắn cảm thấy một ánh sáng hắt lên mặt, dưới hạ bộ lạnh toát một lưỡi thép sắc lẹm dài hơn 30 cm đặt vào giữa háng.
Tấn Phát mở to mắt, há hốc mồm định hét lên thì một bàn tay bưng kín miệng làm cho hắn không phát ra âm thanh được. Cổ hắn bị một cánh tay rắn như thép quấn chặt kèm theo một lời thì thào bên tai như sứ giả thần chết chui từ mộ huyệt lên.
“Nếu mày hét lên, tao sẽ cắt bi của mày hiểu chưa?”
Tấn Phát như bị dội gáo nước lạnh lập tức tỉnh rượu, gật gật đầu trong lòng không khỏi run lên, mặt xám xịt. Trong lòng chửi thầm dí đâu không dí lại nhằm đúng cái nòi giống của hắn mà đặt lưỡi dao sắc như dao cạo. Bên trong phòng đèn vẫn sáng trưng, mấy đứa bạn Tấn Phát vẫn ngồi ăn nhậu không hề hay biết sự tình bên ngoài.
Âm thanh trầm trầm thấy ghê phát ra bên tai nói.
“Mày là loại ‘phá gia chi tử’ ăn chơi lêu lổng, cờ bạc, trai gái nên hôm nay tao thay mặt cho những người bị mày ức hiếp bao năm qua mà ra tay trừng trị.” Nói xong người đó nhấn mạnh dao sát vào háng của Tấn Phát một cái như muốn cắt bay ‘thằng nhỏ’. Lưỡi thép mát lạnh truyền đến da thịt hắn làm tâm thần hỗn loạn không tài nào tả nổi. Tấn Phát nghe xong mấy lời này thì chân như nhũn ra vô lực, hắn không nghĩ được bản thân mình đờ đẫn đến mức tim cảm giác muốn ngừng đập.
Hoảng quá thể! Cả đời hắn chưa bao giờ rơi vào tình huống ghê người như thế này. Kẻ dí dao vào hạ bộ của hắn hành động chính xác như một lính biệt kích dã chiến.
“Em…..em xin anh….Anh tha cho em? Anh cần tiền thì cứ lấy trong ví em.” Tấn Phát sợ đến mức khóc rơi cả nước mắt, hai hàng lệ thi nhau chảy xuống ướt cả má. Không dám thở mạnh, nước tiểu tự dưng són ra một ít rồi tắc lại. Hắn tưởng mình gặp kẻ cướp.
Lê Minh dường như đã chuẩn bị sẵn cho câu hỏi này, chặn lại nói. “Tao không cần tiền. Tao có vài yêu cầu nếu mày đáp ứng tốt, tao sẽ tha cho mày lành lặn về nhà.”
Tấn Phát mừng rỡ như điên vội trả lời ngay. “Vâng…vâng…”
Lê Minh nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói lạnh như băng, âm thanh như từ vực sâu truyền đến, càng nghe Tấn Phát lại càng hoảng.
“Có hai việc…. Thứ nhất là cấm mày đến doanh trại vệ sĩ gây chuyện. Thứ hai là từ nay mày hãy tránh xa Linh Giang, cũng như không được bén mảng đến quán nhà cô ấy. Mày có đáp ứng được hai việc này không?”
Vốn dĩ Tấn Phát chỉ là loại thanh niên choai choai con nhà giầu chơi bời lêu lổng, cũng chưa từng trải qua thực nghiệm bị uy hiếp tính mạng. Lần này hắn quả thực đã biết thế nào là tột độ khủng khiếp, tâm trí liền nhũn ra như cháo loãng. Việc thứ nhất thì đương nhiên hắn đã bị hù đến mức chẳng bao giờ dám rồi. Việc thứ hai thì hắn thấy khúc mắc trong lòng.
“Anh là ai? Sao lại liên quan đến việc Linh Giang ở đây?” Khi nhắc đến Linh Giang, vô tình kích vào dây thần kinh mẫn cảm của Tấn Phát, liền bộc phát ra một câu hỏi thừa thãi.
“Đó không phải là việc của mày. Có muốn thành thái giám hay không?” Lê Minh trực tiếp đe dọa, tay nhấn mạnh lưỡi dao một cái.
Tấn Phát bị câu hỏi đưa quay lại hiện thực, liếc nhìn lưỡi dao quắm Kukri sắc lẹm đến rợn người, chập chờn hắt tia sáng lấp lánh dưới hạ bộ, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Nhưng hắn cũng đủ thông minh để nhận biết người khống chế đứng phía sau có liên quan đến trại vệ sĩ và Linh Giang nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.
“Không…không…em biết rồi…Em sẽ tránh xa Linh Giang.” Tấn Phát người run bần bật, lạc giọng nói.
Đương nhiên là Linh Giang có xinh đẹp đến mấy thì cũng không thể đánh đổi với cái ‘của quý’ truyền tự của nhà hắn được. Không có em này hắn sẽ đến với em khác, một con nhà giầu như hắn đâu có thiếu gái. Lúc này chấm trúng được Linh Giang, bây giờ bỏ qua thì trong lòng có chút hối tiếc không cam lòng. Biết hắn đã đánh mất sự phòng thủ tâm lý cuối cùng bây giờ chỉ thêm một kích nữa là xong.
“Tốt. Nếu mày lật lọng thì lần sau không có dễ dàng đâu.” Lê Minh dằn giọng nói.
Lưỡi dao quắm Kukri được rút ra khỏi háng, áp lực trên cổ cũng được cởi bỏ. Tấn Phát thở hắt ra một hơi, quay người lại. Đằng sau không còn thấy bóng người nào, tựa hồ như kẻ uy hiếp đã biến mất không tăm hơi. Cơn gió đêm thổi qua mát lạnh ở dưới hạ bộ, hắn cúi đầu nhìn xuống chợt phát hiện ra là chưa kịp cài khóa quần, ‘của quý’ vẫn phơi ngoài sương gió bây giờ đã sun lại nhỏ bằng quả ớt.
Vội vào kéo khóa quần lên, quyệt mồ hôi vã ra trên trán, Tấn Phát chạy nhanh vào bên trong, mặt trắng bệch, không còn chút máu. Xấu hổ, sợ hãi, tức giận, bị sỉ nhục, mất sĩ diện, lúc này một mớ hỗn tạp như lọ ngũ vị hương ập đến với hắn. Hắn biết Linh Giang là ngọn nguồn cho mọi việc.
Lần khủng hoảng này hắn sẽ nhớ đến già.