Kịch! Tiếng xe máy dựng chân chống.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Tiếng bước chân đi nhanh vào trong quán nhậu. Một thằng trẻ măng dáng dong dỏng, mặt quắt với mái tóc nhuộm mầu vàng từ cửa chạy vào quán, tiến đến một bàn trong góc có ba người đang ngồi ăn uống.
Hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh Tấn Phát, thở hổn hển lấy hơi, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
“Anh Phát….Em tìm ra được thằng tối hôm trước đánh mình rồi.”
Tấn Phát nhảy dựng lên, mặt tỏ vẻ phấn kích không ngừng. Mấy thằng đồng bọn ngồi nhậu cùng cũng trở nên hào hứng hỏi vội.
“Mày nói xem nó là ai?” Tấn Phát không kìm được xúc động trong lòng, mặt hưng phấn hẳn lên.
“Nó ở đâu vậy?” Thằng bên cạnh cũng hỏi vội
Thằng tóc nhuộm vàng đảo mắt một vòng nhìn đồng bọn rồi cười một cách tự hào. Xem ra lúc này nó là thằng quan trọng nhất rồi.
“Rót cho tao ly rượu đã. Cứ từ từ rồi sẽ biết.”
Thằng kế bên liền nhanh tay rót cho nó một ly rượu. Thằng tóc vàng nâng lên nhấp môi uống một cách từ tốn. Tấn Phát nhìn nó chậm rãi trêu ngươi mà trong lòng bực bội phát điên, mặt đỏ gay như gà chọi lên lôi đài, mất hết kiên nhẫn liền quát to.
“Mày nói nhanh xem nào, tao bực rồi đấy.”
“Ấy anh đừng nóng…Để em nói!” Thấy bộ dáng dọa người của Tấn Phát, thằng tóc vàng không dám trêu đùa nữa mà vội vàng nói ngay. “Sáng nay em đi lấy hàng cho bà già, trên đường đi thì nhìn thấy thằng đó đang lái xe về. Em đi theo thì phát hiện ra nó là học viên trong trại huấn luyện vệ sĩ Hoàng Long.”
“Thằng chó!… Nó đá em một cú vào bụng mà đau đến giờ đây này. Lần này chúng ta phải đến đập cho nó một trận mới được.” Liền đó hắn xoa xoa tay vào bụng, mặt hiện lên vẻ oan ức hận vô cùng.
Hai thằng bên cạnh quay lại nhìn nhau rồi tự đưa tay sờ vào vết thương hôm trước vẫn còn đau âm thầm. Thằng mặc áo phông mầu xanh bị ăn trúng cú cùi trỏ hôm trước, mồm vêu lên như cá vàng, má phồng sưng như bánh bao trầm tư ngẫm nghĩ rồi nói.
“Bọn trong trại vệ sĩ đó trước nay chưa từng va chạm đánh nhau với thanh niên trong xã mình. Thảo nào võ nghệ nó giỏi vậy, cũng không dễ mà nuốt trôi nó đâu.”
“Bọn trong đó được huấn luyện vệ sĩ, nếu một thằng đã cao thủ như vậy rồi mà cả đội chúng nó bênh nhau, thì anh em mình không có cửa ăn được.” Thằng mặc áo sơ mi kẻ carô ngồi kế lo lắng nhìn Tấn Phát tâm trạng như lọ ngũ vị hương lúc này.
Tấn Phát nhìn mấy thằng bị đánh, hoảng đến mức ‘chim sợ cành cong’, thì trong lòng vô cùng bực tức. Nghĩ đến đây Tấn Phát vẫn không thể nào quên bản thân bị nhận một đòn ngất lịm cả tiếng đồng hồ nằm bệt giữa đường, uất hận đến mức phọt máu mũi. Hắn đường đường là con trai của chủ tịch xã, quyền nghiêng một phương mà phải sợ một thằng vệ sĩ học việc sao, có quyền, có tiền thì mua gì chẳng được.
“Bọn mày không phải bị nó dọa thành nhát gan như vậy chứ? Đây là đất của anh em mình, việc gì phải sợ ai, có thù phải báo.” Tấn Phát liền ưỡn ngực, mắt trợn trừng nghiến răng nói. “Ngày mai tao gọi đám Lương ‘chàm’ đến, mang đồ chơi đi xử đẹp thằng chó này.”
Nghe đến Lương “chàm” thì cả ba thằng còn lại ánh mắt đều lộ vẻ khiếp đảm xen chút mừng rỡ. Chúng đều biết đến tiếng Lương “chàm” một tay giang hồ gộc thuộc loại “vào tù ra tội” không ai dám dây vào. Lương “chàm” ra tù thì mở sới bạc kiêm cho vay nặng lãi, đàn em dưới trướng mấy chục mạng đều thuộc loại bất hảo, chân tay xăm trổ xanh lét dọa người, đến ngay cả bọn công an xã còn kiêng dè đôi ba phần. Tấn Phát quyết định nhờ đến Lương “chàm” thì vụ này coi như đã định đoạt xong. Đương nhiên với địa vị con trai quý tử của chủ tịch xã mà cất tiếng thì Lương “chàm” kiểu gì chẳng phải ra tay tương trợ.
………...
Sáng hôm sau Tấn Phát cùng một đám người đi đến trại huấn luyện vệ sĩ Hoàng Long. Ước chừng khoảng hơn hai chục người, vẻ mặt bặm trợn, tay chân xăm trổ xanh rì từ đầu đến chân, nhìn qua cũng biết là đám anh chị giang hồ đi gây chuyện. Mấy người dân đi đường thấy đám người đi đến thì đều dạt tránh sang một bên nhường đường, thậm trí còn không dám nhìn thẳng vào bọn chúng.
Trạm gác có một ông bảo vệ già trạc 60 tuổi. Thấy đám người hùng hổ xông đến thì liền chạy ra hỏi han sự tình.
“Các anh đi đâu vậy, ở đây là trại huấn luyện Hoàng Long, không cho người lạ vào.”
“Ông cút ra chỗ khác, lớ xớ bọn tôi chém rụng răng đó.” Lương ‘chàm’ lừ mắt quát nạt.
Ông bảo vệ thân cô đối diện vội một đám thanh niên hổ báo, lập tức bị chúng gạt sang một bên rồi xông vào giữa sân. Ông bảo vệ chạy lại trong trạm gác, vớ ngay lấy cái điện thoại bàn, bấm nhanh lên phím thông báo tình hình bên ngoài cho trại trưởng.
Trên tay người nào người nấy đều cầm mã tấu, gậy sắt khí thế hung tợn. Đám người Lương “chàm” không có ai cản trở trong lòng khí thịnh vô cùng, hò hét huyên náo, đập gậy sắt vào cột cờ kêu leng keng ầm ĩ cả một khu.
Lương “chàm” có khuôn mặt xương xẩu, tóc húi cua, dáng người cao gầy. Hắn mặc áo sơ mi mầu đen phanh ngực. Lộ ra hình xăm đầu lâu xương sọ nửa bên ngực dọa người. Dáng vẻ kệnh khạng, mắt lừ lừ đầy vẻ dữ tơn như hổ vồ.
“Thằng nào tên là Minh ra đây.” Lương “chàm” đứng giữa sân trước đám đàn em hét lên.
Đám đàn em thấy thế cũng hùa theo hò hét quát tháo.
“Thằng Minh đàn bà đâu ra đây?”
“Đù má thằng Minh pê đê đâu?” Chúng cười rộ lên khoái trá.
Tiếng ồn ào bên ngoài làm cho những những người bên trong phòng huấn luyện võ thuật chú ý. Trợ lý Đỗ hôm nay đang làm nhiệm vụ huấn luyện võ thuật cho học viên, tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài sân lập tức đi ra ngoài cửa, đám học viên cũng theo chân chạy ra. Lương ‘chàm’ thấy người trong phòng đi ra thì ra hiệu cho đàn dừng phá phách lại. Hai bên đối diện nhau Trợ lý Đỗ chủ động hỏi trước.
“Các anh có việc gì mà lại đến trung tâm gây rối.”
Lương “chàm” đứng ra trước chỉ mặt Trợ lý Đỗ hất hàm nói.
“Trong đám chúng mày ai tên là Minh.”
Các học viên đưa mắt nhìn nhau, vài tiếng to nhỏ vang lên. “Không hiểu anh Minh sao lại gây sự với bọn này nhỉ.”
“Này, anh Minh có vụ gì va chạm với bọn này, mày có biết không?” Hồng ‘sún’ quay sang hỏi Đạt ‘khỉ’.
“Không! Tao có biết gì đâu.” Đạt ‘khỉ’ nhíu mày, mặt nghiêm trọng tỏ vẻ thật sự không hiểu.
Sau vài tiếng lao xao của đám học viên, Trợ Lý Đỗ nghiêm mặt hỏi Lương “chàm”.
“Các anh tìm cậu Minh không biết là có việc gì?”
Lương “chàm” quay sang chỉ Tấn Phát rồi nói. “Thằng đó đánh mấy thằng em của tao, tao muốn đòi lại công bằng cho bọn nó. Mày gọi nó ra đây nói chuyện ‘ba mặt một lời’ cho rõ ràng.”
“Đúng vậy, gọi nó ra đây nói chuyện cho rõ ràng.”
“Nó không trốn được đâu? Bọn tao không để yên vụ này đâu?”
“Nếu bọn mày không gọi nó ra đây thì hôm nay bọn tao sẽ ngủ luôn tại đây không về”
Đám đàn em phía sau hùng hổ nhao nhao lên, chỉ ngay mặt Trợ Lý Đỗ quát tháo đe dọa. Khi thế hừng hực như muốn băm nát những kẻ đối diện để trút giận.
“Tao đây.” Một tiếng hét trầm đầy uy lực vang lên phía sau vọng tới. Lê Minh, Duy Thành, Đình Đồng từ phía sau đi lên, mặc quần áo dã chiến, bên hông đều giắt dao găm chiến thuật Navi Seal.
Đình Đồng đến nơi ghé vào tai Đạt ‘khỉ’ nói thầm mấy câu, Đạt ‘khỉ’ gật gật đầu rồi vẫy Hồng ‘sún’, hai thằng chạy thẳng vào phòng huấn luyện.
Tấn Phát nhìn thấy Lê Minh thì mắt đỏ rực lên chỉ mặt hét lên.
“Anh Lương chính là thằng này tối hôm trước đánh bọn em.”
Như tìm được mục tiêu, cả đám người xô đến dao kiếm vung lên rợp trời thị uy. Lương ‘chàm’ nhìn xoáy vào Lê Minh với ánh mắt mang hình viên đạn. Bốn mắt đối nhau hoa lửa tung tóe, Lương ‘chàm’ muốn dùng ánh mắt khủng bố của mình để uy áp đối thủ. Bình thường kẻ nào nhìn trực diện vào ánh mắt này đều phải run sợ vài phần.
Nhưng hắn không thấy Lê Minh tỏ vẻ hoảng sợ, đáp trả hắn bằng một ánh mắt bình lặng có phần hiếu chiến mãnh liệt. Lương ‘chàm’ hơi chột dạ, đám học viên này đều được huấn luyện chuyên nghiệp, sức vóc vạm vỡ, nếu đoàn kết lại thì đám đàn em hổ báo của hắn cũng chưa chắc đã nắm được phần hơn.
Lương ‘chàm’ nghiến răng chỉ mặt Lê Minh quát hỏi. “Có đúng là mày đánh em tao không?”
“Đúng. Chúng mày muốn gì?” Lê Minh sa sầm nét mặt, đứng khoanh tay hiên ngang bình thản trả lời.
“Mày đánh các em tao thì bây giờ phải bồi thường cho nó.” Lương ‘chàm’ gằn giọng nói.
“Mày muốn bồi thường cái gì?” Lê Minh nhìn sang Tấn Phát hỏi lạnh một câu.
Tấn Phát thực chưa nghĩ đến việc này, mặt hắn đơ ra hồi lâu, lúng búng trong miệng.
“Mày…..mày… phải đền tiền thuốc men cho bốn người bọn tao.”
“Mày muốn đền bao nhiêu tiền?” Lê Minh nhíu mày trong mắt lộ tia khinh thường.
“Bao nhiêu thì được anh Lương?” Tấn Phát bí quá liền quay sang Lương ‘chàm’ hỏi ý.
Lương ‘chàm’ chửi thầm trong bụng, hắn không ngờ Tấn Phát lại đẩy quả bóng sang cho hắn trong một tình thế quá khó xử. Biết đòi bao nhiêu tiền bây giờ? Khó nghĩ quá? Hắn cũng chưa từng chuẩn bị xem là cần đòi bồi thường như thế nào. Thôi đành hô đại một cái giá để đỡ mất mặt trước đám đàn em.
“Mày đánh mấy thằng em tao bị thương phải đi viện, tốn kém chi phí khám chữa bệnh.” Lương ‘chàm’ ngần ngừ rồi hô bừa một câu. “Tổng số tiền viện phí là 100 triệu. Bây giờ mày bồi thường cho các em tao đủ số tiền đó là được.?”
“Trả thì sao mà không trả thì sao?” Lê Minh mặt lạnh te nhìn Lương ‘chàm’ bung một câu.
Lương ‘chàm’ thấy mình đúng là ăn trái đắng, bây giờ không biết nên trả lời như thế nào. Thằng đứng trước mặt xương cứng, xem chừng không dễ nuốt. Nhưng hắn đã chót cưỡi lên lưng hổ rồi, với lại danh tiếng giang hồ của hắn không thể bị hủy trong hôm nay. Bí quá hóa liều Lương ‘chàm’ chỉ thanh mã tấu vào mặt Lê Minh quát lớn.
“Nếu không trả, tao băm mày thành thịt viên luôn.”
“Thế thì nói cho mày biết nhé. Tao không trả đấy mày làm gì được tao? Vào đây mà băm tao này thằng chó.” Lê Minh cười gằn chỉ tay vào mặt Lương ‘chàm’, đè ép khí thế của hắn xuống đến tận hố phân. Không để cho hắn chút mặt mũi nào để ngẩng lên nữa.
Lúc này Đạt ‘khỉ’ cùng Hồng ‘sún’ đã quay trở lại, trên tay mỗi thằng ôm một đống dao găm và dùi cui chạy ra, nhanh chóng phân phát nhanh cho các anh em học viên. Trang bị vũ khí cho đám học viên xong thì uy áp của họ tăng lên nhiều lần.
Đạt ‘khỉ’ tay cầm dao găm vuốt vuốt lưỡi dao, cười cười như rất thích thú đâm chém. Mắt hắn nhìn vào đám đàn em Lương ‘chàm’ như muốn giết thịt, tay vung vẩy vài tư thế chém lên không khí thị uy. Đám đàn em của Lương ‘chàm’ run người lên, bắt đầu kích động, chúng thấy chờn chờn đám vệ sĩ trước mặt.
Nhìn qua những con dao găm sáng quắc kèm theo những đường rãnh máu sâu hoắm khiến chúng hoảng thực sự. Vũ khí ngắn cận chiến luôn mang lại sát thương nguy hiểm nhất, những vết đâm sâu do dao găm tạo ra đều mang đến thương tổn nặng nề.
Lương ‘chàm’ thấy tình huống đột biến ngoài tầm kiểm soát, hắn đâm chém nhiều rồi, nhưng đám đàn em phía sau không phải ai cũng có bản lĩnh như hắn, hầu như đều không biết võ thuật. Trong khi gần hai chục người học viên trại Hoàng Long được trang bị vũ khí lạnh, lại huấn luyện võ thuật chiến đấu cận thân. Quân số hai bên ngang ngửa nhau, một bên đàn em Lương ‘chàm’ được trang bị gậy sắt, mã tấu còn bên học viên có hơn chục người được trang bị dao găm số còn lại thì cầm dùi cui cao su. Đầu gấu đấu vệ sĩ không biết bên nào ăn được đây.
Duy Thành chỉ thẳng mặt Lương ‘chàm’ hung hăng trừng m ắt, mặt tràn đầy sát khí bức người, ngang ngạnh hét lên.
“Chúng mày chỉ cần chạm vào một sợi lông của bất kỳ ai trong trại Hoàng Long, bọn tao sẽ thịt từng thằng một. Nếu bọn mày muốn thử thì tất cả lên đi. Bọn tao chơi đến bến luôn.”
Duy Thành nói dứt câu thì đám học viên trại Hoàng Long liền thủ thế, sẵn sàng nhập cuộc chiến đấu, khí thế hung mãnh ngút trời. Bọn họ được huấn luyện lâu như vậy cũng chưa có dịp được thử sức chiến đấu thật. Đây là một cơ hội.
Tấn Phát thấy vậy len lén lùi ra sau vài bước nấp sau lưng Lương ‘chàm’. Tim đập nhanh hết cỡ, lạnh sống lưng. Chỉ cần hai bên giao chiến, hắn sẽ chuồn ra sau ngay lập tức trốn. “Con nhà quan không giống lông thì giống cánh” đều là loại tham sống sợ chết.
Lương ‘chàm’ nhìn bọn họ thì chợt rét run người, thầm kêu than khổ trong lòng. Thầm chửi ba họ nhà thằng Tấn Phát lên. Bây giờ hắn muốn rút lui cũng không được nữa rồi.
Trợ lý Đỗ hốt hoảng liền xua tay can gián hai bên. “Mọi người đừng nóng tính. Nói chuyện từ từ với nhau chút nào. Đừng để xẩy ra đổ máu ở đây.”
“Hừ anh sợ thì đứng sang một bên, bọn tôi ngứa tay lắm rồi. Hôm nay phải dậy cho bọn giang hồ ‘trẻ trâu’ này một trận để từ nay cạnh mặt trại Hoàng Long này ra. Đừng tưởng ‘chó cậy gần nhà’ mà dám bắt nạt người khác hả?” Duy Thành lừ mắt sắc lẹm nói.
Lê Minh nhìn sang Trợ lý Đỗ với ánh mắt có chút coi thường trầm giọng nói. “Anh về nhà nghỉ đi, vụ này để chúng tôi xử lý mấy con hổ giấy này.”
Dứt lời Lê Minh rút dao găm ra nắm chặt trong tay hét lên. “Anh em lên.”
Tất cả đồng thanh hô to một tiếng rồi thủ thế chiến đấu, hơn hai chục người cầm dao găm sáng quắc lấp lánh ánh thép trong tay giơ lên trước mặt. Mắt ai cũng sáng lấp lánh như hổ. Khí thế mạnh mẽ uy lực trấn áp đối thủ đến cùng cực hoảng loạn.
Toét…Toét…Toét! Tiếng còi vang lên gấp gáp.
Đúng lúc hai bên đang căng như dây đàn, thì thấy lão Tiệp Chột cùng trợ lý Quang chạy đến mồm liên tục thổi còi. Lão Tiệp Chột chưa đến nơi, tiếng hét đã đến trước rồi.
“Tất cả dừng tay.”
Lương ‘chàm’ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chiến nhau thật với lũ vệ sĩ này thì chết chắc nhưng bỏ chạy cúp đuôi thì nhục nhã. Trong lòng thầm chửi thằng Tấn Phát đưa cho hắn vụ xương cứng nhai gẫy hàm. Hắn cần một bậc thang để xuống trong tình huống này.
Tiệp Chột đến trước mặt Lương ‘chàm’ giọng nghiêm khắc hỏi không thua kém chút khí thế nào.
“Tôi là trại trưởng ở đây. Các anh muốn đến quấy rối hả?”
Lương ‘chàm’ thấy người trước mặt tuy chột một bên mắt nhưng có một uy lực áp người rất kinh. Uy lực này hình thành trong quá trình ở vị trí huấn luyện nhiều năm hình thành nên mà có. Lương ‘chàm’ thấy khuôn mặt người trại trưởng này rất quen, hắn cố nhăn não để nhớ xem ông ta là ai.
À! Nhớ ra rồi.
“Anh Tiệp lâu quá không gặp, không ngờ là anh lại về huấn luyện vệ sĩ nơi này.” Lương ‘chàm’ hồ hởi nói trong lòng khấp khởi mừng thầm.
“Cậu quen tôi sao?” Tiệp Chột nghi ngờ hỏi lại.
“Có chứ, em là Lương ‘chàm’ đây.” Hắn cười tươi nói. “Trước em đi lính nghĩa vụ ở Trung đoàn bộ binh 1, Sư đoàn 330, Quân khu 9. Hồi đó anh có đến huấn luyện trinh sát cho đơn vị của em mà.”
Tiệp Chột tỏ vẻ thờ ơ nói. “Tôi huấn luyện nhiều đơn vị trước đây lắm, không nhớ hết được.”
Lương ‘chàm’ gãi đầu tỏ ý sượng sùng, hắn thừa biết Tiệp Chột rất có năng lực khi lão ta đào tạo ra hàng ngàn lính trinh sát đặc công. Hắn chỉ là một thằng lính nghĩa vụ quèn thì sao mà Tiệp Chột có thể nhớ được. Chỉ là muốn tìm một cái lý do xuống thang cho đỡ nhục cái mặt với đám đàn em.
“Hôm nay cậu dẫn đàn em vào đây có ý tứ gì?” Tiệp Chột giọng nói tràn đấy trấn áp uy lực khủng khiếp, lạnh lùng hỏi.
“Có va chạm xích mích giữa mấy đứa đàn em với học viên trong trại của anh thôi. Anh em muốn đòi lại chút công bằng.” Lương ‘chàm’ mắt lấm lét không dám nhìn trực diện vào độc nhãn của Tiệp Chột.
“Va chạm với ai? Công bằng như thế nào?” Tiệp Chột hỏi cộc lốc.
Lương ‘chàm’ đưa mắt nhìn Tấn Phát ra hiệu hắn chủ động lên tiếng. Tấn Phát hiểu ý liền chỉ sang Lê Minh nói.
“Thằng này nó đánh anh em tôi làm bốn thằng dính thương tích phải đi viện. Nó phải đền tiền viện phí cho bọn tôi.”
Hắn cố tình nói quá lên một chút, cứ cái gì có lợi thì nói cái gì bất lợi thì giấu đi. Đó là nguyên tắc khi đi đòi tiền bồi thường của đám giang hồ lưu manh rồi.
Tiệp Chột nhìn sang Lê Minh, ánh mắt nghiêm khắc hỏi. “Vụ việc thế nào cậu nói tôi nghe xem?”
“Báo cáo trại trưởng, tối hôm trước tôi ra ngoài trại đi chơi cùng với bạn gái. Mấy cậu này chặn đường, rồi ra tay tấn công trước. Tôi chỉ tự vệ bản thân, nên đánh cảnh cáo bọn họ gây thương tích không đáng kể. Mọi người cứ nhìn xem bọn họ vẫn còn khỏe như vậy mà.”
Ha…ha…ha! Cả lũ học viên cười ầm lên. Quả thật là nhìn Tấn Phát vẫn còn rất khỏe.
Tiệp Chột hiểu ý liền cười nhếch mép quay sang Lương ‘chàm’ nói xuống nước nhẹ nhàng.
“Chẳng qua chỉ là một việc nhỏ, tôi thay mặt học viên trong trại xin lỗi các anh em. Các anh em nể mặt tôi mà bỏ qua chuyện này đi. Chúng ta từ trước đến nay ‘nước sông không đụng nước giếng’ cũng không nên làm quá. Cậu Lương thấy thế nào?”
Lương ‘chàm’ mừng thầm trong lòng, cuối cùng hắn cũng có cái thang để xuống lưng hổ.
“Đều là anh em trong quân ngũ cả, tuy bây giờ em đã ra quân về làm giang hồ kiếm ăn qua ngày nhưng vẫn còn giữ tình nghĩa lính tráng. Anh Tiệp đã nói vậy thì việc cũng nên dừng lại ở đây thôi.”
Tấn Phát ngơ ngẩn cả người, hắn không ngờ Lương ‘chàm’ lại mượn cớ thối lui nhanh như vậy liền chỉ vào hắn lắp bắp.
“Anh…..anh Lương …thế là thế nào? Chẳng nhẽ lại bỏ qua cho nó hả?”
Tiệp Chột lừ mắt sói nhìn Tấn Phát quát một tiếng không kiêng nể.
“Thế mày muốn gì? Ở chỗ này không có trả tiền đâu. Cút ngay.”
Tấn Phát tự động lùi mấy bước rồi, chỉ mặt Tiệp Chột nghiến răng, mắt tràn ngập thù hận nói.
“Các người nhớ mặt tôi đấy, tôi không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Cứ chờ đấy.” Nói xong Tấn Phát vẫy ba thằng đàn em của mình đi ra ngoài, lên xe dông mất luôn.
“Anh Tiệp lúc nào rảnh rỗi thì qua em làm chén rượu giao lưu. Bây giờ em cũng xin phép về trước.” Lương ‘chàm’ thấy vậy cũng mượn cớ nhanh chóng cùng đám đàn em cụp đuôi rời khỏi trại huấn luyện vệ sĩ Hoàng Long. Lúc đến thì dữ tợn như hổ, lúc về mềm nhũn như mèo gặp mưa.
Tiệp Chột nhìn theo đám lưu manh giang hồ rời khỏi thì nhổ một bãi nước miếng xuống đất.
“Hừ! mấy thằng tép riu mà dám đến gây chuyện hả? Chúng mày chán sống rồi chắc?”
Nói xong Tiệp Chột trong lòng vốn nở hoa, hài lòng về biểu hiện bảo vệ lẫn nhau của các học viên nhưng có điều giữ kỷ luật lão vẫn phải làm uy để tránh sự việc tái diễn. Tiệp Chột quay lại nhìn Lê Minh dằn giọng.
“Cậu Minh trốn trại lại gây chuyện với người ngoài. Bị xử phạt lau dọn nhà vệ sinh và chuồng lợn. Anh Đỗ sẽ giám sát công việc này đến lúc hoàn thành. Rõ chưa!”
“Rõ!” Trợ lý Đỗ hô to một tiếng.
Duy Thành quay sang Lê Minh nhăn mặt cười nói.
“Vụ này tôi không giúp được ông bạn đâu. Xong viêc nhớ tắm rửa kỹ một chút nhé không là tôi đuổi ra khỏi phòng đó.”
Lê Minh gật đầu rồi đi về phía chuồng lợn. Mùi khai khẳm, thối hoắc bay ra ngào ngạt lần át không khí xung quanh.