Cuối tuần ở chỗ hẹn cũ.
Linh Giang đứng dưới gốc cây thốt nốt già đợi Lê Minh như mọi lần. Không hiểu sao lần hẹn này cô lại cảm thấy trong lòng lo lắng bất an vô cùng nên đã ra sớm hơn. Lời đe dọa của Tấn Phát mấy hôm trước vẫn luẩn quẩn trong đầu. Cô lo lắng cho sự an toàn của Lê Minh nếu bất chợt Tấn Phát bắt gặp anh cùng cô đi chơi ngoài đường.
Phải dặn anh không được đến nhà đón cô mới được. Sao anh ấy lâu đến vậy, Linh Giang nóng lòng chờ đợi, cô liên tục nhìn xuống điện thoại của mình xem giờ. Linh Giang chợt nhận ra là bản thân đã yêu anh ấy thật nhiều, cô hoàn toàn say đắm trong mật ngọt tình yêu. Cô nhớ anh da diết đến phát cuồng từng phút khi xa nhau và hạnh phúc khi được ở bên cạnh anh.
Một lúc sau thì bóng Lê Minh hiện ra, hôm nay anh mặc một bộ quân phục mầu đen. Từ xa nhìn thấy cô đứng đợi dưới gốc cây thốt nốt, Lê Minh đã nở nụ cười rất tươi rồi.
“Em đợi anh có lâu không?” Vẫn câu hỏi quen thuộc mỗi khi Lê Minh đến muộn. “Anh hôm nay phải trực đêm, tranh thủ nhờ cậu Thành trực hộ nên mới ra được đó.” Lê Minh phân trần.
“Em cũng mới ra thôi, mình đi đi anh.” Linh Giang cười không thật thoải mái nói. Thái độ Linh Giang có chút vội vàng khi đưa chìa khóa xe máy cho Lê Minh.
Anh cũng không chú ý liền tra chìa khóa vào ổ, gạt chân chống rồi nổ máy. Đột nhiên từ đâu ánh đèn xe lóa lên trước mặt, một chiếc xe SH chờ tới chặn đầu xe. Bên hông có một chiếc xe máy nữa ép sát bên cạnh. Bốn người đàn ông nhảy xuống xe, quây xung quanh hai người bọn họ lại.
Lê Minh cảm nhận thấy một dấu hiệu nguy hiểm từ phía đối phương, anh lập tức rút chìa khóa, xuống xe nhanh chóng. Linh Giang đứng rúm lại sau lưng anh, mặt lúc xanh lúc trắng, ánh mắt sợ sệt.
“Các anh sao lại chặn đầu xe tôi? Có việc gì vậy?” Lê Minh nhìn bốn người thanh niên lạ mặt bình tĩnh hỏi không chút sợ hãi.
Một người đứng phía trước da ngăm đen, tai trái đeo một cái khuyên đó chính là Tấn Phát. Tấn Phát nhìn anh đôi mắt tràn đầy tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện. Hắn nghiến răng ken két, thở phù phù cố kìm nén cơn giận đang trào lên não. Không thèm trả lời Lê Minh, hắn đột nhiên chỉ tay vào mặt Linh Giang quát to.
“Thằng này là thằng nào? Sao em lại hẹn đi chơi tối với nó.”
Lê Minh thấy nghi hoặc, trong lòng một mớ thắc mắc quay lại nhìn Linh Giang hỏi.
“Cậu ta là ai? Quan hệ như thế nào với em?”
Linh Giang không trả lời anh mà nhìn thẳng vào Tấn Phát nói giọng cứng đanh. “Tôi đi với ai thì liên quan gì đến anh. Anh có quyền gì mà can dự vào đời sống riêng của tôi chứ? Anh thậm trí còn chẳng phải là bạn của tôi mà lại hỏi vô lý, cản trở người khác bất lịch sự như vậy.”
Tấn Phát run người, hắn nghẹn họng chỉ tay. “ Mày….mày…”
Lê Minh thấy thái độ đối đáp của hai người thì hiểu sự tình, hóa ra là kiểu ‘trai làng ta giữ gái làng ta’. Còn về phía Linh Giang như thế nào thì anh đã biết rõ rồi, chỉ là cần xác nhận lại mối quan hệ của đám người gây hấn này thôi. L ê Minh nhìn đám trai làng nở nụ cười khẩy.
“Thằng kia! Cút ngay…Tao cấm mày từ nay đến đây.” Tấn Phát tiến đến giọng đầy đe dọa. “Mày không được phép gặp Giang nữa nếu không tao sẽ cho mày ăn đòn nhừ tử.”
“Như Giang vừa nói rồi đấy. Mày không có quyền.” Lê Minh cứng giọng thách thức không kiêng dè lịch sự gì nữa. Bọn này thích cứng đối cứng thì anh chiều luôn.
“Đánh chết con bà nhà nó luôn.” Một tên hô to.
“Đù má mày! Nói nhiều với nó làm gì. Đánh nó đi.”
“Đập chết mẹ nó đi, thằng chó này láo.”
Tất cả bọn chúng mỗi người một câu, mặt đỏ như tiết dê, hùng hổ như cọp beo muốn ăn tươi nuốt sống kẻ lạ mặt. Ba thằng bên cạnh lên tiếng chửi rủa thị uy, lăm lăm tư thế chuẩn bị nhảy vào đánh hội đồng.
Nghe đồng bọn gào thét trấn áp đối thủ, Tấn Phát được đà nổi cơn thịnh nộ, hắn nắm chặt bàn tay sấn sổ tới.
“Thằng chó! Tao phải đánh cho mày biết lễ độ.” Một tay hắn túm áo ngực của Lê Minh, tay còn lại vung lên toan đấm vào mặt anh.
“A! Đừng đánh.” Linh Giang ở sau lưng Lê Minh người run bắn, sợ hãi hét lên một tiếng cả kinh, mặt cắt không còn giọt máu.
Lê Minh bất ngờ túm lấy cổ tay hắn, một tay đặt vào khủy, nhanh như cắt xoay trụ vặn một vòng. Tấn Phát bị đòn bẻ tay khiến cả người vặn ngược lại phía sau. Hắn kêu lên một tiếng thất thanh, mặt lộ vẻ đau đớn vô cùng. Lê Minh dùng lực ẩn bắn hắn về phía sau vài mét rồi lạnh giọng nói.
“Bọn mày gây sự thì đừng trách tao mạnh tay. Tốt nhất là không nên va chạm với tao, điều đó sẽ khiến bọn mày hối tiếc đấy.”
Mấy thằng bên cạnh ngần ngừ đưa mắt liếc nhìn nhau, nhai phải miếng xương cứng khiến chúng hơi hoảng.
“Anh em đánh chết mẹ nó đi. Có gì tao chịu trách nhiệm hết.” Tấn Phát hét toáng lên. “Thằng nào đánh nó tao cho hai triệu.”
“Anh Minh chạy đi. Đừng đánh nhau nữa.” Linh Giang sợ co rúm người lại hét lên.
Quả là tiền tài có sức hút mãnh liệt, lòng tham kích thẳng lên não từng thằng. ‘Ruồi chết vì mật ngọt’ chẳng bao giờ sai. Đồng bọn Tấn Phát vừa có lý do bảo vệ hắn, vừa có động lực tiền tài khiến chúng trở nên hung hăng khác thường.
Ba thằng thanh niên cùng lao về phía Lê Minh như sói đói, dã tính bên trong chúng đã hoàn toàn bạo phát, mồm liên tục hò hét, tay châm đấm tới. Bọn chúng tin tưởng với số đông là có thể nhanh chóng đánh đối thủ no đòn, không kịp trở tay. Nhưng chúng không ngờ người trước mặt không hề đơn giản giống như chúng nghĩ.
Á! Thằng đứng giữa ngã bật ngược ra ngoài, ngã lăn quay ra đất bởi một đòn đá thẳng trúng bụng với tốc độ nhanh chóng mặt. Lê Minh lắc người né nhanh sang phải, áp sát tiện tay giật một cái cùi chỏ.
Cốp! Cú đánh thứ hai trực diện trúng mặt thằng bên trái, hắn lăn đùng ra nằm thẳng cẳng ngất lịm. Thằng bên phải đấm hụt tiếp tục vồ đến, Lê Minh gạt tay đỡ đòn đấm, nghiêng người thả một quả thôi sơn trúng mạng sườn.
Hự! Hắn cảm thấy xương sườn mình hình như có tiếng gãy, nội tạng lệch sang một bên, thức ăn trào lên cổ, buồn nôn khủng khiếp. Hắn lăn ra đất quằn quại rên rỉ đau đớn.
Tấn Phát thấy ba thằng bị hạ nhanh chóng thì vô cùng choáng váng, nhưng cơn ghen dâng lên mù mắt, hắn đâu còn thấy sợ, lập tức rút trong người ra một con dao ngắn. Dứ dứ trước mặt Lê Minh dập dình, ánh mắt lộ tia sát khí lạnh băng. Bất chợt hắn xồ đến đâm mạnh con dao ra thẳng vào ngực anh.
Khóe miệng của Lê Minh hơi nhếch lên, hình như đoán trước được Tấn Phát sẽ làm như vậy, nghiêng người, cạnh bàn tay chặt ra trực tiếp vào cổ tay cầm dao. Tốc độ nhanh như điện xẹt, nện xuống như thiên thạch rơi, lực lớn vô cùng. Tấn Phát bị đánh trúng, thân thể đau đến nhe răng trợn mắt.
Chưa kịp định thần thì Lê Minh bật người sang trái, nắm đấm như một tảng đá lớn xé gió, đi một đường cầu vồng vào huyệt thái dương của Tấn Phát. Nắm đấm mang theo sức mạnh cực đại khiến đầu óc Tấn Phát như muốn nổ tung.
Chát! Huỵch!
Tấn Phát trúng đòn ngã gục xuống đất, con dao văng bay sang một bên. Linh Giang không còn tin vào mắt mình nữa, cô trợn tròn mắt lộ vẻ kinh ngạc hết cỡ. Trên nền đất cả bốn thằng thanh niên làng đều nằm lăn lộn đau đớn. Cô tưởng những điều mình vừa chứng kiến chỉ có trên phim ảnh, không thể xẩy ra ngay thực tế trước mắt như vậy.
“Anh sẽ đưa em về nhà. Hôm nay chúng ta không đi chơi nữa.” Lê Minh quay lại kéo tay cô lên xe rồi nói.
Linh Giang giật mình hoàn hồn, tim vẫn đập thình thịch. Cô thấy sống lưng lành lạnh, lúng búng trong miệng nói.
“Vâng…..vâng…mình về thôi anh.”
Trên đường về Linh Giang ôm chặt lấy eo của anh, nghĩ lại sự việc vừa qua mà cảm thấy trong lòng nổi lên một cảm giác thích thú. Có một người bạn trai can đảm và mạnh mẽ như vậy làm cô hứng chí phát điên. Dụi mặt vào tấm lưng vẫn còn mùi mồ hôi của anh, cô thấy dạt dào tâm tình.
Thoáng chốc xe dừng lại, còn cách nhà cô tầm 50 mét. Lê Minh xuống xe rồi nói.
“Em vào nghỉ đi, cuối tuần sau chúng mình gặp lại.”
“Anh đánh tụi nó có sao không? Có ai bị thương phải đi bệnh viện không?” Linh Giang lo lắng hỏi.
Lê Minh thấy thái độ của cô như vậy liền vỗ vỗ vai trấn an rồi cười nói. “Không sao đâu em, tụi nó chỉ bị đau đớn bên ngoài chút thôi. Hôm nay anh dậy tụi nó một bài học để về sau chừa cái thói du côn bắt nạt người khác.”
Linh Giang thở phào một hơi nói. “Thôi em vào nhà đây, anh về sớm đi nhé.”
Lê Minh kéo Linh Giang vào lòng hôn môi cô một nụ hôn thật dài, bù lại những ngày nhớ nhung xa cách rồi quay người trở về doanh trại.