Chương 21: Gã Trai Làng

Đêm khuya Lê Minh lại lẻn ra ngoài gặp gỡ Linh Giang. Vẫn đến chỗ hẹn như mọi ngày trước đó rồi cùng nàng đến khách sạn quen thuộc.

Trong phòng tắm ấm áp, hơi nước từ bồn tỏa lên nghi ngút. Linh Giang khỏa thân ngồi phía sau cọ lưng cho anh. Vẻ mặt rất bình thản nhẹ nhàng, nhưng trong đôi mắt sáng ngời trong suốt thì lại hiện lên một tia không yên.

Tấm lưng rắn chắc dựa sát vào ngực nàng, bàn tay mềm mại của nàng vạch qua kéo lại trên lưng khiến anh bị kích động. Lê Minh phun ra một hơi nước, giảm bớt tâm tình bức thiết trong lòng. Thấy nàng vẫn cọ lưng không có phát triển, anh liền nói.

“Em cọ phía trước đi.”

“Vâng.” Linh Giang ngoan ngoan trả lời rồi di chuyển tay vòng về phía trước khiến bầu ngực sữa của nàng tùy ý áp sát vào da thịt anh. Da thịt tiếp xúc chỗ nhậy cảm lập tức có cảm giác, tim cũng bắt đầu đập thình thịch rộn ràng, máu bắt đầu sôi trào.

Lúc này tay của Linh Giang tiếp tục đi xuống chạm vào ‘thằng nhỏ’ đang cứng nhắc nóng như lửa đỏ thì thân thể đột nhiên cứng lại, như hóa băng ra đó. Sau đó vội vàng buông ra, nhưng anh đã kịp giữ lại.

“Em cứ làm như thế này này.” Anh hướng dẫn nàng xoa nắn một cách nhẹ nhàng và đầy mê hoặc. Nàng liền đáp ứng, tay không ngừng vuốt ve lên xuống.

“Ùm!”

Bất chợt anh đứng bật dậy giữa bồn tắm quay người ngược lại, khiến nàng ngỡ ngàng thẹn thùng khi đối diện thẳng với ‘thằng nhỏ’ ngay trước mặt như vậy. Anh tiến đến dí sát nó vào mặt nàng gần đến mức muốn chạm vào mặt nàng.

“Anh làm gì vậy?” Linh Giang xấu hổ lập tức quay mặt nghiêng ra chỗ khác, tim đập thình thịch trong lồng ngực tự hỏi không biết anh đang muốn điều gì.

Lê Minh vẻ mặt cực ma quái, kéo đầu nàng lại đề nghị. “Em mở miệng ra đi.”

Nghi hoặc vô cùng nhưng nàng đã thuộc về anh, trong lúc này nàng không từ chối bất cứ điều kiện nào miễn điều đó làm cho anh vui. Linh Giang ngập ngừng mở môi xinh, há miệng ra một chút thì bất thình lình, anh thô bạo nhấn mạnh thứ quỷ quái cứng nhắc vào miệng nàng.

Nàng hét lên sợ hãi, nhưng khúc thịt đó đã lấp vào vòm họng của nàng nhanh chóng, khiến tiếng hét chỉ còn là ú ớ trong cổ họng. Đang cứng cả người vì hoảng sợ thì thấy anh nhẹ nhàng rút ra rồi lại chậm chạp đưa vào.

“Em hôn nó cho anh nhé. Hãy làm giống như em đang ăn kem vậy.” Một giọng dịu dàng lại vang lên.

Nàng ngước mắt lên thì thấy anh cao lớn vô cùng, mắt nàng dí sát vào hạ bộ của anh nên thấy cái gì trước mặt cũng to lớn. Anh vẫn cúi xuống nhìn chăm chăm khiến nàng xấu hổ nhắm chặt mắt lại.

À! Một lúc sau nàng thấy hóa ra cũng không có gì đáng sợ. Nó tuy bên trong cứng đanh như thép nhưng bên vỏ ngoài lại mềm mại nóng hổi, giống như một cục thép được bọc nhung vậy. Những sợi lông trên hạ bộ của anh cọ vào da mặt nàng mỗi khi tiến đến cảm giác nhột nhột. Vài phút trôi qua nàng bắt đầu thích ứng dần, anh nhẹ nhàng hướng dẫn cách nàng dùng lưỡi cùng môi của mình cho công việc ‘ăn kem’ mới lạ đó.

Trong quá trình thực hiện, anh thường xuyên động viên nàng và tỏ ý phấn khích thoải mái, việc này tác động tích cực đến hành vi tình dục của nàng khiến sự nhiệt tình phát triển cao vút. Đến lúc rồi. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi nhỏ nhắn hình trái tim, làn da trắng như ngọc của nàng khiến anh không thể kìm chế được.

Anh gồng người giật vài cái khiến nàng không dám nhả ra, trong miệng cảm nhận như có một dòng khí nóng bỏng, hơi mằn mặn lại nhớt nhát phụt ra từ nó rồi trôi dần vào cổ họng. Nhưng nàng cũng chẳng biết là gì, vẫn cứ tiếp tục làm anh vui vẻ cho đến lúc thấy nó mềm dần ra.

Linh Giang mặt rất ngây thơ, ngạc nhiên hỏi. “Ơ! sao nó lại xỉu rồi hả anh?”

Nhìn mặt nàng ngơ ngác mà anh không nhịn được cười, liền thú thực. “Xong rồi mà, anh đã ra hết trong miệng của em.”

“Ơ… vậy hả, thảo nào em thấy mặn và nhớt quá cứ tưởng đó là do nước bọt của em.” Linh Giang nhăn mặt, lườm dài một cái dỗi hờn. “Anh xấu...”

“Tẹo nữa còn nhiều thứ hay hơn nữa cơ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.” Lê Minh nháy mắt tinh quái.

Nói xong anh kéo nàng ra khỏi bồn tắm, lau người khô ráo rồi lao về phía giường bắt đầu vần vò cơ thể gái trẻ đôi mươi rực rỡ như trăng rằm. Nàng hạnh phúc đến ngây ngất kêu la vui thích không ngừng. Sau một đêm vật vã với đủ các trò hoan ái, Lê Minh đưa nàng về nhà.

Lúc đi xuống cầu thang, Lê Minh cảm thấy hai đầu gối hơi run run, đau thắt lưng một chút do đêm qua đã cùng nàng làm việc trên giường quần quật những năm hiệp. Suốt đêm hai người ngủ rất ít, dấu hiệu thiếu ngủ lại hao lực hiện rõ lên đôi vành mắt thâm sì. Đêm qua nàng nhiệt tình dã man, tâm trạng của nàng vui vẻ cực độ.

Bên ngoài Linh Giang dịu dàng nữ tính nhưng trên giường nàng nhiệt tình nóng bỏng kiều mị. Nhất là chỗ bên dưới hạ bộ của nàng thì đẹp không ai bằng, vừa nhỏ nhắn lại hồng hào. Anh nghĩ mình thật may mắn khi là người đàn ông đầu tiên của nàng. Nhưng cưới nàng thì anh chưa nghĩ đến, vẫn còn hình ảnh của Thu Lan hiện hữu trong một ngăn to trong trái tim anh.

Lúc này cũng đã rạng sáng, tiếng gà gáy bắt đầu rộn ràng thôn xóm. Vầng quang đã lấp ló dưới chân trời vươn mình thức dậy gạt bóng tối lùi xa. Chia tay nhau xong, Linh Giang quyến luyến nhìn theo bóng Lê Minh dần xa. Cô nhẹ nhàng dắt xe vào nhà, dù sao bây giờ cũng còn rất sớm mọi người trong nhà vẫn đang say giấc nồng.

Sau một giấc ngủ sâu ngắn ngủi, Linh Giang tỉnh dậy. Cô ăn điểm tâm nhẹ với món bánh quy cùng một ly sữa tươi. Linh Giang đến trước giương chải mái tóc dài óng mượt đen nhánh. Cô xoay trái xoay phải, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ tự hào khi ngắm nhìn khuôn mặt cùng vóc dáng yêu kiều của mình. Chợt cô nhìn thấy mấy vệt hồng đậm trên bắp đùi và ngực của mình, dấu vết của sự nhiệt tình quá mức đêm qua.

Linh Giang xoa nhẹ vào đó mỉm cười nhớ lại, mặt chợt hồng rực như đóa hoa, pha chút ngại ngùng. Bộ đồ ngủ đã được thay thế bằng quần jean với áo phông trắng khỏe khoắn, trang điểm nhẹ khuôn mặt cho nhuận sắc, cô ngắm mình một lần nữa trước gương rồi rảo bước ra ngoài quán nước cà phê giải khát của gia đình.

“Hôm nay con dậy muộn vậy, thấy con ngủ ngon nên mẹ không tiện đánh thức.” Mẹ cô đang bán hàng ngoài cửa, ánh mắt trìu mến dịu dàng hỏi.

“Sáng nay con hơi mệt chút,” Linh Giang cúi mặt hơi xấu hổ khi nghĩ về đêm qua ở cùng với Lê Minh, mẹ cô hoàn toàn không biết việc cô đi chơi cả đêm không về. “Thôi mẹ vào trong nghỉ đi, để con bán hàng cho.”

“Ừ để mẹ vào cho lũ lợn ăn, con trông hàng nhé.” Nói xong mẹ Linh Giang tất bật đi vào trong nhà.

Linh Giang nhìn theo bóng dáng của mẹ mà thấy xót xa, tóc mẹ cô đã bạc nhiều vì vất vả sương gió, một mình thân cò chăm sóc cho hai chị em. Có khách đến làm cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Hừm lại là hắn.

Kịch!

Tiếng chân chống xe vang lên ở ngoài vỉa hè. Một cậu thanh niên mặt da hơi ngăm đen, môi dầy, lông mày mỏng, ben tai trái bấm một cái khuyên nhỏ. Thông qua cách ăn mặc thì cậu ta trông có vẻ là con nhà khá giả, đi một chiếc xe máy hiệu SH của hãng Honda tiến vào. Đó là Tấn Phát con trai của ông phó chủ tịch xã một thằng lông bông suốt ngày nhậu nhẹt, cờ bạc, trai gái có tiếng tại xã.

“Tình yêu! Cho anh ly cà phê đen pha phin.” Tấn Phát thả người ngồi xuống ghế một cách tự nhiên.

“Anh đừng gọi tôi cái kiểu đó. Tôi không thích.” Linh Giang bực bội gắt nhẹ. Cô lấy phin rồi pha một ly cà phê đen mang đến cho Tấn Phát.

Mang đến đặt xuống bàn, rồi quay người bước đi, chợt Tấn Phát cầm tay của cô kéo lại cười hề hề lả lơi.

“Ấy tình yêu, ngồi nói chuyện với anh một lúc. Hình như em mới mua xe mới à chẳng thấy khao gì nhỉ?”

“Tại sao tôi phải khao anh?” Linh Giang mặt cau lại khó chịu, giật tay lại dằn giọng. “Mà anh đừng gọi tôi cái kiểu đó. Tôi có người yêu rồi.”. Cô ghét cái thằng công tử ăn chơi trác táng này vô cùng, nó cặp kè với bao nhiêu đứa con gái trong xã. Không hiểu sao dạo này nó cứ vật vờ cả ngày ở quán nhà cô, lại ăn nói chẳng ra làm sao cả.

“Ai là người yêu em. Sao anh không biết nhỉ?” Tấn Phát mặt chợt đanh lại, ánh mắt lộ vẻ hung tợn, vẫn giữ chặt tay Linh Giang lại vô tình siết mạnh.

Linh Giang nhăn mặt đau đớn, cô giằng mạnh tay ra khỏi Tấn Phát, chỗ hắn nắm trên làn da trắng đã hiện vết đỏ au.

“Đó không phải là việc của anh.” Linh Giang đi về phía quầy mặt lạnh băng. “Tôi nói cho anh biết để anh có thái độ lịch sự với phụ nữ hơn, đừng để người khác nhìn thấy mà hiểu lầm.”

Tấn Phát nhìn theo Linh Giang cố kìm cơn giận đang dâng lên cổ, hắn thích cô gái này bởi vẻ xinh đẹp và dịu dàng, thật lòng hắn đã chấm được Linh Giang làm vợ. Bây giờ cô nói là có người yêu thì hắn sao có thể chịu đựng được. Hắn đã quen với việc muốn gì được nấy từ bé rồi.

Ở nhà chỉ cần hắn hét một tiếng thì ngay cả bố mẹ hắn cũng phải chiều chuộng chứ đừng nói đến người ngoài. Bây giờ trước mặt cô gái này hắn phải chịu nhịn rất nhiều để lấy lòng nàng. Phải tán đổ Linh Giang cho bằng được.

Một tia lóe lên trong não Tấn Phát ‘Linh Giang đang nói dối’ cô chẳng bao giờ đi ra khỏi nhà, suốt cả ngày ở quán cà phê phụ giúp mẹ, cũng không có đi chơi riêng với thằng nào ở xã, bọn con trai ở xã thì hắn biết rõ từng thằng. Không thể có chuyện Linh Giang có người yêu ở xã mà hắn không biết. Tấn Phát liền hồi phục lại vẻ mặt trâng tráo, đầy tự tin cười cười làm lành.

“Em nói dối, anh biết thừa từng thằng ở cái xã này. Chúng nó làm gì đủ tuổi mà để em yêu ngoài anh ra.”

Linh Giang nghe xong chợt im lặng, mặt cô giãn ra lộ vẻ thú vị, khóe miệng hơi cong lên một chút cười khó hiểu. Biểu cảm này không lọt qua được đôi mắt cú vọ khiến Tấn Phát chợt trong lòng lạnh ngắt. Điều hắn nghĩ đến có thể sai, Linh Giang hoàn toàn có thể yêu một người bên ngoài xã, nếu không sao cô ấy lại tỏ thái độ tự tin đến như vậy.

“Nếu em có người yêu thì anh ta trông như thế nào?” Tấn Phát thay đổi thái độ, mắt lấp lánh vẻ ma quái hỏi dò. “Anh ta không phải là người ở xã này đúng không?” Hắn nổi lên sự nghi ngờ giọng dò hỏi.

“Đó là việc cá nhân của tôi, anh không cần biết làm gì? Anh chẳng có quyền gì để khiến tôi phải trả lời những câu hỏi đó.” Linh Giang nhướng mày cứng cỏi trả lời, tiếp tục làm công việc của mình.

Im lặng kéo dài một lúc lâu, Tấn Phát uống cạn đáy ly cà phê đen lấy tiền ra để dưới đáy cốc như mọi khi. Đứng dậy đi qua Linh Giang, mặt hắn đanh lại, mắt tóe hoa lửa dằn giọng đe dọa.

“Hừ! thằng nào dám đến đây tán em, anh đảm bảo đập cho nó nhừ xương luôn. Ngoài anh ra em không được yêu ai hết.”

Linh Giang chợt thấy lạnh người khi đối diện với ánh mắt như lang sói của hắn, cô thầm lo lắng cho mối quan hệ của mình với Lê Minh. Hắn có thể cản trở một cách tiêu cực nhất có thể. Điều này thật bất lợi cho cô nếu hắn cố chen ngang vào một cước.

“Anh thật vô lý khi can thiệp vào đời sống riêng tư của tôi.” Linh Giang phản ứng gay gắt, hai má cô đỏ rựng lên.

“Đúng vậy. Chỉ có tôi mới được quyền đến với em, còn ngoài ra không ai có thể yêu em nếu như có mặt tôi ở đây.” Tấn Phát trừng mắt hầm hè nói.

Dứt câu hắn rồ mạnh ga phóng vụt mất.