Chương 20: Sở Thích

Mặt trời đỏ rực như một cầu lửa chiếu những tia nắng vàng óng xuống mặt đất như khoác lên vạn vật một chiếc áo choàng dệt kim tuyến. Trời sáng bừng lên một cách rực rỡ, những đám mây trắng vần vũ trên nền trời xanh trong vắt, tạo thành muôn hình giống như những cồn cát trên sa mạc.

Cổ nhân xưa có câu ‘Nắng quái chiều hôm’ có lẽ là đúng với thời điểm này, tuy ngắn ngủi nhưng sức nóng, sức cháy bỏng của ánh nắng xiên khoai này thật là ghê gớm mãnh liệt, rực sáng cuối buổi chiều trong một thời gian rất ít ỏi trước khi bầu trời ập xuống phủ một mầu tối đen.

Lê Minh thường tập cung vào lúc chiều muộn trước khi bữa cơm tối của trại bắt đầu. Anh hay đi săn gà mang về cho đầu bếp của trại chế biến, cải thiện trong bữa ăn tối.

Duy Thành nằm trên giường ngả lưng thấy Lê Minh xách cung đi tập thì nhổm dậy.

“Đi tập cung đấy hả ông bạn?”

“Ừ mấy hôm trước mưa nên không tập được, thấy trong người khó chịu kiểu gì ấy.”

Duy Thành liền nhảy tót xuống giường xin xỏ.

“Tôi đi với! Cậu dậy tôi bắn cung nhé?” Tôi chưa bao giờ chơi môn này!”

“Được thôi! Ta đi nào.” Có hắn đi tập cùng cũng vui, Lê Minh liền gật đầu đồng ý.

Hai người đi bộ ra một khu đất trống rộng rãi có nhiều cây to, phía sau là một ngọn đồi đất thấp. Lê Minh mở túi đựng cung và tên ra rồi hướng dẫn Duy Thành kỹ thuật bắn.

“Đầu tiên cậu phải giữ chân ở một góc 60 độ …giữ trọng tâm sao cho cơ thể cảm thấy cân bằng và thoải mái nhất….Rồi! Bây giờ nâng cung lên rồi từ từ kéo căng dây cung ra, tập trung vào mục tiêu. Nào! Hãy giữ hơi thở điều hòa và thư thái…. OK! Bây giờ thì bắn đi.”

Duy Thành làm theo hướng dẫn của Lê Minh thả tay bắn mũi tên vào tấm bia bằng giấy được dán trên thân cây. Phát bắn trúng mục tiêu nhưng chỉ ở mức độ bên ngoài hồng tâm.

“Ồ! Hóa ra bắn cung cũng không khó lắm nhỉ?” Duy Thành sung sướng reo lên.“Lần đầu tiên tôi bắn mà đã trúng mục tiêu rồi này.”

Đâu có dễ thế ông bạn. Trong bụng nghĩ vậy nhưng Lê Minh ngoài mặt thì vẫn động viên.

“Ừ! Không quá khó nếu mục tiêu tĩnh, nhưng sẽ rất khó với mục tiêu di động và bản thân người bắn di dộng.”

“Tôi chỉ quen bắn súng được thôi. Còn bắn cung thì không phải sở trường. Cậu chơi môn này lâu chưa?” Duy Thành nhún vai hỏi.

“Cũng được vài năm thôi.”

“Cậu có hay dùng cung này đi săn không?”

“Tôi cũng hay đi săn gà rừng.”

“Dùng cung này độ bắn hiệu dụng với mục tiêu xa là bao nhiêu mét?”

Lê Minh nhìn thái độ háo hức của hắn thì bật cười thầm trong lòng. Đến lúc tặng cho hắn một ít kiến thức về cung thủ, công bằng với việc anh khai thác kiến thức điều tra của hắn. Chắc hắn hỏi vậy thôi chứ bắn cung có vẻ không hợp với tính cách của hắn.

“Tầm bắn hiệu quả trong khoảng tầm dưới 70 mét.”

“Nếu dùng cung tên tấn công một người thì mức sát thương gây ra như thế nào?” Duy Thành tò mò hỏi.

Duy Thành rất quan tâm đến khả năng sát thương, có lẽ là do đặc thù nghề nghiệp công tác trước đây luôn phải đi nhận kết quả kiểm tra pháp y các nạn nhân. Khám nghiệm tử thi trong một vụ án mạng có thể tìm hiểu ra nhiều điều về cách hung thủ gây án, cũng có thể nói là ‘tử thi biết lên tiếng’.

“Mức xuyên tốt nhất khoảng cách từ 30m trở xuống. Nếu dùng mũi tên hợp kim có răng cắt xương thì mức tử vong của nạn nhân là rất cao. Mũi tên sẽ xuyên qua người cắt đứt các động mạnh chính và phá vỡ nội tạng.” Lê Minh cầm lấy mũi tên đưa lên trước mặt Duy Thành rồi chỉ vào đầu thép phân tích. Ánh mắt của Duy Thành sáng lên vẻ hiếu kỳ. Dấu hiệu của một người rất ham học hỏi, hắn vốn là người thông minh vượt trội, rất có thực lực căn bản.

Duy Thành gật gù, hắn tỏ vẻ có hứng thú với việc sát thương của dòng vũ khí lạnh, hỏi tiếp.

“Cung tên so với súng nỏ thì sao?”

Lê Minh chưa vội trả lời, anh cầm lấy cung lắp tên vào kéo căng dây. Ong..oo! Tiếng dây cung nhả ra. Phập! Mũi tên găm vào chính xác giữa hồng tâm.

“Cơ bản thì đều là bắn tên như nhau.” Lê Minh bắn xong thì quay sang nhìn Duy Thành nói. “Khác nhau ở chỗ là cung bắn yếu hơn chút nhưng khi nạp mũi tên để bắn liên tục sẽ nhanh hơn nhiều so với nỏ.”

“Hay!”

“Bộp..bộp..bộp”

Hắn kêu to một tiếng rồi vỗ tay tỏ ý tán thưởng. Duy Thành trong lòng không khỏi thầm phục trình độ bắn cung cực kỳ điêu luyện của người bạn cùng phòng. Chỉ có điều thâm tâm hắn chẳng thấy cung có hiệu quả gì trong thời buổi công nghệ hiện đại này cả, đó đơn thuần chỉ là một môn thể thao.

“Nhưng mà sử dụng cung tên làm vũ khí thì thật bất tiện, tôi thấy dùng súng hiệu quả hơn.” Duy Thành tỏ rõ ý coi thường khi so sánh.

“Dùng cung thì đảm bảo tính bí mật do không gây tiếng động như súng. Ngoài ra có thể dùng cán cung và mũi tên nhọn làm vũ khí cận chiến khi cần thiết.” Rút một mũi tên Lê Minh kéo dây bắn tiếp phát thứ hai. Vừa bắn mà miệng vẫn không dừng nói, mũi tên vẫn trúng giữa hồng tâm phải nói là kỹ thuật xạ thủ rất cao.

Duy Thành vẫn giữ quan điểm một cách bướng bỉnh. “Tôi chẳng thấy ai dùng cái này trong thực chiến, quá nặng nề và vướng víu. Dùng súng gọn hơn.”

Lắc người sang bên, một tay rút tên, một tay kéo dây. Lê Minh quay một vòng tròn rồi nhả mũi tên ra. Di chuyển nhanh, không cần nhìn mục tiêu kết quả mũi tên vẫn chính giữa hồng tâm. Bắn xong phát tên thể hiện trình độ siêu hạng, Lê Minh nháy mắt với hắn nở cười bí hiểm ngập tràn vẻ tự tin.

“Cung thì không bao giờ bị hóc đạn.” Lê Minh chốt lại một câu.

Duy Thành gật đầu không hỏi nữa, hắn ta biết mỗi người có một quan điểm riêng, thế nên mới có người chơi môn này môn nọ. Duy Thành lấy mấy mũi tên ra bắn tập thêm vài lần. Chán lè lưỡi. Duy Thành bỏ chơi đi vào nhà trước để đi tắm rửa, bộ môn chẳng có gì thú vị để có thể hấp dẫn được hắn ta cả. Chơi bóng chuyền với mấy thằng ngoài kia còn vui hơn. Không hiểu sao cái thằng Minh nó lại thích được cái môn cực kỳ chán chết như vậy? Vô dụng.

Lê Minh nhìn thái độ mất hứng của Duy Thành thì cười thầm trong bụng. Tưởng món này dễ chơi sao ông bạn? Kiên trì tập luyện hàng năm ấy chứ, tay tôi chai sần dầy cả tấc rồi đây này.

Mặc kệ hắn! Hắn chán cũng tốt.

Đỡ mất công đào tạo thêm một tên cung thủ nữa để làm gì, Lê Minh lặng lẽ tập luyện thời gian khoảng nửa tiếng đồng hồ rồi mới nghỉ ngơi.