Sáng, mặt trời đã lên cao tỏa ánh nắng ấm áp xuống mọi nơi. Trời trong xanh từng gợn mây trắng nhẹ treo lơ lửng trên nền. Thời tiết mát mẻ kèm theo từng làn gió nhẹ mang hơi nước khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái tâm hồn từ sâu bên trong.
Trong phòng huấn luyện Tiệp Chột đứng trước một cái bàn có đủ thứ đồ thiết bị công nghệ cao, phục vụ cho việc theo dõi và nghe trộm. Lão cẩn thận giới thiệu từng loại một, từ công dụng, tính năng, cách thức thực hiện đến các vị trí bí mật để gắn thiết bị theo dõi đối tượng cho các học viên trong trại huấn luyện. Đám học viên mặt thằng nào thằng đấy tỏ ra vô cùng thích thú với món đồ chơi công nghệ này, những bí mật riêng tư của người khác được khám phá, phơi bày bởi đám thiết bị nhỏ xíu trước mặt khiến ai chẳng tò mò hưng phấn.
“Vụ nhờ lão Tứ mua hộ thiết bị thế nào rồi?” Duy Thành thì thầm hỏi.
“Xong rồi! Chuyến hàng giữa tuần tới lão sẽ giao cho mình.” Lê Minh hạ giọng nói.
Tỏ vẻ phấn khích đến cùng cực, Duy Thành cười thích thú. Hắn đang nghĩ trong đầu đầy những tư tưởng đen tối. Hắn cực kỳ muốn biết các cô gái rên la như thế nào.
“Lấy được thiết bị, tôi sẽ trốn ra ngoài trại đi ‘đạp vịt’ với em Cúc, tiện thể gắn luôn cái thiết bị nghe trộm đó trong phòng khách sạn. Để cho mấy thằng kia nghe tiếng rên rỉ của các đôi chơi nhau cho đỡ bí bức.”
“Tôi chỉ sợ chúng nó còn bí bức hơn nữa ấy chứ?” Lê Minh cười nhẹ.
“Hôm trước ‘đạp vịt’ với em Cúc, quên không mang theo bao cao su không biết em ấy đã uống thuốc tránh thai chưa? Nó mà quên thì chết tôi?” Duy Thành ghé sát nói thầm.
“Nếu ‘nhỡ’ thì càng đông con cháu chứ sao?” Lê Minh nháy mắt trêu chọc.
“Tôi không muốn lấy vợ, có con bây giờ. Đang tự do bay nhảy, một đời vợ đã khiến tôi sợ vỡ mật rồi đây này.” Duy Thành giơ hai tay lên như đầu hàng quân địch.
“Nhưng em Cúc ngoan mà, nó nhẹ nhàng lại đảm đang. Không lấy nó để người khác vớ mất thì hơi tiếc nhỉ?” Lê Minh hai tay vò xát xuýt xoa tiếc rẻ.
“Thế mới khó nghĩ, mà hình như tôi cũng thấy yêu nó.”
“Trật tự!” Giật mình bởi tiếng Tiệp Chột. Hai thằng vội ngẩng đầu lên thì thấy lão đang chỉ tay vào mặt quát. “Hai cậu kia lại nói chuyện riêng hả?”
“Không!” Thấy bị phát hiện Duy Thành nhanh nhẩu nói. “Chúng tôi đang hỏi nhau về thiết bị nghe lén.” Duy Thành nói vọng lên chống chế.
Thực ra hai người bọn họ cũng chẳng hạ hỏa được lão Tiệp Chột đâu, chỉ mong là lão đừng phạt khuân cây thôi. Tiệp Chột mặt đỏ gay, gân cổ nổi gộc, gào lên.
“Ra ngoài kia khuân cây đủ 20 vòng cho tôi.”
Chó thật! Lại phạt khuân cây. Sợ vãi cả linh hồn với vụ này, đau vai, đau gối, đau cả người.
Đêm nay mất ngủ vì nhức rồi.
-----------
Trời đêm nay gió mát rượi. Trăng treo lủng lẳng trên bầu trời đêm tỏa những ánh sáng nhàn nhạt xuống, soi tỏ khắp ngõ ngách.
Lê Minh lại rón rén trèo xuống giường. Mặc quần áo vào rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
“Cậu đi đâu vậy.” Duy Thành hé mắt ra rồi giọng ngái ngủ hỏi.
“Tôi có hẹn với Linh Giang. Tầm ba tiếng nữa tôi về, nếu có ai hỏi nhớ bảo tôi đau bụng đi vệ sinh nhé.” Lê Minh hạ giọng.
“Ừ, nhớ về sớm không lại bị phạt.” Duy Thành thờ ơ ngáp một cái rồi quay người vào ngủ tiếp. Cơn đau nhức ê ẩm của vụ bị phạt sáng nay vẫn còn thấm vào từng thớ thịt của hắn.
Theo đường cũ, anh vượt rào rồi chạy thẳng đến chỗ Linh Giang đứng đợi. Cả hai người nhanh chóng chui vào một khách sạn ven đường. Cuồng nhiệt ôm lấy nhau thả xuống giường.
Quần áo ném lung tung bừa bãi, chỉ còn trơ lại hai thân thể trần truồng đang quấn chặt lấy nhau. Chỉ có khác biệt là lần này Linh Giang đã sẵn sàng đón nhận việc mình sẽ trở thành đàn bà. Nàng thậm trí còn háo hức và chờ mong điều đó đến cồn cào từ mấy ngày hôm nay.
Cứng nhắc! Sẵn sàng! Rất ướt át!
“Á…! Đau em quá! Anh xấu….aa!” Nàng hét lên, người run bần bật, đôi lông mày nhíu chặt lại, mồm há hốc. Tay cấu chặt xuống tấm ga giường như muốn xé nát nó ra. Một cú đâm mạnh khiến cục thịt nóng bỏng của anh đã đi thẳng đến tận gốc, xé rách màng trinh của nàng. Giọt máu đỏ hồng rơi xuống tấm ga trải giường nổi bật như một bông hoa đào giữa trời tuyết trắng xóa. Nàng đã trở thành đàn bà.
Chật chội và lấp đầy. Thứ vật cứng quỷ quái đó kéo căng các dây thần kinh nhậy cảm bên trong cơ thể, cứ nhằm phía dưới hạ bộ của nàng thúc đẩy mãnh liệt, phầm phập găm vào. Từng cơn tê dại kèm chút đau đớn liên tục truyền sóng dồn dập lên não của nàng khiến nàng bị mơ hồ.
Sự tê dại khoái cảm đó khiến mọi giác quan còn lại của nàng trở nên vô lực, tai ù đi thậm trí nàng còn không biết mình đang kêu hét âm lượng to đến mức nào.
Lúc này hai chân nàng bị đè ép sang hai bên làm háng phanh rộng hết cỡ, hạ bộ như một cánh cửa mở toang để chịu sự đột kích thâm nhập sát đáy. Nàng cũng chẳng còn nhận ra cơn đau do cơ ở hông đùi bị căng lên khi hai chân vắt gập sát lên đầu mình nữa. Nàng hoàn toàn tê dại. Dần dần cơn đau cũng giảm bớt và biến thành một cảm giác khoái cảm khó tả.
Chát! Chát! Tiếng da thịt va chạm nhau.
Nàng rên rỉ không ngừng, nhưng tiếng rên rỉ đó không phải là van xin mà là tiếng rên hưởng ứng được bộc phát tự nhiên từ cuống họng, giúp giải tỏa cơn tê dại bên phía dưới thân thể.
Nàng oằn người, co giật liên tục bởi một cơn sóng dữ dội bên trong cơ thể trào ra dưới vùng hạ bộ lan tỏa dần khắp nơi. Nàng chẳng biết đó là cảm giác gì nữa, bởi vì từ khi cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ chưa bao giờ nàng có cảm giác phát điên như vậy.
Sự khoái cảm tê tái đến mức run rẩy, không lời nào có thể miêu tả được đầy đủ trong lúc này đối với nàng. Nàng thậm trí còn không biết là mình đang lên đỉnh.
A..á! Gừ.. ư.. ưm…! Ôi..a!
Những âm thanh liên tục phát ra trong căn phòng nhỏ, hòa quyện tạo thành một thứ âm điệu hỗn độn, không có thứ tự, tự nhiên bộc phát nhưng lại khiến người nghe cảm thấy khó chịu, cơ thể rạo rực phấn chấn. Anh tăng tốc mãnh liệt rồi buông xả.
Hai lần lên đỉnh thần tiên. Thỏa mãn tột độ!
……..
Á Á.. ô…i.. ôi…Tiếng kêu nghe đặc biệt kích thích thính giác.
“Thế nào nghe phê chưa? Thiết bị nghe lén này thu phát âm thanh rõ thật. Hãng này chất lượng tốt đấy nhỉ?” Lê Minh cười khoái chí hỏi.
Duy Thành vẫn cầm cái míc nghe chăm chú, mặt hắn đờ ra, dưới quần dựng nguyên một cái lều nơi hạ bộ.
“Phê quá. Cậu khỏe như voi, thế này thì em Linh Giang có mà não bay lên mây.”
“Bình thường thôi.” Lê Minh mặt đầy sự tự hào nhưng giọng ra vẻ khiêm tốn.
Duy Thành thở hắt một hơi để thu lại cảm xúc, quần hắn đã lồi lên một cục, cố nuốt nước bọt một cái rồi hỏi.
“Em Linh Giang hàng họ có đẹp không?”
Lê Minh gật đầu tấm tắc. “Đẹp lắm, da dẻ mịn màng lại cực kỳ ướt át.”
“Đẹp như thế nào? Kể tôi nghe đi.” Duy Thành toát lên vẻ mặt dâm đãng đĩ thõa hết mức.
“Không kể đâu. Ngại bỏ mẹ!” Lê Minh lắc lắc đầu.
“Thôi mà, kể đi… Kể tôi nghe đi.” Duy Thành nài nỉ, cái mặt hắn trông háo hức chưa kìa?
“Em ấy thích tôi lắm, hẹn cuối tuần gặp nhau tiếp.” Lê Minh cười sướng nói. “Lần tới tôi sẽ thi triển thêm mấy ngón nghề giường chiếu đặc sắc nữa, đảm bảo em Linh Giang nghiện phát điên.”
“Nhất cậu rồi, vớ được em ngon như vậy cơ mà. Từ bây giờ cậu và tôi đều có chỗ xả rồi.” Duy Thành giơ ngón cái tán thưởng.
Đương nhiên! Tán gái có nghề mà. Lê Minh nghĩ thầm rồi cười nói. “Tôi vừa mua tặng cho em ấy một chiếc xe ga đời mới đấy.”
Duy Thành trợn tròn mắt hét lên. “Chơi dữ nha. Đùa tôi đấy hả?”
“Tôi thấy em ấy đi con xe máy lọc cọc quá nghĩ cũng thương nên mua tặng cho cái xe mà đi làm cho tử tế.” Lê Minh tỏ vẻ trầm tư lắc đầu nói. “Ba Linh Giang bị bệnh mất sớm, mẹ lại sức khỏe yếu nên em ấy phải làm việc để nuôi em ăn học đại học trên Sài Gòn. Em ấy tâm sự với tôi là đứa em gái đang học năm cuối trường Kinh tế. Tôi cũng hỗ trợ cho Linh Giang một khoản tiền để đóng học phí cho em gái. Cô ấy cảm động khóc mãi, thấy cũng tội nghiệp.”
“Cậu lại làm cho một em thương nhớ rồi. Thế có tính yêu luôn em ấy không?” Duy Thành hỏi bâng quơ.
“Tôi nói với Linh Giang là tôi cần thời gian để hai đứa tìm hiểu nhau thêm.” Lê Minh lắc đầu nói.
“Tôi thấy em Linh Giang xinh xắn, dịu dàng lại chân thành yêu cậu.” Duy Thành tỏ vẻ thắc mắc. “Tôi nghĩ cô ấy sẽ là người vợ tốt đó. Cậu không nên để em ấy đau khổ vì tương tư chứ?”
Lê Minh thở dài, nhìn xa xăm hạ giọng như thể chỉ một mình nghe.
“Duyên phận mà, cứ đến đâu thì tính vậy.”