Chương 18: Linh Giang

CHƯƠNG 17: Hẹn hò với Linh Giang

Đêm khuya thanh vắng, tiếng côn trùng kêu rả rích. Có lẽ chúng như than vãn một điều gì đó trong tâm khảm mà không bao giờ được giải đáp. Ai bảo làm kiếp côn trùng cơ. Trời không trăng tối đen mịt mùng, lác đác có ánh đèn từ những hộ dân vẫn còn chưa ngủ tỏa ra một mầu ảm đạm.

Lê Minh vùng dậy nhẹ nhàng, mặc quần áo vào rồi đi ra cửa. Trên giường Duy Thành đang gáy vang rền. Nhẹ nhàng lẻn ra ngoài anh đi thẳng về phía hàng rào rồi nhanh nhẹn trèo qua. Băng qua một khu vườn cây bên ngoài hàng rào thì ra đến đường cái. Lê Minh tiếp tục đi dọc theo con đường đến một khu nhà dân. Xa xa có một cô gái đang đứng ở dưới một gốc cây thốt nốt dáng vẻ như đang đợi người nào đó.

“Em đợi anh có lâu không?” Tiến đến gần Lê Minh cười hỏi.

Linh Giang hất mái tóc dài mượt mà cười nhẹ không nói, đôi má lúm đồng tiền duyên dáng đến mê người, da dẻ trắng hồng, đôi mắt đen láy dưới ánh sáng mờ của đèn đường hắt xuống trông cô thật xinh đẹp. Không kìm được Lê Minh liền kéo cô vào lòng. Môi vừa chạm môi, anh dùng lưỡi tách môi cô ra tiến sâu vào bên trong quấn lấy lưỡi. Say đắm một hồi Linh Giang ngạt hơi thở, vội đẩy nhẹ vai anh ra, rụt cổ lại liếc nhìn xung quanh một vòng rồi xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng ngượng ngùng nói.

“Đừng đứng ở đây, nhỡ ai lại nhìn thấy.”

“Ừ, chúng ta tìm một chỗ kín đáo tâm tình thôi.” Biết cô nàng xấu hổ nên Lê Minh nhanh chóng lấy chiếc xe máy ra rồi cả hai đi đến một khách sạn gần đó.

Vừa đóng cửa phòng lại, anh đã bùng nổ, gấp gáp bế bổng nàng lên rồi đặt lên giường. Môi ngậm chặt môi nàng không rời, tay liên tục cởi từng nút áo ra. Linh Giang không còn ngỡ ngàng cho việc xâm phạm bộ ngực, nàng đã bị anh chiếm hữu rồi. Áo đã được cởi ra, da thịt nàng trắng mịn, bầu sữa đầy đặn cong veo nổi lên hai hạt đậu đỏ hồng. Anh cúi xuống tham lam chiếm hữu bầu vú căng tròn, mút chặt hạt đậu đỏ cắn nhè nhẹ. Linh Giang nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi cong run run, khẽ cong mình, khoái cảm khiến nàng thấy tê dại, vô lực, nàng cảm thấy nóng bừng nơi bụng dưới của mình, vùng kín có cảm giác ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Nàng tươi trẻ phơi phới ở độ tuổi hai mươi.

Ngực đẹp thật. Đến lúc khám phá vùng cấm địa rồi. Lê Minh liền kéo váy nàng xuống. Nhẹ nhàng tháo nó ra, trên người nàng chỉ còn được che đậy bởi duy nhất chiếc quần lót mầu hồng cánh sen. Quấn lấy môi nàng, anh nhẹ nhàng luồn tay xuống háng.

“A! đừng anh.” Nàng giật mình giữ tay anh lại, hai đùi khép chặt, miệng kêu lên thảng thốt, bừng tỉnh khỏi cơn mê đắm che lấp trí não. Có lẽ bản năng bảo vệ vùng cấm của nàng vẫn được phát huy. Nàng vẫn còn trinh mà.

“Anh chỉ sờ bên ngoài thôi, không làm gì đâu” Lê Minh thì thầm gian tà.

“Nhưng em sợ.” Linh Giang hổn hển van xin. “Không được đâu anh. Đừng.”

Tưởng anh nghe chắc. Con gái ngu nhất là cứ dùng cái từ “Đừng” trong lúc đàn ông đang máu chiến thì cái từ đó đồng nghĩa là từ “Sướng”. Chẳng cần đợi nàng đồng ý hay không, anh mạnh mẽ gỡ tay nàng ra rồi nhanh chóng tụt luôn cái quần lót xuống tận gối.

“A” Linh Giang hét lên phản đối, tiếng kêu ra được một nửa cổ thì đã bị môi anh khóa chặt, ức nghẹn còn lại trong cổ ú ớ nín thở. Một vài động tác thuần thục nữa thì cái quần lót cũng bay ra góc giường. Nàng hoàn toàn khỏa thân.

Đến lúc rồi. Căng cứng như dùi cui phá cửa. Anh vội vàng trèo lên bụng nàng, tách đôi chân sang hai bên. Linh Giang hơi thở gấp gáp, hai má đỏ hồng, lúc này mới hé mắt ra nhìn. Trời ơi! Anh ấy cởi hết đồ ra từ lúc nào vậy.

Xong thật rồi.

Nàng khép chặt hai đùi lại cố chống cự ngoan cố ngăn cản vật nam tính kia tiến lên gần vùng cấm địa. Nhưng đối thủ của nàng đâu để nàng tự do làm theo ý mình, anh lập tức dùng tay kéo mạnh hai chân nàng vắt sang hai bên rồi dùng hông đè mạnh tới. Nàng bất lực hoàn toàn muốn chống cự nhưng vô lực.

Nàng sợ hãi, dù bản năng ‘giống cái’ thôi thúc khiến nàng không thể kìm chế được cảm xúc đam mê. Nàng ướt đẫm. Nơi vùng cấm của nàng đã sẵn sàng đón chờ thứ đó xâm phạm. Nó cứng và nóng quá nàng cảm nhận thấy, chạm vào hang thỏ tách hai môi thịt ra trùm bọc lấy. Chỉ một đoạn ngắn nữa là chạm vào tấm màng mỏng manh để phá rách nó ra trước khi hưởng thụ cảm giác khoái cảm.

Anh đã sẵn sàng trong tư thế lao thẳng cây dùi cui phá cửa vào ‘hang thỏ’. ‘Thằng nhỏ’ đã nằm chính giữa hai môi nhỏ ướt át, cọ xát hai mép. Hai vật ẩm ướt của tạo hóa đó đã chạm nhẹ vào nhau, mượn sự ẩm ướt đã kéo trôi sâu vào nửa chừng, chuẩn bị một cú đâm tan tành. Chợt nàng khóc, giọt nước mắt trong veo của Linh Giang chảy ra bên khóe mắt.

Ơ! đã cho vào đâu mà khóc. Tụt mẹ nó cảm xúc. Quá là mang tiếng hấp diêm à. Lê Minh liền nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên má nàng, dịu dàng lau giọt nước mắt cho nàng.

“Em sao vậy?” Lê Minh thì thầm.

Nàng lắc đầu không nói. Nước mắt vẫn chảy ra. Thực ra nàng đang tiếc đời con gái trinh trắng của mình. Chỉ cần một cú xông phi bay của ‘cái của nợ’ đó thôi thì nàng từ gái trinh hóa thành gái già.

Đã mất trinh đâu mà khóc. Lê Minh thấy bất nhẫn đành nằm sang một bên an ủi nàng. Thôi đành để dịp khác, đợi cho nàng sẵn sàng vậy. Đồ dát chết.

Linh Giang hồi phục lại tinh thần, nàng không còn cảm giác sợ nữa mà thấy an tâm. Nàng nằm bên cạnh lấy ngón tay thon dài sờ vuốt lên bộ ngực rắn chắc sậm mầu nắng gió của anh.

“Anh có yêu em thật không? Em sợ bị lừa dối lắm.” Linh Giang mở to mắt nhìn, trong ánh mắt lấp láy tia chờ mong.

Lê Minh cảm thấy khó xử trong lòng, anh chưa thực sự yêu Linh Giang. Phần lớn là đến với nàng vì nhu cầu tình dục mãnh liệt là chủ yếu. Nhưng Linh Giang xinh xắn lại hiền dịu làm anh thích nàng thực lòng nhưng yêu thì chưa đến mức đó. Bởi trong lòng anh đã có hình bóng của Thu Lan rồi. Khó xử thật. Nếu nói là không yêu thì làm sao mà ngủ được với nàng bây giờ.

“Anh thích em!” Lê Minh thì thầm, trong lòng biết mình không thể nói dối.

“Thích và yêu là hai việc khác nhau.” Linh Giang giọng trở nên lạnh ngắt.

“Cho anh thêm thời gian vì để yêu mình còn tìm hiểu nhau dài dài nữa mà.” Lê Minh phân trần với hy vọng là thuyết phục được nàng chấp nhận.

“Nhưng em cả anh đã như thế này rồi mà?” Linh Giang run rẩy tỏ vẻ thiếu sự tin tưởng.

“Tình dục cũng chiếm phần rất quan trọng trong hạnh phúc gia đình, chúng mình cần có trải nghiệm thì mới biết được hợp đến mức độ nào.” Lê Minh nói giọng dụ dỗ già đời. “Em không thấy là nhiều đôi yêu nhau đến sống chết nhưng đời sống tình dục không hòa hợp cuối cùng là lại bỏ nhau đấy thôi. Nên anh nghĩ mình trải nghiệm trước cũng là một cách giúp tình cảm chuyển biến sớm.”

“Nhưng em thấy xấu hổ lắm, bây giờ đi ra đường em cứ ngại ngại người khác nhìn sao ấy.” Linh Giang đỏ mặt dúi đầu vào ngực anh thỏ thẻ. “Em sợ người ta biết mình đã thành đàn bà mà chưa lấy chồng.”

Nàng thật ngây thơ đáng yêu chưa từng trải mùi đời. Vuốt ve thân thể nàng, cặp vú đầy đặn căng tròn của thiếu nữa tròn đôi mươi. Anh nuốt nước bọt ực một cái, miệng trở nên khô khốc, cơ thể nóng bỏng như ngọn núi lửa trực phun trào.

“Đừng nói nữa.” Lê Minh khóa chặt môi nàng, tách ra quấn lấy lưỡi. Tay luồn xuống vùng cấm. Một vùng ướt sũng nhớp nháp được ngón tay xoa nhẹ một cách chậm chạp khéo léo không ngừng vuốt ve thân thể kiều mị của nàng.

Không được thỏa mãn, đâm ra ‘thằng nhỏ’ nó réo gọi. Lê Minh liền ghé tai nói nhỏ với nàng.

“Em giúp anh nhé, anh bị căng quá.”

Linh Giang gật nhẹ đầu, anh liền lật người trèo lên bụng nàng lần nữa. Nàng hơi run nhẹ, cảm giác căng cứng bắt đầu lộ ra. Anh cọ vật nam tính của mình vào vùng cấm địa nhẹ nhàng bên ngoài. Cứ thế cọ xát qua khe đùi trắng muốt mềm mại, vần vò bờ mông cong mẩy của nàng, cho đến khi cơ thể tê cứng, gồng giật mấy cái phun trào ra bụng nàng.

Anh nhổm dậy lấy khăn lau sạch cho nàng rồi nằm xuống bên cạnh vuốt ve thân thể, da thịt áp vào nhau nóng bỏng. Linh Giang hoàn toàn không còn áp lực nữa, tâm trạng rất nhẹ nhàng hơi chút tiếc nuối. Lúc này tận sâu trong thâm tâm của nàng lại kêu gọi anh hãy làm cho nàng đau đớn, phá rách nó đi. Nàng không còn sợ nữa. Thực sự nàng không biết rằng là anh cố tình để dành cho nàng lần sau nên không vội vàng thúc ép. Lúc đó nàng sẽ chủ động giúp anh phá vỡ rào cản một cách hứng thú chứ không phải bị động như hôm nay.

Phù! Dù sao nàng cũng giúp anh giải tỏa được căng thẳng chút xíu.