Chương 958: Lâu rồi không gặp

Sắc mặt hoàng đế Cổ Linh vô cùng phúc tạp.

Trận chiến năm đó, ông vẫn là chủ lực. Ít ra thì cống hiến của thánh khí Diệu Nhật Cung cũng không thể nào xóa bỏ.

Mấy năm trôi qua, ông đã là Siêu Phàm cấp hai hậu kì, khó khăn lắm mới lĩnh ngộ được lĩnh vực, có thể phát huy ra càng nhiều uy lực của Thánh Khí.

Tuy nhiên…

Thần Sấm thất hồn lạc phách.

Bắc Mỹ rộng lớn tài nguyên và phong phú. Siêu Phàm cấp hai bình thường từ lúc mới tu luyện cho đến đỉnh phong. Trong thời gian ngắn thì mất tới bảy tám trăm năm, thậm chí cả đời cũng không thể nào đạt tới.

Anh đã hao phí rất nhiều tài nguyên mới có được sức mạnh nghiền ép những cao thủ khác.

Thâm Lam thì sao?

Bọn họ chỉ chiếm một góc, có thể chiếm được bao nhiêu tài nguyên?

Cao thủ của họ càng xuất hiện hết người này tới người khác, chẳng nhẽ tư chất của bọn họ không hề đủ sao? Bản thân mình là một con gà yếu ớt đang làm lãng phí tài nguyên?!

Trận chiến dần đi đến hồi kết thúc.

Bạch Xà Cơ cố nén cảm giác buồn non, cô nuốt lấy hai cái đầu rắn. Lúc này cắn đứt cái đầu rắn ở giữa và phun ra.

Thời gian duy trì chiến thể Vô Cực cũng đã kết thúc. Ba anh em Carmen, Chung Bình và Zapol lần lượt đứng ở năm vị trí khác nhau. Khi cái đầu rắn có thể so với một tòa nhà trăm tầng bay tới, mượn thần binh đem cái đầu rắn áp chế xuống.

Con rắn khổng lồ màu đỏ chỉ còn lại một nửa cơ thể còn sống và cái đuôi của nó lúc lắc qua lại.

Nó không còn xử lý được nữa, bản năng chiến đấu đã giảm đi rất nhiều, bị Bạch Xà Cơ trấn áp dễ dàng.

Carmen tiếp nhận nhẫn thế giới, đưa Bạch Xà Cơ và phần lớn cơ thể của con rắn màu đỏ thu vào trong nhẫn.

Anh nhìn về Thần Sấm và những người khác, “ Nguy hiểm đã được giải quyết xong, chúng tôi phải trở về, đồng thời mang con rắn này trở về nghiên cứu.”

Thần Sấm lại có thể nói cái gì?

Từ đầu tới cuối đều là những cao thủ của Thâm Lam đang chiến đấu, bọn họ nhiều lắm là…Hi sinh một số người.

Chiến trường cũng được cung cấp.

Anh có thể từ chối được sao?

Hiện tại, Thần Sấm đang nghi ngờ bản thân và ông ấy đáp lại với vẻ mặt phức tạp.

Ngoại trừ cái đầu rắn và thân rắn, trong phạm vi chiến đấu mấy trăm cây số còn rải rác một số mảnh thịt của con rắn màu đỏ. Nó được phân chia bởi câu lạc bộ anh hùng và những thánh địa đã tới nơi này hỗ trợ.

Bọn họ cũng không để ý lắm.

Nó cũng chỉ là một phần của con Ma Thú mạnh mẽ này thôi.

Đảo nổi, thành phố Thâm Lam.

Carmen và những người khác đều thuộc chuyên môn chiến đấu, không biết đào tiến sĩ Trịnh ở trong con mắt rắn ra sao, sau khi suy nghĩ liền nói:

“ Không bằng đem cái đầu rắn này trấn áp ở nhà tù Thương Bạch đi, thân thể của con rắn cần phải được xác nhận an toàn mới có thể giao cho bên Kevin và bộ nghiên cứu khoa học nghiên cứu.”

Thần binh cấp ba vĩnh viễn không thể nào trấn áp được đầu rắn khổng lồ.

Hào quang đỏ thẩm ở trên đầu con rắn sáng ngời và không ngừng va chạm đến phong ấn.

Bên trong mắt con rắn.

Tầm nhìn và khả năng cảm nhận của tiến sĩ Trịnh đều bị hạn chế. Ông chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được, đầu rắn khổng lồ đang được mang đi.

“ Có lẽ bọn chúng đang vận chuyện con rắn khổng lồ tới thành phố Thâm Lam?”

“ Thành phố Thâm Lam và châu Mỹ bị ngăn cách bởi đại dương, khoảng cách rất xa…Đợi đã, quân tiếp viện của Thâm Lam đã xuất hiện ở châu Mỹ không tới 10 phút. Nói cách khách, Thâm Lam có phương tiện đặc thù để xuất hiện châu Mỹ chưa tới 10 phút.

Tiến sĩ Trịnh lo lắng không thôi.

Ông nhất định phải thoát khỏi phong ấn quỷ dị này trong vòng 10 phút.

Ông không ngừng tích lũy sức mạnh.

“ Chính là bây giờ…”

Oanh!

Một cỗ lực lượng trấn áp mạnh mẽ hơn đã tác dụng lên đầu con rắn. Tiến sĩ Trịnh kinh ngạc tới mức choáng váng phát hiện. Ông giật mình phát hiện, bản thân không thể nào phát huy được sức mạnh của con rắn khổng lồ nữa.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Đã tính toán cần phải 10 phút đâu.

Năm ngày sau, nhà nghiên cứu phép thuật Đường Vũ với bộ râu bờm xờm, quần thâm ở dưới hai con mắt, mép tóc bị đốt cháy vài cm. Cuối cùng, anh cũng có thể bước ra khỏi nhà máy phép thuật.

Tựa như trước tận thế, anh bị nhốt ở trong một căn phòng nhỏ màu đen suốt một ngày một đêm.

Mệt mỏi, phờ phạc.

Giơ tay lên, hơi nước ngưng tụ thành mặt băng chiếu ra bộ dáng của hắn.

Đường Vũ dụi mắt, đem quầng thâm tan đi, đưa tay lên cằm khiến cho râu ria biến mất. Sau đó, anh để tay lên trán, lòng bàn tay phát ra ánh sáng màu xanh lục, chân tóc đã bị ngọn lửa đốt cháy cuối cùng đã mọc lại bình thường.

Anh có thể khiến cho tóc mọc lại bằng cách kích thích sự sống của mình, nhưng nó làm sao có thể sánh được với kĩ thuật mọc tóc của lãnh chúa Đường khi sử dụng Pháp Tắc hệ Mộc.

Trong khế ước không hề có bất kì thông bào gì, chứng tỏ không có tin tức khẩn cấp gì.

Tuy nhiên, tin nhắn chưa đọc ở bên trong đồng hồ chiến thuật là “ 99+”

Đầu tiên, Đường Vũ bỏ qua những tin tức mà các phòng ban thường xuyên báo cáo và anh nhìn sang tin tức của anh em nhà Carmen.

“ Rắn khổng lồ? Tiến sĩ Trịnh?”

Anh cũng không biết rõ chuyện gì, con rắn khổng lồ hoành hành ở trong hệ thống tình báo của Thâm Lam chỉ miễn cưỡng đạt tới cấp S. Điều này đã được quyết định sau khi thảo luận giữa các bộ phận khác.

Đó là ở châu Mỹ.

Nếu là ở trong một số lãnh địa của Đại Hà, nó sẽ bị đàn áp trong vài phút.

“ Tuy nhiên, tiến sĩ Trịnh có thể từ vết nứt vực sâu trở về..”

Tình báo này rất quan trọng, Đường Vũ vẫn chưa dám thăm dò ở bên đối diện. Bởi vì, anh sợ khiến cho bộ tộc Ma quỷ chú ý.

Từ từ trưởng thành đến lúc vô địch mới đi tìm đám bộ tộc Ma quỷ, đó mới chính là hành động chính xác.

Bên trong nhà tù Thương Bạch.

Tầng thứ ba của địa ngục băng giá, khu vực trung tâm.

Đầu của con rắn khổng lồ đã bị trấn áp bởi những cột băng xuyên qua bầu trời. Cái đầu trải rộng băng giá và bị những xiềng xích băng xuyên qua.

Tiến sĩ Trịnh có thể nhìn thấy thế giới ở bên ngoài từ bên trong đầu con rắn, nhưng hắn không thể nào điều khiển được đầu rắn khổng lồ.

Hắn lại không dám rời khỏi mắt rắn.

“ Nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Cánh đồng băng ở Siberia? Tại sao cả một bóng người cũng không hề có!”

Tiến sĩ Trịnh dụi mắt, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một vài bóng người trong bão tuyết.

Càng lúc càng gần.

Thanh niên đi đầu, hắn nhớ mãi không thể nào quen được trong mấy năm nay.

Nhìn thấy hắn, tiến sĩ Trịnh như phát điên.

Tuy nhiên, lý trí lại để cho ông kiềm chế lại, lùi vào chỗ sâu con mắt rắn, không dám biểu hiện ra một chút khác thường.

May mắn là mình đã trốn ở trong con mắt khổng lồ.

Chưa có ai biết.

Mình vẫn còn cơ hội.

Ánh mắt thanh niên nhìn về phía con mắt rắn, lấp lánh như viên bảo thạch, ngẩng đầu lên và vẫy tay qua lại.

“ Hello, tiến sĩ Trịnh, lâu rồi không gặp.”

Tiến sĩ Trịnh: “…”